Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần Cảnh Diễm không phấn chấn rời khỏi Phượng Tê cung lên thượng triều, sau khi hắn đi không lâu thì Luyện Nguyệt Sênh cũng thức dậy.
Sau một lúc sửa soạn, cầm vài cái bánh bao lấp bựng, miệng còn chưa có lau sạch, Hoàng Dương liền vào báo Trang phi đến thỉnh an.
Thời gian còn chưa tới, Trang phi liền đến, Luyện Nguyệt Sênh đưa mắt ra
hiệu, Hồng Tư Thanh Linh lập tức tiến đến sửa soạn váy cho nàng.
Cảnh Diễm là tân đế, đăng cơ cũng mới được sáu tháng, nên số lượng phi tần trong cung cũng không nhiều lắm, được sủng ái cũng chỉ có ba,bốn người, trong đó có Trang phi.
Trang phi liếc thấy Hoàng Hậu đi ra, vội vàng nhún người khẽ chào, Luyện
Nguyệt Sênh vung tay, để nàng đứng dậy: “Trang phi sao hôm nay đến sớm
vậy.” Nói dứt lời, nàng đã ngồi xuống ghế, vẫy vẫy tay tỏ ý là Trang phi cũng ngồi đi.
Trang phi là mỹ nhân kiều diễm, đôi mắt hoa đào
quyến rũ động lòng người, rất là dụ người. Lúc này Trang phi mỉm cười
nhìn Hoàng Hậu, nói: “Ngày hôm nay dậy sớm, liền nghĩ đi dạo chơi trong
vườn, đến chỗ của nương nương cũng sớm hơn.”
Nhìn Hoàng Hậu có bộ dáng cho có lệ, tâm tình nịnh bợ của Trang phi đều không còn, đúng lúc thời gian cũng không còn sớm, các cung tần cũng tới đây thỉnh an, mới có thể đem Trang phi đang vây trong trạng thái xấu hổ ra.
Mỹ nhân trong hậu cung của Cảnh Diễm đều có chất lượng cao, tư sắc vô cùng, mỗi người một vẻ, đều đứng trước mặt ngươi thì có thể làm ngươi choáng váng.
Thiên tiệp dư tiến vào thì Tô quý tần đang nói chuyện với Luyện Nguyệt Sênh,
không biết là đang nói gì mà chọc cho Luyện Nguyệt Sênh cười theo.
“Nương nương, nghe nói hôm qua Bệ hạ xuất cung cưỡi nhựa, nương nương có biết vì sao không.” Tô quý tần luôn luôn can đảm lại cẩn thận, nhìn
thấy Thiên tiệp dư tiến vào, âm thanh vang lên, vừa văn làm cho tất cả
phi tần ở đây đều nghe thấy.
Con mắt Luyện Nguyệt Sênh cong cong, nói: “Vì sao Bệ hạ xuất cung, bản cung làm sao biết được.” Tuy là âm thanh hòa thận nhưng lại không để lại
chút đầu mối nào, “Nếu ngươi muốn biết thì không bằng đến hỏi Bệ hạ
xem.”
Tô quý tần giả bộ thất vọng, nghiêng đầu hỏi Thiên tiệp dư đang tiến vào điện: “Vậy Thiên muội muội có biết việc này?”
Thiên tiệp dư còn chưa thỉnh an Hoàng Hậu, nghe được lời này của Tô quý tần,
nàng ngớ ra trong chớp mắt, lập tức lại cười dịu dàng, giọng nói cũng
mềm có thể chảy ra nước, “Hôm qua Bệ hạ
cũng chưa đi đến chỗ thiếp, cho nên cũng không biết chuyện này.” Nói hết câu này, nàng mới cúi đầu về phía Hoàng Hậu, nhẹ nhàng cúi đầu.
Vẻ mặt mỉa mai của Tô quý tần liếc nhìn Thiên tiệp dư, sau lại nhìn Hoàng
Hậu, khóe môi khẽ cong lên, nói tiếp: “Nương nương, mấy hôm trước mẹ đẻ
thiếp tiến cung có đưa tới hai con mèo nhỏ, thiếp một người cũng không thể nuôi hai con,
hay là nương nương cũng nuôi một con, coi như là tiêu khiển.”
Trong chớp mắt bỏ qua thái độ của Thiên tiệp dư, làm cho chúng phi đang xem diễn âm thầm mỉm cười. Sắc mặt Thiên tiệp dư có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu ngồi về vị trí của mình. Thiên tiệp dư là phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung này, lại lớn hơn Cảnh Diễm hai tuổi. Khi hắn còn là Thái tử thì nàng là người hầu hạ hắn, sau này Cảnh Diễm đăng cơ, nàng lại trở thành ngự nữ
quan, không lâu sau; Cảnh Diễm liền thăng nàng lên bát phẩm thải nữ, còn ban họ là Hoa, ngụ ý nàng đẹp như hoa, còn đặc biệt cho nàng sử dụng
chữ “Thiên”. Vốn một cung nữ được phong làm bát phầm cũng không có gì đáng kinh ngạc, nhưng sau đó, nàng lại được tấn chức liên tục. Cảnh Diễm còn có ý phong nàng đến phi vị, nếu không phải là Thái Hậu không đồng ý, không chừng vị này có thể lên đến quý phi mất.
Chỉ là một cung nữ nho nhỏ vậy mà một đường tấn chức, trở thành một phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung, những phi tần có gia thế tướng mạo tốt làm sao có thể nuốt trôi cục tức này. Nhưng luận về sự từng trải, có thể nói người cũ từ Đông cung cũng không có ai có mối quan hệ sâu đậm với Cảnh Diễm như Thiên tiệp dư, người ta là thanh
mai trúc mã, chính là thân phận lại cách nhau một trời một vực thôi.
Luyện Nguyệt Sênh nhẹ đảo mắt qua người đang ngồi yên tĩnh là Thiên tiệp dư,
không ngạc nhiên chút nào khi bắt gặp được một chút cay độc trong mắt
nàng. Nếu thật sự là người lương thiện, vị này sẽ không phát bệnh cướp
người trong đêm đại hôn giữa nàng cùng Cảnh Diễm, hơn nữa sớm đã chết
trong Đông cung, sao có thể thăng chức sống đến bây giờ.
“Bản cung không thích những thứ đó, cũng ngại phiền, không cần đâu.” Luyện Nguyệt Sênh lạnh nhạt mở miệng, “Ý tốt của ngươi, bản cung ghi nhớ.”
Lời này vừa dứt, bên ngoài liền có một tiểu thái giám tiến vào, Đỗ Tiểu Bảo bước nhanh tiến vào, “Nương nương, Triệu công công đến.”
Luyện Nguyệt Sênh liếc mắt nhìn hắn, tới thì tới thôi, có gì mà kinh ngạc.
Triệu Hoài Sinh là hoạn quan bên người Cảnh Diễm, thân phận địa vị không thể
coi thường. Đối với việc Triệu Hoài Sinh đến đây, chúng phi ngạc nhiên
mà ngạc nhiên nhất là Thiên tiệp dư.
Triệu Hoài Sinh dẫn một đám thái giám cung nữ tiến vào, trên tay đều là thuốc bổ, trân phẩm. Luyện Nguyệt Sênh ngó trận thế này liền đã hiểu việc gì.
Quả nhiên, những thứ này đều là thưởng cho nàng, nguyên nhân là Trung Cung có hỉ.
Còn chưa có chuẩn đoán chính xác, hắn liền chọn lúc này để ban cho, Cảnh Diễm quả
thật là khó dằn lòng nổi đưa nàng thành cái bia cho mọi người chỉ trích. Không cần nói, hắn để Triệu Hoài Sinh đến Phượng Tê cung tuyên bố, nhìn thì có vẻ như Hoàng Hậu được lòng vua nhưng có chút tâm tư đều biết đây là ý gì.
“Bệ hạ đã thông báo tin vui trên triều, quốc trượng nghe xong đều vui vẻ.”
Triệu Hoài Sinh cười vui vẻ, khom người trước Hoàng Hậu nói.
Quả nhiên là thế, một trước một sau, nàng ở hậu cung bị người ghen ghét, phủ Ninh quốc công ở ngoài bị người ta đỏ mắt.
Luyện Nguyệt Sênh nở nụ cười đoan chính, nói với Triệu Hoài Sinh: “”Bệ hạ
cũng thật là sốt ruột, rõ ràng ngự y còn chưa chẩn đoán chính xác, hắn
liền vội vã tuyên cáo ra ngoài, nếu là đến lúc đó lại không có hỉ sự thì làm thế nào.” Nàng vừa nói xong, khóe mắt liếc qua Thiên tiệp dư đang đứng một bên, nhìn giữa chân mày nàng là ẩn giấu tức giận, khóe
môi lại mím chặt lại.
Triệu Hoài Sinh cung kính cười nói: “Bệ hạ cũng là vui vẻ, dù sao nương nương hoài thai
chính là hoàng tự đầu tiên của người. Mà các ngự y y thuật đều tốt, chắc chắn là không chuẩn nhầm, mong nương nương đừng lo lắng.”
Luyện
Nguyệt Sênh khẽ mỉm cười, cùng Triệu Hoài Sinh nói chuyện, Triệu Hoài
Sinh liền dẫn người đi, thuận tiện còn lưu lại vài thái giám và cung nữ, nói là để cho nàng sai bảo.
Mắt nàng nhìn lướt qua sau người đó liền vẫy Lục Oánh mang các nàng đi xuống.
Này là Hoàng Hậu cùng Triệu Hoài Sinh giao phong một phen, tâm tư thâm sâu, sắc mặt không biến, trong lòng lại là suy nghĩ trăm bước, tâm tư có chút thâm sâu thì trong nháy mắt biểu hiện trên mặt sẽ biến hóa, có thất vọng tim đập nhanh nhưng ngay lập tức lại che dấu.
Tô quý tần nhìn trên người mình, thấy trên cổ tay là mộc châu Già Nam
hương, ngay lập tức lấy từ cổ tay xuống, khuôn mặt vui vẻ nhích đến gần
Hoàng Hậu, âm thanh ngọt ngào vang lên, “Nương nương, thiếp chúc mừng
nương nương.”
“Nếu sáng sớm đã biết việc này, thiếp nhất định sẽ
chuẩn bị tốt lễ vật thỉnh an nương nương.” Nàng nhẹ giọng nói, trên mặt
là thần sắc buồn bực, lại dâng lên, “Đây là mộc phật châu Già Nam hương
là thiếp trước khi vào cung cầu trong
chùa Thanh Quang, dính chút ánh sáng, nếm qua khói hương, đây là đồ vật
tốt. Nghe trụ trì chùa đó nói, người mang phật châu càng lâu, nguyện
vọng càng được thần linh nghe thấy. Thiếp cũng không có đồ gì tốt, phật châu này coi như là hạ lễ thần thiếp dâng lên nương nương, nương nương nhất định phải nhận mới được.”
Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy, tự nhiên là thu lại, cuối cùng còn khen nàng, “Ngươi có tâm.”
Tô quý tần vội nói “Không dám,” lại nói: “Nương nương đây chính là hại
chết thiếp rồi, ngài không ghét bỏ là tốt lắm rồi.” Nàng vẫn nghĩ bám
vào Hoàng Hậu, bây giờ thì tốt rồi, Hoàng Hậu sẽ càng chú ý đến nàng
hơn.
Tô quý tần mở đầu, người người đều đưa lễ vật lên, vì vậy trong điện toàn là những tiếng chúc mừng, chúng phi mặc kệ trong lòng có hay không có bực bội đều cười tủm tỉm chúc mừng Hoàng Hậu có tin vui, sau đó nhất nhất rời khỏi điện bởi vì muốn chuẩn bị hạ lễ đấy!
Thiên tiệp dư khẽ chào nàng, trên mặt là thần sắc dịu dàng bình tĩnh, nhìn
không thấy bất kỳ cảm xúc gì, “Thiếp chúc mừng nương nương.”
Luyện Nguyệt Sênh lạnh nhạt “Ừ” một tiếng rồi nói: “Cơ thể ngươi luôn không khỏe, những nghi thức xã giao này, có thể bỏ qua thì bỏ qua.”
Con ngươi Thiên tiệp dư động đậy, giống như là thụ sủng nhược kinh, nói đùa với Luyện Nguyệt Sênh, sau đó cũng rời đi.
Sau khi toàn bộ những nữ nhân này rời đi, Hồng Tư cau mày, oán giận nói,
“Thiệt là, mỗi lần nhìn thấy nương nương nói chuyện cùng đám người này,
nô tỳ thấy mệt quá.”
Trong tay Luyện Nguyệt Sênh lần theo phật
châu kia, cong môi cười, không chút để ý lắm xoay người đưa phật châu
cho Hồng Tư, đi theo tấm bình phong nói, “Đợi chút nữa các nàng còn đến
tặng lễ vật, còn vội vàng nữa.”
Hồng Tư cầm lấy phật châu kia, vẻ mặt chán ghét, Tô quý nhân đã đeo qua nó vậy mà còn không biết xấu hổ
mà đưa lên... Thật là buồn nôn. Ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Hậu đi vào bên trong, nàng mới cầm phật châu kia, đi theo vào trong.
Sự tình ngay lập tức đến tai Thái hậu, Thái hậu lập tức thưởng đồ xuống dưới, bảo Thu Văn đưa qua.
Thái hậu luôn dốc lòng lễ Phật, tại Từ Ninh cung cũng có một tiểu Phật đường, Thái hậu đều luôn ở trong đó. Bởi vì không thích
những oanh oanh yến yến kia quấy rầy đến Phật tô, cho nên không cho phép phi tần hậu cung đi thỉnh an nàng, chỉ là Luyện Nguyệt Sênh vẫn đến.
Hơn nữa Thái hậu là người cầu hòa, không hi vọng Cảnh Diễm xung đột với thế gia, cưới Luyện Nguyệt Sênh là chủ ý của Thái hậu, Cảnh Diễm là hiếu
tử, cho dù là không vui cũng cưới Luyện Nguyệt Sênh làm Hoàng Hậu.
Đối với Thái hậu, Luyện Nguyệt Sênh vẫn luôn tôn trọng. Đương nhiên cũng chỉ là tôn trọng mà thôi, không thể nào có tình cảm giữa mẹ chồng con dâu.
Sau khi Thu Văn rời đi, các lễvật của các phi tần cũng đã tới.
Tô quý tần cũng không thể nào chỉ đưa một Phật châu, nàng vẫn đưa tới một
đôi gối an hương ngọc đến, lại cùng Hoàng Hậu hàn huyên vài chuyện mới
hài lòng rời đi.
Có người thấy, mặt Tô quý tần đỏ hồng, rạng rỡ từ Phượng Tê cung đi ra.