Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 105: Căn cứ Thành Đông (4)



Thích Miên hoảng sợ, biến sắc mặt.

Quạ đen cạc cạc cạc bay ra xa, Thích Miên ném Kim Mộng giả ra, để đao lên mặt đất, vọt người bay lên.

Quạ đen nhận thấy được nguy hiểm, thu cánh lại muốn né, lại cảm giác được có một áp lực mạnh mẽ không ngừng kéo cánh nó xuống.

Trong con mắt đỏ bừng hiện lên một tia quỷ dị, lông chim quanh thân bỗng nhiên nổ tung, giống như kim thiền thoát xác, muốn dùng lông chim bắn lên mặt Thích Miên, từ đó thoát thân.

Giây tiếp theo, một ánh đao xuất hiện, tốc độ không nhìn kịp đánh giữa vào đầu, con quạ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đao kia đánh vỡ đầu nó ra, lộ ra bảng mạch điện bên trong còn đang rung động. Thích Miên nhanh mắt nghiêng đao sang một bên, lưỡi đao hoàn mỹ tránh được bảng mạch, chém xuống đứt nửa cánh bên kia.

Mất cánh, lại bị dị năng trọng lực kéo lại, toàn bộ con quạ rơi xuống, còn điên cuồng giãy giụa, sau một hồi mới tắt thở, móng vuốt không còn cử động nữa.

Thích Miên tiến lên, dùng trúc đao tách đầu nó ra, bảng mạch điện lộ ra ngoài.

Quả thật giống như lúc con quạ đen lúc họ còn ở Lĩnh Nam!

Ánh mắt Thích Miên lạnh băng, cô ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra.

Con quạ đã mất đi sinh mệnh, cho dù Thích Miên đã tránh đi bảng mạch điện, bảo đảm cho nó vẫn hoàn chỉnh, nhưng bảng điện giống như vẫn xuất hiện tổn hại.

Nó còn cố chấp kêu vang.

"Tao đang nhìn mày, nhìn mày

Hắn trốn không thoát, mày trốn không thoát

Nha, nha, thế giới bò đầy bụi gai

Nha, nha, mày sẽ chết trong tay hắn

Nha, nha ——

Quạ đen đang kêu

Mày nghe tao đang cười."

Khi quạ đen nhắc tới bụi gai, Thích Miên rõ ràng thấy được biểu tình Dụ Tây thay đổi, hiển nhiên hắn cũng biết về tiên đoán "dị chủng vương sử dụng bụi gai".

Nhưng những người khác của căn cứ Thành Đông đều không hiểu gì, xác thật giống như lời Lâm Ân nói, tiên đoán này không được lan truyền rộng rãi.

Thích Miên nheo mắt lại, cô thấy giữa bảng mạch điện tựa hồ sáng lên một điểm sáng nhỏ.

Điểm này rất nhỏ, chỉ như một đầu kim, vươn ra như sợi tơ tràn khắp bề mặt bảng điện.

Cô bỗng nghĩ ra, chân chính duy trì bảng mạch, thậm chí toàn bộ con quạ đen, hẳn là điểm sáng nhỏ này.

Duỗi tay ra, đang muốn xem điểm nhỏ này rốt cuộc là gì, điểm sáng tựa hồ thấy được ý đồ của Thích Miên, trước khi cô đụng tới nó đã nổ tung, lóe sáng rồi tiêu tán thật nhanh trong không khí.

Thích Miên vội vàng duỗi tay ra vớt, nhưng những tia sáng đó bay quanh qua đầu ngón tay, trong chớp mắt đã biến mất không thấy nữa.

Trên ngón tay Thích Miên chỉ còn sót lại độ ấm của những sợi sáng, xúc cảm tinh mịn giống như giọt mưa, lướt qua làn da.

Mơ hồ...... Có điểm quen thuộc.

Đại não Thích Miên chuyển động điên cuồng, muốn truy ra cảm giác này là gì mà tại sao cô có cảm giác giống như đã từng quen biết. Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói hoảng sợ của thiếu niên.

"Đây, đây là cái gì? Đây là dị chủng sao? Vì sao con quạ này bay ra từ miệng người kia, người kia đã sớm bị dị chủng ký sinh hay sao?" Thiếu niên hỏi liên tục ba câu, giọng đầy khủng hoảng.

"Nhưng mà, anh ta không có vẻ dị thường chút nào, nếu dị chủng có thể bám vào trên người mà hoàn toàn không bị phát hiện, vậy chẳng phải là... chúng nó có thể tự che giấu, tự lẻn vào trong căn cứ, nếu nói vậy..."

Càng nhiều người ý thức được tính nguy hiểm như lời cậu ta nói, nhất là những người thuộc căn cứ Thành Đông, bởi vì họ không nghĩ tới trong miệng mập mạp bò ra một con dị chủng, lại nghĩ tới trước đó, họ vẫn luôn cùng ăn cùng ở......

Tất cả mọi người không rét mà run, Thích Miên trầm giọng: "Tất cả bình tĩnh!"

Cô đè trọng lực xuống đao, làm cả không gian an tĩnh lại.

Thích Miên: "Hiện tại tình huống còn chưa rõ ràng, đừng vô cớ ngờ vực rồi tự mình sợ hãi quá độ. Mập mạp có thể đã xúc phạm tới người nào đó có dị năng cấm chế, khi người sắp thổ lộ ra thứ gì đó, quạ đen bị chôn trong cơ thể sẽ phá ra. Nếu các người không tham gia hoặc tiếp thu các loại cấm chế này thì tạm thời đừng lo!"

"Nếu ngay cả đây là một kiểu dị chủng nào mới..." Cô hít sâu một hơi, "Hiện tại sợ hãi cũng đã muộn. Sẽ bị cảm nhiễm cũng đã bị cảm nhiễm, các người so với chuyện sợ hãi bị chết, còn không bằng suy nghĩ tới nó xuất phát từ đâu, chống đỡ sự xâm lấn của nó, tránh cho nó tạo thành nguy hại lớn hơn nữa."

"Các người đều là tinh anh trong căn cứ, ở căn cứ có lẽ còn người thân, bạn bè, người yêu, vì họ, các người cũng nên liều mạng sống sót."

Người của căn cứ đế đô nghe xong thì trấn tĩnh lại, họ đã đi theo Thích Miên một thời gian, sức mạnh của cô rõ như ban ngày, ở thế giới người mạnh đứng đầu như thế này, cô có thể trở thành lãnh tụ của họ.

Nhưng người căn cứ Thành Đông lại không cho rằng như thế, đối với bọn họ, Thích Miên là người vừa mới giết người cầm đầu của họ, tuy rằng lúc diệt con dị chủng giả giả thật thật kia, Thích Miên cũng biểu hiện ra sức mạnh, nhưng hành động hung ác của Thích Miên cũng làm họ kiêng kỵ, căn cứ đế đô và căn cứ Thành Đông đã đối địch hồi lầu, hiệp nghị chưa ký kết bao lâu, bọn họ vô pháp tiếp thu sự lãnh đạo của Thích Miên.

Lúc này, có người căn cứ Thành Đông hô to: "Cô tính thứ gì! Cô giết anh ấy, đương nhiên nói rất dễ dàng!"

"Đúng rồi!"

"Vừa rồi cô còn muốn chạy trốn, ai biết cô có phải đã sớm phát hiện anh ta có vấn đề hay không, nếu không phải con quạ kia đột nhiên xuất hiện, không chừng cô đã rời đi nơi này, mặc kệ con dị chủng kia tàn sát toàn bộ chúng tôi!"

"Nói đúng, trả lời đi! Căn cứ đế đô khẳng định biết được chuyện căn cứ Thành Đông chúng tôi không biết, có phải đó là âm mưu của các người hay không, có phải các người cảm nhiễm đại nhân hay không?"

Người căn cứ Thành Đông càng nói càng hăng, càng thái quá, người căn cứ đế đô càng nghe càng tức giận, căm tức nhìn đối phương.

Thiếu niên cũng mất đi vẻ dễ chịu, chửi ầm: "Con mẹ các người! Địa điểm là mấy người chọn, đổi người cũng là do các người quyết định thời gian, chúng tôi vừa mới đến nơi này, tên mập chết tiệt này không biết là ai, làm sao để cảm nhiễm?"

"Nói không sai! Một đám ngu ngốc, vì sao lại là người của căn cứ Thành Đông xảy ra chuyện, rốt cuộc là ai động tay động chân, các người không tự tìm vấn đề từ phía các người mà vu cho chúng tôi, có xấu hổ hay không?"

"Người không biết xấu hổ, đê tiện vô địch!"

Hai bên mắng chửi nhau thật to, thấy họ sắp động thủ đánh nhau tới nơi, Thích Miên chém xuống một đao, ở giữa hai bên xuất hiện một vết nứt sâu.

Một tiếng vang lớn, mặt đất chấn động, mọi người không đứng được nghiêng trái nghiêng phải, người dị năng cấp bậc thấp không chịu nổi bị ép quỳ bò trên mặt đất, tai mũi đều chảy máu.

Người hai bên đồng thời an tĩnh lại.

"Tôi không phải người có kiên nhẫn." Thích Miên lạnh giọng, "Đi theo tôi, lập tức kiểm tra nơi này một lần, người khác muốn đi thì tùy ý, nhưng đừng để tôi chướng mắt, nếu không kết cục cũng giống hắn."

Thích Miên chỉ vào mập mạp bị chết thật đáng sợ trên mặt đất, ánh mắt hung dữ, cô đứng ở trung tâm, một thân đồ đen bay phần phật trong gió, ánh đao đen nhánh sáng ngời.

"Hiện tại, nghe hiểu chưa?"

Người căn cứ Thành Đông hoảng loạn nhìn Thích Miên, rồi nhìn nhau.

"Xì......" Một tiếng cảm thán vô nghĩa, Tần Chiếu vẫn luôn ngoan ngoãn đứng một bên, ánh mắt sùng bái nhìn Thích Miên nãy giờ, lười biếng vỗ vỗ lên khuôn mặt non mịn của Dụ Tây.

Mu bàn tay hắn lại lần nữa xuất hiện một tầng điểm máu tinh mịn, cấm chế không bị tiêu trừ, nhưng rõ ràng so với trạng thái cả người đầy máu trước kia tốt hơn rất nhiều, hẳn là cấm chế đã yếu bớt.

Phát hiện điểm này, ánh mắt hắn sáng lên, lại dùng sức đá Dụ Tây mấy đá, sau đó mới chắp tay sau lưng chậm rì rì đi vào trong nhà.

Thiếu niên đi theo phía sau, người căn cứ đế đô cũng theo sau, trật tự phân tán ra bắt đầu điều tra toàn bộ làng du lịch.

Người căn cứ Thành Đông thấy ngay cả Tần Chiếu cũng nghe lời, hơn nữa bên mình đã bị mất đi người dẫn đầu, một bộ phận người sau khi cân nhắc cũng gia nhập căn cứ đế đô.

Cũng có một bộ phận kết thành nhóm nhỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm Thích Miên rồi lui ra khỏi làng.

Trên khoảng đất trống chỉ còn lại Thích Miên. Cô dùng trúc đao tách rời con quạ ra, ngoài bảng mạch điện không còn thứ gì khác, cô dùng đao tiêu hủy nó hoàn toàn rồi đi tới căn nhà nhỏ chỗ căn cứ Thành Đông đóng quân lúc ban đầu.

"Phương hướng họ đi......"

Tần Chiếu không biết khi nào đã đi ra trở lại, ngồi ở bậc thang, nhìn đám người đang rời khỏi làng, "Có lẽ là đi về căn cứ Thành Đông báo tin. Nói cho cùng hiện tại căn cứ Thành Đông đã không còn là của anh, họ lựa chọn ở lại hay không cũng giống như lựa chọn có tiếp tục trung thành với anh hay không."

Vẻ mặt chờ đợi nhìn Thích Miên, giọng hắn nhu tình như nước: "Em giúp anh, em để ý tới anh. Mặc kệ anh còn quyền lực trước kia hay không, có còn là người thống trị căn cứ Thành Đông hay không, em đều sẽ ủng hộ anh, đúng không?"

"Không đúng, không để bụng, cút." Thích Miên lạnh mặt, lấy trúc đao đẩy đẩy cơ thể hắn đang dán tới.

Bàn tay dính máu tự nâng cằm mình lên, Tần Chiếu: "Không sao, anh cảm thấy em để ý anh là được, tiểu dương ngoan ngoãn, chủ nhân yêu thích."

Đôi mắt hắn liên tục chớp chớp, giống như ngôi sao lấp lánh, đáng tiếc mị nhãn hướng cho người mù xem, vô dụng.

Thích Miên cầm đao, vô tình: "Có phát hiện gì hay không? Không biết sự thật thì đừng chặn đường, anh tưởng hắn chết bình thường hay sao?"

Tần Chiếu cười khẽ, ánh mắt xinh đẹp vô tội mở to: "Đúng rồi đúng rồi, đương nhiên là có đồ vật. Tiểu dương ngoan ngoãn tìm được nên nhanh chóng đến dâng lên cho chủ nhân."

Từ bên người lấy ra một hộp nhựa trong suốt, giơ lên trước mặt Thích Miên: "Em xem nè."

Bên ngoài hộp, hắn dùng dị năng nhật nguyệt bao bọc một tầng ánh sáng nhàn nhạt xoay chuyển, bọc kín đồ vật bên trong lại.

Vách bên trong hộp trải một tầng nhỏ vụn những quả cầu nhung nho nhỏ, di chuyển không ngừng, liên tục va đập vào thành hộp như muốn đột phá ra ngoài.

"Đây là......" Đồng tử Thích Miên chấn động.

"Rất giống cái kén ở tầng ngầm, đúng không." Hắn giơ hộp lên, dưới ánh sáng của nhật nguyệt, luồng sáng bên trong hộp chiết xạ lên, phản quang thành ngàn vạn quang ảnh, tạo nên một cảnh tượng kỳ quỷ mà mỹ lệ, "Nhưng mà đây không phải bào tử."

"Lúc anh bắt được nó, cảm giác được nó là một loại...... dị năng."

"Miên Miên, thiết kế này chỉ ra, nó hoặc là dị chủng, hoặc là dị năng giả."

Hắn cười cong mắt: "Anh nghĩ đến một người, nhưng mà em sẽ không tin, anh cũng không có chứng cứ. Cho nên em chờ một chút, chờ mặt trời nhỏ của em mang đáp án tới, sẽ rất nhanh."

Thích Miên đối diện với Tần Chiếu, đối mặt hắn sáng ngời, lại thuần túy, một khắc kia đơn thuần giống như một đứa trẻ.

Nhưng trên thực tế hắn là một kẻ điên, trên tay nhiễm vô số máu tươi, coi mạng người như cỏ rác.

1

Thích Miên dời mắt đi, không đáp lại ánh mắt chờ đợi của hắn.

Cô không tiếp tục đi về hướng căn nhà mà chuyển hướng sang chỗ Kim Mộng giả.

Kim Mộng giả còn tưởng mình đã bị quên đi, đang tìm đường chạy trốn, nhưng người căn cứ Thành Đông rời đi không ai nguyện ý mang theo cô ta.

Thích Miên kéo cô ta trở về căn nhà, ngồi xuống chỗ bậc thang, tay cầm trúc đao để ở yết hầu Kim Mộng giả, bình tĩnh: "Ai nói cho cô biết tên gọi Thích Tiểu Miên?"

Thích Tiểu Miên là danh xưng độc nhất chỉ Kim Mộng gọi cô, vào đời trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.