Trung Cung Có Hỉ

Chương 38: Thái Hậu Lý thị



Editor: Nguyen_Khanh

Khi điều tra có chút tiến triển, Luyện Nguyệt Sênh tự mình đi Tuyên Chính điện nói với Cảnh Diễm.

Tra được chuyện này, rõ ràng có người sắp đặt tai mắt trong cung, có lẽ không chỉ có một.

"Theo ý kiến giải nông cạn của thần thiếp, nên nghiêm túc thanh tẩy hậu cung." Luyện Nguyệt Sênh nhìn chăm chú mục Cảnh Diễm sau long án, vẻ mặt ngưng trọng, "Thiếp nói linh tinh, nhưng trong cung Đức phi có thể có một, cung khác có thể có hai. Không chừng trong cung của thần thiếp cũng có thể có."

Cảnh Diễm trầm tư, càng lúc càng cảm thấy long ỷ mình đang ngồi đầy rẫy nguy cơ, hắn trầm ngâm nói: "Nếu theo như nàng nói, có người sắp xếp tai mắt trong cung, có thể có nhiều, vậy nghiêm túc thanh tẩy có thể dọn dẹp sạch sao?"

Luyện Nguyệt Sênh ngẩn ra, thành thật lắc đầu, "Tất nhiên là không thể! Ngài thấy đó, Băng Dao là loại người nào, có thể nghĩ đến chuyện nàng ta là tai mắt của kẻ khác sao?"

"Chuyện tình càng lúc càng rắc rối, có kẻ có thể nhúng tay vào hậu cung, có thể thấy thân phận không thấp, lại là kẻ tinh tường chuyện trong triều lẫn hậu cung. Chỉ có sớm ngày bắt được kẻ đứng sau màn thì mới có thể an tâm." Luyện Nguyệt Sênh thanh âm đoan đoan chính chính, không kiều không mị, vẻ mặt ngưng trọng.

Cảnh Diễm trầm mặc chốc lát, thở dài một hơi, "Chuyện này còn cần nàng phải bận tâm nhiều rồi." Giữa lông mày có chút mệt mỏi.

Hiện tại Cảnh Diễm mọi việc quấn thân, chuyện của Mục Thành giờ lại thêm chuyện tai mắt của kẻ khác trong hậu cung, nói không mệt là không có khả năng. Hoàng đế như hắn cũng thật sự mệt mỏi. Cũng may là có Luyện Nguyệt Sênh bên cạnh, có thể giúp hắn chia sẻ ít nhiều.

Rời khỏi Tuyên Chính điện, Luyện Nguyệt Sênh đến cung của Thái Hậu.

Trên đường gặp A Sử Na Yến, mặc bộ váy màu hồng phấn, càng làm nền cho vẻ kiêu ngạo, cao quý ngạo nghễ không gì sánh được của nàng.

Ở Đông Sơn, Cảnh Diễm chẳng thèm đếm xỉa gì đến A Sử Na Yến. Bây giờ đã trở về cung, Cảnh Diễm bận rộn, chẳng đặt chân đến hậu cung nhưng lại ở Phượng Tê cung vài đêm.

Việc này khiến cho A Sử Na Yến luôn si mê hoàng đế cực kỳ đố kỵ với Luyện Nguyệt Sênh. Nhưng nàng luôn luôn xem nặng ngạo khí, có thể bày ra thân phân công chúa trút giận lên kẻ khác nhưng không thể sa sầm sắc mặt lượn qua trước mặt hoàng đế.

Cúi người thi lễ cho có lệ, khóe môi A Sử Na Yến nở một nụ cười xinh đẹp, "Nương nương mới đi ra từ Tuyên Chính điện sao?"

Giữa lông mày Luyện Nguyệt Sênh giữ vẻ thanh đạm, nhẹ nhàng nói: "Đúng thế." Nàng liếc mắt nhìn A Sử Na Yến một cái, "Bản cung còn phải đi Từ Ninh cung, không thể bồi chuyện Minh Hiền phi rồi."

Dứt lời, nàng nhìn thẳng về phía trước rồi đi khỏi, mang theo một đám cung nhân mênh mông cuồn cuộn đi xa trước mắt A Sử Na Yến.

Nhìn vẻ uy nghiêm khí phái kia, A Sử Na Yến âm thầm cắn răng, trong mắt có vẻ không cam lòng chợt lóe "Đi Tuyên Chính điện!"

— — — — —

Luyện Nguyệt Sênh đến đây, Thái Hậu có thể nói là đã đoán được từ trước.

Thái Hậu tiếp đón Luyện Nguyệt Sênh ngồi xuống, cười hỏi nàng: "Nguyệt Sênh lần này đến tìm ai gia có chuyện gì?"

Luyện Nguyệt Sênh gần như ngơ ngác, ngay sau đó liền vẻ mặt như thường nói: "Mẫu hậu đã đoán được chuyện gì."

Thái Hậu cười cười, cho cung nhân bên cạnh lui xuống, "Con có thể suy nghĩ cho Diêm nhi, ai gia thật sự là hết sức vui mừng." Hai tay nàng nâng ly trà, thanh âm ôn hòa, "Nhìn quan hệ của con và Diễm nhi càng thân cận, tâm của ai gia có thể buông xuống được rồi."

Luyện Nguyệt Sênh thẹn đỏ mặt cười, liền nghe Thái Hậu nói tiếp: "Chuyện tình của hai nhà Liễu Mục chín năm trước, ai gia xác thực là biết nội tình."

Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Thái Hậu. Thái Hậu thấy bộ dáng kia của nàng, khóe môi khẽ cong, cười cười, nhưng nàng đem ý cười biến thành vẻ bình thản, "Muốn Liễu gia nhận tội, chỉ cần giao cho ai gia là được. Đằng nào Liễu thị cũng ở đây, ai gia tự có biện pháp khiến nàng tự nói ra. Đến lúc đó, con và Diễm nhi, mang theo ngôn quan ở phía sau lắng nghe, công bố án oan chín năm trước, trả lại trong sạch cho Mục gia."

Dứt lời, Thái Hậu rũ mi mắt, khẽ thở dài, "Vụ án này cách nay đã chín năm, dã tâm Liễu gia vẫn không thay đổi. Cứ tiếp tục như thế…giang sơn này cũng bị họ đoạt mất." Cuối lời còn mang theo hàn khí mãnh liệt.

Luyện Nguyệt Sênh suy nghĩ ý tứ của lời này, nói: "Mẫu hậu có thể kể đơn giản cho nhi thần biết năm đó đã xảy ra chuyện gì? Dã tâm của Liễu gia là thế nào?"

Thái Hậu nghe vậy, ý cười trên mặt càng sâu, "Liễu gia nếu không có vọng tưởng một bước lên trời, cần gì đưa Liễu Tố Nhi tiến cung, cần gì có ý để nàng ta dùng sắc mê hoặc tiên đế? Quốc khố mất trộm, tiên đế bao che, định tội cho Mục gia. Tất cả mọi chuyện này đều liên quan đến ả hồ ly tinh Liễu Tố Nhi."

Giọng điệu rõ ràng bình bình đạm đạm, nhưng Luyện Nguyệt Sênh vẫn nghe được lãnh ý bên trong.

Thái Hậu quả thật là giấu diếm quá sâu. Hiện giờ nghĩ lại lời đồn Thái Hậu đã giết chết tiên đế, Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy có chút không thể không tin.

Trong điện tĩnh yên tĩnh, thanh âm trầm ổn của Thái Hậu lần nữa vang lên, "Để ai gia đoán thử, Nguyệt Sênh lần này đến đây, ngoài việc này còn có chuyện cần ai gia hỗ trợ…là chuyện của Băng Dao sao?"

Luyện Nguyệt Sênh theo bản năng ngẩn ra, liền thấy nụ cười của Thái Hậu, "Nếu là ai gia không đoán sai, Băng Dao hẳn là tai mắt của ai đó đặt trong cung, phải không?"

Lần này Luyện Nguyệt Sênh thật sự là ngây người.

Thái Hậu yên lặng cười, "Trong cung ngoài cung, cái vòng luẩn quẩn này, ai gia đã trải nghiệm gần hai mươi năm, ai gia rõ ràng hơn con nhiều."

Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh yên lặng một chút, nói: "Mẫu hậu liệu sự như thần, chuyện của Băng Dao, xác thực không đơn giản, khi tra xét được thư của nàng ta cất giấu, Băng Dao xác thực là tai mắt của người khác đặt trong cung." Dừng một chút, "Tai mắt này…chắc hẳn không chỉ có mình Băng Dao."

Thái Hậu mặt mày vẫn bình tĩnh, nâng ly trà lên uống một ngụm, hơi thở trầm tĩnh như nước, giống như cho hậu cung có nổi gió lớn đến đâu cũng chẳng thể tạo ra được gợn sóng nào, nàng trầm ngâm một phen, hỏi Luyện Nguyệt Sênh: "Con nghĩ nên làm thế nào?"

"Thanh tẩy hậu cung, dọn dẹp tai mắt!" Luyện Nguyệt Sênh đạo.

Thái Hậu nghe vậy liền hỏi, "Nếu muốn dọn dẹp tai mắt, thanh tẩy hậu cung, vậy bắt đầu từ Phượng Tê cung thôi!"

Luyện Nguyệt Sênh lần nữa ngơ ngác, Thái Hậu giải thích cho nàng: "Con là Hoàng Hậu. Chắc hẳn người nọ thả tai mắt ở chỗ con là nhiều nhất, hơn nữa các cung phi cũng dùng tiền tài thu mua hoặc nhét tai mắt vào trong cung của con. Trong cung của con có hơn sáu mươi cung nhân, không biết trong đó có tai mắt của bao nhiêu nơi nữa. Thanh tẩy trong cung của con trước, rồi lại đến các cung khác, nhất là các phi tử địa vị cao như Đức phi, Trang phi, nhất định phải dọn dẹp cho sạch!"

Luyện Nguyệt Sênh thật sự đã kinh ngạc không thốt nên lời. Nàng cũng biết trong cung của mình có tai mắt của kẻ khác, nhưng những người đó đều bị Lục Oánh cùng Lam Huân giám thị, cũng biết các nàng là người của ai. Nhưng là nàng vẫn luôn làm bộ không biết, âm thầm nhìn những tai mắt kia trao đổi tin tức với chủ tử.

Hiện giờ bị Thái Hậu vạch trần, Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy ảo não, trong mắt Thái Hậu, vị hoàng hậu như nàng là rất vô dụng. Trong cung của chính mình cũng quản không được, Thái hậu còn rành mạch hơn mình.

Nghĩ đến đó, trong đầu nàng đột nhiên có tia sáng lướt qua, không phải là Thái Hậu cũng đặt tai mắt ở Phượng Tê cung đấy chứ?

Thái Hậu phát giác chút tâm tư nho nhỏ của Luyện Nguyệt Sênh, lại không vạch trần, nàng hòa ái cười, "Ai gia chỉ nói đến đây thôi! Làm như thế nào, con hẳn đã biết!"

Luyện Nguyệt Sênh bình ổn nỗi lòng, sắc mặt trầm tĩnh đứng dậy, khẽ chào, "Đa tạ mẫu hậu chỉ điểm, nhi thần đã nhớ."

Thái Hậu nói "Ừ", cũng không nói gì thêm, để Tịnh Huyên tiễn Luyện Nguyệt Sênh.

Thu Văn đưa trà cho Thái Hậu, vẻ mặt trầm định hỏi: "Thái Hậu nếu đã nói đến thế này, vì sao không nói hết chuyện tình chín năm trước cho Hoàng Hậu và bệ hạ? Là ai chôn tai mắt trong cung, nói sớm cho bệ hạ không phải tốt sao?"

"Đều để ai gia giải quyết, hai đứa nhỏ này sao có thể trưởng thành được?" Thái Hậu vẻ mặt thâm thúy, "Ai gia trông thấy cảm tình của hai đứa nhỏ này càng ngày càng tốt, muốn có thêm một chút chất xúc tác!"

"Lần này, ngược lại là một cơ hội tốt." Thái Hậu nặng nề cười, không nói thêm gì nữa.

Thu Văn nghe xong cũng khẽ mỉm cười, biết rõ ý tứ trong lời nói của Thái Hậu.

Mặc kệ Liễu Tố Nhi càn rỡ thế nào trong quá khứ, cuối cùng người thắng không phải là nàng, Lý Quỳnh Hoa sao? Trong mắt nàng, Liễu Tố Nhi cũng chỉ là một bại tướng dưới tay nàng mà thôi!

Luyện Nguyệt Sênh đi ra từ Từ Ninh cung, ngay lập tức trở về Phượng Tê cung.

Uống cạn một ly trà nhỏ, Hoàng Dương tiến lại gần, một bên thêm trà một bên nói: "Minh Hiền phi phạt Lỗ quý cơ quỳ trong ngự hoa viên."

Luyện Nguyệt Sênh ngây ngẩn, nâng ly trà lên, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Nghe nói là Lỗ quý cơ thất nghi trước mặt Minh Hiền phi, Minh Hiền phi liền phạt nàng quỳ trong ngự hoa viên." Thanh Linh khẽ ngưng lại một chút, "Chuyện này không biết có tốt không đây…cách làm này của Minh Hiền phi, thật sự là hổ danh hiền đức."

"Không cần để ý tới, cứ tùy các nàng nháo." Luyện Nguyệt Sênh giữ ly trà trên tay, nhẹ nói.

Vốn A Sử Na Yến là chuẩn bị hạ thấp kiêu ngạo thể diện của nàng để có thể khiến Hoàng Đế vui vẻ, nào ngờ người nọ đối xử với nàng chỉ cho có lệ. Vì thế trong cơn tức giận nàng liền phất tay áo rời khỏi.

Trên đường về gặp Lỗ quý cơ đang đi dạo ngự hoa viên, A Sử Na Yến trong lòng tức giận, liền cố ý bắt lỗi Lỗ quý cơ, khiến nàng ta không thể đáp lời trước mặt mọi người, rồi phạt quỳ Lỗ quý cơ. Cuối cùng, khinh thường bỏ lại câu “Tiếp tục quỳ, quỳ đến khi bản cung hết giận mới thôi” rồi mang người về tẩm cung.

Lỗ quý cơ đáng thương gặp tai vạ, trong lòng nàng chắc hẳn hận thấu xương A Sử Na Yến.

Luyện Nguyệt Sênh không muốn vạch trần A Sử Na Yến, tính tình công chúa của nàng nếu không biết thu liễm thì chỉ khiến càng nhiều người trong hậu cung này bất mãn thêm, kéo thù hận chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

A Sử Na Yến trêu chọc bao nhiêu người là chuyện của nàng ta, Luyện Nguyệt Sênh không muốn thay nàng thu thập cục diện rối rắm.

Thời gian cấp bách, Luyện Nguyệt Sênh không muốn trì hoãn, vội tuyên đám người Lục Oánh, Lam Huân tiến vào.

Chỉ mấy câu đơn giản, Lục Oánh lĩnh mệnh mà đi, Lam Huân cũng lui xuống.

Chưa tới một khắc đồng hồ, bên ngoài Phượng Tê cung ngoài liền quỳ một đám người, nhóm cung nhân không biết đã xảy ra chuyện gì, đều cúi thấp đầu quỳ trên mặt đất, trong lòng nhất thời cũng có chút bồn chồn. Những kẻ có mắc lỗi hoặc tâm tư bất an đã chịu không nổi bầu không khí nghiêm túc này mà run bần bật.

Động tác lần này của Phượng Tê cung, không đến nửa khắc liền truyền tai chủ tử các cung. Tâm tư nông cạn đương nhiên không biết Hoàng Hậu nương nương muốn làm gì, tâm tư thâm trầm đã đoán được lần này Hoàng hậu muốn chỉnh đốn Phượng Tê cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.