Từ khi Hoàng Hậu giao cho Tô quý tần trông chừng Trương tần, Tô quý tần rảnh rỗi liền chạy đến chỗ Trương tần. Cứ tám lần thì có bốn lần gặp Đức phi.
Ngày hôm nay, nàng sai phòng bếp nhỏ hầm chế canh gà đi đưa cho Trương tần, thật đúng lúc trước cửa Kỳ Vũ cung gặp Đức phi.
"Sao lại khéo như vậy, lại gặp Đức phi rồi."Tô quý tần giọng điệu ngạo mạn, liếc Đức phi một cái.
"Tô muội muội mới đúng là thật khéo!Cách năm ba bữa liền đến xem Trương tần."Đức phi khẽ mỉm cười.
"Hoàng Hậu nương nương giao cho ta trông chừng Trương tần, ta đương nhiên phải để bụng."Tô quý tần không còn kiên nhẫn nói chuyện với nàng, "Đức phi muốn trở về rồi, muội muội ta sẽ không tiễn, đi đường cẩn thận."
Dứt lời, nâng váy bước lên bậc thang, mắt nhìn thẳng, lướt qua Đức phi.
Đức phi từ đầu đến cuối vẫn duy trì ý cười, cuối cùng quay đầu nhìn người nọ một cái, mở miệng nói, "Chúng ta đi."
Cung nữ Hương Dương ở phía sau vội bước lên đỡ tayĐức phi.
Trong điện, Trương tần dựa vào giường mỹ nhân, một tay đặt trên bụng, thần sắc hơi ngẩn ra, khi nghe thấy tiếng thông báo bên ngoài thì hồi tỉnh lại, để cung nữ lên trước đỡ nàng.
"Ai nha, muội muội cứ ngồi đi, không cần đứng lên!" Tô quý tần nâng váy tiến vào, vẻ mặt tươi cười khoát tay chặn lại, "Ta sai phòng bếp nhỏ hầm canh gà, nghĩ chỉ có mình ta cũng không uống hết, liền đem đến cho muội muội."
Trương tần đỡ lấy eo đứng lên, để Tích Sanđỡ đi qua, mặt mày cười cong cong, tiếng nhẹ dịu dàng, "Đã khiến tỷ tỷ hao tâm tổn trí rồi."
Tô quý tần vội vàng bước lên đỡ lấy Trương tần, giả bộ trách cứ nàng nói: "Đã nói muội cứ ngồi yên đó, còn đứng lên làm cái gì." Vừa nói vừa đỡ nàng quay lại giường.
Sai người đem canh gà đặt trên án thượng, Tô quý tần ngồi xuống ghế thấp, quan sát Trương tần một cái, liền vừa lòng cười nói: "Không sai, xem ra ngự y cũng rất tận tâm, khí sắc của muội muội càng ngày càng tốt."
So sánh với trước kia, Trương tần cũng không suy nhược như thế, sắc mặt hồng nhuận, cũng có chút thịt, xem ra những ngày này xác thực là điều trị tốt.
Trương tần vỗ về bụng, cười có chút thẹn thùng, "Cũng nhờ có Hoàng Hậu nương nương và tỷ tỷ chăm sóc."
Lời này chính là nịnh nọt. Hoàng Hậu chỉ công đạo một câu liền không quản chuyện Trương tần, Trương tần lại nói là nhờ Hoàng Hậu chăm sóc, xem ra Trương tần này cũng không thành thật như tin đồn. Tô quý tần cười như có như không, liếc nhìn nàng một cái, liền nói: "Nương nương hiền lành, chỉ vì mọi việc quấn thân, bất đắc dĩ mới đem ngươi giao cho ta coi chừng." Dừng một chút, làm bộ lơ đãng nói đến: "Nói ra thì… ta đến chỗ muội mấy lần đều nhìn thấy Đức phi, Đức phi tỷ tỷ cũng rất quan tâm với muội nha."
Mi tâm Trương tần nhảy dựng, bất động thanh sắc cười cười, "Sau khi muội muội vào cung từng được Đức phi giúp đỡ, Đức phi thấy muội thân mình không tốt thì lui đến nhiều chút.Mấy ngày này cũng nhờ Đức phi tỷ tỷ giúp đỡ muội."
Tô quý tần "à" một tiếng, con ngươi đảo một vòng, gật đầu nói: "Thì ra là như vậy."Vừa nói vừa nâng chén trà nhấp một ngụm, "Nương nương đem ngươi giao cho ta coi chừng, sau này có thiếu thứ gì, không cần khách sáo, trực tiếp sai người qua báo cho ta một tiếng là được."
"Thiếp đa tạ tỷ tỷ hao tâm tổn trí."Trương tần cung thuận cúi đầu.
Tô quý tần gật gật đầu, mắt lướt qua bụng nàng, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, đừng nghĩ Trương tần thân mình không tốt, cả ngày mặt mày ủ dột, nhưng người ta chính là vận khí tốt, lại mang thai!
Vận khí tốt đến mức này, không phải ai cũng có.
— — —
Sau khi hồi cung, Cảnh Diễm đến Tuyên Chính điện xử lý chính vụ, Luyện Nguyệt Sênh trở về Phượng Tê cung, lại gọi Phan Lạc và Yên La đến.
Lần này xuất cung, ngoại trừ đến gặp Cảnh Dật trả đồ, còn có đi xem xét nhà tân hôn cho Phan Lạc và Yên La.
Mấy ngày này quá nhiều chuyện xảy ra, hôn sự của hai người đó cũng vì thế mà bị trì hoãn. Hiện tại mọi việc đều đã giải quyết xong xuôi, cuối cùng cũng có thể bắt tay vào chuẩn bị hôn sự cho họ.
"Bản cung đã nói chuyện với phụ thân, ngày thành thân, Yên La sẽ xuất giá từ Ninh quốc công phủ, cũng xem như là nghĩa nữ của phụ thân ta. Cũng có nghĩa về sau hai người được xem như thân thích của bản cung."
Yên La và Phan Lạc đồng loạtquỳ xuống, "Nương nương không được, ti chức có thể xuất giá từ Ninh quốc công phủ đã là ân huệ rất lớn. Làm sao có thể…có thể…" Vẻ mặt Yên La bối rối.
Luyện Nguyệt Sênh giơ tay, nhìn bọn họ, "Chao ôi, chuyện này và chuyện ban ân là hai chuyện khác nhau. Lúc bản cung bàn bạc cùng phụ thân, cảm thấy nếu chỉ đơn thuần để ngươi xuất giá từ Ninh quốc công phủ sẽ khiến người khác chỉ trích. Vì thế mới muốn nhận ngươi làm nghĩa nữ.Ngày mai rảnh rỗi, hai người cùng bản cung xuất cung một chuyến đến gặp phụ thân ta."
Yên La vẫn cảm thấy không thể tiếp thu, "Nhưng mà làm sao có thể…thân phận ti chức thấp kém…thật sự là không xứng! Ti chức và Phan Lạc đã khiến nương nương phí tâm phí sức, ti chức…"
"Nhớ kỹ, ngươi là nghĩa tỷ của bản cung."Giọng nói của nàng đột nhiên nghiêm lại, mang theo chút trầm tư, Yên La nghe được thì ngẩn người.
"Ngươi và Phan Lạc về sau chính là nghĩa tỷ và tỷ phu của bản cung, hai người các ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được."Giọng nói nàng mang theo uy nghi không chấp nhận bị từ chối.
Yên La ngơ ngác, Phan Lạc khẽ nghiêng đầu, kéo kéo tay áo của nàng một chút, dập đầu nói: "Đại ân đại đức của nương nương, ti chức và Yên La suốt đời không quên."
Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy thì khẽ cong khóe môi, nhìn về phía Yên La, Yên La hoàn hồn, tiếp lời "Ti chức tạ ân điển của nương nương."
"Hai người các ngươi mau đứng lên."Luyện Nguyệt Sênh cười nhẹ nhàng đứng dậy đỡ bọn họ, "Nếu đã nói về sau là người một nhà, những xưng hô như vậy cũng bỏ đi, khi không có người thì không cần câu nệ như vậy trước mặt ta."
Nghe được Hoàng Hậu tự xưng "Ta", Yên La ngây ngẩn, nhìn Phan Lạc một cái, thẹn thùng cười nói: "Nương nương, nhất thời ti chức chưa sửa được…"
"Ta hiểu." Luyện Nguyệt Sênh gật gật đầu, lại nói: "Nhà mới của hai người ở khu Tuyên Hà, đợi lát nữa Hoàng Dương sẽ nói cho hai người biết." Dừng một chút, nhìn hai người một cái, "Nhưng mà…chỗ ta có chút việc phải phiền Yên La rồi!"
"Nương nương sao lại nói thế?Có việc gì người cứ phân phó là được."
"Ta muốn ngươi giám thị Tề vương." Luyện Nguyệt Sênh nhìn Yên La, "Cảnh Dật hiện đang bị giam lỏng ở Tề vương phủ, bệ hạ không vội vàng muốn mệnh của hắn. Vì vậy ta và bệ hạ sẽ an bài cho ngươi một chức vị thích hợp, ngươi có thể giám thị nhất cử nhất động củaCảnh Dật."
Yên La định thần, gật đầu, "Ý của nương nương, ti chức hiểu."
Luyện Nguyệt Sênh gật gật đầu, lại nói vài chuyện với Yên La và Phan Lạc, rồi để họ trở về.
Đến tối thì Cảnh Diễm đến Phượng Tê cung dùng bữa với Luyện Nguyệt Sênh. Nàng liền nói cho hắn nghe tính toán của nàng.
Cảnh Diễm nghe xong, suy nghĩ một chút, nói: "Cũng tốt, cứ theo nàng nói đi. Sau khi thành thân thì để Yên La ngụ bên ngoài, cho nàng ta giám thị hắn cũng tốt."Vốn là một ám vệ, nếu như không làm ám vệ nữa mà chỉ ở nhà không thì cũng dễ cảm thấy nhàm chán, cho nàng ta ít chuyện làm cũng tốt."Thật ra thì Trẫm cũng phái người giám thị Cảnh Dật, về sau cứ cho Yên La cầm đầu, để bọn họ báo cáo hằng ngày cho nàng ta, sau đó cứ bảy ngày một lần lại tiến cung báo cáo cho Trẫm. Nàng cảm thấy thế nào?"
"Hóa ra bệ hạ đã sớm phái người giám thị…" Luyện Nguyệt Sênh hơi giật mình, ngượng ngùng cười nói: "Thần thiếp không biết."
Cảnh Diễm cười, "Nàng có tâm…Trẫm rất vui."
Bầu không khí trong điện tràn ngập ám muội, Thanh Linh vào điện dâng trái cây rồi lui xuống, đỏ bừng cả mặt, lại còn bị Hoàng Dương Hồng Tư đang giữ cửa trêu chọc.
Triệu Hoài Sinh nhìn bộ dạng nén cười của tiểu cung nữ, cũng híp mắt nở nụ cười, lại trông thấy một cung nữ từ bên ngoài tiến vào điện, một đường thẳng đến bên này.Đám người Hồng Tư trông thấy cũng không cười giỡn nữa.
Hoàng Dương lên nghênh đón, "Vị cô nương này là người của cung nào?Đến Phượng Tê cung làm gì?"
Giai Lương hành lễ, vẻ mặtgấp gáp, "Vị tỷ tỷ này, nô tỳ là thiếp thân thị nữ của Minh Hiền phi Hoa Thanh cung."
Hoàng Dương quan sát nàng một cái, vẻ mặt lạnh lùng, "Ngươi đến Phượng Tê cung có chuyện gì?"
"Mong tỷ tỷ đi vào thông báo với bệ hạ một chút.Nương nương nhà ta không biết vì sao lại đau đầu tức ngực, rất khó chịu, hy vọng bệ hạ có thể đến Hoa Thanh cung thăm nương nương nhà ta một chút."
Hoàng Dương nhíu mày, "Minh Hiền phi không khỏe, ngươi không đi mời ngự y, chạy đến đây mời bệ hạ làm cái gì?" Được! Minh Hiền phi này cũng học được chút thủ đoạn loại này đấy! Nhưng mà…tưởng dùng cái loại thủ đoạn không lên được mặt bàn này thì sẽ có người mắc bẫy nàng sao?
Giai Lương liền nói: "Rất nhiều ngày rồi bệ hạ chưa đến Hoa Thanh cung, nô tỳ thấy nương nương khó chịu mới nghĩ đến việc đến đây mời bệ hạ. Mong tỷ tỷ đi vào thông báo với bệ hạ một tiếng!"Dứt lời, lại khẽ cúi người.
"Chủ tử của ngươi không khỏe, chắc hẳn nên đi mời ngự y, bệ hạ không phải là ngự y, có thể chữa bệnh cho Minh Hiền phi sao?" Thanh âm Triệu Hoài Sinh mang theo chút cay nghiệt, "Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, chân long thiên tử, nếu đi Hoa Thanh cung bị lây bệnh, kinh động thánh giá, thì phải làm sao?"
"Niệm tình ngươi là người Đột Quyết, không biết quy củ của chúng ta, cũng vì chủ tử mới phạm sai lầm này.Tạp gia cũng không truy cứu, nhanh trở về đi."
Khóe mắt Giai Lương giật giật, có chút mất mặt, há há miệng, cuối cùng cúi đầu cúi người nói: "Tạ công công nhắc nhở, nô tỳ biết sai."
Triệu Hoài Sinh "Ừ" một tiếng, liếc mắt nhìn Giai Lương một cái, "Đã biết thì đi xuống đi. Đừng quên mời ngự y xem bệnh cho Minh Hiền phi."
Giai Lương cúi người "Vâng", cúi đầu lui ra ngoài.
"Các ngươi, vẫn là quá non, đây chỉ là chút thủ đoạn tranh sủng của cung phi, tạp gia thấy nhiều hơn các ngươi. Tựa như cung nữ vừa rồi, không cần biết chủ tử nàng ta là ai, chỉ cần dùng một câu là có thể đuổi người đi rồi."Triệu Hoài Sinh cười tủm tỉm liếc nhìn ba người Hồng Tư một cái.
Hồng Tư cười lên, khen tự đáy lòng: "Công công thật lợi hại!"
Hoàng Dương cũng gật đầu, "Quả nhiên là gừng càng già càng cay."
Hai người trong điện hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra bên ngoài.Lúc này Luyện Nguyệt Sênh đang cầm lấy quyển thoại bản mà Cảnh Diễm mới đem trả cho nàng, lật xem từng tờ, càng lật càng nhíu mày.
Thoại bản này là Cảnh Diễm đưa cho nàng sau bữa tối.Vì mấy hôm trước bận rộn, Cảnh Diễm cũng quên mất chuyện mấy quyển thoại bản của nàng.Hôm qua chợt nhớ đến, mới động thủ kiếm ra vài quyển rồi hôm nay đưa cho nàng.
"Đưa trước cho nàng quyển này, ngày mai Trẫm sẽ cho đem mấy quyển còn lại trả cho nàng."Cảnh Diễm có chút lúng túng dời tầm mắt.
Luyện Nguyệt Sênh không nói gì ngước mắt nhìn hắn, "Chú giải bên cạnh này…đều do bệ hạ viết sao?"
Cảnh Diễm đỏ mặt, cố làm ra vẻ trấn tĩnh gật gật đầu, "Là thói quen thôi!Cứ xem, xem mãi rồi không tự giác viết vào."Uống một chút nước, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, lại lập tức nhìn sang chỗ khác, có chút vội vội vàng vàng.
Luyện Nguyệt Sênh cũng hiểu được vì sao hắn xấu hổ kích động, đại khái cảm thấyloại hành vi này thực mất mặt, cho nên mới xấu hổ không dám nhìn nàng.Nàng liền nói: "Thần thiếp không nghĩ đến bệ hạ cũng có hứng thú với những thoại bản này." Nàng rấtmuốn cười.
Cảnh Diễm nhìn nàng một cái, lại mau chóng dời tầm mắt, "Trẫm chỉ muốn biết bình thường nàng thường xem loại sách gì."
Nghe vậy, nàng mỉm cười, dù chưa nhiều lời, nhưng trong mắt lại bao gồm ngàn vạn ngôn ngữ.
Cảnh Diễm bị nàng liếc nhìn,lòng đột nhiên bình tĩnh lại, cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại có chút cảm giác khác lạ.Giống như có một vài thói quen nhỏ hắn không muốn để người khác biết.Nhưng mà người trong lòng mình lại phát hiện. Tuy rằng có chút xấu hổ nhưng khi người kia chấp nhận thói quen đó, hắn liền cảm thấy tâm hoa nộ phóng.
Hắn rất cẩn thận lại gần nàng, lấy thoại bản ra khỏi tay nàng, nhìn bộ dạng kinh ngạc của nàng, cười nói: "A Sênh, chúng ta là phu thê đúng không?"
Nàng gật đầu, "Đương nhiên!"Không biết vì sao hắn lại nói chuyện kì lạ thế này.
"Vì là phu thê nên nàng có thể giễu cợt Trẫm, Trẫm sẽ không tức giận."Hắn quơ quơ quyển thoại bản trước mắt nàng.
Nàng vô tội nói: "Bệ hạ, thần thiếp không có ý muốn cười người. Thần thiếp cảm thấy thói quen này rất tốt, có ý tưởng gì, liền ghi chép lại, vừa xem liền hiểu ngay."
Hắn cười cười, âm thanh càng thêm ôn nhu, "Chúng ta là phu thê, có phải nên làm chuyện phu thê nên làm không?" Thanh âm ôn hòa nhu tình mang theo chút mê hoặc lòng người.
Luyện Nguyệt Sênh ngớ ra.
Tác giả có lời muốn nói: Luyện Nguyệt Sênh: Bệ hạ ngươi muốn làm cái mao gì?