Viên Cầm cầm khăn lau vừa tiến vào liền thấy Hạ Đông Noãn nắm một mảnh sứ ngơ ngác đứng trước những mảnh vỡ của bát canh gà. Miếng sứ thoáng loé lên phản chiếu ánh sáng, trong khoảnh khắc, lại tăng thêm một loại cảm giác làm cho người ta tâm hoảng ý loạn. Mạt tàn nhẫn loé lên trong mắt Hạ Đông Noãn lại làm cho Viên Cầm có phần khẩn trương quá độ.
"Đại tiểu thư, cô muốn làm gì???"
"Đừng tới đây." Hạ Đông Noãn cầm mảnh vỡ để sát động mạch cổ tay của mình, gắt gao nhìn Viên Cầm, cảnh cáo bà. Kỳ thật Hạ Đông Noãn cũng không biết vì sao mình phải làm vậy, nàng không muốn chết, cầm mảnh sứ cũng chỉ là phản ứng theo bản năng, thật giống như một loại bản năng, một động tác từ trong cõi u minh. Nhưng sau khi cầm lên lại khiến dì Cầm hiểu lầm, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi. Không muốn bị ai tới gần, mà việc đó có thể dùng để uy hiếp rất có hiệu quả. Huống chi còn cần làm cho dì Cầm đồng tình với mình để đạt được mục đích.
"Cô bỏ xuống đã, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà, đại tiểu thư, cô trăm ngàn lần đừng làm chuyện gì điên rồ, cô nói..." Viên Cầm bị doạ đến nói năng lộn xộn, muốn đi gọi phu nhân, nhưng lại sợ mình vừa rời đi một chút sẽ kích thích Hạ Đông Noãn, mà phòng này hiệu quả cách âm vô cùng tốt, vệ sĩ ngoài cửa không nghe được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
"Dì Cầm, con không muốn làm cho cha mẹ chấp nhận, cũng không có ý muốn tranh cãi với mẹ, con chỉ muốn liên lạc với Hàm mà thôi. Một thỉnh cầu nho nhỏ như thế chẳng lẽ cũng quá phân sao?"
"Vậy cô bỏ thứ cô đang cầm trên tay xuống đã rồi nói sau, cô cầm như thế, làm mình bị thương thì sao!!!"
"Dì Cầm, con chỉ có một yêu cầu như thế, cho tới giờ con cũng chưa từng cầu xin dì cái gì, nhưng lần này, con dùng tính mệnh của mình cầu dì."
"Chao ôi, cô bỏ cái thứ trên tay xuống đã! Chuyện gì đi nữa chúng ta cũng có thể từ từ thương lượng mà!"
"Dì Cầm, dì không cần nhiều lời, chỉ một câu thôi, dì có chịu giúp con hay không? Đơn giản thế thôi." Hạ Đông Noãn nhìn chằm chằm Viên Cầm, kỳ thật nàng rất sợ Viên Cầm sẽ không chịu, quay ra tìm mẹ mình. Như vậy sẽ không đạt được mục đích. Trong lúc điện quang hoả thạch, nàng chỉ có thể tiếp tục diễn.
"Được rồi, tiểu thư, nhưng dì chỉ có thể đáp ứng cô lúc này thôi, phu nhân và cô đều có nỗi khổ riêng, mà dì Cầm tôi lại mềm lòng, không nhìn nổi hai người như thế. Nhưng dì căn bản cũng không biết nên làm thế nào mới phải, để dì đi lấy một sợi dây nối điện thoại, nhưng chỉ có thể gọi một lần mười phút, gọi xong rồi dì sẽ lập tức lấy đi, nếu không phu nhân trách tội xuống tôi thật sự không gánh nổi."
Hạ Đông Noãn suy nghĩ, đành phải thoả hiệp, dù sao làm cho Viên Cầm hy sinh lẫn mạo hiểm nhiều như vậy, Hạ Đông Noãn vẫn có chút băn khoăn trong lòng. Nàng gật gật đầu, bỏ mảnh sứ trên tay xuống, chỉ là, nàng không đưa cho Viên Cầm, vẫn cầm trong tay.
Viên Cầm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn vẻ mặt cảnh giác cùng bộ dáng kinh hoảng của Hạ Đông Noãn, vừa đau lòng lại bất lực, biện pháp nào mới là cách giải quyết tốt nhất đây, thật sự sầu chết người mà.
Bà thừa dịp Diệp Văn Phương không chú ý, lén lút vào kho chứa đồ, tìm một sợi dây cáp điện thoại giấu trong túi áo, mang tới cho Hạ Đông Noãn. Lần đầu tiên làm loại chuyện này, Viên Cầm là người thành thật, trong lòng vẫn như đánh trống, chỉ hy vọng trong vòng mười phút không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Tút ~ tút ~ tút"
Dây điện thoại trong phòng được kết nối, Hạ Đông Noãn liền khẩn cấp bấm dãy số làm lòng mình rục rịch không yên, tràn đầy hy vọng đều trút xuống dãy số này, cũng không chú ý tới Viên Cầm đã len lén dọn hết mảnh bát vỡ đi rồi.
Chỉ là, Hạ Đông Noãn không ngờ từ ống nghe truyền đến vẫn là tiếng tổng đài đơn điệu không ngừng lặp đi lặp lại, "thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Nàng nghĩ trong lúc nhất thời Y Vận Hàm không nghe tiếng chuông di động, cũng không từ bỏ ý định, tiếp tục gọi một lần, nhưng ngay cả gọi bốn năm lần cũng không có ai nghe máy, không liên lạc được? Tình huống gì? Không phải tắt máy hay hết pin, bị doạ một lần Hạ Đông Noãn như chim sợ cành cong, bắt đầu dần dần hoảng loạn. Bấm mấy lần, đều lo mình bấm nhầm số.
Thời khắc quan trọng như vậy, Hạ Đông Noãn thật sự hy vọng thanh âm của Y Vận Hàm sẽ lập tức xuất hiện ở tai nghe, tiếng tổng đài lạnh như băng lặp đi lặp lại không ngừng lại càng làm nàng chới với. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng không biết, nhưng Y Vận Hàm không nghe máy lại làm cho niềm tin duy nhất mà nàng coi như như cọng cỏ cứu mạng bị ăn mòn từng chút từng chút một.
Nước mắt lã chã chơi xuống bàn phím. "Hàm, nghe máy đi! Cầu xin chị nghe máy đi mà!" Hạ Đông Noãn có chút không chống đỡ nổi nữa, sắp hỏng mất. Nàng chưa bao giờ ngờ mình yếu đuối đến thế, một cú điện thoại không thông, có thể phá vỡ toàn bộ cột trụ tinh thần của mình.
Viên Cầm nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Hạ Đông Noãn, muốn an ủi lại không biết mở miệng thế nào.
"Đại tiểu thư, thôi đi."
"Chị ấy sẽ tiếp điện thoại mà."
Hạ Đông Noãn không biết Y Vận Hàm xảy ra tình huống gì, vì thế càng thêm lo lắng, càng làm cho người ta hoảng hốt. Không thể ngừng động tác bấm số trên tay, giống như chỉ có hành động lặp đi lặp lại ấy mới làm cho trái tim tiếp tục đập. Giống như chỉ có kiên định như thế mới có thể làm cho mình không bị cảm xúc tiêu cực nhấn chìm.
"Két ~"
Cửa bị mở tiến vào, giày cao gót của Diệp Văn Phương dẫm trên sàn, phát ra tiếng vang thanh thuý. Bà vốn nghĩ đến việc vào nói chuyện tử tế với Hạ Đông Noãn, lại thấy Hạ Đông Noãn vừa khóc, vừa kích động bấm điện thoại, còn có Viên Cầm mặt mày xanh mét bối rối. Nhìn dây điện thoại cắm phía sau, ngữ khí của Diệp Văn Phương rốt cuộc trở nên không tốt.
"Chị Cầm, chị ra ngoài trước đi. Lần sau còn như vậy thì đừng trách tôi không khách khí."
"Xin lỗi, phu nhân." Viên Cầm cúi đầu, nhanh chóng đi ra ngoài, bà cũng biết mình làm không đúng, cho nên không nói gì, cầm túi rác ra ngoài, đóng cửa lại.
"Đừng gọi nữa, con bé sẽ không nghe máy của con đâu."
"Mẹ! Có phải mẹ làm gì chị ấy không? Lỗi đều do con, mẹ đừng..." Hạ Đông Noãn khó có thể tin nhìn Diệp Văn Phương đang đi ngày càng gần tới mình, ngữ khí khẳng định như đã đoán trước kia làm cho lòng nàng như có sợi dây đứt phựt, tựa như rơi vào bóng tối vô tận. Thế cho nên nàng căn bản không kịp tự hỏi đã bật thốt ra, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng loạn trước nay chưa từng có. Nàng không phải không biết, đến một cấp độ nào đó, có thể dùng tiền mua sinh mệnh.
"Tiểu Noãn, ở trong mắt con, mẹ là người như vậy sao?" Diệp Văn Phương tận lực nén giận, muốn làm gì đó căn bản không phải bà, nhưng lời chất vất của Hạ Đông Noãn tựa như một mũi tên ghim thẳng vào chỗ sâu nhất trong lòng, máu chảy thành sông.
"Mẹ! Hàm không làm gì cả..."
"Tiểu Noãn, con đừng có càng nói càng quá đáng! Mẹ có nói mẹ muốn làm gì nó sao?"
"Nhưng mà, vì sao con không gọi được cho chị ấy?"
"Chuyện đó thì có liên quan gì với mẹ? Con ngay cả mẹ mình mà cũng không tin à???"
"Không phải không tin, là con...lo cho chị ấy."
Hạ Đông Noãn nhìn Diệp Văn Phương đã tức giận đến cực hạn, không dám nói gì nữa, nhưng trong lòng lại khẩn trương muốn chết đối với việc Y Vận Hàm mất tích, đành phải sợ sệt trả lời.
"Được, để mẹ nói cho con biết rõ ràng. Con có biết vì sao mẹ lại biết chuyện của con và tiểu Hàm không? Tất cả đều là do ông nội con bé gọi cho mẹ, kêu mẹ từ Mỹ về. Nếu mẹ có làm gì thì cũng chỉ là mẹ lo ông ấy sẽ làm gì với con đó biết không!!!"
Trong đôi mắt thành thục của Diệp Văn Phương loé lên quang mang tổn thương, thậm chí ứa ra một chút nước mắt. Người mà mình càng để tâm, chỉ tuỳ tiện nói một câu thôi cũng sẽ làm cho mình thương tích đầy mình. Bà thật sự đau lòng, ở trong mắt con gái, mình thế nhưng lại biến thành một kẻ không từ thủ đoạn.
"Cái gì?! Là ông ấy, sao có thể?" Hạ Đông Noãn nghe những lời không kiềm chế được chưa từng thấy của Diệp Văn Phương, tựa hồ tìm lại được một tia lý trí, đồng thời cũng bị doạ. Ông nội của Hàm sao biết được, không có khả năng chứ? Nhưng đột nhiên nhớ tới tên bắt cóc muốn cùng chết chung với Hàm cũng đều biết chuyện của mình, liền cảm thấy chuyện này không phải không có thể xảy ra.
"Tin hay không tuỳ con, dù sao trong mắt con mẹ cũng đã không đáng tin gì rồi." Diệp Văn Phương tức giận nói.
Hạ Đông Noãn đột nhiên ý thức được những lời mình thốt ra mà không kịp nghĩ đã tổn thương mẹ mình biết bao nhiêu. Nàng vốn luôn là một đứa con biết ý người khác, đối với nàng mà nói, thốt ra những lời như vậy là tội không thể tha thứ. Nàng ngẩng đầu, mắt sưng đỏ, khoé mắt còn vương nước mắt, có chút ăn năn nói: "Con xin lỗi, mẹ à, con...con không cố ý, chỉ là con lo quá thôi."
"Không cần xin lỗi, mặc kệ con nghĩ thế nào, mẹ cũng sẽ không chấp nhận cho con và tiểu Hàm. Cứng mềm gì cũng không thể giải quyết, con nghĩ cũng đừng nghĩ. Mấy ngày này, con ngoan ngoãn ở trong nhà đi, không cần ra ngoài, bên trường học mẹ sẽ xin phép giúp con."
"Cái gì! Thế nào thì mẹ cũng phải cho con một lý do chứ, vì sao lại nhốt con trong nhà?"
"Không vì lý do gì cả, lý do chính là mẹ là mẹ con, mẹ sẽ không hại con!"
Diệp Văn Phương giữ mọi chuyện lại trong lòng, kỳ thật đối với bà mà nói, so với sự bài xích đối với tình cảm của hai đứa con gái, bà càng sợ Y gia sẽ áp dụng hành động gì đối phó với Hạ Đông Noãn. Y Thịnh là "lãnh diện vương" trong thương trường, không có gì mà ông ta không dám làm. Nhưng bà không nói cho Hạ Đông Noãn biết, bà tình nguyện Hạ Đông Noãn hận mình, cũng không muốn để nàng lại lấy thân mạo hiểm vì tiểu Hàm nữa.
Nói xong, Diệp Văn Phương xoay người, đột nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hạ Đông Noãn: "Con sẽ chết, không có Hàm, con tình nguyện chết."
"Con sẽ không, con là con gái của mẹ, tính cách và giá trị quan của con mẹ hiểu, con sẽ không phí hoài bản thân mình, bởi vì con biết một khi chết rồi thì chẳng còn cơ hội gì cả."
Diệp Văn Phương dừng bước, quay đầu nhìn thật sâu Hạ Đông Noãn, giống như muốn nhìn thấu con gái mình. Tiếp thu ánh mắt kinh ngạc lại vụt sáng của Hạ Đông Noãn, bà hít một hơi, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Con là do mẹ sinh ra, sao mẹ có thể hại con được, sao có thể không lo lắng cho con đây, nhưng tất cả những chuyện này lại đều làm tổn thương con. Diệp Văn Phương thật sự không biết phải làm sao bây giờ, bà từng nghĩ chỉ cần Hạ Đông Noãn thật lòng thích, chàng trai kia dù gia thế điều kiện thế nào, cho dù mình có chướng mắt đi nữa cũng sẽ vì Hạ Đông Noãn mà cố gắng thích.
Nhưng hiện tại người đó dĩ nhiên lại là tiểu Hàm, không ngờ lại là một đứa con gái. Tất cả chuyện đó, như một cây gậy đập nát lý trí của Diệp Văn Phương. Làm mẹ của Hạ Đông Noãn, chuyện này thật sự quá khó khăn để chấp nhận, cũng quá thoát ly thế giới hiện thực.
Cho nên, đôi khi vận mệnh khó xử như thế đó, tưởng thành toàn, lại hoá ra chia rẽ. Tới tới lui lui giống nhau đều đả thương người, huyết nhục mơ hồ.
Hết chương 74