Trung Cung Lệnh

Chương 204: 204: Đại Loạn





"Đến giờ ra ngoài rồi, Tang Chi."
Tĩnh phi mở ra cánh cửa bên hông kho củi, nơi mà ngay cả Tứ Hỉ cũng đã được căn dặn không được phép lại gần.

Nơi có người Hoàng hậu đã ngày đêm bận tâm lo lắng suốt hai tháng, Tang Chi.
Có thế nào cũng không nghĩ ra được người ra tay là Tĩnh phi, Tang Chi còn tưởng rằng đứng sau một màn này là người của Thái hậu.

Lúc này nàng phẫn nộ mà không biết nói cái gì cho phải.
Tĩnh phi lại chỉ nhàn nhạt, "Ngươi không chết, Hoàng hậu nương nương hẳn phải mừng lắm."
Nhưng đã hai tháng Hoàng hậu không nghe được tin tức của Tang Chi, người sống chết không rõ khiến nàng ăn ngủ không yên.

Nghĩ đến không biết nàng đã vượt qua hai tháng này như thế nào, Tang Chi nổi điên, bật dậy nhào đến muốn siết lấy cổ Tĩnh phi.
"Ngươi...!đồ điên này!"
"À?" Tĩnh phi lại chẳng hề để ý, "Ta cũng đã nói cho Hoàng hậu rồi, ngươi sẽ không chết được đâu.

Thấy không? Ta chẳng giống như các ngươi, miệng chỉ toàn lời dối trá!"
Tang Chi nghiến răng nghiến lợi, thanh âm trầm thấp âm u phát ra từ cuống họng, "Cái chết của Cẩm Tú không liên quan đến bọn ta! Ngươi điên rồi có phải không, có bản lĩnh thì đi tìm Thái hậu đòi mạng đi!"
"Ta khắc sẽ đòi cho bằng được." Tĩnh phi nhind Tang Chi phát cuồng mà vẫn không quan tâm, cười như chẳng phải cười: "Ngươi đừng khờ khạo như thế, nghĩ Hoàng hậu thiên chân vô tà đó ư?"
Tang Chi căm căm nhìn vào đôi mắt Tĩnh phi, chợt nhận ra bây giờ thứ Tĩnh phi cần có lẽ là cần mình giết chết nàng đấy.
"Ngươi muốn chết phải không? Ta sẽ không cho ngươi toại nguyện." Tang Chi cắn răng, "Khi ấy ngân phiếu của Cẩm Tú ở trong tay ta, di ngôn của nàng cũng ở trong tay ta, ngươi biết không?"
Tĩnh phi trả lời yếu ớt, "Rồi ta cũng sẽ sớm biết được thôi."
"Cẩm Tú hận ngươi đến xương tuỷ." Tang Chi vẫn nói, "Hận ngươi ép nàng xuất cung, nàng chưa từng phụ ngươi nhưng ngươi lại không biết nàng đã phải trải qua những gì.

Ngươi không nói cho nàng biết đã tự ý sắp xếp ép nàng xuất cung, giờ này cũng chỉ còn lại cô hồn dã quỷ.

Ngươi nghĩ Cẩm Tú vẫn còn muốn gặp ngươi?"
Tĩnh phi sững sờ, đột nhiên quát lớn, "Ngươi nói càn!"
"Thử nghĩ xem nếu ngươi là Cẩm Tú ngươi có hận không?" Tang Chi tức giận, "Ngươi nghĩ ngươi còn có thể tìm được Cẩm Tú? Nàng sẽ l l không tha thứ cho ngươi đâu."
Tĩnh phi coi như mất hồn, nắm chặt tay Tang Chi không buông.


Nhưng cái nắm tay này cũng chẳng còn mấy phần sức lực nữa.

Tang Chi đẩy Tĩnh phi ra, lao thẳng về phía Khôn Ninh cung.
Lúc này Đổng Ngạc phi đã hoăng, triều dã chấn động.

Hoàng đế đau buồn không thượng triều, ban chiếu hạ lệnh tất cả nô tài Thừa Càn cung phải tuẫn táng, xuống nơi suối vàng hầu hạ chủ tử.

Mà Hoàng hậu, đã hai tháng rồi, nàng ngày đêm bất an, trằn trọc đau khổ, chỉ một khoảng thời gian ngắn như thế thôi mà khiến cho vài sợi tóc mai của nàng điểm bạc.

Tang Chi thất thểu chạy tới đây, cảm giác như từ xa xa trông thấy thân ảnh Hoàng hậu đã đủ khiến trái tim nàng đau nhức.

Ngày qua ngày hoang mang nhẫn nhịn lại tuyệt nhiên không thể nghĩ được người phía sau lại là Tĩnh phi, rằng vậy Tĩnh phi sẽ ra tay làm loại chuyện này ngay ở thời điểm mấu chốt như thế.

Mà sống không thấy người, chết không thấy xác, như thế khiến Hoàng hậu luôn trong trạng thái không thể ăn chẳng thể ngủ, lại thủy chung không để mình đánh mất hy vọng.

Nàng không dám cả nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất.
Thái Uyển Vân được ban ơn cho phép ở lại hầu chủ tử, lúc này đang đỡ Hoàng hậu ra ngoài, chuẩn bị tới Thừa Càn cung.

Thế nhưng vừa mới bước ra khỏi Khôn Ninh cung Tang Chi đã lao tới từ phía sau, níu chặt lấy tay Hoàng hậu.
Hoàng hậu vừa quay đầu lại lập tức sợ hãi đến ngây người, "Tang Chi!" Lời vừa bật khỏi miệng hốc mắt đã hồng lên, "Tang Chi..." Hoàng hậu dùng hết sức bình sinh nắm chặt lấy cổ tay Tang Chi, "Ngươi...!Ngươi..."
Tang Chi nghẹn ngào, cõi lòng nhức nhối vì xót xa vẫn trấn an, "Ta...!ta không sao, là Tĩnh phi, ngươi đừng sợ."
Tĩnh phi.

Hoàng hậu hiểu ra lập tức, lời ngày ấy Tĩnh phi nói là sự thật.

Nhất thời, trong lòng nàng hỉ nộ đan xen, rồi nhìn Tang Chi đã tưởng rời xa nay lại quay trở về, cỗ phẫn nộ trong lòng vừa dâng lên nay lại đã hoà hoãn.
"Khiến cho nàng lo lắng." Tang Chi áp chế xót xa, buông Hoàng hậu để thu vén tâm tình.

Rồi đỡ lấy tay Hoàng hậu cánh tay, nói, "Chúng ta tới Thừa Càn cung."

"Được."
Chỉ cần có người bên cạnh đây, thế là được rồi.
Thừa Càn cung.
Nhũ nương của Đổng Ngạc phi, Triệu ma ma, cũng đã bị tống giam chờ tuẫn táng, trước sau không có cơ hội mở miệng nói một lời sau cuối.

Giờ khắc này đây ai cũng đều chẳng có một cơ hội mở miệng, Hoàng đế lúc này tuyệt nhiên không để lời của bất kì ai, ngay đến lời của Thái hậu dường như lúc này cũng chẳng đáng để cho Hoàng đế bận tâm để vào tai.

Cung phi lục tục kéo đến đông đủ, duy chỉ có Trinh phi không tới.
Tang Chi căng thẳng trong lòng, vội vàng muốn tới Chung Túy cung.

Hoàng hậu lại không chịu buông tay để nàng đi một mình, nói, "Ta đi cùng ngươi."
Thừa Kiền cung nổi lên phong ba, dù là ai cũng khuyên được Hoàng đế, nhìn cảnh chỉ cần nhiều lời chọc giận thánh nhan đã bị ban chết như thế đương nhiên không ai dám nhiều lời.
Trong một khoảnh khắc, nội cung rối loạn thành một mớ bòng bong.
Tang Chi và Hoàng hậu đi thẳng đến Chung Túy cung, đến nơi mới biết Trinh phi đã bất tỉnh nhân sự, vừa tỉnh lại ít lâu.

Đã mở mắt ra rồi mà như thể là đại não không còn phản ứng với thế giới xung quanh, cả người cứng đơ như hoá thành tượng đá, chỉ thấy có hàm răng nghiến lại không thôi.
Hoàng quý phi qua đời, từ trên tiền triều cho đến dưới dân gian đều phủ một bầu không khí bi ai.
Thái hậu cũng đã đổ bệnh, mà Hoàng đế lại chỉ một mực túc trực bên di thể Đổng Ngạc phi, mặc cho văn võ bá quan quỳ đầy đại điện cũng không mảy may nghe lời can gián.
Đang loạn đến như thế, bất chợt nghe Hoàng hậu hỏi đến tình hình của Vĩnh Thọ cung, Thái Uyển Vân chần chừ, "Bẩm Hoàng hậu nương nương, nghe nói...!Tĩnh phi nương nương đào hài cốt của Cẩm Tú lên, nói rằng muốn đem đi.

Đã bị cung nhân ngăn lại rồi, nhưng nhất định không chịu rời hũ hài cốt nửa bước."
Loạn.

Loạn thật rồi.
Hoàng đế vẫn ngang ngạnh không chịu từ bỏ, đùng đùng kiên quyết phải cho nô tài trên dưới Thừa Kiền cung tuẫn táng theo hầu hạ chủ tử, khiến cho Thái hậu đã vốn sinh bệnh nay tức giận vô cùng, hành vi hung ác như thế chẳng phải là của minh quân.
Tô Ma Lạt Cô khuyên nhủ, "Hoàng quý phi khi còn sống thích hay làm việc thiện, vô cùng lương thiện, nơi suối vàng sao nỡ nhìn tính mạng người vô tội bị tổn hại vì mình? Xin Hoàng thượng nghĩ lại!"
Đổng Ngạc phi nghìn tính vạn tính lại không tính tới những người quanh mình sẽ vong mạng dưới tay Hoàng đế.


Cùng lúc ấy, Hoàng quý phi được truy phong Hiếu Hiến Hoàng hậu, chiếu điển lễ dành cho Hoàng hậu đưa vào chôn cất trong Hoàng lăng.
Nơi đây chỉ còn có Trinh phi.
Trinh phi hận Thái hậu thấu xương, hận Hoàng đế cũng thấu xương.

Giờ đây việc duy nhất nàng muốn làm là tới gặp Hoàng đế, trước mắt nàng chỉ còn lại phẫn nộ dành cho Thái hậu cùng với oan khuất của Đổng Ngạc phi.

Đâu ai ngờ được rằng Hoàng đế ấy vậy mà sẽ nói, "Trẫm thân là vua một nước, ngay đến người phụ nữ mình yêu còn không bảo vệ nổi, như thế nào còn tư cách làm Hoàng đế!" Hắn u uất chán nản, chỉ muốn thoái vị, từ bỏ ngự giai để tu nhờ cửa Phật.
Bốn chữ thoái vị xuất gia này như một đòn đả kích lớn chưa từng có đối với Thái hậu, cảm thấy như thể diện của nhất tộc Ái Tân Giác La đã bị Hoàng đế huỷ hoại không còn một chút.

Ngay đến như chủ vị Ninh Thọ cung cũng đã gần như suỵ sụp.
Tang Chi trông chừng để mắt đến Trinh phi, nhớ lại lời Hiếu Hiến Hoàng hậu dặn dò, cũng e sợ cho Trinh phi sẽ nghĩ quẩn.

Nhưng lại thấy Trinh phi dường như không có ý định tìm đếm vái chết, chỉ là trạng thái như bị thất hồn lạc phách, thi thoảng lại thều thào, "Xuất gia? Hắn dựa vào cái gì mà đòi xuất gia, tỷ tỷ yêu hắn như vậy, sao hắn lại không đi theo tỷ tỷ chứ?"
Trinh phi muốn gặp Hoàng đế, mà ý Hoàng đế đã quyết, tự giam mình trong tẩm điện, dù là ai cầu kiến cũng không tiếp.
Tang Chi vốn đã nuôi lòng oán hận với Hoàng đế, cho đến một đêm nọ, nàng cả gan hỏi Trinh phi, "Người thật lòng muốn Hoàng thượng phải chết ư?"
"Hắn đáng chết."
Tang Chi nghe vậy, mới nói, "Thay vì trông chờ ngày ấy đến, chi bằng tự tay tiễn hắn hắn một đoạn?"
Trinh phi giật mình, "Ngươi nói gì?"
Tang Chi không nhắc lại nữa.
Trinh phi trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên cười có chút điên dại, "Tốt, tốt lắm, tốt nhất nên tiễn hắn một đoạn.

Hắn phải đi theo bầu bạn với tỷ tỷ mới đúng.

Tỷ tỷ yêu hắn như vậy, tỷ tỷ chết cũng là chết vì hắn!"
Tang Chi đổi một thân u phục thái giám, hai người đi tới Thừa Kiền cung cầu kiến Hoàng đế.

Ở nơi đây không có ai quen thuộc với nơi này hơn các nàng, hai người lợi dụng tình cảnh hỗn loạn, cứ thể lặng lẽ lẻn vào.

Nhân khi Tang Chi đánh ngất xỉu tiểu thái giám đứng trước cửa tẩm điện, Trinh phi đã như một bóng ma, bước vào bên trong.
Hoàng đế không nghĩ tới Trinh phi sẽ xuất hiện ở nơi này.

Hắn có thể nổi giận với bất kỳ ai, lại không thể nổi giận với tộc muội của Đổng Ngạc phi, bèn nhìn nàng chằm chằm, xem nàng muốn làm gì.
Trinh phi tiến lại gần, đưa cho Hoàng đế một khối ngọc bội, "Đây là vật tuỳ thân của tỷ tỷ."

Hoàng đế nhận lấy, quý trọng đến độ hôn ngọc bội không ngừng, thấy vật như thấy người, lệ rơi đầy mặt.
"Hoàng thượng đã từng thật lòng yêu tỷ tỷ bao giờ chưa?" Trinh phi bỗng hỏi, "Tỷ tỷ cả đời chờ mong, bất quá cũng chỉ mong có một lòng yêu nàng đến khi bạc đầu, chẳng ngờ cuối cùng lại bị gả cho thiên tử rồi vong mạng ở nơi đây không được chết già.

Hoàng thượng đã bao giờ áy náy với tỷ tỷ hay chưa?"
Hoàng đế sửng sốt.
"Thay vì muốn xuất gia thì sao Hoàng thượng không đi cùng tỷ tỷ? Tỷ tỷ ở dưới cửu tuyền một thân một mình, nữ tử mỹ mạo chân yếu tay mềm không biết liệu có bị ức hiếp hay không?" Thanh âm Trinh phi nhẹ nhàng nhưng ánh mắt tràn đầy si hận, "Hoàng thượng, người luôn nói tiếng yêu, sao yêu mà không đi theo tỷ tỷ đây?" Còn đang nói, Trinh phi đã giật lấy ngọc bội trong tay Hoàng đế, "Ngươi xem, di vật duy nhất ngày ngươi có tư cách chạm vào ư? Từ khi tỷ tỷ tiến cung đến nay luôn bị Thái hậu chỉ trích trút giận, ngươi biết rõ mà coi như không? Ngươi là kẻ nhu nhược, ngươi vốn không xứng với tỷ tỷ! Tỷ tỷ đến ngày hôm nay còn không phải là vì ngươi sao? Chính ngươi hại chết tỷ tỷ của ta!"
Trinh phi bỗng nhiên phát cuồng, như sét đánh là lao đến, nhét ngọc bội vào miệng người đang ngồi thẫn thờ.

Ngọc bội kia đã tẩm sẵn cực độc.
Hoàng đế kịch liệt giãy giụa một hồi, phun được ngọc ra rồi, vậy mà lại dừng phản kháng, "Phải, ngươi nói rất đúng, là trẫm không bảo vệ được nàng, là trẫm hại nàng, nàng phải nhận hết ấm ức...!Trẫm biết rõ...!Trẫm cũng biết như thế..."
Trinh phi đột nhiên hoá đá, tựa như đột nhiên bừng tỉnh, giật lùi về sau rồi lảo đảo chạy ra.

Nàng không thể giết Hoàng đế được, vì hắn là người tỷ tỷ của nàng yêu, nàng sợ tỷ tỷ ở dưới cửu tuyền kia sẽ không tha thứ cho mình.

Trinh phi tông cửa xông ra.
Tang Chi còn đang yên lặng canh giữ trước cửa tẩm điện bỗng thấy Trinh phi như người mất hồn lao ra, bộ dáng khiến cho Tang Chi cũng hoảng hồn nhảy dựng, vội vàng Trinh phi chạy tới nấp trong góc khuất.

Nơi nội cung này quá hỗn loạn, bên ngoài người người kéo đến cầu kiến loạn thành một đoàn, bên trong ai nấy ngơ ngác kinh hoảng, ấy thế mà hai người các nàng có thể tẩu thoát.
Đêm đó, Hoàng đế triệu kiến bốn vị đại thần Tác Ni, Tô khắc Tát Cáp, Át Tất Long, và Ngao Bái tới tẩm điện, hạ chỉ lập Huyền Diệp làm Thái tử, bổ nhiệm bọn họ làm đại thần phụ chính, mật chỉ gửi gắm bốn vị đại thần một lòng phò tá ấu Đế, không để vây cánh Thái hậu lấn lướt chuyên quyền.

Di chiếu đã lập, hậu sự phân phó, bốn vị đại thần quỳ gối, lĩnh mệnh lui ra.

Đêm ấy chỉ có một mình Hoàng đế ngồi trong tẩm điện, khoanh chân ngồi đó, nuốt ngọc mà chết.
Hoàng đế băng hà.

Tin dữ động trời lập tức truyền khắp Tử Cấm Thành.
Sau đó ít lâu, Trinh phi hoăng thệ, treo cổ tự vẫn.

Sự việc này được Sử quan chép lại rằng Trinh phi Đổng Ngạc thị là người trinh liệt, tình nguyện tuẫn táng theo hầu Hiếu Hiến Hoàng hậu.

Sau, phong thụy cũng là một chữ Trinh.
—— Hết chương 145 ——



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.