Trực Tuyến Công Cuộc Kéo Dài Mạng Sống Của Nữ Chính

Chương 17: Thế giới hiện thực



[Tít, đã tính toán xong, chúc mừng túc chủ nhận được thời gian sống lại ba tháng, mong tiếp tục cố gắng.]

“Uiiii!” Tô Ngọc Tuyết nằm trên đất ngọ nguậy bò dậy, “Đau đau đau, lưng chị đau quá!”

[Ai biểu cô xông lên chắn đao cho người ta, có thể không đau sao?]

Tô Ngọc Tuyết cũng có chút uất ức, “Chị không phải là theo bản năng sao, lại nói, nếu Địch Nương Nương chết rồi, nhiệm vụ kia chắc chắn thất bại, không phải sao?”

[Được rồi, túc chủ cô nói cũng có lý.] Hệ thống trong không gian não bộ ngồi xếp bằng, đôi tay nhỏ múp míp chống lấy gương mặt bầu bĩnh của mình, gương mặt bất đắc dĩ.

“Thật sự sống lại rồi.” Tô Ngọc Tuyết nhìn đôi tay mình, cảm nhận độ ấm trên mặt, cả người đều cực kì vui vẻ. “Tiểu Ác, hóa ra em không lừa chị nha!”

Hệ thống trong không gian não bộ lập tức nhảy dựng lên, [Ý gì chứ, chẳng lẽ cô còn không tin tôi ư?]

Tô Ngọc Tuyết cười, “Không phải mà, chỉ là, không chân thực.” Đúng vậy, không chân thực, cô một mình sống trong căn nhà nhỏ này, bệnh tim tái phát cũng không ai biết, cuối cùng như thế chết đi. Nếu không phải vì có Tiểu ác, cô có thể thật sự đã trở thành thi thể lạnh cóng, cứng ngắc rồi.

Hệ thống kiêu căng, [Hừ, cô biết là tốt nhất rồi, đây đều là công lao của tôi cả.]

“Chỉ là...” Tô Ngọc Tuyết cảm thấy có chút kì lạ, “Ban đầu không phải nói hoàn thành một nhiệm vụ có thể có được rất nhiều điểm thiện để nuôi cơ thể chị sao, sao chỉ có ba tháng vậy?”

[Cô còn nói!] Hệ thống lập tức tức đến nhảy dựng lên, [Cái chày gỗ cô đây, có biết là để duy trì một con rối sống động không khác gì với người sống cần bao nhiêu điểm thiện ác, công đức để đổi không. Còn không phải cái chày gỗ cô khiến mình ngoẻo mất, bị cưỡng ép thoát khỏi thế giới thất ngũ, cần phải đổi con rối sao?]

Tô Ngọc Tuyết cũng có chút chột dạ, “Xin lỗi xin lỗi mà, chuyện này, người mới vào cuộc, đương nhiên vẫn là thiếu chút kinh nghiệm. Chẳng qua, vẫn là cảm ơn sự giúp đỡ của Tiểu Ác em nhé, chị còn cho rằng em ngoại trừ xuyên không với tra tìm dữ liệu ra, thì không làm được gì cả.”

Hệ thống bất lực ngồi xuống, [Lần này vì công đức đủ, mới có thể đổi, nếu không thì một cọng lông cũng không có. Hơn nữa, hệ thống không thể can thiệp vào túc chủ, cũng không thể giúp đỡ túc chủ quá nhiều, đây là luật thép. Nếu không phải cô kiếm đủ điểm công đức, chúng ta lần này thật sự toi đời rồi.]

Nếu Địch Nương Nương chết, hệ quả kéo theo nhất định không thể lường được. Hơn nữa vì người ủy thác cảm kích Tô Ngọc Tuyết liều mạng cứu Địch Nương Nương nên cho công đức càng không tiếc tay. Vì thế, lần này xem như là miễn cưỡng đạt yêu cầu.

“Thế,” Tô Ngọc Tuyết có chút ngượng ngùng, “Chúng ta vẫn còn bao nhiêu công đức thế?’

[Không nhiều.] Hệ thống thở dài, [Dựa theo số lượng để tính, đại khái to bằng một thỏi son.]

Ví von quá tượng hình này khiến cô cả người đều cảm thấy không thoải mái, cực khổ như thế mới được có chút đỉnh thôi sao? Tổn thương quá à. Cả người cô đều uể oải rồi.

[Khụ khụ, không sao, nhiệm vụ đầu tiên mà, thành công là được, lần sau chúng ta nhất định càng phải làm tốt hơn.]

“Ừ ừ, nói có lý lắm.” Tô Ngọc Tuyết lập tức khôi phục tinh thần, “Chị tin chị nhất định có thể, lần sau ít nhất cũng phải kiếm được một lọ nước hoa mới được.”

[...] Hệ thống không biết nói gì cho phải, túc chủ của cô rốt cuộc có phải là ngây ngô quá không?

“Được rồi, chị đi tắm cái đã, nằm trên đất lâu thế này rồi, cảm thấy mình rất thối.”

[Cô rõ ràng chỉ mới nằm vài giây thôi, năng lực xuyên không của tôi sẽ không để thời gian chênh lệch quá lâu đâu!]

“Được được được, chị sai chị sai.” Tô Ngọc Tuyết cầm quần áo vào trong nhà vệ sinh, “Chị tắm trước đã, phi lễ chớ nhìn.”

[Riêng tư của cô tôi vốn không xem được, ngốc nghếch!] Hệ thống đã không biết phải nói gì mới phải, [Này này này, chúng ta khi nào mới bắt đầu nhiệm vụ mới thế!]

Tô Ngọc Tuyết búi tóc lên, “Trước tiên không thực hiện nhiệm vụ, chị mới về, còn chịu dày vò lớn như thế, nhất định phải an ủi bản thân đã.”

[Tôi còn cho rằng cô muốn tiếp tục công việc chứ.] Hệ thống từng điều tra qua, túc chủ này của mình vốn sống không dễ dàng, bệnh tim rất tốn tiền, dù chỉ uống thuốc cũng không rẻ, mẹ mất sớm, còn bố cô sớm đã vứt bỏ cô rồi.

Bây giờ, Tô Ngọc Tuyết ngoại trừ căn nhà nhỏ, rách nát này do ông bà ngoại để lại, thật sự không thể thảm hơn được nữa. Chỉ là, dù như thế, cô cũng không oán không trách khiến mình trở thành một kẻ đầy oán khí, ngược lại vẫn rất tích cực sống tiếp.

Ngoại trừ lúc phát bệnh, căn bản không nhìn thấy cô là một người mắc bệnh tim.

“Không đi đâu.” Tô Ngọc Tuyết nhìn mình trong gương, “Chị không thể tiếp tục liều mạng nữa, chị muốn đối với mình tốt hơn, nếu không ông bà ngoại sẽ buồn lắm. Hơn nữa...” Cô cười, “Chị bây giờ có em rồi, không cần lo không uống thuốc sẽ chết, không phải sao?”

[Khụ khụ...] Hệ thống có chút xấu hổ, gương mặt mũm mỉm của cô nàng ngập tràn ý cười, [Đương nhiên rồi, chỉ cần cô ngoan ngoãn làm nhiệm vụ, nhất định sẽ không chết.]

Tô Ngọc Tuyết cười cười, sau đó mở vòi sen bắt đầu tắm rửa. Chỉ là, tuy không cần sợ tiền thuốc đắt đỏ sẽ đè chết mình, nhưng vẫn cần có nguồn thu nhập. Nếu không, cô còn chưa tu luyện thành tiên, cũng không phải bệnh tim tái phát mà đã đói chết trước rồi.

Nhưng cô phải làm gì đây nhỉ? Hừm, vấn đề này, vẫn là chờ mình ăn no nê rồi hẵng tính tiếp!  

Tắm rửa thay quần áo, Tô Ngọc Tuyết liền cầm ví ra ngoài. Bây giờ vừa khéo là thời gian ăn tối, đồ ăn ngon trong chợ đêm gần nhà không cần quá nhiều. Vì trước đây Tô Ngọc Tuyết bệnh tim nên chỉ có thể ăn thanh đạm, thật sự rất thảm.

Trong thế giới thất ngũ, cô nếm được sự hấp dẫn của thức ăn ngon lần nữa, nên thật sự không muốn quay về chuỗi ngày ăn uống thanh đạm. May thay may thay, điểm thiện có thể giúp cơ thể cô chịu đựng được, ha ha ha, đồ ăn ngon à, ta đến đây!!!

Lẩu nướng tôm hùm đất, cá nướng lương bì, gà nướng vườn, hu hu hu, đời người thật sự quá tươi đẹp rồi!

Tô Ngọc Tuyết vừa ăn vừa lướt di động, sau đó lúc nhìn thấy một tin Weibo, ánh mắt lập tức thay đổi. “Liễu Vân lần nữa đại diện tập đoàn mỹ phẩm Liễu gia trực tiếp tuyên bố tỏ rõ ý ‘nước phù sa không chảy ruộng ngoài’. Ha ha.” Cô tắt máy, tiếp tục ăn thịt nướng, không thể vì kẻ xấu này mà phá hỏng mỹ vị thịt nướng này của cô được.

Tôi còn chưa chết, các người có phải thất vọng lắm không? Tôi sẽ không chết, tôi sẽ tiếp tục sống tiếp. Phải sống lâu hơn các người!

Cô cắn một miếng thịt nướng, vẻ mặt hệt như cắn thịt của kẻ thù vậy, vô cùng hung dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.