Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 37: Ảo ảnh (2)



"............"

Vẻ mặt Thích Miên hơi nứt ra.

Dùng gương mặt cấm dục của người câm nhỏ mà nói lời như vậy, ảo ảnh này còn khá tốt.

Tầm mắt Thích Miên không được tự nhiên lướt qua người câm nhỏ, sau khi nhìn lại chung quanh, cô nhận ra đây vẫn là cuộc sống mà cô mong muốn nhất.

Trước khi người câm nhỏ vì muốn thoát đi khỏi cô, đã không màng vọt vào thị trấn có dị chủng vương chiếm lĩnh, tâm nguyện lớn nhất của cô là thân nhân, mà anh ấy cũng sẽ ở bên cô.

Họ sẽ ở một nơi núi non tươi đẹp mà định cư, xây lên một căn cứ nho nhỏ, cô sẽ bảo vệ tốt mỗi người trong căn cứ.

Thích Miên hít sâu một hơi, bởi vì bị tinh thần Ảo ảnh cấp hai công kích, toàn thân có chút vô lực, có giây phút cô cơ hồ như cảm thấy mình cầm đao cũng không nổi, giống như gặp ác mộng, tự nói mình muốn tỉnh, nhưng như thế nào cũng không mở mắt ra được.


Thích Miên dùng sức cắn môi, khóe miệng tràn ra dòng máu, sức lực trong nháy mắt quay trở về, cô không chút do dự chọc xuyên thân hình cao gầy trước mặt.

Tưởng cái gì không tưởng, còn nghĩ tới anh ấy, cái tiếp theo càng hay hơn sao?

Thích Miên nghĩ như thế, lại thấy người trước mặt bị thọc hộc máu không tỏ vẻ thống khổ chút nào mà rũ đầu mỉm cười nhìn cô. Gương mặt bị dị chủng cảm nhiễm một nửa mà thật gầy ốm, cốt cách thoáng biến ảo thành mặt Giang Hành Chu, hai người trong nháy mắt đối diện nhau, không khí thật quỷ dị.

Đôi mắt đạm mạc hơi rũ xuống, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt cô.

Thích Miên: "......"

...... Còn rất bắt kịp thời đại.

Mặt Thích Miên tối sầm, nhanh chóng dọn sạch mọi thứ trong đại não, lại dùng sức cắn một chút, đao trong tay hơi xoay tròn, bổ "Giang Hành Chu" ra.


Trung tâm ảo giác bị phá vỡ, Thích Miên gia tốc lên, một đường chém lên ảo giác mới xuất hiện, mỗi cái ảo giác đều là Ảo ảnh dùng thân hình mình ngưng kết lại, Thích Miên không ngừng nghe được ảo ảnh bị thương kêu rên, thân thể trong suốt chung quanh không ngừng run rẩy.

Thời khắc lao ra khỏi ảo giác, Thích Miên phát hiện mình mới đi được khoảng chục mét từ cửa thôn, trong đầu lại tưởng như đã vượt qua rất nhiều.

Giang Hành Chu đôi tay dính máu, cũng mới thoát ra từ ảo ảnh, Thích Miên còn chưa kịp tới nói chuyện, anh đã đột nhiên quay mặt đi, Thích Miên nhìn thấy toàn bộ cổ và lỗ tai anh đỏ bừng.

Thích Miên: "......"

Không cần hỏi, cái ảo ảnh rất bắt kịp thời đại này khẳng định cũng cho anh nhìn thấy vài thứ, theo trình độ đỏ mặt như vậy thì đoan chắc toàn là hình ảnh hạn chế.


Nghe được tiếng cười của Thích Miên, Giang Hành Chu đi càng nhanh.

Họ đang ở trong cơ thể ảo ảnh, ban đầu ảo ảnh không ngừng dùng thân thể trong suốt như thạch trái cây đè ép lại, ý đồ đè bẹp họ đi, lại bị Giang Hành Chu nghiền nhỏ thành bột phấn, Thích Miên thậm chí từ động tác của anh nhận ra được ý giận tiềm ẩn trong đó.

Thoát ra được ảnh hưởng công kích tinh thần của ảo ảnh, loại dị chủng không có nội lực mạnh mẽ này nhanh chóng bị hai người xé mở ra một đoạn dài, hai người chạy như bay dọc theo đường xẻ, sắp tới nhà Vương Binh, Thích Miên bỗng nhiên cảm giác được một loại nguy cơ cực hạn.

Giang Hành Chu đột nhiên xoay người hướng tới Thích Miên, hai người ôm chặt nhau tránh sang một bên, mà chỗ ban nãy họ đứng đã nổ tung lên.

Thạch trái cây trong suốt lúc trước không ngừng phun ra chất lỏng nhạt màu, nơi chất lỏng đi qua đều phát ra tiếng lách cách cháy bỏng.
Hai người lập tức né tránh, Thích Miên hô to: "Đây là dịch dạ dày, nó muốn tiêu hóa luôn chúng ta!"

Hai người chạy vội trên đám phế tích, khi dịch dạ dày đụng tới đám đất đá thì toàn bộ đều bị tan chảy. Họ định nhảy lên phía trên để phá vỡ ảo ảnh bao phủ, nhưng thân thể trong suốt của ảo ảnh lại một lần nữa ép họ xuống, hai người mãi vẫn không thể nào vươn lên.

Mắt thấy dịch dạ dày sắp đuổi kịp, Thích Miên bỗng nhiên nhận thấy được chỗ không đúng.

Dịch dạ dày ảo ảnh tuy rằng chỉ có hai giờ để phân bố, nhưng họ đã rời đi lâu như vậy, nếu Vương Tiểu Tình thật sự ở dưới mặt đất, cho dù tầng hầm ngầm bền chắc đến đâu đi chăng nữa cũng nên bị tan chảy.

Trừ phi......

Thích Miên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc trời sáng trắng, chỉ có một chỗ tựa hồ như một phiến lụa mỏng hình đám mây tròn, run rẩy lay động theo ảo ảnh.
Đao dài của Thích Miên hướng lên trên, tinh hạch trong não cô lại nứt thêm một chút, hốc mắt nhiễm đầy máu, Thích Miên hô to: "Chu ca! Ở trên trời!"

Giang Hành Chu hiểu ý, đột nhiên nhảy lên, trong nháy mắt toàn bộ ngôi làng nhấc lên khỏi mặt đất, giống như không trọng lượng mà lơ lửng trong không trung, ngay cả ảo ảnh cũng cách mặt đất một khoảng, nó hơi ngạc nhiên, dịch dạ dày đang phun trào cũng tạm dừng một lát.

Động tác Giang Hành Chu thật nhanh, trong chớp mắt giữa đám mây hình tròn xuất hiện một đồng tử mở thật to.

Chỉ thấy một con ngỗng trắng thật to điên cuồng vẫy cánh, trên lưng nó là chín người còn sót lại trong thôn, Vương Tiểu Tình sắc mặt trắng bệch mở ra một vòng như thủy tinh trắng thành một cái kén, bao phủ tất cả mọi người và con ngỗng lại với nhau.
Vòng thủy tinh chỉ còn một tầng rất mỏng, bên ngoài là thanh âm cọ xát nhau, thân thể trong suốt của ảo ảnh vẫn liên tục tấn công mà gặm cắn tường ngoài, nước miếng và dịch dạ dày của nó không ngừng ăn mòn thành thủy tinh, ý đồ như muốn đột phá vào bên trong.

Thân hình Giang Hành Chu lại lóe lên, trước mắt bị anh phân giải ra một cái động thật dài, ảo ảnh đột nhiên phát ra từng đợt âm thanh thật buồn nôn, Giang Hành Chu xoay người, thở hổn hển, đá văng vòng thủy tinh ra khỏi cái động.

Giang Hành Chu cùng lúc đáp xuống, bế Thích Miên đang chống đao quỳ trên mặt đất lên, hướng ra ngoài.

Thích Miên sắc mặt trắng bệch, bởi vì tiêu hao quá độ mà mặt cô đã lộ ra tử khí. Giang Hành Chu sắc mặt thật lạnh, đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng.

Thích Miên gian nan ngẩng đầu, nhìn anh, cười bất đắc dĩ: "Đừng sợ... Sẽ không chết."
Sắc mặt Giang Hành Chu cũng không vì những lời này mà tốt đẹp hơn, anh bỗng dừng lại, ảo ảnh trước mặt đã một lần khép lại chặn đường bọn họ, anh không ngừng dùng dị năng muốn phá vòng vây, ảo ảnh lại tựa như vô cùng phẫn nộ, mà cơ thể nó cũng run rẩy dữ dội.

"Nó cuồng bạo." Thích Miên thấp giọng giải thích.

Giang Hành Chu duỗi tay, nắm lấy đao trong tay cô.

Thích Miên lại né tránh, một cái xoay người thoát khỏi anh: "Em mở đường, anh ôm em ra ngoài, chúng ta đều có thể đi."

Nhưng mà như vậy thương thế của cô sẽ tăng thêm, mà tinh hạch có lẽ sẽ bị nghiền nát.

Nhưng tình huống như vậy, ở cận kề cái chết, Thích Miên đã trải qua vô số lần, thêm một lần nữa cũng sẽ không thành vấn đề.

"Dừng lại!" Mặt Giang Hành Chu mang nét giận, anh muốn tiến đoạt lấy đao, lại bị Thích Miên mạnh mẽ áp chế, động tác chậm lại.
"Em sẽ tuyệt đối không làm anh mất khống chế."

Mỗi lần anh mất khống chế đều sẽ tiêu hao sinh mệnh của mình. Chẳng sợ lần vừa rồi em có thể may mắn ngăn cản, nhưng nếu lần này thất bại, anh hẳn là phải chết.

Dị năng đột nhiên được rót vào trong đao, Thích Miên cố nuốt máu trong cổ họng xuống, trúc đao run rẩy giơ lên, chuẩn bị bổ ra một trường trọng lực.

Không sao cả...... Chuyện như vậy, cô đã rất quen thuộc......

Trúc đao sắp rơi xuống, vừa ngay lúc này, mặt đất bỗng xuất hiện một đường lửa mảnh mai, kẹp ở giữa là đường đạn gào thét, ảo ảnh phát ra tiếng hét tuyệt vọng.

Ngọn lửa kia dính lên tựa hồ không thể nào dập tắt được, chỉ chốc lát đã thiêu trọi thân thể ảo ảnh.

Một vòng thủy tinh lăn tới, như một viên bọt khí nạp hai người vào trong, một đôi tay thật dài bắt lấy bọt khí, kéo nó ra ngoài.
-----

Phòng ốc hoàn toàn bị thiêu hủy, nhưng người trong thôn là dựa vào núi rừng mà sống, chỉ trong một thời gian ngắn đã chặt cây xây dựng lên vài căn phòng đơn sơ.

Thích Miên ôm đầu gối, vừa dụi mắt vừa hỏi vật nhỏ đang gặm một quả táo thật to: "Anh ấy còn giận hay sao?"

Vật nhỏ đã chui hoàn toàn vào trong quả táo, bên ngoài quả táo chỉ còn lộ ra cái đuôi trắng nhỏ, đằng đuôi là một đốm lửa nhỏ. Nghe Thích Miên hỏi, nó lắc lắc cái đuôi vài cái, xem như đáp lại.

Thích Miên nhụt chí, vừa rơi nước mắt vừa nói: "Vì sao anh ấy không tin tao, tao thật có thể nắm chắc, tuyệt đối là vừa đủ sẽ không bị chết. Hơn nữa nếu anh ấy bạo tẩu, gϊếŧ chết ảo ảnh, ai có thể lại ngăn cản anh ấy mất khống chế? Đạo lý anh ấy đều hiểu, vì sao vẫn không vui?"

Cái rèm bằng lá cây bị xốc lên, Thích Miên cao hứng nhìn, lại là Dư Mậu cúi người chui vào, trong tay giơ lên nửa cái đuôi cá đã nướng chín.
"Chị ăn nè!" Cậu vui vẻ đưa miếng cá cho Thích Miên, Thích Miên chán nản rũ mắt.

Nửa con cá trong tay Dư Mậu còn giơ giữa chừng, vật nhỏ đang gặm táo ngửi được mùi hương, từ trong táo nhảy vèo ra, muốn nhảy tới miếng cá.

"Ai! Sao mày lại như vậy, đây là Chu ca nướng cho Chúc tỷ! Mày không thể ăn, tránh ra tránh ra." Dư Mậu gấp tới nỗi nhảy cẫng lên, giơ miếng cá lên cao, sợ thật bị vật nhỏ đoạt mất.

Lại nháy mắt một cái, cá trong tay đã không có, Thích Miên giơ cá nướng lên, hít hít mũi, tiếng nói oa oa: "Là Chu ca nướng?"

Dư Mậu ngây ngốc gật đầu: "Phải."

"Anh ấy ở đâu?"

"Bờ sông."

Thích Miên không chút do dự xốc rèm cửa lên, đi ra ngoài.

Thôn dân còn may mắn tồn tại đang vây quanh một đống lửa trại, hai cha con Vương Binh ôm nhau khóc rống, sau đó Vương Tiểu Tình bắt đầu kể chuyện phát sinh sau khi họ rời đi.
Ngay ngày Vương Binh rời đi, trong thôn bắt đầu xảy ra chuyện, quả phụ được phân hai túi gạo và mì kia bị biến thành thây ma. Nhưng lúc ấy mọi người cho rằng đó là do bà ấy một mình ra cửa bị thương mà không biết, mọi người bi thống đành xử lý đi, sau đó thôn trở lại bình thường.

Vương Tiểu Tình cũng bất đắc dĩ, nhưng nhớ tới Vương Binh nói nhiều nhất là ba ngày sẽ trở về, ngày hôm đó giữa trưa cô mới làm ra chút cơm và mì, lại thêm chút thịt làm bánh bao, chờ Vương Binh trở về.

Không ngờ Vương Binh bị nhốt ở cuối cùng không về được, ở mạt thế không thể lãng phí gạo thịt mì, cô đem phân cho chú mình ở kế bên, ngay cả con ngỗng trắng cũng được nửa cái bánh bao.

Bánh bao vừa mới vào bụng, Vương Tiểu Tình đành trơ mắt nhìn thân thể chú bị bành trướng lên, biến thành dị chủng.
Vương Tiểu Tình được ngỗng trắng biến dị cứu, nó cõng cô chạy ra khỏi nhà, mới hô lên hai tiếng gạo kia có độc, ảo ảnh dị biến đã thành hình, hủy diệt toàn bộ thôn.

Vương Tiểu Tình có thiên phú, quả cầu thủy tinh của cô có thể đồng thời chống lại được công kích tinh thần và vật lý, lực phòng ngự cực cao. Mà vài người sống sót khác cũng may mắn thức tỉnh dị năng, họ ngày thường tránh ở dưới tầng ngầm, lúc ảo ảnh bắt đầu toát ra dịch dạ dày thì khiến ngỗng trắng bạo kháng bay lên, tránh khỏi tầng ngầm bị ăn mòn.

Thích Miên nghe một lát thì đoán được mọi chuyện, cô giơ lên miếng cá nướng xoay người đi về hướng bờ sông.

Vào đêm, thời tiết thực lạnh, lá cây trong rừng bắt đầu kết tầng sương mỏng trong suốt. Thích Miên nhịn không được kéo lại áo lạnh trên người, lau đi nước mắt bị gió thổi lạnh băng băng.
Cô muốn lưu trữ nước mắt, chờ đến trước mặt anh thì khóc cho đã.

Nghĩ như thế, Thích Miên vòng qua cái cây to, nhìn đến thân ảnh đen nhánh ở bờ sông.

Bên người anh là canh cá thơm lừng, trên tay anh là con cá nướng đã bị mất phần đuôi, trước mặt còn có một cái chén bằng thiết với cơm nóng thơm ngào ngạt.

Thích Miên nhìn cái đuôi cá nghèo nàn trên tay mình, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.