Lâm Ân nhẹ nhàng cười: "Tôi tới giúp cô giết vua dị chủng, cô không vui sao?"
Thích Miên không nói lời nào.
Lâm Ân tự mình tiếp tục: "Nhất định là thật vui, đời trước cô đuổi giết hắn lâu như vậy, đời này rốt cuộc được như mong muốn. Nhưng mà có điểm đáng tiếc một chút, hắn còn chưa phải là vua dị chủng, cho nên tôi giúp cô như vậy, cũng không cần cảm tạ quá nhiều."
Chân Thích Miên bỗng nhiên lướt trên ngọn gió, thân thể cô lập tức nhảy về phía sau, cong người, nhảy lên cây.
Chỗ ban nãy Thích Miên đứng không biết khi nào đã lan tràn một tảng dịch nhầy đen thui, xúc chi dịch nhầy dò dẫm ra không tìm được gì thì thật phẫn nộ, nếu Thích Miên vừa rồi chậm một bước đã bị cánh tay đen đó bắt lấy kéo vào trong đám dịch.
Lâm Ân lộ ra vẻ tiếc hận.
Thích Miên đứng trên nhánh cây lay động, lạnh mặt: "Chu ca đâu?"
Lâm Ân cong mắt: "Còn kém một bước nữa thì hắn sẽ là vua dị chủng, so với đời trước càng là hoàn chỉnh vua dị chủng."
Tim Thích Miên như trầm xuống: "Mày quả nhiên biết đời trước. Mày là ai? Mày theo tao trọng sinh sao?"
"Trọng sinh?" Lâm Ân cười nhạt ra tiếng, "Đó là gì, lại tới một lần, vọng tưởng đền bù tiếc nuối hay sao? Chuyện đã phát sinh, người khác không nhớ rõ thì có thể xem như thật sự không phát sinh hay sao? Mày đời trước giết hắn, trọng sinh một lần, cũng không thể lưu hắn lại, không phải sao?"
Đao Thích Miên chợt chém xuống, cắt đứt câu nói của hắn, sức mạnh thật lớn theo đao khí lao ra, cây cối bên đường đều bị bẻ gãy, tuyết tung bay, đất đá tan nát.
Thân hình Lâm Ân đột nhiên hóa thành đám trùng như sương mù đen tản ra, đao khí xẹt qua sương đen, không thể phương hại tới sương đen chút nào, tiếp tục chém tới tòa núi phía sau, cả tòa núi nhỏ như chấn động mà gầm lên.
Đám trùng đen một lần nữa ngưng tụ lại, ngưng kết thành thân thể Lâm Ân, Lâm Ân âu yếm sờ sờ lên gò má, lộ ra vẻ cao hứng: "Gương mặt này không thể bị hủy hoại lần nữa."
Thích Miên hai mắt đỏ bừng, thở hổn hển nhìn hắn.
Cô bỗng dưng cười lạnh: "Phải không? Lưu trữ gương mặt này, để Giang Thừa thấy thì không nhận ra mày? Mày nghĩ quá nhiều, tao đoán ngay cả khi ông ấy nhìn thấy mày cũng không muốn nhận quen biết mày tí nào."
Sắc mặt Lâm Ân biến đổi, đám trùng rít gào nhằm về phía Thích Miên, cô cắn răng xẹt tay qua đao, lửa bốc lên, xoay tròn trong lòng bàn tay, chuyển thành tấm lá chắn lửa, Thích Miên đứng phía sau bình yên vô sự.
Đám trùng tụ tập lại phía sau Lâm Ân, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời: "Không sao cả, ông ấy không thấy được tao. Tao đến thế giới này là để tìm ông ấy, đáng tiếc ông ấy đã chết, không chết trong tay tao."
Hắn đột nhiên cười rộ lên: "Kỳ thật tao có thể lại đây, còn may nhờ có mày."
Thích Miên nhíu mắt lại.
"Thời gian và không gian đều không phải tiếp tục không ngừng nghỉ, chúng có kẽ nứt, đó là thông đạo, mày trọng sinh là như thế, tao xuất hiện chỗ này cũng là như thế, Giang Thừa đi tới lui cũng là như thế." Tinh thần Lâm Ân tựa hồ rất tốt, lúc hắn nhắc tới Giang Thừa, mặt mày sáng rỡ lên, "Ông ấy thế nào cũng không nghĩ đến, ông ấy dùng mệnh mang về tới thanh đao tưởng là có thể khắc chế dị chủng, con ông ấy chẳng những không thể dùng, cuối cùng còn chết dưới cây đao này!"
Não Thích Miên trống không một khoảng, cô đột nhiên nhìn về thanh đao trong tay, trong bóng đêm trúc đao chiết xạ ánh sáng đỏ như máu.
"Khoa học kỹ thuật thế giới này không đủ để phân tích thành phần của nó, cũng không thể lợi dụng kỹ thuật mà nó có." Lâm Ân dùng ánh mắt gần như si mê lưu luyến, nhìn chằm chằm trúc đao trong tay Thích Miên, "Nó và bọn nhỏ của tao đến từ thế giới của tao, vượt qua khả năng hiểu biết của chúng mày."
Đời trước, Thích Miên giao đao cho viện nghiên cứu, các nhà khoa học nghiên cứu dài lâu cũng không thu hoạch được gì.
Bởi vì cấu trúc cây đao này vượt qua trình hiểu biết của con người.
Ở thời đại dị năng xuất hiện, tất cả trở nên chân thật mà lại hoang đường, khoa học cơ bản trở về thời kỳ mông muội.
Tay Lâm Ân nhẹ nhàng triển khai, đám trùng trong lòng bàn tay hắn tụ lại rồi lại phân tán đi, hắn suy diễn lại một màn đồng quy vu tận của cô và vua dị chủng đời trước: "Bản thân nó là một chìa khóa không gian, phương thức mở ra nó là người sử dụng nó đầu tiên và máu của con cái người này. Mỗi thế giới có tiến trình của riêng mình, người ngoài tiến trình muốn đi qua thì hoặc như Giang Thừa có thiên phú đi qua đi lại, có thể chuẩn xác bắt giữ tới điểm tiếp xúc ngắn ngủi giữa thế giới độc lập và ngoại giới, hoặc là, chờ đến thời điểm nó yếu ớt nhất."
"Lúc mày trọng sinh là thời điểm chìa khóa này mở ra, cũng là thời điểm thế giới này bị chấn động kịch liệt, cũng là cơ hội duy nhất tao đến được thế giới này."
Đại não Thích Miên đột nhiên chấn động, cô ngơ ngẩn: "...... Chu ca...... và tao."
Đời trước, cô dùng cây đao này giết vua dị chủng lúc đó là Giang Hành Chu, chính mình cũng bị chết dưới tay Giang Hành Chu.
Máu của họ trộn lẫn vào nhau, mở ra chìa khóa, đem cô trọng sinh trở về trước mạt thế.
Đồng dạng, không gian thế giới này khởi động lại, thế giới kịch biến, vách ngăn với ngoại giới thu nhỏ lại thành nhỏ nhất, là cơ hội duy nhất có thể xâm lấn.
Lâm Ân vẫn luôn đang đợi cơ hội này.
"Trúc đao là cơ hội sử dụng lần thứ hai." Đám sương trùng trong lòng bàn tay Lâm Ân tản ra, lại ngưng tụ thành bộ dáng Giang Thừa, bím tóc sau đầu ông lắc qua lắc lại, Lâm Ân cười mừng rỡ, "Kết quả sao, ông ta không nghĩ tới, ngay cả cơ hội lần thứ hai ông ta còn chưa dùng đến thì đã chết. Tao bất quá nhẹ nhàng dụ hoặc vợ ông ta một chút, bà ta thật sự đập nát cái máy định vị kia, tựa hồ còn bởi vì cái đó mà bị điên lên."
Con ngươi Thích Miên run rẩy dữ dội: "Hình Y Vân? Khối hồng ngọc kia!"
"Đúng vậy." Lâm Ân gật đầu, "Các ngươi nhân loại yếu ớt như thế, chỉ mộng thôi là đã có thể phá hủy các ngươi, chỉ cần trụ lại Giang Thừa, làm bà ta mơ thấy Giang Thừa chết thảm vô số lần ở dị giới, thời gian lâu rồi bà ta sẽ xuất hiện ảo giác, dưới sự xúc động sẽ hủy diệt Giang Thừa trở về điểm định vị."
1
"Tao đến giờ cũng không dám tin tưởng bà ta thế mà thật sự tin, ha ha ha ha!"
Thích Miên nhớ tới Giang Hành Chu đã từng nói qua, trong hai năm Giang Thừa hứa sẽ trở về thì Hình Y Vân còn bình thường. Khi Giang Thừa thất ước, bà liên tục thấy ác mộng, tinh thần hoàn toàn điên lên, cuối cùng thương tổn Giang Hành Chu rồi bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Hắn điên cuồng cười to: "Nhân loại dễ dàng bị ảo giác chi phối như thế, thật đáng thương! Giang Thừa tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ nhân loại, không ngờ dị chủng xúi giục, khiêu khích, dụ hoặc là dễ như trở bàn tay có thể gi.ết chế.t họ, buồn cười chính là, bọn họ còn giết hại lẫn nhau."
"Các người giống loại như vậy, như ánh nến trong cơn lốc, tùy tiện đưa ra một nền văn minh cấp thấp cũng có thể hủy diệt các người, ông ta thế mà hao phí tâm lực, kéo dài qua nhiều thế giới, tìm kiếm "con mắt" ngăn cản chủng tộc dị chủng tiến hóa, thậm chí còn đi tìm tới một cây đao như thế."
"Ông ta cường mạnh đến có thể đi qua bản đồ vị diện khắp nơi, không người có thể gi.ết chế.t ông ta, ông ta hẳn là nên dừng lại ở một vị diện siêu phàm, có tùy hỗ cường mạnh, dựa vào cái gì lại bị các ngươi ràng buộc, các ngươi là thứ gì, không xứng!"
"Ông ta cho rằng mình là ai, cho rằng chính mình một người thật có thể cứu vớt cái vị diện chú định bị hủy diệt này hay sao? Si tâm vọng tưởng!"
"Ông ta còn đem cái con quái vật kia đưa đến nơi này, hắn cho rằng có chủng tộc đó áp chế, bọn nhỏ của tao không có biện pháp nào sao? Cô ta và con gà kia đồng dạng sẽ chết trong tay tao."
"Không biết ông ta nhìn đến kiệt tác của tao bây giờ có cao hứng hay không! Chắc có, nhất định có. Thế giới ông ta cực cực khổ khổ bảo hộ, người ông ta cực cực khổ khổ bảo hộ, sẽ chết ở trong tay tao, ha ha ha ha!"
Thích Miên tràn đầy phẫn nộ, sau một lúc, cô bỗng nhẹ nhàng đặt câu hỏi: "Mày...... đang ghen ghét sao?"
Tiếng cười Lâm Ân đột nhiên im bặt.
Thích Miên lại nói: "Ghen ghét ông ấy không lựa chọn mày mà lại lựa chọn nhân loại chúng tao? Hay là ghen ghét ông ấy từ bỏ mày, ghen ghét Chu ca, ghen ghét Nút, bọn họ có thể có được tình yêu không bờ bến từ Giang Thừa?"
Ánh mắt cô tràn đầy thương hại: "Theo lời mày nói, khoa học kỹ thuật chúng tao không bằng một góc thế giới của mày, nếu mày ngay từ đầu mạt thế thả ra đám trùng này, vậy nền văn minh của chúng tao sẽ bị hủy diệt dễ như trở bàn tay."
"Nhưng mày không làm như vậy, mày vẫn dựa theo con đường như đời trước, đi từng bước thiết cục ra, tra tấn Hình Y Vân, hủy diệt viện nghiên cứu Yến Tân, dùng căn cứ Thành Nam thiết cục dụ dỗ tao và Chu ca đi xuống."
"Mày dùng Nút như kíp nổ cuối cùng bức Chu ca dị hóa, mày muốn Chu ca biến thành vua dị chủng, lặp lại kết quả thế giới hủy diệt như đời trước?" Đám sương mù dần dần rõ ràng lên, cảnh tượng cô từng thấy trong mảnh nhỏ tinh thần của Lâm Ân, hiện giờ như được lau chùi, trở nên rõ ràng lại sinh động.
Người đàn ông với bím tóc nhỏ sau đầu, lưng cõng đao, cà lơ phất phơ đi trên đường, một con quái vật nhỏ thân đầy mủ và vết thương tròng lên bộ da tốt nhất của nó, lấy hết can đảm ngăn lại ông ta, nó nói gì đó, ông ta phun ra cọng cỏ trong miệng, ánh sáng phía sau đầu ông ta trở nên vô cùng lóa mắt.
Ông cười nói: "Tao là người cha mà mày không chiếm được."
Ông bước đi xa, những mảnh sáng, bao gồm cả bóng dáng ông, từng cái từng cái mà vỡ vụn.
"Chu ca và Hình Y Vân là lý do ông ấy trở về, cho nên mày hận họ, ông ấy không cần mày, sau đó lại nhận nuôi Nút. Nút có lực áp chế tới chủng tộc chúng mày, mày không thể giế.t chết em ấy, nhưng Chu ca có thể."
"Mày...... khát vọng tình yêu của Giang Thừa."
"......"
"Oanh!" Một tiếng vang lớn, cây to chỗ Thích Miên đứng bị ngã xuống. Thần kinh Thích Miên căng lên, cô huy hai đao, thân mình thật nhanh né tránh đám sợi mọc ra từ mặt đất, nhảy lên một nhánh cây càng cao.
Cô thở d/ốc, tay ấn ở bụng chậm rãi buông ra, lỗ thủng bị đám sợi gặ.m cắn đang đổ máu.
Tránh né đến như vậy, cô vẫn bị thương.
Đám sợi lúc này rõ ràng tiến cao hơn đám sợi lúc trước, bị máu của cô nhiễm một hồi lâu mới không cam lòng mà từ từ tan rã.
"Không sao."
"Tao không bao giờ yêu cầu ông ta."
Giọng Lâm Ân lạnh nhạt lại bình tĩnh, hắn xuất hiện phía sau, Thích Miên hoảng hốt giơ đao, xúc chi và đao chạm vào nhau, xung lượng thật lớn từ thân đao truyền đến, Thích Miên bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thân hình kịch liệt rơi ngã xuống sâu vào trong tuyết.
Lâm Ân rũ đầu, xúc chi dị biến cấp tốc co rút lại biến trở về thành tay người. Thân hình hắn thẳng tắp mà tinh tế, mái tóc dài trắng như tuyết bay bay trong gió.
Thích Miên bị chìm sâu trong tuyết và đất, phun ra một miệng đầy máu.
Hổ khẩu nắm đao nứt toạt, từng dòng từng dòng máu trào ra, toàn bộ cánh tay đều bị nát.
Hắn...... quá mạnh.
Cô bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh Tần Chiếu tử vong, từ lúc cô phát hiện Diệp Tân Hoa đến lúc cô chạy về căn cứ Thành Đông, thời gian ngắn như vậy nhưng Tần Chiếu ở ngay địa phận của mình lại căng không được bao nhiêu thời gian.
Cô có trúc đao, trúc đao khắc chế dị chủng, máu của cô cũng khắc chế được đám sợi, nhưng như cũ cô bị đánh đến không có chút phản kháng nào.
Lâm Ân đứng trên cây, tay hắn nhẹ nhàng hoa trong không gian, đám sợi trong tuyết dũng mãnh hướng về chỗ Thích Miên.
Trọng lực được triển khai, đám sợi bị kéo đè xuống, hai bên dây dưa, đám sợi bị triền thành một cái kén lớn, không tiến công lên được.
"Các người thật yếu." Lâm Ân mở miệng.
Hai mắt Thích Miên đỏ đậm, nở nụ cười điên cuồng: "Mày muốn biết Giang Thừa vì sao không cần mày hay không?"
Tay cầm đao, Thích Miên uyển chuyển nhẹ nhàng bay lên, đạp trên đám sợi và đất đá, trọng lực được tăng lên đến mức tận cùng.
Ánh sáng bên người cô co rút lại, hình thành một lốc xoáy bàng bạc, không gian vặn vẹo, phát ra tiếng vang nứt toạc rất nhỏ.
Thân hình Thích Miên bạo lóe, xuất hiện trước mặt Lâm Ân, trúc đao thật mạnh chém xuống.