Trúc Mộc Lang Mã

Chương 78: Ánh nắng và gió ấm



Phó Nhất Kiệt không biết mình đã quỳ trước mặt bố mẹ bao lâu, nó hơi hoảng hốt.

Trong cơn hoảng hốt, nó dường như đã nhìn thấy bố đứng lên muốn kéo nó dậy, nhưng bị mẹ cản lại, mẹ sờ lên đầu nó: “Để cho con nó quỳ một lúc đi.”

Đúng, để cho con quỳ một lúc đi.

Quỳ này của Phó Nhất Kiệt, quỳ đến cam tâm tình nguyện, quỳ đến cảm khái vạn thiên.

Nó không thể nào tưởng tượng được lúc bàn những chuyện này bố mẹ sẽ có tâm trạng thế nào, một năm qua, Phó Nhất Kiệt trải qua trong ngơ ngơ ngác ngác không tập trung, nhưng nhất cử nhất động của hai người họ đều khắc trong lòng nó.

Đi tìm Phó Khôn đi.

Quyết định này cũng đâu chỉ dễ dàng như nói ra một câu như vậy, đây là quyết định sau khi bố mẹ đã trải qua đau đớn và giãy dụa dài lâu như nó, cuối cùng làm ra được.

Bởi vì yêu.

Phó Nhất Kiệt cảm thấy, trong giây lát này, gánh nặng vẫn luôn cõng trên người mình đã bị hất đi, cả người bởi vì dễ chịu đột nhiên xuất hiện và áy náy vẫn bám lấy nó như cũ, đã trở nên hơi không quen được.

Nó không chịu nổi, lảo đảo người, nhưng trong lòng vẫn có chân thật không nói rõ.

Lúc trán Phó Nhất Kiệt dập xuống sàn nhà “cộp” một tiếng, mẹ lập tức nhảy dựng dậy: “Dập đầu lạy thì không cần…”

Tiếp đó đã thét lên: “Con! Con làm sao thế này!”

Phó Nhất Kiệt ngủ một ngày hai đêm, nếu như không phải là vì dạ dày rỗng tuếch thực sự không chịu nổi nữa, tự mua một bàn lẩu thịt cừu trong mơ cho nó, thì không biết nó còn có thể ngủ bao lâu nữa.

Chân mềm oặt đầu nặng chịch bò dậy đi ra phòng khách, mẹ đang cầm thước dây đo eo cho Một Nắm, chắc là định may quần áo, nhìn thấy nó đi ra, mẹ ném thước dây đi chạy tới sờ lên mặt nó: “Cũng coi như ngủ trông giống người lại rồi.”

“Mẹ,” Phó Nhất Kiệt ôm lấy mẹ, “Con ngủ lâu không?”

“Cũng được, tối hôm kia ngủ, sáng sớm hôm nay đã tỉnh rồi,” Mẹ vỗ lên cánh tay nó, “Tưởng Tùng có đến một lần, nó bảo gọi cho con mà không ai nghe, nên đến nhà, sau đó để lại một trăm đồng đánh cược với mẹ ngày mai con mới dậy.”

“Chốc nữa để con gọi điện lại cho cậu ấy, cậu ấy kiểu gì cũng mắng con, đợt này mới khai trương, đang bận lắm,” Phó Nhất Kiệt thả mẹ ra, chạy vào nhà tắm rửa mặt, “Chốc nữa con qua đấy một chuyến.”

Lúc rửa mặt, Phó Nhất Kiệt nghe thấy mẹ gọi điện cho bố: “Tỉnh rồi, còn chạy được nữa rồi, lâu lắm rồi không chạy.”

Phó Nhất Kiệt chạy tới phòng khám, một bà mẹ dẫn theo một đứa bé trai khóc to kinh động cả nửa thành phố đến nhổ răng, cái kìm trong tay Quách Vũ cách mặt thằng bé tận ba mét, nó đã khóc tan nát cõi lòng như thể Quách Vũ không cẩn thận kẹp phải mũi nó tới nơi, y tá có trêu thế nào cũng không thể dời lực chú ý của nó đi được.

Nếu là bình thường, tiếng khóc này có thể làm cho Phó Nhất Kiệt sầu không chịu nổi, nhưng hôm nay nó nghe âm thanh này vào lại chỉ muốn cười.

“Ông chủ, cuối cùng cậu cũng xuất hiện, ông trời không phối thêm nhạc dạo cho cậu đúng là có lỗi với cậu,” Tưởng Tùng vừa nhìn thấy nó đã kéo nó ra khỏi phòng khám đứng bên lề đường, “Cậu không có chuyện gì đấy chứ?”

“Không sao,” Phó Nhất Kiệt cười, “Chốc nữa tớ có việc, hôm nay hai người vẫn phải vất vả.”

“Làm gì?” Tưởng Tùng nhìn chằm chằm vào mặt nó, “Cậu còn biết cười kia à, quá lạ đời.”

“Đi tìm Phó Khôn.” Lúc nói ra câu này, Phó Nhất Kiệt đột nhiên trở nên kích động.

Kích động này đến hơi muộn, như thể vừa lấy lại được tinh thần, lại kích động cực kỳ mãnh liệt.

Nó có thể đi tìm Phó Khôn rồi!

Một năm rồi! Một năm rồi nó chưa được nhìn thấy Phó Khôn, chưa được nghe thấy giọng nói của Phó Khôn.

Một năm này, nó chỉ có thể chống đỡ bằng những hồi ức và nhớ nhung, cùng với hơi thở gần như đã chẳng còn dấu vết để lần theo của Phó Khôn.

Hôm nay! Ngay bây giờ!

Nó có thể đi tìm Phó Khôn, quang minh chính đại, nhẹ nhõm đi tìm Phó Khôn!

“Cái gì?” Tưởng Tùng hơi híp mắt lại, hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã hiểu được ra, “Mẹ cậu đồng ý? Không ngăn nữa?”

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt gật mạnh đầu, quay người chuẩn bị bắt xe.

“Anh ấy ở đâu?” Tưởng Tùng kéo nó lại.

“…Không biết, một vườn ươm nào đó ở ngoại thành, cứ tìm lần lượt từng cái thôi.” Phó Nhất Kiệt cắn môi.

Tưởng Tùng chép miệng: “Hôm nay tìm thấy được không?”

“Nhất định phải tìm thấy trong hôm nay.”

“Vậy cậu cứ… đi như thế à?”

“Làm sao?” Phó Nhất Kiệt đơ người, “Không thì vừa đi vừa hát à?”

“Đệt, cậu ngủ cho ngu người luôn rồi à,” Tưởng Tùng chép miệng liên tục vài cái, sau đó ôm lấy vai nó, tiến tới bên tai nó nhỏ giọng nói, “Tìm được xong, không định làm tí ti gì à?”

“Làm tí ti gì?” Phó Nhất Kiệt cảm thấy mình có thể là ngu người đi thật, qua cả buổi mới phản ứng được ý của Tưởng Tùng là gì, nó lập tức thấy mặt mình nóng bừng, “Tớ không nghĩ tới.”

“Cần chuẩn bị không?” Tưởng Tùng cười hỏi, “Sáng nay tớ mới mua bình.”

“Tưởng Tùng!” Phó Nhất Kiệt nhìn bạn chằm chằm, rồi lại liếc mắt nhìn vào phòng khám, Quách Vũ quay lưng về phía bọn họ, đang cúi đầu xử lý thằng nhóc khóc lóc rít gào kia, “Cậu có phải…”

“Không liên quan tới Quách Vũ!” Tưởng Tùng đập nó một cái, “Cái cậu này sao lại có thể như thế cơ chứ, còn không biết xấu hổ hơn cả tớ nữa? Tớ chỉ hỏi cậu xem có cần hay không thôi, cần thì tớ lấy cho cậu.”

“Không cần!” Phó Nhất Kiệt nhanh chóng nói, không phải nó không có ý nghĩ này với Phó Khôn, thế nhưng tự nhiên bị Tưởng Tùng nói ra như vậy, thật sự là không biết nên làm thế nào, nó đưa tay ra vẫy, một chiếc taxi chậm rãi dừng lại, nó chạy tới mở cửa xe ra, rồi quay đầu lại nói to với Tưởng Tùng: “Hôm nay hai người vất vả một chút đi.”

“Cố lên.” Tưởng Tùng cười với nó.

Muốn tìm được Phó Khôn, đúng là không dễ, không biết có đến bao nhiêu vườn ươm to to nhỏ nhỏ ở ngoại thành, phía tây và phía nam thì khá tập trung, những chỗ khác cũng có, mà đều là phân bố rải rác.

Với thói quen của Phó Khôn, hẳn là sẽ chọn một nơi tập trung, trước đây anh ấy có nói, làm gì cũng phải thành phường thành hội mới dễ làm, không được sợ bị cướp mất mối làm ăn, khách hàng ai cũng lười, ai cũng muốn mua ở chỗ có nhiều lựa chọn hơn.

Cho nên, anh nhất định sẽ chọn phía nam và phía tây, hơn nữa ngân hàng hôm đó Phó Khôn chuyển khoản cho mẹ, là trên con đường chính vào nội thành, là con đường chỉ có từ phía tây và phía nam vào nội thành mới phải đi qua.

Phó Nhất Kiệt nói với tài xế, đi đến phía tây thành phố.

Vườn ươm bên phía tây dù sao cũng ít hơn so với phía nam, nhưng lúc Phó Nhất Kiệt xuống xe nhìn, vẫn hơi mờ mịt, vài con đường đất vàng, mỗi con đường đều kéo dài tít tắp về phía trước, không nhìn thấy cuối đường, hai bên đều là vườn ươm, một mảng xanh biếc.

Nó ngồi về lại xe lần nữa, nói với tài xế thêm tiền, bảo tài xế chở nó tới từng vườn hỏi thăm.

Cách hiểu của tài xế về việc nó muốn đi tìm một người không có điện thoại liên lạc cũng không biết vị trí cụ thể rất thông dụng: “Người này nợ cậu nhiều tiền lắm à?”

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt lơ đãng gật đầu, nhìn chằm chằm vào cổng mấy vườn ươm hai bên đường.

Tới mỗi một vườn ươm, Phó Nhất Kiệt đều sẽ xuống xe, hỏi thử xem ông chủ họ gì, có biết xung quanh có ai họ Phó không.

Nghe ngóng gần ba tiếng, đều đã đi tới cuối mấy con đường đất, giày Phó Nhất Kiệt dính đầy đất, nhưng không thu hoạch được gì, ông chủ không họ Phó, cũng không quen biết ai họ Phó.

Không tìm được người bên này, Phó Nhất Kiệt cũng không thất vọng, ngược lại là bắt đầu không nén được hào hứng và mong đợi, Phó Khôn chắc chắn ở phía nam.

Tài xế rất nhiệt tình chở nó đến phía nam, cả đường lái xe nhanh, còn nghĩ kế cho nó: “Tôi nói cho cậu hay, tìm được người rồi đầu tiên không cần nói gì, cứ đi qua đánh một trận đã, đánh xong rồi hẵng đòi tiền, đừng làm cho người ta thấy cậu dễ bắt nạt.”

“Được.” Phó Nhất Kiệt cười.

Tìm thấy Phó Khôn rồi, mình sẽ có phản ứng thế nào? Mừng rỡ như điên? Xông tới khóc? Hét to? Khua tay múa chân? Hát?

Còn Phó Khôn sẽ thế nào?

Sẽ cười sao? Sẽ kêu lên? Sẽ nhào tới sao?

Phó Nhất Kiệt nhẹ nhàng bóp ngón tay, không hiểu sao lại bắt đầu căng thẳng.

Vườn ươm bên phía nam thành phố đâu ra đấy hơi bên phía tây, diện tích cũng lớn hơn, giữa vườn ươm có lúc sẽ đan xen vườn cây ăn quả của nông dân hoặc là kênh rạch và suối dẫn tới, hoàn cảnh đúng là không tệ.

Phó Nhất Kiệt không có tâm trạng thưởng thức, thúc giục tài xế làm theo cách trước đó, hỏi thăm từng vườn một dọc đường.

Giữa lúc không ngừng lên xe xuống xe, áo trên người Phó Nhất Kiệt đã bị mồ hôi thấm ướt, lòng bàn tay cũng vì căng thẳng mà đẫm mồ hôi.

Xe dừng trước một vườn ươm giữa con đường thứ ba, bên ngoài cổng chính có một tảng đá lớn, một người trẻ tuổi đang mặc áo may ô cũ ngồi xổm trên tảng đá ăn cơm.

Phó Nhất Kiệt giờ mới nhận ra đã gần hai giờ rồi, bụng theo mùi thơm của thức ăn thổi qua, bắt đầu ngâm tụng bài sử thi đói bụng.

“Có việc?” Người đang ăn cơm dừng đũa, nhìn Phó Nhất Kiệt vừa đi tới từ bên cạnh xe taxi.

“Muốn hỏi thăm một người,” Phó Nhất Kiệt đi tới bên cạnh người này, “Anh biết xung quanh đây có ông chủ nào họ Phó không?”

“Phó? Phó Khôn?” Người này đặt bát lên tảng đá hỏi một câu.

“Đúng! Phó Khôn!” Lòng Phó Nhất Kiệt lập tức hốt hoảng, không khống chế được giọng mình đã run lên, “Anh biết à?”

Người kia chỉ về phía sau: “Ông chủ của bọn tôi mà.”

“Phó Khôn!” Phó Nhất Kiệt không nén được hưng phấn trong lòng mình, vừa gọi vừa xông về phía cổng vườn, “Phó Khôn!”

“Này này này, anh ấy đang không ở đây,” Người kia đi theo tới, quan sát nó từ trên xuống dưới, “Anh tìm anh ấy có việc gì à? Muốn tìm?”

“Tôi là em trai anh ấy,” Phó Nhất Kiệt đưa tay ra về phía cậu ta, tuy Phó Khôn không có nhà, nhưng cảm xúc trong lòng Phó Nhất Kiệt vẫn vọt thẳng tới đỉnh, “Tôi tên Phó Nhất Kiệt.”

“À… anh là em trai anh ấy à, tôi họ Hồ, gọi tôi Tiểu Hồ là được,” Tiểu Hồ ngỡ ngàng, cũng đưa tay ra, bắt tay nó, “Anh ấy đi câu cá rồi, ở bờ sông phía sau, để tôi gọi anh ấy hộ anh.”

Tiểu Hồ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi.

“Không, không, không cần,” Phó Nhất Kiệt xua tay, bảo nó đứng đây chờ Phó Khôn nó làm sao chịu nổi, “Xa không? Tôi qua đó?”

“Không xa, đi theo lối rẽ kia tới cuối là nhìn thấy sông, đi về thượng du thêm một đoạn nữa là nhìn thấy một cái đầm nước nhỏ, là ở đó.” Tiểu Hồ lấy ngón tay vẽ qua xuống đất cho nó.

Phó Nhất Kiệt thanh toán tiền cho tài xế xong, quay đầu chạy về phía lối rẽ.

Con đường này vẫn là đường nông thôn kiểu cũ, không hề bằng phẳng, nhưng Phó Nhất Kiệt vẫn chạy một mạch như thể sắp cất cánh bay lên, gió bị ánh nắng thiêu cho nóng bỏng thổi qua tai nó, mang theo tiếng phù phù.

Đã lâu lắm rồi nó không chạy như vậy, từ khi Phó Khôn rời khỏi nhà, nó đã sớm từ bỏ tập thể dục, dẫn Một Nắm ra ngoài cũng chỉ là đi chầm chậm.

Đã lâu lắm rồi nó không được chạy mà cả người khoan khoái dạt dào hi vọng như vậy.

Giờ nó chạy thật nhanh, chân đạp lên mặt đường đất, từng đám bụi văng lên sau chân.

Sắp bay lên rồi!

Nước sông trong vắt, nhưng lại rất cạn, có thể nhìn thấy đá cuội và cỏ nước dưới sông.

Bốn phía rất yên ắng, chỉ có tiếng ve kêu và tiếng nước chảy.

Phó Nhất Kiệt chạy về phía thượng du chưa được bao lâu, từ xa đã nhìn thấy đầm nước Tiểu Hồ nói.

Cũng nhìn thấy một bóng lưng đang ngồi xổm, có người ngồi xổm dưới bóng một cây đại thụ bên đầm nước.

Là Phó Khôn!

Phó Nhất Kiệt đột nhiên dừng bước chân, từ từ đi tới, từng bước một đều rất nghiêm túc.

Phía trước là người nó ngày nhớ đêm mong một năm.

Người này đứng cách nó chưa tới trăm mét.

Yên tĩnh ngồi xổm, cả người như thể hòa vào với phong cảnh xung quanh.

Phó Nhất Kiệt đi rất khẽ, nó có ảo giác, đây là một giấc mơ, nó ở trong mơ nhẹ nhàng lại gần Phó Khôn, bất kỳ một tiếng vang hay tiếng động nào cũng đều có thể khiến giấc mơ này đột nhiên bị đánh thức.

Phó Khôn quả thật là đang câu cá, nhìn từ cần câu cùng cái thùng nhỏ đặt bên cạnh đã có thể thấy được rõ ràng.

Hơi thở đã lâu không gặp bắt đầu vờn quanh người Phó Nhất Kiệt, hơi thở đặc biệt, chỉ thuộc về Phó Khôn.

Dẫu giờ vẫn cách Phó Khôn mấy chục mét, Phó Nhất Kiệt đã có thể một lần nữa tìm lại nó từ nơi sâu thẳm trong ký ức, hơi thở khiến nó đắm chìm không thể nào cưỡng lại được.

Phó Nhất Kiệt đi tới cách Phó Khôn chỉ còn mười mấy bước, dừng chân, Phó Khôn gầy đi, cũng đen đi nhiều.

Nhưng vẫn cứ là Phó Khôn mà Phó Nhất Kiệt đã thân thuộc, là Phó Khôn mà dù chỉ câu cá một mình giữa chốn thôn quê này vẫn có thể mặc quần phom vừa và áo sơ mi trắng.

Phó Nhất Kiệt không tự chủ mà cong khóe miệng lên, nụ cười trên mặt chậm rãi nở ra.

“Phó Khôn.” Phó Nhất Kiệt nhẹ nhàng gọi một tiếng, một tiếng Phó Khôn thản nhiên mà thả lỏng này, nó đã nhịn một năm nay, trong nháy mắt kêu ra khỏi miệng, ánh nắng như thể càng lấp lánh dịu êm hơn, tiếng ve kêu và tiếng nước chảy cũng biến mất bên tai nó.

Cả thế giới xung quanh nó đều mờ đi, chỉ còn lại mình Phó Khôn trước mắt.

Người Phó Khôn hơi lảo đảo đi, không quay đầu lại, vẫn ngồi xổm như vậy.

“Anh.” Phó Nhất Kiệt lại nhẹ nhàng gọi một tiếng nữa, chậm rãi đi về phía anh.

Phó Khôn sau mấy giây ngắn ngủi sững sờ, thì đột nhiên quay đầu lại, trên mặt là biểu cảm khó tin, thấy rõ người phía sau rồi, cần câu trong tay tuột khỏi tay rơi xuống nước.

“Phó Khôn!” Phó Nhất Kiệt cố nén tâm trạng mình, giọng run lên.

“Một Khúc?” Giọng Phó Khôn cũng run y như vậy.

“Phó Khôn!” Phó Nhất Kiệt gào lên một tiếng, như muốn giải tỏa hết, “Phó Khôn!”

“Em…” Phó Khôn dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ trong cơn khiếp sợ, sững sờ cả buổi mới đứng bật dậy.

Tiếp theo, một phát giẫm lên hòn đá cạnh đó, Phó Nhất Kiệt chưa kịp phản ứng, đã thấy anh trượt chân, ngửa mặt lên trời ngã xuống đầm nước.

“Anh!” Phó Nhất Kiệt bị đám bọt nước cùng với tiếng nước làm cho sợ hết hồn, lao tới nhảy xuống nước theo.

Đầm nước cũng không phải quá sâu, Phó Nhất Kiệt không biết bơi, nhưng mới đạp nước hai lần đã đạp phải đá dưới đáy đầm đứng được, nước chỉ tới ngực.

Phó Khôn cũng đứng lên, sững sờ mặt đối mặt với nó, mãi mới nói ra một câu: “Sao em tìm được tới đây?”

Giọng nói vang lên ngay trước mặt, khiến hai mắt Phó Nhất Kiệt cay xót, nó đột nhiên bổ nhào tới ôm lấy Phó Khôn, siết chặt hai tay, chôn mặt vào vai Phó Khôn dùng sức dụi.

“Từ sáng sớm em đã bắt đầu tìm anh rồi,” Phó Nhất Kiệt nói khẽ, như thể sợ Phó Khôn sẽ lại đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, ôm lấy Phó Khôn không dám buông tay: “Em sang bên phía tây thành phố trước, hỏi thăm lâu lắm…”

“Đầu kia toàn là cây to, bên này mới là hoa với cây cảnh.” Phó Khôn cảm thấy rất chóng mặt, bị Phó Nhất Kiệt ôm tới mức không thở nổi, trả lời cũng hơi mơ hồ, “Từ sáng sớm tới tận bây giờ?”

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt đè chóp mũi lên cổ Phó Khôn, hít sâu vào một hơi, đây là Phó Khôn, thật sự là Phó Khôn, nó không nhịn được hôn lên cổ Phó Khôn một cái, tay dùng sức mà nắm lấy eo lấy lưng Phó Khôn cách một lớp áo, “Em nhớ anh, em sắp điên rồi, anh, em sắp điên mất rồi…”

Phó Khôn vẫn không thể nào bình tĩnh lại được từ cơn khiếp sợ, Phó Nhất Kiệt thật sự đang dán lên người cậu, thật sự đang ôm lấy cậu, giọng nói thật sự vang lên bên tai cậu.

Cậu có thể chạm tới, có thể nghe thấy, có thể cảm giác được.

Là Phó Nhất Kiệt, thật sự là Phó Nhất Kiệt.

Phó Khôn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Phó Nhất Kiệt làm thế nào tìm được cậu làm thế nào biết được cậu ở đây, cậu chỉ biết hiện giờ Phó Nhất Kiệt đang ở ngay trước mặt cậu.

Phó Nhất Kiệt đã rất lâu rồi chỉ xuất hiện trong mơ, xuất hiện trong trí nhớ, làm cho mỗi lần cậu nhớ tới là đau đớn khó nhịn, đang ở ngay trước mặt cậu.

Phó Khôn nhắm hai mắt lại.

Phó Nhất Kiệt cắn mạnh lên vai cậu, Phó Khôn hít vào một hơi, rên lên một tiếng rất khẽ, nhưng không động đậy.

Một phát cắn này, cắn rất mạnh, mang theo giải toả cùng với đủ thứ cảm xúc phức tạp cậu có thể cảm nhận được.

Lẫn theo đau đớn sắc bén lan ra cả người Phó Khôn, còn là nỗi niềm vui sướng mãnh liệt, đúng, vui sướng khiến cả người đắm chìm không buông.

Tiếp xúc lâu rồi không gặp, đến đau đớn cũng làm người ta mê say.

Phó Nhất Kiệt mở miệng ra, nắm lấy cổ áo Phó Khôn, đột ngột giật một cái, mấy cái cúc áo tuột xuống nước, bắn lên vài tia nước lấp lánh.

Nó cởi áo phông trên người mình ra, rồi gạt áo sơ mi của Phó Khôn sang hai bên, dán người qua, điên cuồng tham lam, dùng hết sức mà hôn mà liếm lên ngực Phó Khôn.

Ngực, xương quai xanh, cổ, cằm, một mạch hướng lên, đầu lưỡi lướt qua, mang theo tình cảm và khát khao đè nén bấy lâu nay, cuối cùng dừng lại trên môi Phó Khôn.

Đầu lưỡi Phó Nhất Kiệt mang theo cẩn thận dè dặt và run rẩy, liếm tỉ mẩn trên môi Phó Khôn, chậm rãi thăm dò vào bên trong, chạm nhẹ lên răng, tiến vào đón lấy lưỡi Phó Khôn.

Cũng mang theo run rẩy và hưng phấn, Phó Nhất Kiệt ôm chặt lấy Phó Khôn, dây dưa cùng anh.

Kể từ sau khi Phó Khôn nói ra “Anh cũng như vậy”, đây là lần đầu tiên Phó Nhất Kiệt tập trung cả người lẫn tâm vào hôn môi đến thế.

Cái hôn tràn ngập nhung nhớ này đến quá khó khăn, khoảng thời gian này có quá nhiều rối rắm và tuyệt vọng, lúc một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ và từng tấc da thịt quen thuộc trên người Phó Khôn, Phó Nhất Kiệt hi vọng thời gian cứ đọng lại ở thời khắc này.

Đọng lại giữa ánh nắng và gió ấm.

Nhịp thở hai người dần trở nên gấp gáp, cánh tay Phó Khôn vòng qua thắt lưng Phó Nhất Kiệt, ngón tay chầm chậm nhấn rồi xoa trên lưng nó, đi xuống đưa vào trong quần, nắm mạnh lên mông, đầu ngón tay như muốn khảm vào trong da thịt.

Tay Phó Nhất Kiệt ở dưới nước tóm lấy thắt lưng Phó Khôn, giật lung tung cho lỏng ra, rồi duỗi tay vào.

Dòng nước vờn quanh những ngón tay, bàn tay bao bọc giữa làn nước nhẹ nhàng nắm lấy, cả người Phó Khôn căng lên, động tác dừng lại.

Phó Nhất Kiệt chầm chậm vuốt ve hai lần, ngón tay Phó Khôn đột nhiên siết chặt lại, phát ra một tiếng rên rỉ rất khẽ.

Âm thanh này xuyên qua hết thảy trở ngại, thẳng tiến tới nơi sâu xa nhất trong cơ thể Phó Nhất Kiệt, nó thở dốc buông môi Phó Khôn ra, hít vào một hơi thật dài, môi dán lên cằm Phó Khôn, đi xuống từng tấc từng tấc, rồi chậm rãi xuống nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.