Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 123: Chân tướng (3)



Nút ôm gà đen, bôn ba giữa cánh đồng, đôi chân nhỏ ngập sâu trong tuyết.

Vừa trọng thương mới khỏi, sắc mặt Nút còn tái nhợt, con gà đen dùng lông tơ vừa mọc ra dựa vào ngực cô, ý đồ dùng thân thể làm cô ấm áp.

Sau đó bị Nút vô tình ghét bỏ: "Mày không có tới hai lạng thịt, làm ấm gì được tao, tự làm ấm mình đi."

Gà đen: "......" Chung quy là trao sai người!

1

Nút ho khan vài tiếng, lại ôm con gà vào trong lòng ngực.

Trước mặt cô rơi xuống một người.

Bành Lăng Tân dậm dậm chân vài cái trên tuyết, cởi ván sắt trên đế giày ra rồi cầm chúng như cầm hai quả cân, bước nhanh tới.

Bành Lăng Tân vừa đi vừa nói chuyện: "Sói của Mộng Mộng ở phía nam phát hiện dấu vết bụi gai đi qua, anh đã xem rõ ràng, đó là học đệ, hẳn là muốn đi hướng đông. Cậu ấy tựa hồ tìm thứ gì đó, đã vòng một vòng lớn phía ngoài căn cứ Thành Đông."

"Anh ấy tìm chị dâu." Nút lại ho khan, Bành Lăng Tân vội vàng cởi áo khoác khoác lên người cô.

Không khí Nút thở ra đóng thành băng trên lông mi, hơn nữa còn tuyết trên mũ và gương mặt nhỏ trắng bệch làm cả người Nút thành một cây tuyết: "Anh ấy nghe được tiếng chị dâu kêu thảm thiết, lúc ấy vốn dĩ đang trong trạng thái hỗn độn, bị kí.ch thích càng khó có thể duy trì thần trí, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà tìm kiếm."

"Là Lâm Ân?" Bành Lăng Tân nhịn không được hỏi.

"Đúng vậy." Nút thấp giọng, "Là em sai, em không phát hiện được thân phận dị chủng của hắn, cho đến khi hắn công kích búp bê thế thân của em." Còn làm lủng một lỗ to trên ngực cô.

Bành Lăng Tân không tán đồng: "Đây không phải là lỗi của ai."

"Người căn cứ đế đô và căn cứ Thành Tây chạy ra không nhiều, chúng ta có thể cứu đều đã cứu, Lương Đống và Hàn Dao dẫn họ về căn cứ Phương Nam." Mặt Bành Lăng Tân lộ ra vẻ không đành lòng, rõ ràng đang nghĩ đến cảnh tượng như nhân gian luyện ngục mà mình nhìn thấy khi lẻn vào căn cứ đế đô.

"Căn cứ Phương Nam bên kia cũng đã chuẩn bị, liên hợp đối ứng với căn cứ Quan Châu, dị chủng bùng nổ thăng cấp khắp nơi, thế giới muốn đại loạn." Bành Lăng Tân lại nói, "Đế đô đã không còn người sống, chúng ta không thể bị Lâm Ân phát hiện, tiếp nhận được học đệ và Thích Miên thì phải lập tức rời khỏi nơi này."

Nút gật đầu, cái đầu xù xù giấu dưới cái mũ thật lớn, hướng về phía Đông mà Bành Lăng Tân vừa nói.

Bành Lăng Tân đứng tại chỗ một lát rồi mới bước nhanh đuổi theo: "Nút, Thích Miên thật sự đã......"

"......" Nút dừng lại, cúi đầu không nói chuyện, cái mũ to che hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ, cô có vẻ cực kỳ áp lực.

Theo bản năng Nút vẫn luôn không muốn nghĩ tới tình huống của Thích Miên, đêm đó tiếng chị ấy kêu thảm thiết truyền đến trong tai mỗi người.

Khi bị thương ở ngực cô đã biết ngay được thân phận của Lâm Ân, khi phát hiện Thích Miên gặp phải Lâm Ân, cô cũng hiểu được Thích Miên không thể còn sống.

Thời gian quá ngắn, dị năng giả thế giới này còn chưa tiến đến cấp bậc có thể chiến đấu với dị chủng sơ đại, ngay cả là Thích Miên, dù cho cô có trúc đao, cũng không có khả năng.

Hốc mắt Nút lạnh lạnh, gà đen ngẩng đầu mổ lấy khối băng nhỏ ở hốc mắt.

Bành Lăng Tân cổ vũ: "Không phải em nói, cô ấy còn khả năng sống lại sao? Còn có hy vọng."

"Phải." Nút rầu rĩ, "Tiền đề là, lúc chúng ta tìm được ca ca, anh ấy còn nhận ra chúng ta."

Trong lòng Bành Lăng Tân trầm xuống, chỉ có thể nói: "Hết thảy đều sẽ tốt lên."

Anh mang miếng kim loại vào giày, ngồi xổm trước người Nút: "Anh cõng em, cùng đi tìm."

Nút thấp thấp "được" một tiếng, gà đen hướng lên đầu cô ngồi xuống, Nút rút chân nhỏ, ghé vào trên lưng Bành Lăng Tân.

Bành Lăng Tân điều khiển dị năng, đế giày dẫm lên miếng kim loại nâng hai người cất cao lên, thân hình bay nhanh trên mặt tuyết.

Sau khi Giang Hành Chu mất khống chế chạy vào cánh đồng tuyết, từ đó đến giờ mơ mơ màng màng hồ đồ lang thang, bọn họ không theo kịp tốc độ của anh, lúc nào cũng bị bỏ lại phía sau, thật vất vả tìm được chút tung tích, anh lại đã rời khỏi nơi đó.

Đầu nhỏ tựa lên vai Bành Lăng Tân, Nút trọng thương chưa lành, cả người hôn hôn trầm trầm, đột nhiên nghe được Bành Lăng Tân kinh hô: "Nút!"

Bành Lăng Tân dừng lại, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Nút từ trên vai anh ngẩng đầu lên, nhìn nơ xa, bụi gai che trời lấp đất đã cao hơn một cây cổ thụ, chúng đang du tẩu, bảo vệ kín mít bên trong, cho nên họ không thể biết cảnh tượng bên trong là như thế nào.

Không chỉ như thế, làm cho họ càng chấn động, là dị chủng rậm rạp vờn quanh bụi gai.

Dị chủng bên ngoài bụi gai lấy tư thái thần phục bò sát xuống, bụi gai cũng không công kích dị chủng, thậm chí có dị chủng nhỏ thuộc loài bò sát còn ra ra vào vào giữa bụi gai.

Yết hầu Bành Lăng Tân như nghẹn lại: "Nút, học đệ cậu ấy......"

Vẫn còn là người sao?

Tay Nút vỗ vỗ vai Bành Lăng Tân, trượt từ trên lưng anh xuống, có dị chủng nhận ra bọn họ, cảnh giác nhìn lên.

Bành Lăng Tân lập tức làm ra tư thái phòng vệ, Nút ấn tay anh xuống: "Anh trở về đi."

Bành Lăng Tân không rõ nguyên do, đã thấy Nút ôm con gà đen xuống dưới để vào trong lòng ngực, khập khiễng đi trên tuyết về hướng rừng gai.

Dị chủng nhìn chằm chằm Nút, không biết vì nguyên nhân gì, có lẽ kiêng kị, có lẽ là lý do khác, chúng không hề phát ra công kích.

"Nút!" Bành Lăng Tân bước nhanh lên một bước, những con dị chủng vẫn luôn cảnh giác lập tức động lên, rít gào uy hiếp.

Bành Lăng Tân không dám bước tiếp.

Nút ôm gà, cẩn thận trượt xuống sườn dốc đầy tuyết, dưới tầm mắt của đám dị chủng, từ từ đi vào giữa đám bụi gai.

Bụi gai cũng không tránh đường, Nút dựa vào thân người nho nhỏ đi xuyên qua khe hở giữa những bụi gai.

Càng đi vào trong càng tối, sau đó thì không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được tiếng bụi gai di chuyển bên cạnh, trong không khí chỉ nghe tiếng rào rào.

Nút đi đến một nơi nhất định, bụi gai như nhận được mệnh lệnh, chúng dựng lên một tường gai trước mặt cô, ngăn cản không cho Nút tiếp tục đi tới.

"Ca ca......" Môi Nút mấp máy, cô thử thăm dò đi thêm một bước, bụi gai lập tức ra đòn công kích, bị gà đen trong lòng ngực Nút chặn lại.

Cô gái chỉ có thể lui về phía sau, bụi gai liền lui về chỗ cũ, hai bên ra vẻ không có việc gì.

"Quả nhiên không quen em hay sao......" Nút lại khụ vài tiếng, thở dài, đào đào trong miệng gà đen, lấy ra một miếng thảm nhung.

Trên miếng nhung đầy vết máu loang lổ, đã kết thành băng. Cô thả con gà trở lại đỉnh đầu, giơ lên tấm thảm nhung.

Nút giơ miếng nhung như giơ ngọn đuốc, cô thở ra một hơi, làm ấm đôi tay nhỏ như muốn đông cứng, lại bước tiếp về phía trước.

"Ca ca, trên mặt thảm này là máu của chị dâu." Cô nâng giọng lên, giải thích, "Lúc đó ở căn cứ Thành nam, chị dâu bị trọng thương, phát hiện máu của mình có thể xua tan dị chủng, cho nên cho dì và chú một tấm thảm dính máu chị ấy."

Lúc này, bụi gai không tiếp tục công kích.

Nút tiếp tục bước: "Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian, chúng ta phải tìm thấy chị dâu trước khi bụi hoa gai héo, hoa là do ba hái được, chỉ có anh có dòng máu của ba, không có anh, chị ấy không sống được."

Như hiểu được hàm ý trong lời nói của Nút, bụi gai nôn nóng quất đánh lên, giống như tùy thời có thể xông lên xé nát cô ra.

Nút chỉ có thể lần thứ hai dừng bước: "...... Anh đừng kích động, cũng không cần hiện tại đi tìm Lâm Ân báo thù, anh thức tỉnh lại trước, chúng ta đi cứu chị dâu trở về."

"Thức tỉnh đi, đừng bị dị chủng chi phối, chúng ta cùng đi tìm chị, làm chị sống lại." Nút giơ miếng thảm nhung lên, ngửa đầu chờ đợi, nhìn bụi gai bao phủ tận chân trời, cô không biết rốt cuộc Giang Hành Chu đang ở đâu.

Cô đợi thật lâu, chờ đến cả người đều đông cứng, giống như một khối điêu khắc đứng lặng giữa tuyết, không nhận được bất cứ phản hồi nào.

Gà đen nôn nóng kêu kỉ kỉ, tròng mắt Nút gian nan chuyển động, hàm chứa nước mắt.

"Anh......" Giọng Nút khàn khàn, tuyệt vọng bao phủ.

Đúng lúc này, bụi gai bên người cô truyền đến động tĩnh rào rạt, Nút quay đầu qua nhìn, từ rất xa phía sau bụi gai, không biết từ khi nào đứng một "người", đôi mắt màu đỏ tươi nhìn cô chăm chú, trên mặt mọc đầy hoa văn cây cối thật dữ dội, mỗi một chỗ trên người đều kéo dài ra thành một đoạn bụi gai phía sau.

"Rống ——"

Trong mắt anh như cũ không có đồng tử, không có ánh sáng như mắt con người, thân thể hơn cong xuống, lún giữa đám hỗn độn.

Nhưng anh đứng ở đó, trầm mặc, chờ đợi.

Nút thở ra một hơi thật dài, nhẹ giọng nói: "Em dẫn anh đi tìm chị."

Cô để miếng nhung lên đầu con gà. Miếng thảm khá lớn, gà bị phủ lên thì không còn thấy nó đâu nữa, chốc lát sau, phía dưới tấm thảm từ từ khuếch tán ra ánh sáng màu đỏ ấm áp, giống như ngọn đèn chỉ dẫn trong bóng đêm, chậm rãi bay tới hướng Giang Hành Chu.

Giang Hành Chu gầm rú một tiếng, như dã thú gặp được thứ làm nó sợ hãi, không tự chủ được rụt đầu lại, nhưng trong đầu dường như có một sức mạnh khác khắc chế động tác của anh, kêu gọi anh một lần nữa đón nhận ánh sáng đỏ.

Sắc đỏ bay vào giữa trán, Giang Hành Chu nhăn mặt lại, luồng đỏ lại phiêu diêu ra ngoài, thổi qua bụi gai cùng đám dị chủng bên ngoài, bay về một hướng.

"Rống ——"

Giang Hành Chu động, anh như biết được đó là cái gì, thẳng lăng lăng nhìn luồng gió đỏ, bụi gai kéo thân thể từng bước một đi theo.

......

Thích Miên cảm thấy mình nằm mơ một giấc mộng thật dài, mơ thấy cha mẹ đã chết, mơ thấy bạn bè tốt, mơ thấy đồng đội bên người không ngừng bỏ mình đi, còn có trúc đao cô đâm vào ngực vua dị chủng, lại cùng vua dị chủng rơi xuống.

Họ không ngừng rơi xuống, bốn phía thật lạnh, bụi gai bao bọc lấy cô, giống như muốn đem cô thẩm thấu vào cốt nhục của nó.

Đến cuối cùng, cô tựa hồ ôm chặt lấy vua dị chủng, cơ thể anh lại ngoài ý muốn vô cùng ấm áp, giống như bếp lò giữa đêm tuyết, chậm rãi sưởi nóng mạch máu cùng thân mình lạnh băng của cô.

Cuối cùng, toàn bộ thế giới như phim quay ngược, đào cô ra khỏi lòng ngực vua dị chủng, lùi lại trở về căn cứ Phương Nam, người đã chết lại sống lại, trở về trước khi mạt thế tới.

Cô ở trạm xe điện ngầm nhìn thấy Giang Hành Chu mặc bộ quần áo trắng đen thật chỉnh chu, lần này anh không chỉ lướt qua cô mà lại nhẹ nhàng cúi đầu, đặt một cái hôn lên môi Thích Miên.

......

Bụi gai thật lớn dũng mãnh xông vào, quăng đi đám đất đá, gai nhọn rút đi, hóa thành dây leo đen nhánh, bao lấy người phụ nữ bị chôn sâu dưới núi đá, nhẹ nhàng ôm cô ra ngoài.

Bụi hoa gai chỉ còn mảnh cánh hoa cuối cùng, lúc dây leo ôm lấy cơ thể cô thì khô héo đi, mà trong lòng ngực anh, cô gái dần dần có hô hấp.

Nút hỉ cực mà khóc khụt khịt, Bành Lăng Tân vẫn luôn đi theo bụi gai thì mừng rỡ như điên, thấy bụi gai không có ý công kích thì bước nhanh vọt tới, muốn nhìn xem tình huống Thích Miên như thế nào.

Bụi gai lại lần nữa dâng lên, cách trở tầm mắt. Bành Lăng Tân không phục lẩm bẩm: "Tôi chỉ muốn nhìn một chút thôi, vậy cũng ghen."

Ngoài miệng nói như vậy, trên mặt lại vui như nở hoa, anh ngồi xổm xuống cởi đôi giày ướt đẫm của Nút, đổi cho cô một đôi mới, cõng Nút lên: "Kế tiếp chúng ta đi đâu?"

Vừa mới nói ra lời, anh đã biết mình hỏi câu vô nghĩa, bởi vì bụi gai một lần nữa đã vung lên, vây quanh người đàn ông ở giữa, đi về một hướng.

"Cậu ta khôi phục thần trí?" Bành Lăng Tân nhỏ giọng hỏi, "Đây là muốn đi đâu?"

Nút gật đầu, lại lắc đầu, "Em không biết."

Bọn họ đi theo sau không xa, đi từ tối đến hừng đồng, rốt cuộc thấy bụi gai chậm lại, trước mặt là một tòa nhà nhỏ.

Bên ngoài tòa nhà tất cả đều là dị chủng, bụi gai thu liễm bên ngoài căn nhà, một phần nâng Giang Hành Chu và Thích Miên, lướt qua đỉnh đầu đám dị chủng, đi vào nhà từ ban công lầu hai.

"......" Bành Lăng Tân nhận mệnh buông Nút xuống, dùng dị năng thu thập đám dị chủng, lại mở cửa sắt ra, cõng Nút vào trong.

Có lẽ bởi vì dị chủng bên ngoài quá nhiều, bên trong căn nhà tựa hồ không bị người xâm nhập, ngoại trừ bụi bặm, còn lại vẫn giữ được trang hoàng từ trước mạt thế, lịch sự tao nhã thuần tịnh, nhìn vô cùng thoải mái.

Một bên tường thậm chí còn có một cái lò sưởi, bên trong là vài khúc gỗ còn ướt.

Bành Lăng Tân dùng dị năng kim loại làm dao chẻ củi, bóc đi phần gỗ ướt bên ngoài, đốt phần gỗ còn khô bên trong, có chút khói, anh còn làm một ống nho nhỏ dẫn khói đi để khỏi làm sặc Nút.

"Học đệ như thế nào lại biết được ở đây có căn nhà nhỏ này, thật không tệ." Anh phủi phủi tay, đứng lên, thấy được trên mặt bàn giữa phòng khách có mấy khung ảnh.

"...... Thì ra là thế." Bành Lăng Tân thở dài.

Trong khung ảnh là một nhà ba người chụp ảnh chung, ở giữa là một đứa bé trai đầu đinh, người đàn ông trưởng thành giơ cậu bé lên giống như làm cho cậu bay lượn, ông ta và Giang Hành Chu có điểm giống nhau, sau đầu là một bím tóc nhỏ, vẻ phó.ng đãng không kềm chế được.

Nút cũng đã nhìn thấy, cô cuộn tròn trên ghế dài, bàn tay tái nhợt ôm lấy khuôn mặt nhỏ: "Em cảm giác được hơi thở của ba."

Cô trầm mặc thật lâu, mới thở ra một hơi thật dài: "Ba chết ở chỗ này."

Trong lòng Bành Lăng Tân đầy chấn động, Nút chậm rãi đứng dậy, ôm gà lên lầu hai, đẩy cửa một phòng ngủ.

Thích Miên nằm ở trên giường, Giang Hành Chu đưa lưng về phía bọn họ, nắm tay Thích Miên, trạng thái dị biến của anh chưa hoàn toàn rút đi, nửa khuôn mặt nhìn từ phía cửa bò đầy hoa văn cây mây, tròng mắt đỏ tươi, bụi gai bay múa trong không trung.

Anh rót dị năng cuồn cuộn không ngừng vào trong cơ thể Thích Miên.

Nút đi đến bên người Giang Hành Chu, ấn con gà bên chân anh.

Giang Hành Chu lúc này mới nhấc mắt lên, nhàn nhạt liếc họ một cái, con gà đen sợ đến thiếu chút nữa xù lông lên, thấy Giang Hành Chu không có vẻ động tĩnh gì mới run rẩy đôi cánh, chậm rãi bao phủ miếng gạch dưới chân anh.

Năng lượng màu đen từ người nó tỏa ra ngoài, phóng ra trong căn phòng nhỏ.

Giống như hình chiếu thực tế ảo, rõ ràng có thể thấy được là đây hồi tưởng trong quá khứ, mọi thứ trở nên cũ kỹ, bài trí trong nhà có thay đổi, ngoài cửa sổ cũng xuất hiện ánh trăng nhu hòa trước mạt thế, chiếu nhàn nhạt lên mặt đất.

Một hình chiếu xuất hiện trên giường, trùng hợp với chỗ Thích Miên đang ngủ say, đó là một đứa bé trai khoảng sáu bảy tuổi, đúng là Giang Hành Chu khi còn nhỏ.

Đôi mắt đỏ bừng của Giang Hành Chu hơi hơi co lại.

Cửa bị đẩy ra.

Người đàn ông nửa trong suốt cầm theo vỏ đao bằng đá, trong vỏ cắm cây đao dài, ông nhẹ nhàng đi đến trước giường.

Trên mặt tất cả đều là vết thương, tóc và râu cũng thật lâu không chải chuốt, tràn đầy tang thương.

Ông buông đao xuống, đến ngồi trên giường, thân hình trùng hợp với Giang Hành Chu vào thời điểm này.

Giang Thừa thoáng cúi người, giống như người lữ hành mệt mỏi cuối cùng được nghỉ ngơi, nhìn chăm chú thật lâu cậu bé trên giường, khuôn mặt nở nụ cười thật ngốc lại vô cùng xán lạn, ánh mắt ông thật sáng ngời.

"Đã lớn như vậy rồi......" Ông lẩm bẩm, vươn bàn tay đầy máu muốn sờ đầu cậu bé, lại sợ đánh thức cậu.

Cuối cùng đưa bàn tay cách không vỗ vỗ đầu cậu, cười ngốc nghếch: "Thật soái, giống mẹ con."

Cậu bé nửa mộng nửa tỉnh mở bừng mắt, nhìn thấy mặt người đàn ông, cậu mở to mắt ra, vừa đầy cao hứng, lại cũng đầy ủy khuất.

"Ba, ba......" Cậu tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại vội vã lau nước mắt, nghẹn ngào thế nào cũng nói không nên lời.

Giang Thừa nhìn cậu thật lâu, bàn tay lại cách không nhẹ nhàng vỗ đầu cậu bé, trên má chảy xuống hai hàng nước mắt: "Bé ngoan, nằm mơ mà, mau ngủ đi."

Giọng ông thật thấp, như mang theo ma lực nào đó, đứa trẻ khóc thút thít lập tức được trấn an, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Gò má Giang Thừa ướt đẫm, ông đỡ lấy đầu đứa bé, cúi đầu hôn lên trán nó.

Sau đó vẫn duy trì động tác này, bắt đầu từ đầu và tay, một tấc một tấc, hóa thành tro tàn.

"......!" Giang Hành Chu kinh sợ thối lui, anh hậu tri hậu giác mà ý thức được đây là cái gì, nhào lên muốn ngăn trở người đàn ông hóa thành tro bụi, nhưng đám tro đen xuyên qua bàn tay anh, dừng ở trên giường, trên mặt đất.

Tay Giang Hành Chu run rẩy không thôi, ký ức lúc nhỏ lại lần nữa được đánh thức, nhưng anh chưa kịp hồi tưởng, cảnh tượng hồi tưởng lại bay nhanh, trời đã sáng.

Đứa trẻ từ giường ngồi dậy, xoa mắt, nhìn đến đám tro đen không thể hiểu được xuất hiện trên giường của mình, có chút hoảng loạn, hô to một tiếng.

Hình Y Vân trước đó không lâu đã bị đưa vào viện tâm thần, bà La ở đây chăm sóc cho cậu, nghe được tiếng kêu thì bước nhanh vào, thấy một màn này, vội vàng ôm cậu bé, vỗ vỗ đi đám tro dính trên người, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không sợ nha a Thuyền, dì giúp con quét sạch sẽ."

Giang Hành Chu nhỏ khụt khịt gật đầu, đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chăm chú dì La hốt đám tro tàn đó bỏ vào thùng rác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.