Trùm Lầu Ba

Chương 5



Lại bình yên ngày qua ngày. Ở buổi tối ngày thứ Hai, Tỉnh Vu Hiểu cùng em gái ăn xong bữa tối, hai người phân công hợp tác, một người phụ trách rửa chén, một người phụ trách lau bát bỏ vào tủ, Tỉnh Vu Hi đột nhiên mở miệng nói “ Chị, em giới thiệu một người cho chị làm quen được không?”

“ Tốt, là người như thế nào, các em như thế nào mà quen nhau?”

Tỉnh Vu Hiểu thuận miệng nói. Bởi vì quan hệ công tác, cuộc sống của Tỉnh Vu Hiểu so với người bình thường đều bó hẹp hơn, bạn bè lại thiếu một cách đáng thương, cho nên Vu Hi luôn đem bạn bè của mình giới thiệu cho Tỉnh Vu Hiểu làm quen, mở rộng mối quan hệ của cô. “ Hắn là một người đàn ông tốt lắm.”

“ Sao?”

Tỉnh Vu Hiểu ngây ngốc sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới lại nghe thấy một đáp án như vậy.

Cô hoài nghi nhìn em gái, biểu tình ngạc nhiên chậm rãi biến thành kinh hỉ. “ Vu Hi, em không phải là muốn đem bạn trai giới thiệu cho chị làm quen đấy chứ ?”

cô hai mắt mở to kêu lên, “ Trời ạ, sao tới bây giờ chị vẫn chưa từng nghe em đề cập gì tới chuyện này? Hắn là người như thế nào, em cùng hắn khi nào thì quen biết, quen biết như thế nào? Chị…”

“ Dừng một chút.”

Tỉnh Vu Hi không mở miệng không được cắt đứt sức tưởng tượng phong phú của cô. Tỉnh Vu Hiểu mỉm cười nhìn lại, vẻ mặt chờ mong. “ Người kia là em định giới thiệu cho chị làm bạn trai.”

Nháy mắt, Tỉnh Vu Hiểu đầu trống rỗng, trừ bỏ ngốc nghếch nhìn em gái, hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Giới thiệu cho cô làm bạn trai? “ Vu…… Vu Hi, em nói là thật sự sao?”

cô lắp bắp hỏi.

Bạn trai? Cô căn bản không nghĩ tới chuyện này. “ Em cảm thấy hắn là người thành thật khó gặp, hơn nữa bộ dạng không tệ, tính tình lại tốt.”

Tỉnh Vu Hi nhìn cô nói, “ Trọng yếu nhất là, hắn chính miệng nói với em, lão bà là cưới để thương yêu, không phải cưới về để đảm đương việc của người hầu.

Hắn còn nói nếu hắn kết hôn, việc nhà đều đã có người hầu làm, tuyệt đối sẽ không làm cho lão bà chịu khổ, cho nên em cảm thấy hắn đối với chị mà nói, tuyệt đối là một đối tượng tốt khó gặp.”

“ Bởi vì hắn nói hắn sẽ thuê người hầu làm việc nhà, cho nên em liền cảm thấy hắn thích hợp với chị sao?”

Tỉnh Vu Hiểu nản lòng nhìn cô. “ Đương nhiên không phải nguyên nhân này, chị là người chị yêu nhất của em, em làm sao có thể tùy tiện chọn một người đàn ông đã nói là thích hợp với chị chứ?”

Tỉnh Vu Hi biểu tình thật sự “ Hắn là em trải qua ngàn chọn vạn tuyển mới tuyển ra được một người đàn ông tốt, chị yên tâm.”

“ Nhưng chị chưa từng nghĩ tới muốn kết hôn.”

“ Vì sao?”

“ Chị không muốn trở thành phiền toái cho người khác.”

“ Chị!”

Tỉnh Vu Hi tức giận kêu lên, “ Chị không phải cái gì phiền toái cả, em không cho phép chị nói chính mình như vậy, nghe thấy không?”

Tỉnh Vu Hiểu bất đắc dĩ nở nụ cười cười. “ Chị, Quan Hàm Tư là đối tượng tốt khó gặp, em tin tưởng hắn khẳng định có thể bao dung những khuyết điểm nhỏ của chị, mới có thể giới thiệu hắn cho chị, chị trước cùng hắn xem mặt được không?”

“ Vu Hi, em đã cảm thấy hắn là đối tượng tốt khó gặp, vì sao em không chính mình nắm chắc lấy?”

Tỉnh Vu Hiểu buồn bực hỏi. “ Sao?”

Tỉnh Vu Hi nghe vậy giật mình sửng sốt. “ Em không thích hắn?”

“ Em……”

Tỉnh Vu Hi đột nhiên lắp bắp lên, “ Em đối với hắn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

“ Phải không?”

Tỉnh Vu Hiểu nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt lợi hại làm cho Tỉnh Vu Hi đột nhiên có cảm giác đứng ngồi không yên. “ Chị, em chỉ là muốn giới thiệu cho chị một người đàn ông mà em cảm thấy cũng không tệ lắm, vì sao vấn đề của chị lại nhiều như vậy?”

cô có chút tức giận quát, dọa Tỉnh Vu Hiểu nhảy dựng. “ Thực xin lỗi, chị cũng không biết vấn đề của chị như thế nào lại nhiều như vậy, chính là tự nhiên mà vậy……”

Tỉnh Vu Hiểu vội vàng kiểm điểm. “ Quên đi, chị rốt cuộc có nguyện ý hay không cùng Quan Hàm Tư gặp mặt?”

“ Đây là xem mặt sao?”

“ Chị muốn nói như vậy cũng được.”

“ Nếu chị nói không cần, ngươi có tức giận hay không ?”

Tỉnh Vu Hi nháy mắt mân nhanh môi, trầm mặc không nói trừng mắt nhìn cô. Có, Vu Hi có tức giận.

“ Được rồi, chị cùng hắn gặp mặt là được, nhưng em không thể bắt buộc chị nhất định phải thích hắn hoặc là cùng hắn kết giao nha.”

Tỉnh Vu Hiểu có chút bất đắc dĩ đáp ứng. “ Loại chuyện này bắt buộc được sao?”

Tỉnh Vu Hi trắng mắt nhìn cô liếc một cái, “ Em chỉ phụ trách giúp chị tạo cơ hội, về phần kết quả như thế nào, cũng không phải một mình em có thể xoay xở được.”

“ Vậy được rồi, chờ thời gian xác định em nói cho chị biết sau.”

“ Thời gian sao?”

Tỉnh Vu Hi trầm ngâm. “ Làm sao vậy, chẳng lẽ chưa thành em đã hẹn thời gian với đối phương?”

“ Cũng không có, chẳng qua……”

Tỉnh Vu Hi muốn nói lại thôi. “ Bất quá cái gì? Vu Hi, em đừng chỉ nói một nửa được không? Em biết rõ chị vĩnh viễn không đoán được em suy nghĩ cái gì mà.”

“ Em cũng không muốn chị đoán.”

Tỉnh Vu Hi nhịn không được lại trừng mắt liếc Vu Hiểu một cái. “ Vậy em…”

“ Em chỉ là đang nghĩ.”

bỗng dừng một chút, cô sửa lời nói: “ Em hình như chưa nói với chị, Quan Hàm Tư cũng ở tại tám lầu nhà trọ này đúng hay không?”

“ Sao?”

Tỉnh Vu Hiểu kinh ngạc há miệng thở dốc, lát sau mới phát ra thanh âm nghi hoặc. Nhìn em gái, trong đầu cô lại mạc danh kỳ diệu hiện lên gương mặt của lầu ba tiên sinh, chẳng lẽ người Vu Hi muốn giới thiệu cho cô lại là hắn?! “ Hắn không phải ở tại lầu ba đấy chứ?”

cô thốt lên hỏi,trong lòng như có chút mong chờ. “ Không, hắn ở tại lầu sáu.”

Lầu sáu? Không phải lầu ba? Cô không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng. “ Em thấy cải lương không bằng bạo lực (cũng như ta nói ‘chỉ suy nghĩ không bằng hành động luôn’), liền hôm nay đi.”

Tỉnh Vu Hi bỗng nhiên quyết định. “ Cái gì hôm nay?”

đang đắm chìm ở trong sự thất vọng Tỉnh Vu Hiểu phút chốc ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm em gái. “ Chúng ta cứ như thế này tới lầu sáu đi, thuận tiện đột kích kiểm tra, xem hắn có nói dối gạt em hay không.”

Tỉnh Vu Hi có chút đăm chiêu gật gật đầu, càng nghĩ càng cảm thấy đó là một quyết định thông minh. “ Như thế này đi tới lầu sáu?”

Tỉnh Vu Hiểu nghẹn họng nhìn cô trân trối, bắt đầu cảm thấy kinh hoàng thất thố, “ Vu Hi, này có thể hay không quá đột ngột? Nhất định phải như vậy sao? Chị đã hai ngày không gội đầu, buổi sáng rời giường đến bây giờ cũng còn không có rửa mặt…”

“ Chị bình thường không phải là như thế này sao?”

Tỉnh Vu Hi ngắt lời cô. “ Đó là bởi vì chị đều ở nhà công tác không cần ra khỏi cửa, nhưng như thế này mà muốn chị đi thân cận sao!

Như vậy…”

“ Không quan hệ, dù sao chiếu bộ dáng bình thường của chị là được, nếu chị đặc biệt để ý quá, khi người ta tới nhà sẽ thấy bất đồng, kia căn bản chính là lừa gạt, cho nên tự nhiên một chút sẽ tốt hơn.”

“ Nhưng là…”

“ Tốt lắm, đừng nhưng là, chị nhanh chút trở về phòng thay quần áo.

Tuy rằng nói tự nhiên tốt nhất, nhưng cũng không thể mặc áo ngủ đi gặp người ta, nhanh đi, nhanh đi.”

Tỉnh Vu Hi không chờ phân trần liền đẩy cô ra khỏi phòng bếp, một đường vào thẳng phòng cô. Tỉnh Vu Hiểu ngây ra như phỗng đứng ở trong phòng một lúc lâu, nhíu mày thở dài một hơi, sau đó mới nhận mệnh đi thay quần áo.

Bởi vì một khi Vu Hi quyết định rồi, đều không cho cô xen vào.

Làm chị như cô thật đúng là chỉ có hư danh nha,ai! Mười lăm phút sau, Tỉnh Vu Hiểu không trâu bắt chó đi cày bị áp giải thẳng đến lầu sáu.

Cô căn bản là còn không kịp phát ra tiếng gào thét hối hận, Tỉnh Vu Hi đã động thủ ấn chuông cửa, sau đó lúc đối phương mở cửa liền nháy mắt, nhanh chóng hướng đối phương quăng ra một câu, “ Tới kiểm tra.”

tiếp theo liền trực tiếp xông vào trong nhà người ta. Tỉnh Vu Hiểu xấu hổ đứng ở tại chỗ, có vẻ không biết làm sao. Cô còn tưởng rằng Vu Hi nói đột kích kiểm tra là nói giỡn, không nghĩ tới lại thật sự làm như vậy, hành vi của cô có thể hay không rất quá đà? Đối phương lại sẽ nghĩ như thế nào? Cô vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhưng mà phóng mắt nhìn lại, cũng chỉ thấy còn một mình mình đứng ngoài cửa, những người khác đâu nha? Cô trợn mắt nhìn vội vàng đi vào trong phòng.Đi vào trong phòng vẫn không thấy hai người kia, cô không có can đảm giống Vu Hi xông loạn như vậy, đành phải đứng ở cạnh cửa đánh giá kiến trúc và cách bài trí trang hoàng ở lầu sáu. Nơi này cùng lầu tám cô ở, cùng với lầu ba mà cô đã từng ở qua hai lần kiến trúc hoàn toàn bất đồng.

Sau khi nhìn qua lầu ba, cô còn tưởng rằng những căn phòng trọ này kiến trúc đều là đại đồng tiểu dị (cái lớn thì giống nhau,những chỗ nhỏ thì khác nhau chút ít), không nghĩ tới sau lại đi qua lầu bẩy cùng lầu năm, hơn nữa hôm nay nhìn thấy lầu sáu, cô mới biết được, nguyên lai chỉ có lầu ba cùng lầu tám kiến trúc giống nhau. Xem ra, cô lúc trước về nhầm nhà,ngủ nhầm giường, kỳ thật cũng không thể trách cô toàn bộ, trời biết cô vì sao không đi nhầm tầng khác, lại đi vào lầu ba giống lầu tám như đúc chứ? Thật sự là không biết nên nói gì. “ Chị, chị còn đứng ở cạnh cửa làm cái gì? Nhanh chút cởi giày tiến vào nha!

Em đã kiểm tra qua, trong phòng không có dấu vết phụ nữ từng ở, chứng tỏ anh ta quả nhiên chưa nói dối.

Chị nhanh chút lại đây, em thay hai người giới thiệu.”

Mới thu hồi tầm mắt cúi đầu, chợt nghe thanh âm em gái ồn ào lớn như vậy, hại cô xấu hổ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. “ Chị, mau vào nha, chị đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì?”

thấy cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tỉnh Vu Hi trực tiếp chạy đến trước mặt cô, đem cô kéo tới trước mặt ốc chủ (chủ nhà.Ta thấy để ‘ốc chủ’ có vẻ hay hơn ^^) “ Anh ta gọi là Quan Hàm Tư, năm nay hai mươi tám tuổi, làm tư tấn nghiệp.

Quan Hàm Tư, đây là chị gái Tỉnh Vu Hiểu tôi thường nhắc tới với anh, năm nay hai mươi sáu tuổi, tuy rằng công cụ phát tài của chị ấy là máy tính, nhưng về máy tính lại rất ngốc, cho nên phiền toái anh dạy chị ấy một chút đi.

Đã xong, cứ như vậy đi, các người tự mình tán gẫu, em đi trước, bai.”

vẫy vẫy tay, Tỉnh Vu Hi liền vứt cô ở lại tại chỗ, quay người như gió rời đi. Cửa chính ‘phịch’ một tiếng đóng lại, trong phòng đột nhiên lâm vào một mảnh trầm tĩnh chết người. Tỉnh Vu Hiểu hai mắt mở to, cả người cứng đơ đứng tại chỗ, xấu hổ cơ hồ muốn gọi cứu mạng. Vu Hi làm sao có thể cứ như vậy bỏ cô một mình mà rời đi? Cô còn tưởng rằng Vu Hi sẽ ở bên cạnh cô suốt buổi gặp mặt, trước đây giới thiệu bằng hữu cho cô nhận thức, Vu Hi luôn luôn đều là như vậy, nhưng lúc này lại quăng cô một mình ở chỗ này? Hơn nữa đối mặt với cô lại là một người đàn ông xa lạ ! Ánh mắt phiêu động chung quanh, cô vừa khẩn trương lại xấu hổ sau một lúc lâu, mới thật cẩn thận đem ánh mắt chuyển hướng nhìn người đàn ông đứng bên trái cô nãy giờ thủy chung trầm mặc, hắn không nhìn cô,hoàn hảo, vừa thấy hắn, thân thể của cô trở nên càng thêm cứng ngắc, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng chạm khẽ vào một cái cũng gãy. Trời ạ, hắn bộ dạng thật là khủng khiếp!

Không không không, cô nói khủng bố không phải là do diện mạo của hắn, trên thực tế hắn hẳn là có thể nói là thực suất, nhưng vấn đề là ở vẻ mặt của hắn, bộ dáng của hắn tựa như cô thiếu hắn mấy ngàn vạn cố ý không trả, hắn vô kế khả thi, quyết định bất cứ giá nào cũng phải kéo cô cùng xuống đất ngục, lãnh liệt tuyệt tình đến cực điểm. Trời ạ, trời ạ, trời ạ, một người đàn ông như vậy, Vu Hi như thế nào lại muốn đem hắn giới thiệu cho cô nhận thức chứ? Hơn nữa hắn thân thể cường tráng tựa hồ chỉ cần một quyền cũng có thể đánh chết cô. Cô mơ hồ nghĩ ngợi, nếu làm sai việc gì hoặc làm hắn tức giận, trời biết hắn có thể hay không một quyền liền đem cô đánh bay qua eo biển Đài Loan ? Không được, không được, này thật sự là đáng sợ, cô thật sự không có biện pháp tiếp nhận một người đàn ông đáng sợ như vậy, thật sự không có biện pháp! Tỉnh Vu Hiểu dùng sức lắc đầu ,động tác khiến Quan Hàm Tư chú ý. “ Cô làm sao vậy?”

hắn mở miệng hỏi. “ Hả ?!”

cô bị dọa nhất thời lùi lại, vẻ mặt khủng hoảng nhìn hắn. “ Cô vừa mới lắc đầu.”

hắn nhìn cô nói. “ Tôi……”

Tỉnh Vu Hiểu nhịn không được khẽ liếm môi, khẩn trương sợ hãi đến toàn thân co rút, “ Phải, thực xin lỗi, tôi… tôi không có ý gì đặc biệt, chính là, chính là cảm thấy anh…… Tôi…… Anh……”

“ Cô chậm rãi nói, đừng khẩn trương.”

Tuy rằng hắn nói chuyện ngữ khí có thể dùng ôn hòa hai chữ để hình dung, trên mặt vẻ lạnh lùng cũng nhu hòa rất nhiều, nhưng Tỉnh Vu Hiểu vẫn không thể thoát khỏi cái loại cảm giác khẩn trương, thảo mộc giai binh*.

Cô hít sâu mấy hơi thở, mới lấy dũng khí lại lần nữa mở miệng đem ý nghĩ của chính mình nói ra. Thảo mộc giai binh: trong lúc bại binh,nhìn cỏ cây cũng tưởng là địch.

Đây là một phần của câu thành ngữ “phong thanh hạc lệ, thảo mộc giai binh”

.Thành ngữ này bắt nguồn từ trận đánh Phì Thuỷ (tháng 11 năm 383) giữa nhà Tiền Tần và nhà Đông Tấn thời Ngũ Hồ thập lục quốc, để chỉ quân Tần khi rút chạy sợ hãi đến mức nghe tiếng gió rít (phong thanh) hạc kêu (hạc lệ) nhìn thấy cây cỏ (thảo mộc) mà cũng tưởng là quân Tấn đang đuổi theo mình.

Ý nghĩ tương tự như câu ‘thần hồn nát thần tính’ của mình.

Chi tiết tham khảo Google . “ Quan… Quan tiên sinh…”

hắn là họ Quan, cô hẳn là nhớ không lầm chớ? “ Tuy rằng, tuy rằng tôi đối với anh cũng không hiểu biết, nhưng là tôi nghĩ chúng ta…… Tôi và anh…… Ý tôi là là……”

“ Ý của cô là nói hai chúng ta không thích hợp, đúng hay không?”

hắn bỗng nhiên cắt đứt lời của cô, “ Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Hắn nói làm cho Tỉnh Vu Hiểu nhất thời cứng họng trợn mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu nói không ra lời.

Cô không nghĩ tới ý của hắn với cô không mưu mà hợp, này thật sự là quá tốt! “ Anh cũng như vậy cảm thấy sao?”

kinh hỉ làm cho cô đã quên ý sợ hãi đối với hắn, cô mừng rỡ kêu lên, “ Thật tốt quá!

Thật tốt quá!

Tôi hiện có thể đi được rồi chứ? Bye bye.”

cô hai mắt sáng lên, nói xong xoay người đã muốn đi. “ Chờ một chút.”

Quan Hàm Tư gọi cô lại. Tỉnh Vu Hiểu phút chốc dừng lại cước bộ, hoài nghi quay đầu nhìn hắn. “ Có thể chậm trễ cô một ít thời gian không ? Tôi có chút việc muốn nói với cô .”

Tỉnh Vu Hiểu khó hiểu nhìn hắn, nghĩ không ra nếu hắn cũng cho rằng hai người bọn họ không thích hợp, thì còn có gì muốn nói với cô? Bất quá cô cũng không có can đảm đem nghi vấn của mình nói ra, chỉ có thể nghe theo hắn chỉ thị ngồi xuống sô pha, sau đó lấy vẻ mặt câu nệ lại khẩn trương nhìn hắn. “ Cô không cần khẩn trương như vậy.

Muốn uống cái gì không?”

Quan Hàm Tư hỏi. Cô lập tức dùng sức lắc lắc đầu.

“ Thỉnh, xin hỏi anh muốn cùng tôi nói cái gì?”

Hắn ngồi xuống sô pha đối diện với cô, khuỷu tay đặt trên đầu gối, hai tay chống cằm làm hình tam giác, trầm mặc một hồi lâu, mới hít sâu một hơi khiến Tỉnh Vu Hiểu thiếu chút nữa cảm thấy hít thở không thông, thong thả mở miệng. “ Tôi thích Vu Hi.”

“ Sao ?”

Tỉnh Vu Hiểu ngạc nhiên nhìn hắn, kinh ngạc muốn rớt cằm. “ Tôi thích Vu Hi.”

hắn nhìn cô chằm chằm lặp lại lần nữa, “ cho nên tôi nghĩ trước để cho chị biết chuyện này, mặt khác còn muốn nhờ chị giúp đỡ một việc.”

Tỉnh Vu Hiểu đương trường bị dọa choáng váng, cô cũng không phải bị chuyện hắn nói thích Vu Hi dọa, mà là hắn cư nhiên gọi cô là chị. Ông trời, cô có nằm mơ cũng chưa nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ được một kẻ khủng bố như vậy không không không, nghiêm khắc mà nói hẳn là lạnh lùng, cường tráng, bất cẩu ngôn tiếu (biểu tình nghiêm túc, không cười cợt) mãnh nam như vậy kêu là chị nha. “ Anh……”

cô bị sợ hãi, đã quên chính mình muốn nói gì. “ Tôi biết Vu Hi đối với tôi là có cảm giác, chính là không hiểu cô ấy đến tột cùng vì nguyên nhân gì không chịu thừa nhận điều đó.

Chị đối với Vu Hi hẳn là rất hiểu, không biết chị có thể nói cho tôi biết vì sao?”

“ Anh cũng không cần thiết phải gọi tôi là chị?”

Tỉnh Vu Hiểu khẩn trương trừng mắt nhìn hắn sau một lúc lâu, rốt cục nhỏ giọng yêu cầu nói. “ Nếu tôi cưới Vu Hi, tự nhiên phải gọi chị một tiếng chị, không phải sao?”

hắn nói đương nhiên. “ Ách, nói thế cũng đúng, nhưng là…”

“ Này không phải trọng điểm, nếu chị không quen, tôi trực tiếp gọi tên chị là được.

Vu Hiểu, tôi có thể nhờ cô hỗ trợ một việc không?”

hắn dễ dàng chủ đạo toàn cục. “ Hỗ trợ?”

Tỉnh Vu Hiểu ngạc nhiên hoài nghi nhìn hắn. “ Đúng, hỗ trợ.”

Hỗ trợ cái gì? Cô cùng hắn không thân quen, hẳn là có thể cự tuyệt hắn đi? “ Úc, được.”

(Chuyện về Quan Hàm Tư và Tỉnh Vu Hi là “Mãnh Nam lầu sáu”

,các nàng có thể đọc thêm ^^) Cô đúng là đã ngu ngốc lại càng thêm ngu ngốc, rõ ràng trong lòng nghĩ nên cự tuyệt, kết quả miệng lại nói được, trời ạ, cô như thế nào lại ngốc như vậy, không có can đảm như vậy? Cái này chết được, tên kia nói hỗ trợ dĩ nhiên là muốn cô cùng hắn diễn trò lừa Vu Hi, cô thật là sắp nổi điên! Bất quá trước khi cô nổi điên, có chuyện cô muốn phải giải quyết trước mới được, thật là quá mót! Cô chạy vào thang máy,tới lầu ba, lập tức đưa tay ấn chuông cửa. “ Hi, tôi lại tới nữa.”

cô đối với Viên Diệp vừa mở cửa phất phất tay mỉm cười nói. Đối diện với người đã biến mất trước mặt hắn mười mấy ngày, Viên Diệp ung dung hai tay ôm ngực, mặt không chút thay đổi nhìn cô một hồi lâu, mới nhàn nhã mở miệng. “ Chuyện gì? Cô lại muốn đến ở nhờ một đêm sao?”

hắn hỏi. “ Không phải.

Thật ra, tôi là đến mượn WC.”

cô lộ ra một tia xấu hổ tươi cười. Mượn WC ? Viên Diệp trừng mắt nhìn cô, cằm không tự giác trở nên cứng ngắc. “ Cô tới chỗ tôi chỉ là vì muốn mượn WC?”

hắn hướng cô cắn răng cắn lợi hỏi. Tỉnh Vu Hiểu nhẹ nhàng mà gật đầu, không hiểu hắn vì sao đột nhiên nghiến răng nghiến lợi lên? Bất quá này không phải trọng điểm, trọng điểm là cô thật sự vội vã muốn đi WC, hắn rốt cuộc có cho cô mượn hay không nha? “ Có thể cho tôi mượn WC không ?”

thấy hắn không nói một lời, cô đành phải kiên trì hỏi lại một lần nữa. “ Tôi tên là gì?”

trừng mắt nhìn cô, hắn đột nhiên hỏi một vấn đề chẳng liên quan. “ Sao?”

Tỉnh Vu Hiểu ngơ ngác nhìn hắn, đầu trống rỗng. “ Cô ngay cả tên của tôi cũng không biết, cô cảm thấy tôi có lý do, có nghĩa vụ muốn đem WC cho cô mượn sao?”

Viên Diệp cố ý làm khó dễ cô. Tuy rằng hắn đối với sự tích mơ hồ của cô đã có thể nói là như sấm bên tai, cũng không hoài nghi cô tiếp cận hắn là có rắp tâm khác, nhưng chính là bởi vì thế này hắn mới có thể càng nghĩ càng tức giận. Bỏ qua gia thế cùng giá trị con người hắn không nói, cô đối hắn chẳng lẽ thật sự một chút ý tứ đều không có sao? Cô chẳng lẽ không cảm thấy hắn bộ dạng suất, tràn ngập mị lực đàn ông sao? (ca tự kỷ a >“     « Chương sauChương tiếp » Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự.

Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.