Giang Hành Chu thất tha thất thểu đi ra phía trước, quỳ trên mặt đất, nhìn đám tro tàn.
Vô tận bi ai xông lên, anh cuộn tròn thân thể, thở d/ốc, thống khổ bất kham, lại kêu không ra được tiếng nào.
Ánh sáng ảnh đạm đi, hồi tưởng kết thúc, Nút quẹt tay chùi nước mắt đầy khuôn mặt nhỏ, bế con gà đi xuống.
Cô không thương tâm, cô đã sớm biết ba ba rác rưởi không về được. Ông ấy vẫn luôn là tên mắc dịch.
Bành Lăng Tân lo lắng liếc Giang Hành Chu, bước nhanh đuổi kịp Nút.
Hai người vừa mới đi đến lầu một, ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa bỗng nhiên mọc ra vài cái lá non xanh mơn mởn.
Bành Lăng Tân cảnh giác: "Đó là cái gì? Có quan hệ tới Lâm Ân sao?"
Hai người một gà nhìn chăm chú vào mấy phiến lá non, thật lâu cũng không thấy có gì dị thường.
......
Giang Hành Chu không tiếng động khóc thảm thiết, cho đến khi một bàn ấm áp tay nhẹ nhàng sờ lên đầu anh.
Bởi vì trọng thương, đôi mắt Thích Miên khôi phục rất chậm, trước mắt cô vẫn đen nhánh một mảnh.
Cô gian nan, sờ s.ạng nắm lấy tay Giang Hành Chu, cúi đầu, nhẹ nhàng dựa vào trán anh, không nói gì cả, chỉ không tiếng động làm bạn nhau.
Tay cô sờ đến chất lỏng nóng bỏng.
Giang Hành Chu dùng sức nắm chặt tay Thích Miên, hai người dựa sát vào, giờ phút này trở thành chỗ dựa duy nhất của nhau.
Dây leo và bụi gai từ ngoài cửa sổ bò sát lại, bọc triền lấy hai người.
Bi thương chậm rãi bình phục lại, Giang Hành Chu khàn khàn ra tiếng: "Anh muốn giết hắn."
Thích Miên thấp giọng: "Chúng ta cùng nhau."
......
Bọn họ co đầu rút cổ ở căn hộ nhỏ khá lâu, cơ thể Thích Miên mới có thể hơi hơi khởi sắc, đôi mắt dần dần khỏi hẳn, khôi phục thị giác.
Thân thể cô bị tổn hại lúc quyết đấu với Lâm Ân, nhờ hoa gai mới chết đi mà sống lại.
Nhưng loại chết đi sống lại này không phải thật sự trở lại trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh, mà thân thể tổn hại bị bụi hoa gai thẩm thấu, bị căn hoa thu nạp mà duy trì sinh mệnh.
Mà đóa hoa sinh tồn quyết định bởi bụi gai của Giang Hành Chu.
Giang Hành Chu muốn bảo trì thần trí, lại phải yêu cầu hoa gai trong cơ thể Thích Miên áp chế ký sinh dị chủng.
Cô và Giang Hành Chu từ đây chân chính sinh trưởng bên nhau.
"Lâm Ân...... Là dị chủng sơ đại, hắn thông qua khe hẹp thời không đi tới thế giới này." Nút ôm con gà cuộn tròn trong lòng.
Thích Miên nhìn Giang Hành Chu: "Hắn cắn anh sao?"
Nút nói qua, chỉ có dị chủng sơ đại cảm nhiễm Giang Hành Chu, anh mới có thể chân chính bị dị biến, cho nên đời trước Giang Hành Chu là trạng thái nửa dị chủng, đời này lại thiếu chút nữa hoàn toàn bị đồng hóa.
Giang Hành Chu lắc đầu, nghĩ đến cái gì, nhăn chặt mày: "Là máu của hắn."
Thích Miên cũng đồng thời nhớ lại.
Lúc ấy ở viện nghiên cứu ngầm, Giang Hành Chu và cấp dưới Tần Chiếu vật lộn, Lâm Ân đã "chắn" hộ một chút, máu của hắn bắn vào trong miệng hai người.
"Khó trách......" Thích Miên lẩm bẩm.
Khó trách Lâm Ân sẽ tự mình đi đuổi giết tên thủ lĩnh đó, hơn nữa hành sự quỷ dị, không cho cô nhìn đến tử trạng của tên cấp dưới.
Hắn cố ý dùng máu mình cảm nhiễm Giang Hành Chu.
Nút liếc nhìn ngoài cửa sổ: "Không trung...... càng tối tăm, hắn muốn làm bào tử thăng cấp, khi thăng cấp hoàn thành, dị năng giả đều sẽ cảm nhiễm. Muốn giết hắn, chỉ có trúc đao."
Thích Miên trong lòng hơi lạnh: "Trúc đao đã bị đánh gãy."
Bành Lăng Tân mở hộp ra, lộ ra mảnh nhỏ bên trong.
"Có thể sửa chữa." Nút mím môi.
"Đao này có thể sửa được?" Bành Lăng Tân kinh hỉ.
Nút nhíu mày: "Em... có gọi người tới... Nhưng em không biết em ấy có thể tới hay không."
Người này hiển nhiên không phải người thế giới này.
"Đã thật lâu." Giọng Nút chùng xuống.
Thích Miên nhè nhẹ sờ tóc cô: "Không có trúc đao, chúng ta lại nghĩ biện pháp khác, Giang Thừa có thể từ vị diện khác mang đến cây đao này, chúng ta cũng có thể."
Nút gõ gõ cái đầu nhỏ, gà bỗng nhiên kêu to lên.
Một đầu sói từ ngoài cửa sổ nhìn vào, gà đối diện với con sói, xác nhận đã từng đánh mà quen.
Kim Mộng đẩy cửa, gió tuyết đập vào trong, đôi chân Kim Mộng lạnh lẽo dậm dậm trên đất.
Bành Lăng Tân vội vàng đưa nước ấm, còn định giúp cô đỡ giỏ tre trên lưng xuống.
"Anh đừng chạm vào! Làm bị thương đứa nhỏ thì sao?" Kim Mộng đánh tay anh ra, xoay đầu, khuôn mặt nhu tình cẩn thận bỏ giỏ tre xuống, "Mau, pha ít nước đường, con nít thích uống ngọt."
Bành Lăng Tân: "??"
!Một con sói còn chưa đủ, hiện tại em lại nhặt từ nơi nào tới một đứa nhỏ?!
Kim Mộng ngồi xổm xuống, xốc miếng vải che lên: "Bé con, chúng ta đến rồi, muốn ra ngoài sưởi ấm không? Không sợ, chị ở đây."
"......" Bành Lăng Tân tuyệt vọng, tuyệt vọng mà dâng lên một ly nước đường ấm.
Kim Mộng giải thích: "Tôi và tiểu lang ra ngoài dò đường, ở trong tuyết tìm được bé, cả người đều bị tuyết phủ, thật sự đáng thương, cha mẹ nào mà nỡ bỏ đứa con xinh đẹp như vậy."
Kim Mộng cầm ly nước đường, ngọt ngào: "Bé con ngoan, ra đây uống nước sưởi ấm, được không nè ~?"
Giỏ tre an tĩnh thật lâu, từ từ nổi lên một đóa hoa nhỏ màu đen.
Một đôi tay mềm mại vịn vào cạnh giỏ, đứa trẻ ước chừng ba bốn tuổi thò khuôn mặt nhỏ sợ hãi ra, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt đen quay tròn chớp chớp, nhìn ly nước đường nóng chảy n/ước miếng.
Cô bé vươn tay nhỏ, thanh âm đáng yêu đến cả phòng người đều mềm lòng: "Muốn đường."
Kim Mộng vui đến nở hoa, ôm đứa bé lên, nhét ly vào tay, đứa trẻ m.út m.út.
M.út xong ly nước đường, đôi mắt đen lúng liếng đôi mắt chuyển động, nhìn Nút: "...... Chị Nút!"
Cô bé giang hai tay, từ trong khuỷu tay Kim Mộng bay ra ngoài!
Kim Mộng:???
Kim Mộng còn đang kinh ngạc, Nút đã nhẹ nhàng thở ra, cô bị đứa trẻ nhào qua áp tới làm lùi lại mấy bước, móc từ trong miệng gà ra một miếng kim cương sáng lấp lánh.
"Bé con ngoan." Cô đưa kim cương cho đứa bé, "Thì ra mấy cái lá non đó là bởi vì em."
Cô dỗ dành: "Chị Nút có việc muốn em hỗ trợ, được không nha?"
"Được vịt." Đôi mắt đứa trẻ cong thành vầng trăng, vui vẻ nhận lấy miếng kim cương, nhét vào trong miệng.
Một ngụm một ngụm, nhai đến giòn rụm.
Được cho ăn, đứa nhỏ vui đến cả người như nở hoa.
Mấy người trợn mắt há mồm: "......"
Nút nhìn về phía bọn họ, gương mặt luôn căng chặt cuối cùng nở ra nụ cười: "Người chữa trị tới."
Nút đưa miếng kim cương sáng lấp lánh xong, đem cái hộp chứa đầy mảnh đao nhỏ tới trước mặt cô bé.
Bé nhỏ tay ôm hộp, lộc cộc chạy tới bên cạnh lò sưởi.
Từ miếng đao nhỏ nhất, cô bé như nhai bánh, bỏ từng miếng đao vào miệng, nhai rào rạt, gò má nhỏ phình phình lên.
Kim Mộng hãi hùng khiếp vía: "Bé ăn không bị sao chứ? Trời ơi, đó là lưỡi đao!"
"Em ấy là người cuối cùng trong chủng tộc, đây là thiên phú của em ấy." Nút ôm con gà, nhìn Lộc Khấu đang chăm chú nhai trúc đao, "Em may mắn hơn em ấy... Em gặp được ba, nhưng em ấy..."
Nút bỗng nhiên trầm lặng, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đau buồn, thần sắc trở nên cô đơn.
Mấy ngày sau, Lộc Khấu đã chữa xong đao.
Đôi chân nhỏ vừa đạp vừa dậm vừa kéo, bông hoa đen nhỏ tung tăng trên đầu như dây ăn ten.
Hoa đen mọc ra thật nhanh, thật mau hoa đã trưởng thành thành một cái tua dài, buông xuống nặng trĩu.
Lộc Khấu hái tua xuống, hoa đen nhỏ lại biến trở về hình thái năm cánh như ban đầu.
Nút tiếp nhận tua, phất một cái, cánh hoa bay lả tả rơi xuống đầy đất.
Ánh đen sáng choang, trúc đao hoàn chỉnh hiện ra trước mặt mọi người.
Lộc Khấu giơ giơ cặp giò ngắn: "Trừ bỏ thuộc tính thời không không thể hồi phục, những công năng hình thái khác đều giống như trước kia, chị xinh đẹp thử xem đi!"
Thích Miên cầm đao, cảm giác được thân đao quen thuộc, cô chân thành: "Cảm ơn."
Hoa đen nhỏ lại kết ra mấy cái tua, cô bé giao toàn bộ cho Nút, mềm mại nói: "Chị, Khấu Khấu phải đi."
"Em không ở......" Nút hơi giật mình, "Em tìm được rồi?"
"Phải." Lộc Khấu đôi mắt sáng lấp lánh, "Khấu Khấu muốn đi, về sau không phải lưu lạc. May mắn chị kịp thời kêu, không thì em nghe không thấy."
Mắt Nút tràn đầy vẻ không nỡ.
Cô rất rõ ràng, lần này Lộc Khấu đi, chính là vĩnh viễn sẽ không gặp lại.
Nút nhéo nhéo đôi má phúng phính, mang lại cái mũ cho chỉnh tề.
Kim Mộng lưu luyến không rời, đưa cái túi nhỏ đã chuẩn bị cho cô bé, bên trong là kẹo, váy ngắn, đá quý, còn có một quả trứng màu đen.
Lộc Khấu nhúng nhảy đóa hoa trên đầu, lưng đeo giỏ, nhảy nhót đi vào giữa đám tuyết.
Dấu chân hướng về phương xa, chỉ chốc lát sau, thân hình nhỏ bé đã hoàn toàn biến mất.
Cô bé đi về tương lai.
Kim Mộng chảy nước mắt ào ào, Bành Lăng Tân chua lòm mà cũng không nỡ.
4
Thích Miên vỗ nhẹ vai Nút: "Em ấy có nơi đi là chuyện đáng mừng, chúng ta cũng có nơi của chúng ta."
Nút hít hít mũi, rầu rĩ gật đầu.
Bụi gai Giang Hành Chu không biết khi nào đã mọc đầy, vây quanh tường nhà một vòng lại một vòng, phủ căn nhà kín mít, không công kích nào có thể đột phá.
Chẳng sợ chuyến này thất bại, toàn bộ chết trong tay dị chủng sơ đại, trên thế giới dị chủng sẽ hoành hành ngang dọc, tòa nhà nhỏ này cũng sẽ trở thành một ốc đảo bình yên vô sự, cho tới khi thời gian xóa nhòa mọi thứ.
Phía chân trời đã ửng sáng.
Nhà nhỏ đã tụ tập mọi người, sau khi bàn bạc, Nút một mình mang gà đi về hướng nam, Bành Lăng Tân, Kim Mộng đi hướng căn cứ đế đô.
Kế hoạch định ra, mọi người xuất phát đi về hướng của mình.
Thích Miên nhìn theo bọn họ rời đi, tay phải cầm đao, ngón tay trái đan xen vào tay Giang Hành Chu.
Bụi gai sinh trưởng vây quanh hai người, hướng về đầm lầy phía bắc.
Giờ phút này ở đầm lầy phía bắc, bọt khí sền sệt ục ục, dị chủng ra ra vào vào viện nghiên cứu bằng kim loại.
Con quái vật thật lớn lại xấu xí di chuyển trong đầm lầy, bỗng dưng phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị.
"Tới, tới." Hắn cảm giác được mưa gió sắp đến, xúc chi dài rút ra khỏi viện nghiên cứu, đầu cuối chi mang theo một người kêu thảm thiết.
Móng vuốt sắc nhọn nhẹ nhàng rạch một cái, thuần thục lột ra bộ da người, cả người kia đầy máu, kêu thảm thiết một hồi mới từ từ chết đi.
"......" Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào bộ da mỏng manh, xúc chi dùng sức xé da thành mảnh nhỏ.