Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

Chương 62



Lão y sư nói người mang thai tính tình sẽ trở nên khó ở, do lần đầu mang thai cả.

Như lời lão nói, tính tình Tiểu Tam quả nhiên càng ngày càng quá, càng ngày càng quái. Ghét ngày nắng nóng không gió, ghét ngày mưa to đường không dễ đi. Dù sao cũng là đóng cửa ở nhà oán trời trách đất.

Sau khi tinh tường việc này, Thái Kinh Vân liền bắt đầu có ý giảm thiểu lượng công việc của mình, chuyện của hiệu buôn đa phần là giao cho Điền bá quản lý. Y đặc biệt dành ra thời gian để bồi Tiểu Tam, thuận tiện chuẩn bị các loại thủ tục cho hôn lễ.

Bất quá, y muốn bồi Tiểu Tam, Tiểu Tam còn không cho y bồi ni!

Thấy ngày đó khi y sư chẩn đoán chính xác xong, Tiểu Tam khóc thật to, khiến mọi người lại càng hoảng sợ. Từ ngày đó, tinh thần hắn liền trở nên rất kém, cũng không phải có bao nhiêu bất hảo, chính là có chút yên tĩnh, không vận động nhiều cũng không hay nói chuyện. Việc duy nhất có tinh thần để làm đó là duỗi móng vuốt ở trên người Thái Kinh Vân cào cho mấy dấu hồng hồng. Lão y sư nói tình huống này cũng coi như bình thường, không tính là vấn đề lớn gì.

Đối với Tiểu Tam mà nói, sự tình trở nên ngoài dự liệu của hắn, cho nên hắn gần đây tâm tình rất là phức tạp. Nghĩ đến cũng đúng, hắn vừa chuẩn bị tốt để gả đi làm phu (phu quân) của người khác, thình lình lại trở thành phụ (phụ thân) của một kẻ khác nữa! Huống hồ, ‘đông tây’ kia còn đang ở trong bụng hắn cắm rễ lớn lên nha, hắn có thể không xoắn xuýt sao? Chí ít, hắn bây giờ còn chưa nghĩ thông suốt, còn đang xoắn xuýt!

Vì vậy, Thái Kinh Vân liền có chút đáng thương. Y đặc biệt dành ra thời gian, lại dùng để bị Tiểu Tam ghét bỏ dày vò. Không phải cho y bạch nhãn thì là cho y hồng trảo, cào vài đường trên người y cũng được, sợ nhất là thời điểm Tiểu Tam không rên một tiếng muốn khóc liền khóc. Cũng chỉ đến lúc này, y mới sâu sắc lĩnh hội lão y sư vì sao lại dùng giọng điệu đồng tình mà rằng ‘các ngươi sẽ quen thôi’.

Đương nhiên, sự vật có hại cũng có lợi, phúc họa luôn song hành. Thái Kinh Vân tuy rằng lúc này không được Tiểu Tam yêu mến, nhưng y ăn khổ nhiều một chút, Liên Sinh sẽ đối y tốt hơn một ít, cứ như vậy, không quá bao lâu, y không còn bị những người khác trong Hạ gia ghét bỏ nữa. Còn hưởng thụ được đãi ngộ đồng tình của Hạ gia.

Trời thu tháng tám việc phải làm còn rất nhiều, bởi vì Tiểu Tam thân thể có chút bất tiện, Thái Kinh Vân liền từ trúc uyển phái tới hai hạ nhân giúp Hạ gia vội thu hoạch vụ thu,cứ như vậy, Liên Sinh liền có thời gian rảnh giúp chiếu cố Tiểu Tam. Đương nhiên, Tiểu Tam cũng không có gì phải chiếu cố, hắn gần đây tinh thần cùng sức ăn kém một chút. Này đối với những người có thai mà nói, xem như là bình thường thôi, duy nhất không bình thường chính là tính bạo lực của hắn tăng thêm. Mà phần bạo lực này chỉ nhằm vào Thái Kinh Vân.

Tháng mùa thu chính là vào tháng chín, lúc này, công tác trong đồng ruộng đã bận rộn không sai biệt lắm. Nhóm nông hộ đa số bắt đầu làm cộng việc tu sửa phòng ốc cùng tồn trữ thực vật.

Hạ gia cũng không ngoại lệ, vào một buổi sớm, Thạch Đầu ở trên nóc nhà tu chỉnh mái ngói, Hạ Tứ Lang niên kỉ cũng đã lớn, liền chỉ ở một bên hỗ trợ chuyển đưa vài thứ. Liên Sinh và Tân Hà đang ở bên giếng nước rửa cá bận rộn làm cá muối đóng hộp. Hơn nữa hôn sự của Tiểu Tam đã cận kề, việc mọi người phải làm là rất nhiều.

“Liên Sinh thúc, Tân Hà ca, sáng sớm đã ở đây bận rộn nha!”

Cửa viện bị đẩy ra, Ngân Phương trong tay xách theo một cái giỏ trúc nhỏ đi vào. Sau khi hắn gả đến đầu thôn đông, trái lại rất ít đến thăm Hạ gia. Liên Sinh thấy hắn thì có chút ngoài ý muốn.

“Ngân Phương nha, sao lại rảnh rỗi mà tới đây thế? Ngươi xem ta đây bận quá a, ngươi trước cứ tự mình tìm cái ghế đến ngồi đi.” Liên Sinh đang cạo vảy cá chép, xác thực là có chút không tiện.

Ngân Phương vội vàng xua tay: “Liên Sinh thúc còn khách khí với con cái gì nha? Người vội chuyện của người đi, con cũng chỉ là đến tặng chút thứ cho Tiểu Tam! Lần trước đến xem hắn cái gì cũng không mang theo, thật không có ý tứ mà!”

Tuy rằng đã lập gia đình, nhưng tinh thần bát quái của Ngân Phương vẫn còn tồn tại, thậm chí càng phát triển hơn nữa. Cho nên vào ngày thứ hai khi Tiểu Tam được chẩn đoán chính xác là có thai, hắn liền chạy tới xem Tiểu Tam. Tiểu Tam có em bé, hắn chính là ước ao đến đố kị a, ghen tị mà đem Tiểu Tam từ đầu tới đuôi niệm cho một trận, kết quả bị Tiểu Tam cầm chổi đuổi ra cửa.

Nghe nói hắn đem mấy thứ gì đó đến, Liên Sinh tự nhiên lải nhải mấy câu.

“Cũng không phải thứ quý giá gì, còn không phải nghe nói Tiểu Tam ăn không vô sao? Con cố ý bảo vị kia nhà con ở trong núi tìm một tổ cú mèo! Hôm qua mới tìm về, sáng nay liền đưa tới cho Tiểu Tam!” Nam nhân của Ngân Phương là một thợ săn, đến trên núi tìm tổ cú mèo trái lại cũng không tính là chuyện khó khăn gì.

Này là một phương thuốc nhân gian, nghe nói người mang thai nếu như sức ăn kém hoặc là nôn mửa lợi hại, có thể ăn thịt cú mèo, ăn một lần đảm bảo hảo liền. Liên Sinh thấy một tháng qua, Tiểu Tam xác thực ăn cái gì cũng không quá nhanh nhẹn, liền cũng có tâm tư này, này như là khi buồn ngủ liền có người tặng gối đầu, tâm tình tự nhiên rất tốt.

Liên Sinh vội vàng ngừng công việc trong tay, rửa tay rồi ở trên người chà lau: “Ta còn đang muốn tìm nhà ngươi nhờ giúp đỡ, ngươi lại đưa tới cửa a! Này thật là, Ngân tử, lần này thật sự phải cảm tạ ngươi rồi!”

Ngân Phương xốc nắp đậy trên giỏ lên, bên trong là một con chim to lông có hoa văn, lớn nhỏ bằng một con gà mái ba bốn tháng. Liên Sinh càng thêm vui vẻ, một con lớn như vậy, cũng đủ cho Tiểu Tam hảo hảo ăn một chầu. Lôi kéo Ngân Phương nói phải hảo hảo cảm tạ, hai người lại ở trong sân hàn huyên vài câu, Ngân Phương lúc gần đi, Liên Sinh vẫn là tặng mấy cái đuôi cá chép cho hắn mang theo.

Ngân Phương vừa đi, Thái Kinh Vân đã tiến vào viện tử, trong tay xách theo một cái thực hạp tinh mỹ. Thấy Liên Sinh cùng Tân Hà tự nhiên là chào hỏi một cái.

“Ngươi lại chuẩn bị điểm tâm gì thế? Ta nói ngươi nha, mấy thứ kia không dùng được đâu, Tiểu Tam không thích ăn. Vẫn là xem ta này!” Liên Sinh cười nói, tiện tay lắc lắc con cú mèo trong tay.

Thái Kinh Vân có thấy qua loại chim này, nhưng không biết ở nông thôn có thói quen ăn thứ chim này. Y cũng không nói gì thêm, hướng Liên Sinh kéo kéo khóe miệng, xem như đang nở nụ cười.”Liên Sinh thúc, con vẫn là trước tiên vào nhà nhìn Tiểu Tam vậy.” Nói xong liền gật đầu một cái, hướng trong nhà đi tới.

“Ai ~ Thái Kinh Vân này nha lớn lên kỳ thực cũng không tệ lắm, chính là khi cười có chút sấm nhân a! Còn không bằng kéo giãn cái mặt ra!” Liên Sinh thấy Thái Kinh Vân đi vào nhà, liền nhẹ giọng nói với Tân Hà, sau đó hai người liền ha ha cười rộ.

Lại nói Thái Kinh Vân, một tháng qua, y xác thực có phần hao hết tâm tư. Tiểu Tam khẩu vị không tốt lắm, mỗi ngày đều hô không muốn ăn, Liên Sinh cho, Thái Kinh Vân cũng cho. Tiểu Tam từ trước đến nay đều là có thể ăn có thể ngủ, này nếu như không ăn, kia nhất định là thân thể khó chịu. Liên Sinh mỗi ngày đều suy nghĩ phải làm món gì cho Tiểu Tam ăn, Thái Kinh Vân lại mỗi ngày suy nghĩ phải mua món gì cho Tiểu Tam ăn. Một tháng qua, những món mà hai người cho Tiểu Tam ăn, chỉ sợ cũng có hơn trăm dạng.

Thái Kinh Vân hôm nay mang tới là món điểm tâm kiểu mới mua từ trấn trên, mặn ngọt đều có. Y không chắc Tiểu Tam có thích hay không, liền mỗi loại đều chỉ mua một ít. Y cũng nghe theo kiến nghị của lão y sư, để Tiểu Tam thử thêm nhiều chút, thích ăn cái gì liền để hắn ăn cái đó.

Trong phòng im ắng, Tiểu Tam còn nằm ngủ ở trên giường. Hắn tuy rằng khẩu vị không tốt, nhưng ngủ thì đặc biệt hảo, một ngày có phân nửa thời gian là ngủ say.

Đối với mọi người vào một ngày có thể là quá thanh nhàn mà nói, trời thu có một loại đặc biệt thảnh thơi đạm nhiên mãn ý. Quang cảnh trời thu trong trẻo thấu triệt, con người được tắm gội với ánh thu cũng rạng ngời rõ rệt. Tiểu Tam chỉ cần không phơi nắng thời gian dài, da thịt sẽ tự nhiên khôi phục lại màu trắng hồng, nước da mỹ lệ là tư sản thuộc về người thanh niên. Giữa ánh sáng thanh thấu, sắc màu trắng nõn thậm chí phiếm lên quầng sáng óng ánh, nhìn mà Thái Kinh Vân nhịn không được muốn hạ miệng xuống gặm cắn.

Thái Kinh Vân đem thực hạp nhẹ nhàng phóng tới trên bàn, lại chậm rãi bước tới bên giường. Tiểu Tam gần đây không mập mà gầy đi một chút, tuy rằng nhìn qua cũng vẫn thủy nộn, nhưng độ rực rỡ so với trước đây vẫn là kém một ít, này nhất định một tháng qua, những thứ hắn ăn tuyệt đối không tính là nhiều.

Đưa tay vén lên một mạt tóc đen, đầu ngón tay cảm thụ thứ cảm giác trơn nhẵn như tơ, tâm tình Thái Kinh Vân chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nhãn thần lại không tự chủ được nhẹ hướng tới phần bụng của Tiểu Tam. Y kỳ thực không quá thích con nít, nhưng nghĩ đến nó là do thân thể Tiểu Tam dựng d*c ra, trong lòng liền có chút ấm áp. Hắn biết Tiểu Tam đối với đứa nhỏ này rất bất ngờ rất mâu thuẫn, kỳ thực y cũng như vậy. Bất quá, tâm tình vui sướng của y muốn vượt xa những thứ khác.

Kỳ thực này cũng tốt, có hài tử ràng buộc, liên hệ của y cùng Tiểu Tam chỉ biết là càng thêm chặt chẽ. Tuy rằng hài tử này tới có chút sớm, khiến hai vị gia trưởng có điểm ngoài ý muốn, nhưng tình có thể nguyên. Ai kêu y quản không được chính mình!

Tình huống của Tiểu Tam hiện tại, khiến Thái Kinh Vân cảm thấy có chút nan giải. Tiểu Tam gần đây nỗi lòng có điểm nặng nề, nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui kia Thái Kinh Vân trong lòng có hơi không thích. Mặc dù y sư nói đây là hiện tượng bình thường, nhưng Thái Kinh Vân vẫn là có phần lo lắng.

Nhìn vẻ mặt say ngủ an tĩnh của Tiểu Tam, tâm tình liền không còn khẩn trương như vậy nữa, ngay cả nhịp tim tựa hồ cũng bắt đầu thả chậm. Có thể là bởi vì Thái Kinh Vân khuấy động tới hắn, Tiểu Tam ‘anh’ một tiếng xoay người tiếp tục ngủ. Thái Kinh Vân nhìn hắn như chú mèo con ở trên tấm chăn nhẹ nhàng cọ cọ, không khỏi nở nụ cười. Cả tâm đều như bị hắn cọ tới mềm mại, cúi người nhẹ nhàng chạm lên khóe miệng Tiểu Tam một cái, khép lại y phục nhẹ nhàng ngủ ở một bên.

Vừa lúc Tiểu Tam chuyển hướng vào phía trong của giường mà ngủ tiếp, lộ ra hơn phân nửa phần giường trái lại vừa vặn để Thái Kinh Vân nằm xuống. Nghiêng người nằm, một tay đặt ở dưới thân, một tay vòng qua vừa lúc đặt ở trên bụng Tiểu Tam. Vào buổi sớm ngày thu, hòa trong hơi thở ấm áp, Thái Kinh Vân cũng thuận theo hô hấp mỏng manh mà thiếp đi.

Liên Sinh làm sạch con cú mèo kia, đem phần thịt tỉ mỉ băm nhuyễn. Tiểu Tam tuy rằng đối với những món ăn rất thành thạo, nhưng có vài thứ đánh chết hắn cũng không ăn, tỷ như thịt rắn cùng một số thịt chim. Liên Sinh sợ Tiểu Tam không thích ăn món này, liền đem thịt băm nhuyễn, dự định lừa Tiểu Tam đây là thịt vịt. Tại hắn xem ra, chỉ cần ăn nó vào, mao bệnh kén ăn của Tiểu Tam tự nhiên sẽ tốt lên.

“A ba, thơm quá nha ~ là món gì vậy?” Tiểu Tứ cõng theo cái túi nhảy vào nhà. Từ lúc Tiểu Tam đến nông trang ở huyện Tam Phường, Tiểu Tứ đã bắt đầu lưng đeo túi sách mà đi học, cũng may có lão phu tử tóc bạc trắng trong thôn bản ý thu nhận nó.

“Ngươi thế nào lại về rồi?” Liên Sinh nhíu mày, lúc này vẫn còn là thời gian lên lớp mà.

“Hôm nay phu tử thân thể bất hảo, liền được tan học sớm a!” Tiểu Tứ bò đến trên bàn ở trù phòng, duỗi bàn tay đen hồ hồ bắt lấy món ăn trong bát, bị Liên Sinh ‘ba’ một tiếng đình chỉ.

“Đi, đi rửa tay! Còn có, kêu tam ca của ngươi dậy!”

“A? Kêu tam ca a ~~ không muốn đi!” Ai quấy rầy giấc ngủ của Tiểu Tam, là kẻ đó xui xẻo rồi. Lần trước nó đi gọi Tiểu Tam rời giường, kết quả là Tiểu Tam thức dậy, sau khi dậy rồi thì xách nó quăng vào chuồng gà, nó thiếu chút nữa đã bị con gà trống lớn nhà mình mổ chết. Ký ức bị con gà trống mổ vào mông kia còn khắc rất sâu, nó không muốn lại đi mạo cái loại hiểm này.

“Kêu ngươi đi thì ngươi cứ đi! Còn dong dài thì trưa nay ngươi cũng đừng hòng ăn cơm!” Liên Sinh cầm cái muôi, trừng lớn hai mắt, rất có khí thế đem Tiểu Tứ trấn trụ.

“Nga…” Khổ sai a!! ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.