Trúc Mộc Lang Mã

Chương 8: Một quả trứng gà



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối trước lúc đi ngủ, Phó Khôn đã mấy lần định hỏi Phó Nhất Kiệt xem con chó Đâu Đâu kia là chuyện gì, nhưng nghĩ lại thì vẫn không hỏi, ngộ nhỡ hỏi một cái, Phó Nhất Kiệt lại bảo cậu xin hộ đưa con chó về nhà, cậu thật sự không biết phải làm gì.

Lại nói, cảm giác đói bụng như bị rửa ruột làm cho cả đầu cậu toàn là đồ ăn, chẳng có hơi sức nghĩ chuyện gì nữa.

“Anh.” Phó Nhất Kiệt kéo quần đùi cậu vừa xoa vừa nhỏ giọng gọi cậu.

“Hả?” Phó Khôn đáp, nhưng bụng cũng cùng lúc kêu một tiếng, một tiếng đáp này của cậu suýt nữa thì bị nhấn chìm trong tiếng ọc ọc.

“Anh đói không?” Phó Nhất Kiệt hỏi.

“Hỏi thừa, hai bữa không ăn lại không đói được chắc, không nghe thấy tiếng kêu à,” Phó Khôn suýt nữa định bảo “em không cho anh quả trứng gà còn lại mà còn không thấy ngại hỏi hả”, mà nghĩ tới nguyên nhân khiến hôm nay mình không được ăn hai bữa cơm, lại ngừng, thở dài, “Ngủ đi, đừng nói chuyện với anh nữa, anh ngủ rồi là không đói.”

“Cho anh này.” Phó Nhất Kiệt đột nhiên đụng vào cánh tay cậu, nhét vào trong tay cậu một quả trứng gà.

Phó Khôn hơi giật mình, để trứng gà tới trước mắt nhìn một lúc lâu, chắc chắn đây là một quả trứng gà rồi, mới nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn chằm chằm Phó Nhất Kiệt: “Đâu ra đây?”

“Lấy trong bếp.” Phó Nhất Kiệt trả lời.

“Trong bếp?” Phó Nhất Kiệt sững sờ, trứng gà nhà cậu mua về xong đều để trong nhà, ăn bao nhiêu luộc bấy nhiêu, cơ bản không thể nào đặt ở nhà bếp được, cậu ngồi bật dậy, hạ thấp giọng, “Bạn học Phó Một Khúc, em lấy trứng gà từ chỗ nào trong bếp?”

“Trong một cái xoong.” Giọng Phó Nhất Kiệt vẫn rất bình tĩnh.

“Em trộm…” Phó Khôn suýt nữa cắn phải đầu lưỡi mình, tuy từ nhỏ cậu đã rất giỏi gây sự, nhưng cho tới giờ vẫn chưa bao giờ trộm thứ gì cả.

Phó Nhất Kiệt không nói gì, Phó Khôn cũng không nói xong câu, cậu vốn đã đói bụng rồi, giờ trong tay lại có quả trứng gà, càng đói hơn, bụng kêu òng ọc một tiếng.

“Thôi,” Phó Khôn nhẹ nhàng gõ nhẹ vỏ trứng gà lên thành giường, “Em còn nhớ nồi để ở đâu không?”

“Trên cái giá cạnh bàn.” Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng nói.

“Ừ,” Phó Khôn cắn một miếng trứng gà, “Chắc là của nhà thím Lưu, mai anh đi nói với thím ấy.”

“Không phải là của nhà anh à?” Phó Nhất Kiệt hỏi.

“Sao lại gọi là nhà anh, là nhà mình,” Phó Khôn nuốt trứng gà, “Một Khúc, anh nói cho em biết, chắc em không biết nhà bếp kia là dùng chung, không chỉ có đồ của nhà mình để ở đó, mà người khác cũng để đó, không chỉ có nhà mình luộc trứng gà, mà nhà người khác cũng luộc, hiểu không, quả trứng gà này không phải của nhà mình.”

“Ừm.”

“Ngủ đi, ăn xong càng đói hơn,” Phó Khôn ấn bụng, trở tay lại gảy lên mặt Phó Nhất Kiệt, “Nhưng vẫn cám ơn em, còn biết giấu đồ ăn cho anh nữa.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, nhắm hai mắt lại.

Giấu đồ ăn đi chính là thói quen của nó, thật ra chuyện trong nhà bếp không chỉ có đồ của một nhà, không phải nó không biết, nhưng nó không nghĩ nhiều như thế, có đồ ăn, không có ai, thì lấy một ít giấu đi, đói bụng là có thể ăn.

Xưa nay nó vẫn chưa bao giờ nghĩ tới, thế có phải là trộm đồ không.

Nó vốn định giữ lại cho mình ăn, tuy giờ bữa nào nó cũng được ăn rất no.

Nhưng Phó Khôn đói bụng, nó biết, đói bụng là cảm giác thế nào.

Nó chưa bao giờ chia đồ ăn cho người khác cả, đây là lần đầu tiên, bởi vì Phó Khôn đối xử rất tốt với nó.

Có điều, đối tốt với nó như thế nào, nó cũng không nói rõ ra được.

Sáng sớm hôm sau, lúc đi học, Phó Khôn dẫn Phó Nhất Kiệt ra khỏi nhà, đứng một bên cổng chờ Tôn Vĩ, gặp phải thím Lưu ra ngoài đi chợ.

“Thím Lưu, hôm qua nhà thím luộc trứng gà đúng không?” Phó Khôn hỏi, thật ra cậu cũng chẳng muốn nói chuyện với thím Lưu gì cho cam, thím Lưu này cực kỳ dữ dằn, chẳng bày ra vẻ mặt tươi tỉnh cho ai được bao giờ, là kiểu người không có chuyện gì cũng gây ra được chuyện.

“Luộc, làm sao.” Thím Lưu mặt khó chịu nhìn cậu, chưa đợi cho cậu nói, đã đột nhiên hô lên, “Mày trộm trứng gà nhà tao đúng không! Hôm qua tao luộc mười quả, sáng nay thấy có chín quả! Tao còn đang thấy lạ không biết là ai trộm đây!”

“Em trai cháu không biết là không phải của nhà cháu, nên mới lấy….” Phó Khôn còn chưa nói hết đã bị thím Lưu ngắt lời.

“Ôi em trai mày  —— Ai dà, không nhìn ra được,  ——” Thím Lưu lên giọng, còn thiếu điều hô hoán lên nữa thôi “Nứt mắt ra đã biết ăn cắp rồi ——“

Phó Khôn nhíu mày, nhìn qua Phó Nhất Kiệt đang trốn phía sau mình chỉ lộ ra một con mắt, cậu hơi hối hận, nói là mình lấy thì đã tốt rồi.

“Thím Lưu, xin lỗi thím, em cháu không cố ý, lúc nào mẹ cháu về cháu bảo mẹ trả lại một quả cho thím,” Phó Khôn kéo Phó Nhất Kiệt chuẩn bị đi.

“Thôi, không cần, trứng cứ cho mẹ mày giữ đi,” Thím Lưu bĩu môi, quay người đi vào trong, “Ôi, mẹ mày cũng tội thật, không tự sinh được, đi nhặt một đứa về nuôi, còn nhặt phải thằng ăn cắp… mà đứa tự mình sinh cũng chẳng ra sao…”

“Bà nói cái gì!” Phó Khôn không hiểu câu này của thím Lưu có ý gì, nhưng ý trên mặt chữ thì cậu hiểu được, rõ ràng không phải lời gì hay ho, cậu lập tức nổi giận, đẩy xe đạp ra đất một cái, đi qua kéo cánh tay thím Lưu lại.

“Làm cái gì đấy!” Thím Lưu hất tay cậu ra, xùy một tiếng, “Tao nói cái gì thì về tự đi mà hỏi mẹ mày! Tự mình không sinh được còn muốn thỏa nguyện!”

“Đ** nhà bà.” Phó Khôn cắn răng chửi một câu.

“Ôi, con trai ngoan có khác, con dứt ruột đẻ ra đã chẳng ra gì, nhặt về một đứa lại cũng phường trộm cắp! Mẹ mày đúng là…”

Phó Khôn đúng là không phải con ngoan trò giỏi gì, nhưng thím Lưu không ngờ rằng cậu lại có thể cứ thế cúi đầu xuống, lao thẳng tới đâm một cái.

Đầu Phó Khôn tàn nhẫn thụi lên bụng bà ta, đẩy cho bà ta ngã oạch ra đất, cái làn đựng thức ăn trong tay bị văng ra rất xa.

Bà ta nằm nguyên cả buổi vẫn chưa phản ứng lại được, hàng xóm nghe thấy tiếng hai người họ cãi nhau nên đi tới cũng đều sửng sốt.

“Mẹ nó, nói thêm câu nữa xem, tôi đánh chết bà!” Phó Khôn hất hàm về phía bà ta, nghiến răng nói một câu.

Bình thường, cậu cũng chẳng mấy khi nói tục, bởi vì lần nào nói xong cũng sẽ bị mẹ dùng thuốc cao dính miệng lại ít nhất nửa tiếng, nhưng giờ cậu thật sự không nhịn được.

“Mày lại đây mà đánh! Đánh xem nào! Ôi chao, con trai nhà họ Phó cũng trâu thật đấy! Tôi đã bảo nhà họ chẳng nuôi ra được thứ gì tốt đâu mà!” Thím Lưu cũng chẳng đứng lên, cứ ngồi dưới đất bắt đầu hô hoán như vậy, “Ranh con đã biết đánh người, sau này lớn rồi có mà giết người!”

“Được.” Phó Khôn gật đầu, xông tới giơ chân lên.

Nhưng một phát đạp này lại bị rơi giữa khoảng không, cậu bị chú Hạ chạy tới từ phía sau kéo lại: “Khôn Tử, cháu làm gì thế này!”

“Thả cháu ra! Bà ta chửi mẹ cháu! Chửi em cháu!” Phó Khôn liều mạng giãy dụa tay chân, trừng mắt với thím Lưu, cơn giận khiến cậu chẳng còn để ý gì nữa, “Con mụ chanh chua tóm ai chửi người đấy, chồng bà cũng là mẹ nó bị chửi nên mới bỏ chạy! Mẹ nó chứ đáng đời!”

Chồng của thím Lưu là vì không chịu được tính tình của bà ta nên mới ly hôn, chuyện này cả tòa nhà tập thể đều biết, nhưng bình thường không có ai nói, Phó Khôn cũng từng bị mẹ cấm không được tùy tiện nói chuyện nhà người khác, chỉ có lần này, cơn giận trào lên tận gáy, không giữ được miệng nữa.

Câu nói này của cậu lập tức khiến thím Lưu đang ngồi dưới đất lên cơn rồ, nhảy dậy vừa chửi vừa nhào tới định đánh Phó Khôn tới tấp, hàng xóm chung quanh đều nhanh chóng chạy tới, vội vội vàng vàng can ngăn.

“Thằng ranh con! Mày có giỏi thì nói thêm câu nữa xem, hôm nay tao phải lột da mày ra!”

“Nói đấy! Bà có giỏi thì bà gọi chồng bà về đi! Tôi…” Miệng Phó Khôn bị chú Hạ bịt lại, câu nói tiếp theo đã biến thành ưm ưm không rõ.

Tình cảnh đã trở nên hỗn loạn không ngăn được, Phó Nhất Kiệt bất lực lui lại một bên, ở trại trẻ mồ côi, nếu giấu đồ ăn rồi bị phát hiện, bình thường sẽ chỉ bị phạt đứng úp mặt vào tường, rồi bị mắng mấy câu, nó không thể nào hiểu được, mình chỉ lấy một quả trứng gà từ nhà bếp thôi, sao lại biến thành như vậy.

Nhìn đôi mắt đã đỏ lên của Phó Khôn, nó cứng ngắc tại chỗ, chẳng dám động đậy dù chỉ một chút.

Thím Lưu béo, lại bị Phó Khôn chọc giận không chịu nổi, muốn nhào tới vả cho Phó Khôn mấy cái bạt tai, phải mấy người đàn ông mới kéo được bà ta ra vài bước.

Bên này, chú Hạ ôm Phó Khôn không buông tay, lúc Phó Khôn bình thường không có chuyện gì thì trông vẫn được, gặp hàng xóm cũng lễ phép, nhưng ai cũng biết thằng nhóc từ nhỏ đã chẳng hiền lành gì rồi, giờ nếu không có ai giữ nó lại, chẳng biết sẽ làm ra được chuyện gì nữa.

Giữa một trận gọi hội đánh nhau như thể chửi như thể khuyên lại như thể kéo nhau đi, không biết ai đã gọi Tiêu Thục Cầm vừa ra đi làm trở về.

Phó Khôn nhìn thấy mẹ, lập tức mũi cay xót, nước mắt chỉ chực trào ra ngoài, cậu không thích khóc, nhưng ở tình cảnh này, cũng vẫn giống như động vật nhỏ bị bắt nạt nhìn thấy mẹ về.

“Tiêu Thục Cầm! Hôm nay mày không nói rõ ràng cho tao, tao không để yên cho cả nhà mày!” Thím Lưu chỉ vào mẹ nói.

Mẹ không để ý tới bà ta, xách cậu từ trong tay chú Hạ sang một bên: “Nói đi, xảy ra chuyện gì.”

Phó Khôn kể chuyện cho mẹ, cúi đầu không muốn để mẹ nhìn thấy nước mắt trong mắt mình.

“Chị Lưu, là Khôn Tử và Nhất Kiệt nhà em không đúng, trứng gà thì em sẽ đền cho chị,” Mẹ đi tới trước mặt thím Lưu, rồi quay đầu vẫy tay cậu và Phó Nhất Kiệt, “Lại đây, đầu tiên xin lỗi thím Lưu đã.”

“Xin lỗi? Xin lỗi là xong à!” Thím Lưu dậm chân một cái xuống đất, “Con trai cưng nhà mày đánh người ta! Còn chửi tao là con mụ chanh chua! Nói câu xin lỗi là định xong việc luôn à?”

“Bà chửi mẹ tôi trước! Còn chửi cả em trai tôi!” Phó Khôn vốn đã định nghe theo mẹ tới xin lỗi, nhưng nghe thấy câu này lại dừng.

“Con trật tự nào!” Mẹ quay đầu lại trừng cậu một cái.

“Thôi, chị Lưu, Khôn Tử mới có mười một tuổi…” Hàng xóm xung quanh đang khuyên can, “Đã ở cùng nhau bao năm như vậy rồi…”

“Mười tuổi thì làm sao! Sáu tuổi còn biết ăn trộm kia kìa!” Thím Lưu nói to, ai khuyên cũng chẳng khuyên nổi.

“Vậy chị muốn thế nào!”  Mẹ đột nhiên cao giọng quát to một câu, “Tôi không sinh được con, nhận nuôi con từ viện phúc lợi tới! Thì làm sao! Thằng bé chưa ở trong nhà người khác bao giờ! Không biết lấy của chị một quả trứng là thế nào! Đừng ai kéo chị ta cả! Thả ra! Để tôi xem chị ta muốn thế nào! Dám làm thế nào!”

Thím Lưu bị một tràng của mẹ làm cho sững sờ, há hốc miệng không nói gì.

Mẹ xoay người lại kéo Phó Nhất Kiệt tới trước mặt bà ta: “Đây! Chị xem đấy rồi làm! Xin lỗi thì chị không chịu! Chị muốn làm thế nào! Đây, con ruột tôi đây! Chị thử chạm vào một đầu ngón tay nó xem! Nói cho chị biết, ai dám đụng vào con tôi, tôi cũng lập tức thành được con mụ chanh chua!”

“Mày làm chủ tịch công đoàn mà còn như thế à!” Thím Lưu cao giọng quát.

“Chủ tịch công đoàn thì làm sao! Chủ tịch công đoàn thì không phải làm mẹ à!” Tiêu Thục Cầm còn nói át cả bà ta.

Thím Lưu có lẽ cũng chưa nghĩ ra được xem mình rốt cuộc định làm gì, cũng không ngờ được Tiêu Thục Cầm ngày thường cười tươi với hàng xóm giờ lại đột nhiên công bố mình cũng biến thành con mụ chanh chua được, thế nên hơi nghệch ra, mấy người hàng xóm nhân lúc này kéo bà ta đi, mấy người vừa đẩy vừa lôi bà ta về nhà.

Thím Lưu hùng hùng hổ hổ bị bắt đi rồi, mẹ nhắm mắt lại thở phào một cái, ngồi xổm xuống trước mặt Phó Nhất Kiệt, ôm lấy thằng bé: “Nhất Kiệt, đồ của người khác thì mình không được tự tiện lấy, biết chưa?”

Phó Nhất Kiệt gật đầu, một trận cãi vã này đã khiến thằng bé quá sợ hãi.

“Cũng không được học theo anh con chửi người khác như vậy, chửi người khác là không đúng, đánh người ta lại càng không đúng, cho dù có thế nào đi nữa, thím Lưu cũng là bề trên.” Mẹ lúc nói câu này thì liếc mắt qua nhìn Phó Khôn.

Phó Khôn cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu: “Biết rồi.”

“Dù người khác có nói thế nào đi nữa, con cũng chính là con trai dì, con ruột, giống anh trai con, nhớ không?” Mẹ lại xoa xoa đầu Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, rồi lại gật đầu thêm một cái.

“Rồi, hai đứa đi học đi đã, buổi tối mẹ dẫn cả hai sang nhà thím Lưu xin lỗi lần nữa, dù sao cũng là chúng ta lấy một quả trứng gà của nhà người ta trước, anh con còn động tay động chân nữa,” Mẹ đứng lên nhìn đồng hồ, phất tay với Phó Khôn, “Đi nhanh đi.”

“Vâng, đi thôi,” Phó Khôn nâng xe đạp dậy, vẫn chưa thấy bóng Tôn Vĩ đâu, cái thằng này chắc lại dậy muộn rồi, “Tạm biệt mẹ.”

Phó Nhất Kiệt quay đầu lại, không nói ra một câu “Tạm biệt dì”, nó im lặng quay người, bám góc áo Phó Khôn đi theo sau anh nó ra ngoài đường.

Phương án giải quyết cuối cùng của chuyện này là, mẹ cầm mười quả trứng gà dẫn hai đứa đến nhà thím Lưu, nhận lỗi với người ta.

Phó Khôn thật ra vẫn không phục, cậu không hiểu sao mẹ lại phải áy náy chuyện này, thím Lưu chỉ vì một quả trứng gà mà có thể chửi ra những câu ngứa tai như vậy, sao còn phải xin lỗi nữa.

“Nhất định phải xin lỗi, có lỗi thì phải xin lỗi,” Mẹ chống tay lên thắt lưng đứng giữa nhà, “Nên đền thì phải đền, nên xin lỗi thì phải xin lỗi, làm xong những chuyện này rồi, sau này nếu thím ấy còn cứ lôi chuyện này ra nữa, mình mới có thể cây ngay không sợ chết đứng được!”

“Lí sự.” Bố ở bên cạnh nói.

“Chính là lý như thế,” Mẹ liếc mắt sang bố, “Như anh định xông sang cửa nhà người ta đánh người, có lí hơn nữa cũng chẳng phải về anh.”

“Không phải là vì anh thương em với Nhất Kiệt à,” Bố thở dài, chuyện này đúng là ông nóng giận quá mức.

“Không thương con à?” Phó Khôn nhìn bố đầy thất vọng.

“Con thì có gì để mà thương, chuyện đều là do con gây ra, con nói xem, con lấy đâu ra gan to thế hả, nẹp trên tay còn chưa tháo ra đã dám động tay động chân với người lớn,” Bố cau mày, “Cái tính tình này của con mà không kiềm chế lại, sau này có chuyện đấy.”

Phó Nhất Kiệt cả tối đều không nói gì, trừ nói đi nhà vệ sinh lúc ăn cơm xong, thực tế là đi cho chó con ở bên ngoài, nó đều không nói thêm câu nào cả.

Trước lúc ngủ, mẹ theo thói quen đóng cửa phòng hai đứa, nói một câu: “Hai cục cưng nhỏ ngủ ngon.”

“Cục cưng lớn ngủ ngon.” Phó Khôn cười, nhắm mắt lại.

Phó Nhất Kiệt chui trong chăn nắm quần trong của Phó Khôn không nói gì

Phó Khôn cảm thấy Phó Nhất Kiệt hôm nay chắc là sợ quá, hơi hối hận vì hôm nay mình nổi giận lớn đến vậy.

“Một Khúc.” Cậu gọi Phó Nhất Kiệt.

Ngón tay Phó Nhất Kiệt nắm quần cậu xoa xoa, nhưng không hé răng.

“Ài, ngủ đi.”

Khoảng chừng một tháng sau đó, Phó Nhất Kiệt càng ngày càng bám dính lấy cậu, nhưng lại nói ít đi, Phó Khôn không hiểu được là tại sao, hỏi cũng chẳng chịu nói, cậu cảm thấy có khi là vì câu “thằng ăn trộm” của thím Lưu, nếu không thì là vì ngày nào Phó Nhất Kiệt cũng giữ trứng gà lại, nói là chốc nữa mới ăn, sau đó cho con chó tên là Đâu Đâu kia, cho nên không đủ dinh dưỡng, không có sức nói chuyện.

Em trai không chịu nói câu nào chẳng có gì vui, Phó Khôn không thể làm gì khác hơn là cũng ngày ngày nói để trứng gà lại chốc nữa ăn, rồi giả vờ không ăn nổi nữa, lén lút đưa trứng gà cho Phó Nhất Kiệt, có điều cậu đều canh chừng Phó Nhất Kiệt, bắt nó ăn hết mới chịu, không là cậu lại sợ thằng bé này đưa trứng gà cho Đâu Đâu.

Nhưng kể cả có như vậy, Phó Nhất Kiệt vẫn nói rất ít, ngày nào cũng ngoan ngoãn cùng Phó Khôn đến trường, ngoan ngoãn ăn cơm đi ngủ làm bài tập, chuyện duy nhất khiến Phó Khôn cảm thấy hơi được an ủi là thằng bé đã không còn chống cự bị Tôn Vĩ bế ngồi ở ghế sau nữa. Có điều, ngoài lần đầu tiên nó có gọi là anh Tôn Vĩ ra, sau này không gọi anh nữa, toàn gọi luôn là Tôn Vĩ.

Tôn Vĩ rất bất bình với chuyện này, Phó Nhất Kiệt lại như con gấu bông, cho dù Tôn Vĩ có nói với nó thế nào đi nữa, “Phó Khôn là anh, anh cũng là anh”, nó vẫn chỉ trợn mắt lên nhìn, sau đó mở miệng ra vẫn là, Tôn Vĩ.

“Mày đừng có cố nữa,” Phó Khôn cười sặc sụa, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, cái nẹp trên tay cuối cùng cũng được tháo xuống, cảm giác cánh tay giành lại được tự do khiến cho cậu không hiểu sao cứ muốn cười liên tục, ngồi trên lan can ven đường cũng không thấy lạnh, “Nghỉ đông mày đi đâu?”

“Về nhà bà ngoại tao,” Tôn Vĩ thở dài, “Nghĩ làm gì, thi học kỳ mà không được 90 điểm thì tao chả được đi đâu hết.”

“Thảm quá.” Phó Khôn cười ha ha mấy tiếng.

Phó Khôn không lo chuyện thi cử, tuy cậu cũng chẳng phải trò giỏi gì, nhưng thi được hơn chín mươi điểm cũng không phải chuyện gì khó, vả lại bố mẹ cũng chỉ yêu cầu cậu đạt đủ điều kiện là được.

Giờ cậu chỉ muốn mau mau nghỉ đông, muốn ăn Tết, ăn Tết có đồ ăn ngon, có quần áo mới…

“Một Khúc.” Phó Khôn nhảy xuống khỏi lan can, lấy từ trong cặp ra một gói kẹo ma*, “Ăn bao giờ chưa?”

Phó Nhất Kiệt nhìn chằm chằm vào kẹo, lắc đầu.

“Há mồm ra.” Phó Khôn cầm một viên ra, cười nói.

Phó Nhất Kiệt cảm thấy Phó Khôn cười hơi lạ, nhưng vẫn nghe lời há miệng ra, đối với đồ ăn, nó chẳng có mấy sức đề kháng.

Phó Khôn bỏ viên kẹo vào miệng nó.

Kẹo ngọt, không có vị gì khác, cũng không có cảm giác kỳ quái gì, Phó Nhất Kiệt thấy ăn rất ngon.

Ăn một lúc, Phó Khôn và Tôn Vĩ đều nhìn nó cười, cười ngặt nghẽo.

“Tiểu quái vật lưỡi xanh,” Phó Khôn búng một cái lên trán nó, “Thè lưỡi ra cho anh xem.”

Phó Nhất Kiệt hơi mờ mịt, trợn tròn mắt nhìn Phó Khôn.

“Tự em xem đi,” Phó Khôn lấy hộp bút của mình ra, mở cái gương bên trong quay về phía mặt Phó Nhất Kiệt.

Phó Nhất Kiệt lại gần, hé miệng ra trước gương, lập tức ngơ người.

“Phó Lưỡi Xanh.” Tôn Vĩ ở bên cạnh trêu nó.

Hai mắt Phó Nhất Kiệt trợn lên rất tròn, trong miệng là một mảng xanh da trời không ra xanh da trời xanh lá cây không ra xanh lá cây, làm cho nó không để ý ngậm miệng lại nữa, nhìn chằm chằm gương cả buổi vẫn không nhúc nhích.

Phó Khôn cười một chốc, thấy thằng bé vẫn không nhúc nhích, giống như là sợ, bèn nhanh chóng đóng hộp bút, lấy tay che miệng thằng bé lại: “Một Khúc? Không sao, chỉ là màu thôi, chốc nữa là hết.”

Phó Nhất Kiệt không nhúc nhích, không có vẻ mặt gì, cứ sững sờ như vậy.

“Không phải chứ, sợ à?” Tôn Vĩ cũng ngây người theo, đá Phó Khôn một cái, “Mày cũng đúng là, nó không phải sợ à mày còn dọa nó nữa.”

“Đây mới là lần đầu tao dọa nó, tao làm sao biết nó đã bị dọa bao giờ chưa!” Phó Khôn cuống lên, ném cặp sang một bên, cúi người xuống nhìn Phó Nhất Kiệt.

“Một…” Phó Khôn đang muốn nói gì đó dỗ dành Phó Nhất Kiệt, Phó Nhất Kiệt đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cổ cậu, chưa chờ cho cậu phản ứng lại, mặt đã cảm thấy ươn ướt, nong nóng.

Phó Nhất Kiệt liếm mạnh một cái lên mặt cậu.

“Em làm gì thế!” Phó Khôn sợ hết hồn.

Phó Nhất Kiệt nhìn chăm chú mặt cậu một lúc, không đổi màu, lập tức hơi thất vọng.

“Em làm anh sợ đấy!” Phó Khôn kịp hiểu ra, lau mặt một cái, ngẫm lại lại thấy buồn cười, “Đồ ngốc, liếm không có tác dụng đâu.”

“Hôn mới có tác dụng.” Tôn Vĩ bồi thêm một câu.

Phó Nhất Kiệt bình thường không hay để ý lời Tôn Vĩ nói, nhưng giờ lại rất nhanh lại gần thơm một cái lên mặt Phó Khôn, rồi lại nhìn, vẫn không bị đổi màu, nó buồn bực ngồi xổm xuống, lấy ngón tay chọc chọc nền tuyết.

“Mày bị thiếu thông minh à,” Phó Khôn đá Tôn Vĩ một cái, “Lần sau bảo em gái mày thơm tao đi.”

“Không biết xấu hổ là gì,” Tôn Vĩ ném cặp sách xuống đất, “Chơi đập bài* không?”

“Trời lạnh…” Phó Khôn hơi do dự.

Có điều, từ sau khi tay bị thương, cậu đã chẳng chơi cho đã được lần nào, còn ngày ngày dẫn Phó Nhất Kiệt theo, giờ tay khỏi rồi, cũng đã gần nhà, cậu xoa tay một cái, gật đầu.

“Thắng mày hai mươi lá là coi như xong,” Phó Khôn vỗ lên người Phó Nhất Kiệt, “Một Khúc, em về trước đi, trời lạnh, anh thắng cho nó khóc lóc rồi anh về, nhanh thôi.”

“Vâng.” Phó Nhất Kiệt gật đầu, xoay người đi.

Phó Khôn cười nhìn bóng lưng nó, đi dứt khoát thật, vừa nhìn đã biết là nóng ruột muốn lén lút đi thăm Đâu Đâu.

Phó Khôn cùng Tôn Vĩ tìm một khoảng sân xi măng cạnh cổng, ngồi xổm xuống, hai đứa lôi hết bài ra lật.

Đang bận chọn bài, Phó Khôn đột nhiên nghe thấy bên tòa nhà tập thể vang lên một tiếng thét, cậu ngẩng phắt đầu lên.

“Em mày à?” Tôn Vĩ cũng nghe thấy.

Chưa đợi Phó Khôn trả lời, ngay sau đó, tiếng khóc của Phó Nhất Kiệt vang lên càng rõ hơn, cậu ném xấp bài trong tay xuống đất, cũng chẳng đoái hoài tới cầm cặp sách nữa, chạy thẳng vào bên trong.

Tác giả có lời muốn nói: Spoil một chí, chương sau là gọi mẹ rồi, gọi mẹ xong sẽ hơi lâu một chút, thứ sáu đăng chương mới.

___________________________________________________________________________________________

*kẹo ma:

keo majpeg

*chơi đập bài: 

u6244231663249880009fm26gp0bai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.