Lấy tư cách là một người đàn ông chân chính, Trương Tử Thạc cho rằng giả gái chính là một chuyện nhục nhã.
Cho nên, sau khi Kiều Vô Song nói ra suy nghĩ của cô, hắn bỗng cảm thấy vô cùng tức giận.
Trương Tử Thạc hoàn toàn bác bỏ: “Không được.”
Kiều Vô Song quăng cho hắn một ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng nói: “Tùy thôi.”
Dứt lời, cô cũng không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, nhảy thẳng từ trên cây xuống.
Nhìn thấy thân thủ phản ứng nhanh nhẹn của cô, Trương Tử Thạc lại im lặng suy nghĩ.
Sau một lúc, Trương Tử Thạc nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Kiều Vô Song lành lạnh nói: “Một người vĩnh viễn sẽ không bị bắt.”
Cô hơi nghiêng đầu, sườn mặt hoàn mỹ mang theo vẻ mặt khinh thường nhìn về phía hắn, lạnh nhạt nói: “Thật vô dụng!”
“Cô!” Trương Tử Thạc tức giận nghẹn đỏ mặt, nhìn bóng lưng đi xa của Kiều Vô Song, hắn lại hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Bóng dáng Kiều Vô Song càng chạy càng xa, kèm theo giọng nói lạnh lùng như băng: “Tôi không cần thiết phải trả lời anh.”
Trương Tử Thạc bất đắc dĩ lắc đầu, người phụ nữ này trở mặt quả thật còn nhanh hơn cả thời tiết thay đổi nữa!
Vẻ mặt Trương Tử Thạc hơi trầm xuống, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm!
Trong khu rừng này đã không còn người truy bắt hắn nữa, nhưng không có nghĩa là bên ngoài khu rừng không có, nếu bọn họ ở bên ngoài khu rừng bao vây tấn công, vậy chẳng phải hắn ra ngoài bằng lối nào cũng chỉ còn con đường chết sao?
Ánh mắt Trương Tử Thạc lóe lên, bỗng nhiên nhảy từ trên cây xuống, chạy theo hướng ngược lại với Kiều Vô Song rời đi.
Ánh mắt Kiều Vô Song nhìn xa trông rộng, tràn đầy cảnh giác nhìn chung quanh, mỗi một bước đi cô đều cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, thân hình quỷ mị của Kiều Vô Song trốn sau một gốc cây, nín thở.
Tiếng bước chân ở nơi xa, kèm theo giọng nói nghi ngờ: “Ngươi nói, chúng ta có hơn trăm người bắt một mình hắn, sao lại có thể không tìm ra hắn được chứ?
Một giọng nói khác vang lên: “Yên tâm đi, cho dù hắn có thể trốn ở trong này một đêm, chỉ cần một khi rời khỏi ngọn núi này, cũng sẽ bị người bao vây bên ngoài bắt được, hắn có bản lĩnh cũng có chạy đằng trời!”
“Cũng đúng.”
“Tiếp tục tìm thôi, chúng ta nên giải quyết nhanh một chút.”
Thì ra, hai tiểu binh này đang trên đường tìm người tranh thủ chạy đến nơi hẻo lánh để giải quyết vấn đề sinh lí.
Bọn họ vừa vặn đứng ngay ở trước gốc cây Kiều Vô Song đang trốn, trong lúc đang cởi lỏng đai quần, ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên trong tầm mắt, hai người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng ‘vèo vèo’ vang lên bên tai, cổ họng của bọn họ bất ngờ bị cắt vào chỗ hiểm.
“Bịch bịch” hai tiếng, chủy thủ lóe ra ánh sáng trắng, hung hăng cắm ở trên thân một cây đại thụ khác.
Kiều Vô Song nhếch môi cười tà, kéo hai tiểu binh đã chết ra phía sau cây, sau đó cởi quần áo của bọn họ ra.
Thế nhưng, khi tay của cô chạm đến thi thể của người thứ hai thì bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Trên cổ của tiểu binh còn đang chảy máu, hiển nhiên là kiệt tác phi đao của cô.
Thế nhưng, áo giáp trên người hắn mặc dù thoạt nhìn có chút cũ, nhưng căn bản không hề bị mòn.
Tuy nhiên, chỗ lồng ngực áo giáp chỉnh tề của hắn, lại có một dấu vết mờ nhạt.
Kiều Vô Song đưa tay sờ sờ dấu vết trên áo giáp, rất giống lỗ hổng do dùng đá đập vào, mặt trên còn có bột phấn vừa mới hình thành.
Từ dấu vết cũ mới để phán đoán, đây căn bản là vừa mới làm xong!
Mắt phượng nheo lại, một luồng sáng sắc bén từ trong mắt cô bắn thẳng ra, loại băng lạnh này, trong nháy mắt khiến cho nhiệt độ chung quanh hạ thấp xuống.
Nụ cười hồng nhuận gợi lên một chút lạnh lùng, cô nói: “Một khi các hạ đã có ý giúp tôi, cần gì phải trốn tránh lấp ló?”
Lời nói của cô vừa dứt, một bóng dáng tuyết trắng đi ra khỏi sau gốc cây.
Lỗ tai Kiều Vô Song nhạy cảm giật giật, cô phát giác ra sau lưng có người, xoay người lại cực nhanh, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy người mới tới, bỗng nhiên giật mình.
Người đó, là một người đàn ông đẹp trai phóng khoáng tựa như tiên ——
Toàn thân người đó mặc áo vải trắng như tuyết, tựa như thần tiên không hỏi trần thế, cầm trong tay một ngọc tiêu xanh biếc, đang hứng thú thưởng thức.
Khi hắn ngẩng đầu lên khẽ liếc nhìn cô, trong đầu cô bỗng nhiên trống rỗng.
Ánh mắt khiếp tâm hồn người, như trời sao đêm tối, sâu lắng mà sáng ngời, chỉ là một cái liếc, tựa như có thể thu hút linh hồn, rút lấy linh hồn của cô ra.
Đường nét hoàn mỹ, đẹp trai phóng khoáng, mày kiếm rậm rạp, tựa như nhíu lại, lúc hắn nâng môi mỏng lên, lại lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Kiều Vô Song sửng sốt một lúc, cuối cùng cũng định thần lại.
Cô hơi quay mặt đi, không tiếp tục nhìn thẳng vào khuôn mặt hại nước hại dân kia nữa, trong miệng nói thầm: “Mẹ nổ*!”
(* chỉ tính cách, động tác, hành vi, tâm lý, biểu lộ của đàn ông nữ tính hóa; dùng để miêu tả đàn ông ẻo lả, điệu bộ rất giống phụ nữ)
Người đàn ông đẹp trai bất ngờ ngớ ra ——
Mẹ nổ?
Cái từ này mặc dù mới mẻ, nhưng từ thái độ của cô, cùng với mấu chốt trong từ ngữ, hắn quả quyết phân tích ra ——