Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

Chương 33



“Bất quá, chậu cà chua này thiếu độ ngọt một chút!” Tiểu Tam chậc lưỡi, cảm nhận lại dư vị của trái cà chua.

Nhãn thần của Thái Kinh Vân có chút hồ nghi, bất quá thấy Tiểu Tam vẻ mặt khẳng định, y liền chậm rãi thả lỏng hành động quá độ căng thẳng ban nãy.

“Không tin ngươi cũng nếm thử ~” Thái Kinh Vân buông lỏng tay, Tiểu Tam liền đứng lên đi hái một trái đỏ tươi.

“Tiểu sam công tử, hãy để tiểu nhân ăn thử đi!” Điền bá bên kia đừng thấy niên kỷ có chút lớn, động tác lại rất là nhanh nhẹn a, Tiểu Tam vừa hái một trái thì lão liền tiến đến gần, đợi khi Tiểu Tam đưa nó cho Thái Kinh Vân, không đợi Thái Kinh Vân đưa tay ra lão ngay lập tức đón lấy cắn một ngụm. Sau đó, gương mặt nhanh chóng nhăn như một bông hoa cúc, xem ra là không khéo đụng phải một quả bị chua.

“Ách ~ có phải rất chua hay không?!” Tiểu Tam nghĩ biểu tình của Điền bá thật khôi hài, nhưng có chút không dám cười ra tiếng. Lão bá kia thoạt nhìn rất nghiêm túc, không giống là loại người có thể nói giỡn. Hơn nữa, lần đầu tiên gặp mặt người ta, cũng không có thể quá mức càn rỡ.

Thái Kinh Vân tự mình đứng dậy đến trước cửa sổ hái một trái ăn thử, y chọn không tồi, ăn xong còn gật đầu đánh giá một phen: “Thịt quả rất nhiều nước, vị chua ngọt, hương vị tương đối đạm, nhưng xác thực là mới mẻ!”

“Loại này là cà chua nhỏ, nếu như trái của nó có thể lớn hơn chút nữa, dùng để nấu ăn là phi thường không tồi!” Tiểu Tam trưa hôm nay đã ăn rất nhiều, cho nên sau khi ăn nửa trái cà thử hương vị, cũng không tiếp tục ăn, lúc này liền xoay quanh hai người Điền bá và Thái Kinh Vân.

“Tiểu sam công tử là nói chậu hồng cà này còn có thể dùng để nấu ăn?” Điền bá lúc này mới bình tĩnh trở lại, ngoại trừ độ chua, lão xác thực nó còn tỏa ra tư vị mới mẻ khác, đối với lời Tiểu Tam nói là hồng cà dùng nấu ăn tựa hồ có hơi hứng thú.

“Đương nhiên, trứng xào cà chua này, canh cà chua trứng này, vân.vân…, còn có thể làm thành sốt cà chua. Loại quả này kỳ thực sau khi nấu chín càng ngon hơn!”

Nghe được Tiểu Tam nói như thế, Điền bá khá hứng thú, làm ăn nhiều năm như vậy, lão ở trên chậu cây này ngửi ra được hương vị kiếm tiền. Cẩn thận chọn một hồng quả ăn thử lần nữa, sau đó tiến đến bên cạnh Tiểu Tam hỏi chút vấn đề. Hai người già trẻ cứ như thế ở một bên châu đầu thì thầm, Thái Kinh Vân đại thiếu gia trái lại bị bọn họ ném ra sau đầu.

Hàn huyên tới khi Tiểu Tam hứng thú đại phát, liền hái mấy trái thoạt nhìn đỏ tươi chín mọng, cùng Điền bá đến trù phòng làm cà chua xào trứng, ách, là làm hồng cà xào trứng ni.

Tuy rằng giờ là giữa trưa sau khi ăn xong, nhưng tại trù phòng trong cửa hàng có mấy người tạp công đang ở thu dọn vật kiện. Điền bá đuổi mấy người kia ra ngoài, còn chính mình và Tiểu Tam thì ủ ở nơi trù phòng không lớn vừa nói chuyện phiếm vừa làm đồ ăn. Tiểu Tam vừa nói chuyện đồng thời vừa thuần thục châm lửa bắt chảo, không đến một hồi sau, đỏ vàng giao nhau, tiên hương chua ngọt của hồng cà xào trứng được bày ra đĩa. Tiểu Tam còn ở chỗ này từng món từng món kể ra như cơm chiên hồng cà, hồng cà xào thịt bò, hồng cà xào gan heo, cá chiên sốt hồng cà…

Sau khi nấu chín hồng cà vào miệng càng ngon, vị chua ngọt vừa phải, Tiểu Tam lại ở một bên khoa trương nói món này có thể kích thích nước bọt giải khát, kích thích tiêu hóa tiêu thực rất công hiệu. Cũng có thể là bởi vì món ăn do Tiểu Tam làm hương vị mỹ hảo, cũng có thể là vì Tiểu Tam ở bên cạnh nói ba hoa chích choè làm cho người ta thèm ăn, nói chung Điền bá ăn rất ngon, rất nể tình mà ăn sạch cả dĩa hồng cà xào trứng.

Đợi đến khi Thái Kinh Vân tìm được cả hai thì hai người già trẻ đã như là ’tương phùng hận vãn’ ở tại trù phòng trò chuyện mấy thứ như: trồng hồng cà, tiêu thụ, hiệu quả lợi ích…

Thái Kinh Vân dở khóc dở cười đành phải tự mình đắt Tiểu Tam ra khỏi trù phòng. Hai người này cản trở trong trù phòng không cho người ta đi vào, làm cho tạp công người ta kéo đến nơi y cáo trạng a!

Khi đến xế chiều giờ mùi, Liên Sinh đến cửa hàng của Thái Kinh Vân đón Tiểu Tam, cùng đi còn có Thạch Đầu và Tân Hà, ba người đều mặt mày hồng hào, thoạt nhìn đều là tâm tình tốt.

Công việc của Thái Kinh Vân còn chưa làm xong, chỉ phải nhìn theo mấy người Hạ gia ngồi xe bò ly khai.

Điền bá đi theo bên cạnh y, thấy xe bò đã đi rất xa mới nhẹ nhàng nói: “Cậu chủ, Tiểu sam công tử làm sao biết hồng cà có thể nấu ăn a? Nhìn hắn thủ pháp thông thạo, trước đây nhất định từng làm qua những món ăn này! Nhưng tiểu nhân từ kinh thành một đường tới đây, chưa bao giờ nghe thấy loại chuyện dùng hồng cà làm món ăn này ni! Hơn nữa…”

Đợi đến khi thấy nhãn thần lạnh lùng của Thái Kinh Vân nhìn qua, mới nhanh chóng thay đổi đề tài nói: “Tiểu sam công tử tuy nói là người nhà tiểu hộ, nhưng hoạt bát khả ái, lại có một tay hảo trù nghệ, xác thực là một hảo hài tử rất không sai a! Nếu có thể dưỡng ở bên người đó chính là không thể tốt hơn a!”

Lại nói đến một nhà Tiểu Tam, sau khi ly khai cửa hàng Tiểu Tam nhanh chóng hỏi Liên Sinh thế nào mà tất cả mọi người đều vui vẻ như thế. Tiếp đó Thạch Đầu cười ngây ngô nói cho hắn biết, Tân Hà mang thai!

Đến nơi đây trở thành Hạ Tiểu Sam cũng đã mười năm, có rất nhiều điều đã bắt đầu quen. Chí ít hiện tại Tiểu Tam đối với việc người khác mang thai đã không còn mâu thuẫn lớn như vậy. Hơn nữa, hắn lúc này là thật tâm vì Thạch Đầu cùng Tân Hà cảm thấy vui vẻ! Tuy rằng Tân Hà tính tình không quá hòa hợp với hắn, nhưng cũng là người nhà của hắn, phát sinh loại chuyện vui này, nhất định phải đồng hỉ đồng nhạc một phen!

Trên đường đi, Thạch Đầu điều khiển xe bò điều khiển đến phải gọi là một người cẩn thận, những nhóm người trên đường về nhà đều có thể vượt qua tốc độ của hắn. Liên Sinh cùng Tân Hà nói một chút những việc khi mang thai cần phải chú ý, loại sự tình này Tiểu Tam hoàn toàn không có cửa xen mồm, hắn chỉ ở một bên nghe, thỉnh thoảng gật đầu hoặc lên tiếng đáp lại, cho thấy bản thân vẫn đang tồn tại.

Tân Hà lúc trước từng đẻ non một lần, cho nên lần này có hài tử, tất cả mọi người có chút không dám xem nhẹ, nhất trí cho rằng phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Kỳ thực Thạch Đầu đã ở y quán đem những hạng mục phải chú ý hỏi đến mấy lần, hỏi đến khi lão y sư không nhịn được tự thân tiễn đôi phu phu này đi. Sau lại đến thần miếu đốt hương lạy thần, cầu nguyện bình an. Cũng vì nguyên nhân này, hắn và Tân Hà mới chậm chạp không cùng Liên Sinh bọn họ tập họp.

Liên Sinh vô cùng cao hứng, nhưng cũng có chút lo lắng, kéo Tân Hà tỉ mỉ hỏi han, lại nhiều lần căn dặn các hạng mục công việc.

Đợi sau khi về tới nhà, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Khi tới cửa thôn thì Tiểu Tam dứt khoát nhảy khỏi xe bò, định bụng sớm đi bộ về nhà chuẩn bị cơm tối. Hắn khẳng định đi bộ thế này tốc độ tuyệt đối nhanh hơi xe bò của Thạch Đầu!

Ở trên đường Liên Sinh cũng đã quyết định, từ nay về sau mấy việc của Tân Hà làm, đều do hắn cùng Tiểu Tam gánh hết. Mà việc Tân Hà cần phải làm là an tâm ngồi ở nhà dưỡng thai.

Tiểu Tam đối với việc nhà cũng không bài xích, lập tức cười đáp ứng, hơn nữa một hơi bao hết ba bữa trong nhà.

Về đến nhà, đầu tiên đem tin tức tốt này nói cho Hạ Tứ Lang và Tiểu tứ. Tiểu tứ đối với loại chuyện mang thai này còn chưa quá thông suốt, nhưng lại nghe Tiểu Tam nói nó không lâu sau có thể làm thúc thúc thì liền vui vẻ chạy loạn trong tất cả các phòng, ghế dựa này nọ đều bị nó đụng ngã mấy cái.

Đợi đến khi Tiểu Tam đốt lửa bắt nồi, Thạch Đầu bọn họ mới về đến. Tân Hà đương nhiên được cho là đối tượng trọng điểm cần bảo hộ!

Tiểu tứ vốn đang vui vẻ nhưng không đến một hồi liền bỉu môi đến trù phòng tìm Tiểu Tam khóc lóc kể lể, bởi vì nó vừa thấy Tân Hà liền nhào qua tìm hiểu nguyên nhân cháu trai, hiện tại nó đã bị cấm tiếp cận Tân Hà và tiểu chất tử (cháu trai) trong tương lai của nó! Liên Sinh giáo huấn nó, nó sẽ tìm Tiểu Tam! Tựa như ngày thường Tiểu Tam giáo huấn nó, nó liền đi tìm Liên Sinh vậy.

Cả nhà vô cùng cao hứng mà dùng cơm tối, trong giờ cơm hay sau giờ cơm chủ đề trò chuyện đều là xoay quanh Tân Hà cùng hài tử sau này, nói đến mức Tân Hà sau đó cũng bắt đầu có chút khẩn trương phát run, Tiểu Tam mới cắt đứt cảm giác hưng phấn của cả nhà, ý bảo không nên tạo cho Tân Hà áp lực quá lớn.

Đến khi bầu trời toàn bộ tối đen, mã xa của Thái Kinh Vân chạy đến cửa viện Hạ gia. Trong tay Thái Kinh Vân cầm một hộp lễ vật tinh xảo nói là đến bái phỏng Hạ gia cũng có việc muốn cùng hai vị gia trưởng thương lượng.

Tiểu Tam nghe xong lời Thái Kinh Vân nói, dường như không quan hệ gì nhiều đến mình, liền tiếp tục cùng Tiểu Tứ ở trên bàn chơi trò ghép hình thất tinh.

Hạ gia hai vị gia trưởng cùng Thái Kinh Vân đóng cửa ở trong phòng nói chuyện, Tiểu Tam có chút buồn chán đoán một chút về nội dung cuộc đàm chuyện của bọn họ, nhưng không đến một hồi liền bị Tiểu tứ nhắc nhở, phải chuyên tâm một chút bồi nó chơi.

Đàm chuyện tựa hồ không có duy trì được bao lâu, khi Thái Kinh Vân ly khai Hạ gia thì biểu tình trên mặt có chút kỳ quái, nhìn Tiểu Tam vài lần rồi lại không nói gì thêm, ngay cả cáo biệt cũng chỉ là gật đầu một chút.

Bởi vì Liên Sinh đang kêu Tiểu Tam vào nhà, cho nên Tiểu Tam cũng không đặc biệt để ý.

“A ba, có chuyện gì thế?” Tiểu Tam vào nhà, Hạ Tứ Lang cũng đã đi mất, còn lại Liên Sinh ngồi bên bàn nhỏ ở giữa nhà.

“Tiểu Tam nhi, ngồi ở đây!” Liên Sinh ngồi ở chỗ kia, ánh đèn mờ nhạt khiến vẻ mặt của hắn có chút mơ hồ không rõ.

Ngồi ở đối diện Liên Sinh, Tiểu Tam không biết vì sao, trong lòng có chút dự cảm không tốt lắm.

“Nháy mắt Tiểu Tam đã lớn như vậy rồi!” Liên Sinh bưng chén trà lạnh, cũng không uống, chỉ là bưng ở trong lòng bàn tay.”Ngươi biết Thái thiếu gia đến nhà ta là vì sao không?”

Tiểu Tam lắc đầu, hắn là thực sự không biết Thái Kinh Vân vì sao đến bái phỏng vào lúc này.

“Hắn muốn chúng ta đem ngươi gả cho hắn làm chính quân (chắc giống chính thất ý)!”

Tiểu Tam há mỏ vẻ mặt kinh ngạc, hắn cùng Thái Kinh Vân chơi đùa tương đối hợp, nhưng thật ra chưa từng nghĩ tới muốn phát triển trở thành cái loại quan hệ này a, ngay lập tức lắc đầu một cái thật mạnh.

Liên Sinh thấy Tiểu Tam lắc đầu, biểu tình có chút kỳ quái.

“Tiểu Tam?!”

“Không nên không nên không được! Con mới không muốn làm cái gì mà chính quân!” Nghe được những lời này, trái tim đều co rút đến sít chặt, mặc kệ là cái gì mà phu lang hay là chính quân, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ muốn làm! Nghĩ cũng không muốn nghĩ!

“Cha ngươi và ta đều tạm thời chưa có đáp ứng! Bất quá, Tiểu Tam ngươi xác định?!”

“Đương nhiên! Loại sự tình này con rất xác định! Không được! Không nên! Không thể!”

“…”

“Tam nhi, mặc kệ ngươi hiện tại xác định hay không xác định, a ba đều phải nói qua với ngươi. Nhà của chúng ta là hộ nghèo ở nông thôn, thuyết pháp môn đương hộ đối nghìn năm qua không phải không có lý. Thái thiếu gia với thân phận nhà chúng ta trèo cao không nổi, hắn hiện tại bị đại gia tộc đuổi ra ngoài, nghe thì thấy có chút sa sút, nhưng hắn không phải là người có thể sống yên ổn qua ngày! Ngươi xem hắn một mình mở cửa hàng, ở trong trạch tử, không có một tâm tư lớn thì lam sao dựng nổi một cửa hàng lớn như vậy?! Hắn tâm nhãn lớn, về sau sao có thể cùng ngươi an ổn qua ngày?! Ngươi từ bé đã không có tâm cơ gì lớn, a ba mong ngươi sau này cũng có thể sống một cuộc sống gia đình giản đơn vui vẻ, ta tìm một gia đình nề nếp tương xứng, có thể trân trọng bản thân ngươi là tốt rồi! Thái thiếu gia người này không đơn giản, a ba không muốn hại ngươi!”

Sau đó cuộc nói chuyện vẫn luôn là Liên Sinh thao thao bất tuyệt, trà lạnh uống vài chén, hắn mới đình chỉ hồi tận tình khuyên bảo sóng to không dứt kia.

Tiểu Tam không nói lời nào, nhưng tổng kết lại trọng điểm buổi nói chuyện của Liên Sinh: Thái đại thiếu gia tâm nhãn lớn, không thích hợp với Tiểu Tam tâm tư đơn giản của nhà mình, mà Tiểu Tam nếu thực sự không muốn đáp ứng hôn sự này, về sau liền ít cùng Thái thiếu gia lui tới!

___________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về tốc độ cập nhật… Ta tận lực…

Lời của tiểu Q: Tam nhi =.=, sao cậu ko ưng quách cho rồi đi a!! Cứ vòng vo kéo dài làm ng ta sốt ruột a~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.