Trục Vương

Quyển 8 - Chương 17



Yến Tư Không run rẩy mở thư ra, còn chưa kịp xem thì cửa phòng đã bị hất văng.

Yến Tư Không thấy Phong Dã thì đờ người, trong tay là lá thư của Phong Trường Việt, bên cạnh còn đống công văn giấy tờ chưa kịp cất đi.  

Phong Dã nguy hiểm nheo mắt lại: “Ngươi đang tìm gì?”

Lồng ngực Yến Tư Không phập phồng, nhưng cuộc đời y trải qua biết bao sóng gió, hiện tại y đã trấn định lại, chỉ bình tĩnh nói: “Ngươi đóng cửa lại.”

Phong Dã nghe vậy, nhìn chằm chằm Yến Tư Không một hồi, rồi nhấc chân đá cửa phòng.

Yến Tư Không đặt thư lên bàn: “Ta đang tìm thư của ngươi và Phong tướng quân.”

“Vì sao?” Phong Dã lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nên cho ta một lý do hợp lí.”

“Ngươi đoán xem là vì sao.”

Phong Dã nhìn thoáng qua cửa sổ, mặc dù ở đây không thấy được đống rương gỗ tử đàn kia, nhưng hướng hắn nhìn chính là phía tiền viện: “Có liên quan đến quà mừng à?”

“Chắc ngươi đã biết Phong tướng quân gửi gì tới.”

“Vẫn chưa kịp xem.” Phong Dã mặt không đổi sắc nói.

“Gấm long phượng mẫu đơn, ấm Vân Long Hải, chén hỉ vàng song long.” Yến Tư Không nhìn chòng chọc vào mắt Phong Dã: “Còn cả Nam Hải Minh Châu.”

Vẻ mặt Phong Dã không chút gợn sóng, tựa như thứ hắn nghe chẳng phải đống quà đủ để tru di cửu tộc mà là thực đơn của một quán ăn ven đường.

Toàn thân Yến Tư Không phát run: “Phong Dã, tại sao Phong tướng quân lại gửi ngươi những thứ này?”

Phong Dã nhếch môi cười: “Thúc thúc hưởng ân đức Phong gia, bây giờ theo ta. Ta sắp thành thân, đương nhiên ông ấy phải gửi ta thứ tốt nhất.”

“Những thứ đó chỉ có đại hôn của hoàng đế và hoàng hậu mới được dùng!” Yến Tư Không nghiến răng nói: “Ngươi đừng nói với ta, các ngươi không biết.”

Phong Dã tiến về phía trước, Yến Tư Không chỉ cảm thấy rùng mình, bất giác sợ hãi lùi về sau.

Phong Dã khom lưng, nhặt giấy tờ dưới đất lên, đặt trên bàn: “Đây là nguyên nhân khiến ngươi vội vã tới thư phòng tìm thư của thúc thúc và ta?” Hắn giễu cợt: “Hành động này của ngươi thật giống như đang tìm chứng cứ ta mưu phản vậy. Đáng tiếc là chuyện mưu phản này, hai ta thực hiện đã gần hai năm rồi!”

Yến Tư Không chỉ cảm thấy người trước mắt xa lạ đến khó nhận ra. Rõ ràng mày kiếm mắt sáng, trán rộng mũi cao, môi mỏng miệng hẹp của người này đều từng được y dùng tay, dùng môi, dùng mắt khắc họa vô số lần. Rõ ràng y có quên hết thảy cũng không thể quên được khuôn mặt tuấn tú tuyệt đỉnh đây, nhưng hiện tại, y lại cảm thấy đứng trước mắt mình là một kẻ xa lạ.

Âm lãnh trên người này khiến trái tim y phát run.

Phong Dã thấy Yến Tư Không run rẩy mà lòng lại nổi lên cái khoái cảm vặn vẹo, hắn khẽ cười: “Ngươi đang sợ ta sao? Ngươi từng nói ngươi không sợ ta, còn giờ thì sao?”

Yến Tư Không siết chặt thành quyền, thấp giọng nói: “Phong Dã, ban đầu ta cũng từng hỏi ngươi vấn đề này, nhưng ngươi lại kiên quyết phủ nhận, ngươi bảo rằng ta không nên nghi ngờ ngươi, ta cũng không muốn nghi ngờ ngươi tùy tiện, cho nên mặc dù trong lòng ta ngờ vực, nhưng ta thậm chí còn không dám mở miệng hỏi cho rõ, còn bây giờ, ta muốn hỏi, hỏi cho ra nhẽ, ta muốn ngươi phải thành thật trả lời ta.”

Đôi ngươi Phong Dã sâu thẳm, trong cái tối tăm tựa như lóe lên ánh lục nguy hiểm, môi mỏng hắn khẽ mở: “Hỏi đi.”

Yến Tư Không lắp bắp: “Ngươi, có phải muốn làm hoàng đế không?’”

Phong Dã nở nụ cười khiến người ta sởn gai ốc: “Ta không muốn làm hoàng đế.”

Yến Tư Không nhìn hắn kinh ngạc.

Phong Dã lại tiến thêm bước nữa, khí thế như mãnh thú: “Thế nhưng, ta phải làm hoàng đế.”

Hai chân Yến Tư Không như nhũn ra, dùng hết sức lực mới chống đỡ được thân thể mình đứng thẳng. Tim y tựa như bị móc rỗng trong nháy mắt, toàn thân chìm trong sợ hãi tê liệt cả thể xác lẫn linh hồn, y trừng mắt nhìn Phong Dã: “Cho nên, ngươi vẫn luôn…lừa ta.”

Phong Dã lại chẳng hề tỏ ra xấu hổ, trái lại còn ung dung đáp: “Ngươi cảm thấy rất tức giận đúng không! Tức giận, nhục nhã, căm hận, không tin mình lại ngu xuẩn đến thế, không tin bản thân lại bị người thân nhất lừa gạt, cảm giác như mình đang gặp một cơn ác mộng, muốn tìm đủ loại lí do để giải thích, nhưng cuối cùng thì ngươi phát hiện ra, chẳng có lí do nào ở đây cả, hết thảy đều là thật.” Phong Dã nở nụ cười: “Tại sao ta biết rõ đến vậy? Ngươi đoán xem là vì sao? Tất cả  còn phải cảm ơn ngươi đấy.”

Yến Tư Không đau lòng như cắt: “Ngươi đang, trả thù ta sao? Trả thù ta đã lừa gạt ngươi?”

“Trước kia thì là thế, hiện tại không hoàn toàn là vậy.” Phong Dã lẳng lặng nhìn Yến Tư Không: “Đừng nói ngươi thật sự cho rằng ta trải qua năm đó vẫn còn là tiểu thế tử ngây thơ ngu xuẩn đấy chứ? Nhưng tốt nhất ngươi nên cảm thấy như vậy, ngươi quá thông minh, nói là đệ nhất mưu sĩ thiên hạ cũng không quá đáng, có ngươi giúp ta, ta mới hoàn thành được đại nghiệp.”

Cuối cùng Yến Tư Không không chống đỡ nổi nữa, y ngã vật xuống ghế, nhìn Phong Dã không dám tin, tựa như đang nhìn một con sói muốn ăn tươi nuốt sống mình.

Phong Dã cười nói: “Bây giờ, ta nắm trong tay đại quân hai mươi sáu vạn binh; năm thành Trung Nguyên, Hà Sáo, Kiềm Châu, Đại Đồng nằm gọn trong túi, lại còn được Dũng vương giàu có một phương tương trợ, đánh đâu thắng đó, thế như hổ rồng, không ai địch nổi. Tất cả đều nhờ công rất lớn của ngươi.”

Yến Tư Không nói giọng khàn khàn: “Phong Dã…ngươi vẫn luôn lợi dụng ta?”

“Ta lợi dụng ngươi, lẽ nào ngươi không lợi dụng ta sao?” Phong Dã lạnh lùng nhìn Yến Tư Không: “Chẳng phải ngươi muốn lợi dụng ta để nâng đỡ Trần Mộc, quyền khuynh triều dã* à?”

*Triều dã: triều đình và dân gian.

Yến Tư Không nghe giọng nói mình không còn là của mình nữa: “Cho nên, từ trước tới giờ ngươi chưa từng muốn giúp Trần Mộc đăng cơ, ngươi làm tất cả chỉ để ‘sử dụng’ ta, đồng thời mượn danh Trần Mộc để soán vị.”

“Nực cười!” Phong Dã âm lãnh nói: “Ta mang quân Phong gia chinh chiến sa trường, cửu tử nhất sinh để nâng đỡ kẻ khác lên ngôi vị hoàng đế rồi điều khiển ta à? Để khi nào nó mọc đủ lông đủ cánh lại hại chết ta giống như hại chết phụ thân ta ư?”

Hai mắt Yến Tư Không nhìn Phong Dã trống rỗng, y không quen kẻ này, y thực sự, không quen. Đứng trước mặt y là Lang vương với dã tâm thôn tính thiên hạ, còn Phong Dã của y, tiểu thế tử Tĩnh Viễn vương Phong Dã của y, thật sự biến mất rồi sao…

Phong Dã chậm rãi đi tới trước Yến Tư Không, cúi người xuống, cánh tay dài chống lên tay vịn, vây y chặt giữa ghế và mình. Hắn nhìn xuống Yến Tư Không, nói một cách âm hàn: “Phong Dã ta, phải ngự trị tất cả, chỉ có chấp chưởng thiên hạ, thống ngự giang sơn, khiến tất cả mọi người cúi đầu xưng thần mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ những gì ta muốn bảo vệ, ngươi hiểu không?”

Trong lòng Yến Tư Không chợt bạo phát, y túm cổ áo Phong Dã, trừng con mắt đỏ ngầu nhìn hắn: “Ngươi vẫn luôn lừa ta, từ đầu đến cuối, ngươi dùng Trần Mộc để ổn định ta, ổn định chư hầu thiên hạ. Ngươi không thả ta đi, không thú thê, giả bộ thâm tình với ta, vì muốn ta một lòng trù mưu cho ngươi!”

Bàn tay to lớn của Phong Dã ôm lấy nắm đấm của Yến Tư Không, hắn kề sát vào mặt y, nhẹ giọng nói: “Đúng là ta cần Trần Mộc để ổn định ngươi, ổn định phiên vương, nhưng ngần ấy năm cố chấp vẫn chưa đủ để chứng minh tình cảm ta dành cho ngươi à?”

“Tình?” Yến Tư Không bật cười: “Ngươi hỉ nộ vô thường, đa nghi ghen tị, ta ở bên cạnh ngươi như giẫm trên băng mỏng, làm gì cũng sai, tình?”

Phong Dã nắm thật chặt tay Yến Tư Không, từng câu từng chữ nói ra như thể phun ra khí lạnh: “Ta bảo vệ ngươi chu toàn, cho ngươi cơm ngon áo đẹp, thậm chí dù cho ngươi đã từng lừa ta, lợi dụng ta, phản bội ta, ta vẫn bằng lòng tin tưởng ngươi, thân cận ngươi, cho ngươi binh mã quyền to. Ngươi lấy vợ sinh con từ lâu, ta ngoài ngươi ra chưa từng chạm vào ai khác, thú thê nạp thiếp đều theo tình hình. Phong Dã ta đã hết lòng hết nghĩa với ngươi, không phải sao!””

Vành mắt Yến Tư Không ửng đỏ, xoang mũi chua xót, gần như khó có thể kiềm chế cảm xúc nữa: “Thì ra trong lòng ngươi, từ khi ta với ngươi gặp lại, ngươi vẫn luôn ‘ban ơn’ ta à?”

Phong Dã tàn bạo đáp: “Chẳng lẽ không phải sao? Là ngươi lừa ta, là ngươi phụ ta!” Hắn trầm giọng nói: “Cho nên tất cả những gì ngươi làm vì ta ngày hôm nay đều là vì ngươi nợ ta, nhưng ta sẽ không phụ ngươi, tương lai nếu ta lên ngôi, nhất thống tứ hải, ngươi sẽ được thực hiện lí tưởng tu tề trì bình của mình, ban hiến sửa lễ, phát hành chính lệnh, tạo ra một triều đình tệ tuyệt phong thanh*, một dân gian an cư lạc nghiệp, Phong Dã ta chẳng đáng để ngươi phụ tá hơn Trần Mộc ư?”

*Tệ tuyệt phong thanh: không tệ nạn, lành mạnh tươi sáng

Yến Tư Không nức nở: “Phong Dã, ngươi bị đại thắng liên tiếp làm mụ mị đầu óc sao? Chưa nhắc đến việc Trần Mộc liên minh với triều đình, ngươi có thể bảo toàn tính mạng không, cho dù ngươi có thực sự chiếm được kinh đô đi chăng nữa thì từ cái khắc ngươi xưng đế, chư hầu sẽ nổi dậy thảo phạt, thiên hạ tất loạn. Loạn Tây Tấn Bát vương, giang sơn chia tách, quốc tộ suy tàn, dân sinh khó khăn, ngoại tộc thừa dịp xâm lăng, nhiễu loạn và tàn sát Hoa Hạ ta hơn trăm năm, ngươi đã từng nghĩ tới ngàn vạn bách tính chưa!”

“Ngươi giả bộ hiên ngang lẫm liệt cái gì!” Phong Dã nghiến răng nói: “Để đạt được mục đích mà ngươi không từ thủ đoạn, chiến cuộc hiện tại chẳng lẽ không phải do ngươi một tay khơi mào sao?”

“Ta khơi mào chiến cuộc là để loại bỏ mủ loét, không phá thì không xây được, chứ không phải muốn hủy diệt cả giang sơn.” Yến Tư Không trợn như muốn nứt hai mắt: “Nếu ngươi soán ngôi, có bao giờ nghĩ đến người đời sau sẽ viết về ngươi thế nào chưa?”

Phong Dã cười nhạt: “Kẻ trộm gà trộm chó thì đáng chém, kẻ trộm quốc gia thì làm vương làm hầu, chỉ cần ta thành người chấp bút, ta muốn viết thế nào thì viết thế đó.”

‘’Ngươi điên rồi…”

“Ta sẽ không để chư hầu cần vương, cũng sẽ không để man di xâm lấn.” Phong Dã nhìn chằm chằm mắt Yến Tư Không: “Mà phải làm thế nào thì còn phải xem ngươi. Chẳng phải ngươi thông minh tuyệt đỉnh à? Nếu ngươi thật lòng nghĩ đến bách tính, nghĩ đến giang sơn, vậy thì giúp ta an nội trừ ngoại đi, cho ta được ngồi chắc trên ngôi vị hoàng đế, khiến phiên vương thần phục hoàn toàn ta.” Nói rồi, hắn buông Yến Tư Không ra.

Yến Tư Không ngồi vật trên ghế, hai tay bị Phong Dã nắm đến nhức, y vẫn hồn nhiên không hay.

Phong Dã chỉnh lại vạt áo mình, cũng đồng thời chỉnh cho Yến Tư Không, rồi hắn lại cúi người lần nữa, dịu dàng hôn lên môi y: “Ta nói rồi, ta sẽ đối tốt với ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ tốt với ngươi hơn bất kỳ kẻ nào. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, hưởng chung thiên hạ, đó chẳng phải hoàn mỹ hay sao?”

Yến Tư Không chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, rợn cả tóc gáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.