Ánh trăng bạc, từ khe hở của cửa sổ xuyên qua tia sáng, nhờ mấy tia ánh
sáng đó, có thể thấy rõ bên trong gian phòng tối tăm, trên giường đang
có một nam một nữ, cử chỉ gần gũi mờ ám.
Một tay của Kiều Vô Song nắm lấy cổ tay của bạch y công tử, một tay ấn chặt vai của hắn, thân
thể hơi nghiêng, cái mông mê người hơi vểnh lên, cả người trông giống
như đang đi săn báo!
Bạch y công tử bị bắt nhưng không lộ vẻ lo
lắng và thần sắc căng thẳng, gương mặt anh tuấn kia, ngược lại lộ ra một nụ cười tuyệt thế, ánh mắt đen thâm sâu khiếp người thắt chặt lấy cô
gái trước mặt, nhếch miệng, mỉm cười nói: “Thật không nghĩ tới, không
những bộ dạng và tính khí cô không thay đổi, ngay cả tính cách vẫn còn
cuồng dã như vậy.”
Lại nhìn nam tử tuyệt thế này, nội tâm bình tĩnh của Kiều Vô Song bỗng nhiên gợi lên một gợn sóng.
Xem ra hắn vẫn còn hoàn mỹ không tỳ vết như vậy, tra xét từ bên cạnh, mới
phát hiện da thịt của hắn mịn màng có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ xíu.
Đường nét hoàn hảo, bảy phần đàn ông ba phần mềm mại đáng yêu, dưới mày kiếm
rậm, một đôi mắt đen lóng lánh dường như có thể hấp thụ hồn phách vậy,
khiếp người, dưới đỉnh của mũi ưng, kết hợp với môi mỏng, luôn luôn lộ
ra nụ cười tự tin.
'Phù phù , phù phù . . .' Kiều Vô Song chỉ
cảm thấy tâm can từ trước đến nay không có cuồng khiêu, loại cảm giác
này khiến cô vô cùng xa lạ, cô cố nén nội tâm khó chịu, cắn răng lạnh
lùng nói: "Ngươi là ai? Ngươi biết ta?"
Kiều Vô Song vừa dùng
lực, thoáng chốc toàn bộ cơ thể nằm úp sấp trên người của hắn, dùng hai
chân đè lên thân thể của hắn, ép chặt hắn, cảnh giác nói: "Đừng có nghĩ
muốn làm bậy!"
Người này xuất quỷ nhập thần, lúc hắn theo dõi cô, căn bản cô không phát hiện ra hơi thở của hắn, nếu không phải hắn ánh
mắt của hắn luôn luôn tỏa ra nóng rực, căn bản cô đã không có khoảng
cách.
Cho nên, đối phó với người này, Kiều Vô Song khá cảnh giác.
Nhưng mà, mặc kệ cô dùng lực như thế nào, bạch y công tử chỉ di chuyển một
chút, bị cô ấn chặt vào bả vai, lại có thể dễ dàng nâng cánh tay lên,
hắn nâng cánh tay lên, chạm vào cằm nhọn của cô, nói: "Ngược lại cô
nhiệt tình hơn rất nhiều so với trước kia, dĩ nhiên hiểu được yêu thương nhung nhớ rồi. "
Hắn chạm vào da thịt khiến Kiều Vô Song xảy ra
thay đổi, đồng thời, cô thật không dễ dàng ép buộc nội tâm bình tĩnh,
bỗng nhiên lại phù phù cuồng khiêu.
Cô không nhịn được bất ngờ nói tục: "Mẹ nó rốt cuộc ngươi là ai!"
Lần đầu Kiều Vô Song cảm thấy tức giận, chỉ cần người này vừa xuất hiện, tất cả khả năng tự kiểm soát của cô gần như bằng không.
Tay chạm vào cằm cô bỗng nhiên chớp lóe, thoáng chốc, cánh tay của hắn vòng vào eo thon nhỏ của cô, Kiều Vô Song bỗng cảnh giác.
Nhưng mà, khi cô còn chưa kịp di chuyển, thân hình bạch y công tử lật chuyển, cả giường bỗng nhiên lay động, khiến tầm mắt bỗng mơ hồ.
Khi tầm mắt rõ ràng lại, chỉ thấy Kiều Vô Song vốn áp sát trên người bạch y
công tử, ngược lai bị bạch y công tử đè ở dưới thân thể.
Hai chân của hắn mạnh mẽ đè nặng lên hai chân của cô, đồng thời, một tay ôm vòng eo thon nhỏ của cô, một tay chạm vào cằm nhọn của cô.
Bạch y công tử cúi người, cúi đầu, môi mỏng tiếp sát vành tai của cô, đồng thời, thân thể cũng không tự chủ được ép vào cô.
Hơi thở ấm áp thở vào một bên tai của cô, hắn mở miệng, ấm áp báo tên: "Hoàn Nhan Tuyệt Thế."
Bỗng nhiên Kiều Vô Song hiểu ý, phát hiện giờ phút này động tác vô cùng mập mờ và thân mật.
Gương mặt dễ thương của cô hai má hiện ra đỏ ửng khả nghi, cô cố gắng chống
lại, lại phát hiện cơ thể của mình như bị đứng hình, căn bản không thể
động đậy.
Một đôi mắt đẹp đen nhánh hung hăng trừng mắt nhìn nam
nhân trước mặt, cô thầm cắn môi đỏ mọng, trong ánh mắt ngoài phẫn nộ,
oán hận ra, dường như còn có một thứ gì đó ngay cả chính cô ta cũng
không hứng thú phát hiện.
Hoàn Nhan Tuyệt Thế vươn ngón tay
ra, vuốt ve môi đỏ mọng mềm mại của nàng, ánh mắt đen khiếp người của
hắn bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Đôi môi xinh đẹp như vậy, bị cắn hỏng
rồi thì phải làm sao bây giờ?"
Ánh mắt đen chớp lóe, bỗng nhiên hắn nghiêng người, lúc không có cảnh báo trước, hôn lên đôi môi mà hắn ao ước.
Khi môi kề môi nhau, thế giới vạn vật dường như toàn bộ bị ngăn cách !
Kiều Vô Song khiếp người không gì sánh nổi, cô sống hai mươi mấy năm, chưa từng có bất kỳ nam nhân nào hôn qua môi của cô!
Đôi mắt đẹp đen bóng trợn thật to, cô kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà trong khi Hoàn Nhan Tuyệt Thế cưỡng ép, lại cảm thấy trước nay chưa từng thỏa mãn...
"Đừng đừng.." Sau khi cô hoàn hồn, cô đánh mạnh vào nam nhân đè lên cô.
"Kiều cô nương..."
Đột nhiên Hoàn Nhan Tuyệt Thế mở to đôi mắt, đáy mắt hiện lên một ánh mắt tiếc nuối.
Thân thể hắn khẽ chuyển động, lúc đang muốn thoát ra, Kiều Vô Song phản ứng
cực nhanh xoay người lại, đè hắn ở dưới thân, đồng thời bóp chặt cổ hắn, hạ giọng nói xuống, lạnh lùng nói: "Dám phi lễ ta, là phải trả giá đắt
!"
Hoàn Nhan Tuyệt Thế dễ dàng di chuyển cổ tay của Kiều Vô Song, cười nói: "Để bữa khác ta sẽ chơi với cô."
Vừa dứt lời, thân hình của hắn chớp lóe, chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh xẹt
qua cửa sổ, cả gian phòng tối tăm, không bao giờ tìm được bóng dáng của
Hoàn Nhan Tuyệt Thế nữa.
Thấy thủ đoạn quỷ mị của hắn, trán Kiều Vô Song bỗng nhiên nhỏ một giọt mồ hôi lạnh.
Hoàn Nhan Tuyệt Thế, rốt cuộc hắn là ai?
Kiều Vô Song vươn tay ra, rõ ràng trong bàn tay có khối ngọc bội có giá trị
không nhỏ, khối ngọc bội này, cô mới vừa đánh cắp từ trên người hắn
xuống.
Kiều Vô Song nhếch miệng, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười thần bí.
Mặc kệ Hoàn Nhan Tuyệt Thế này là ai, sớm muộn gì cô cũng tra rõ lai lịch của hắn !
"Kiều cô nương?"
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, đồng thời truyền đến giọng nói của Trương Tử Thạc.
Kiều Vô Song chỉnh sửa lại quần áo một chút, nhân tiện nói: "Đến đây..."