"Rầm rầm rầm" dưới ống tuýp của Tạ Phi Thiên từng người từng người ngã xuống, Tạ Phi Thiên trong thế bị vây mà cứ như chốn không người hoành hành, còn vài tên có thể đứng vững rốn cục sợ rồi, liền lùi lại, khuôn mặt hoảng sợ.
Tạ Phi Thiên đứng im thu tuýp sắt, tuýp sắt vác trên lưng, mặt hắn lạnh lùng nhìn đám côn đồ, cả đám không tự chủ lùi lại phía sau, mặt mày tái mét.
"YAA.A.A....." Tạ Phi thiên đột nhiên há mồm, hét lên. Những người kia hai chân run cầm cập, không dám ở lại, xoay người hốt hoảng bỏ chạy.
"Keng, anh hùng cứu mỹ nhân, khen thưởng dị năng điểm 50 điểm". Thanh âm hệ thống vang lên trong đầu Tạ Phi Thiên.
Khà khà, tiêu hao 50 điểm bù đắp lại rồi. Tạ Phi Thiên mừng thầm trong lòng.
Ném trong tay ống tuýp, Tạ Phi Thiên xoay người đi đến bên Lan Hinh. Lan Hinh đang co rút bên góc tường, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía đánh nhau.
"Lan Hinh... Cô ơi, chúng ta đi thôi." Tạ Phi Thiên bổng kêu tên Lan Hinh xong, ngẫm lại cảm thấy không đúng, mới thêm hai từ cô ơi.
Lan Hinh vẫn co rút lại tại góc tường, không dám đứng lên đi cùng Tạ Phi Thiên.
Tạ Phi Thiên bất đắc dĩ, mạnh mẽ kéo Lan Hinh dậy, một bên đưa tay nàng vòng qua cổ hắn, một tay đem nàng ôm hông kẹp sát người, hướng về ngõ nhỏ đi ra.
"Lan chủ nhiệm, ta là Tạ Phi Thiên, ngươi nhận ra ta không?" Tạ Phi Thiên thử thăm dò hỏi.
Lan Hinh nhìn về phía Tạ Phi Thiên hồi lâu,sững sờ mới mở miệng đầy mùi rượu nói: "Nhận ra, không phải là... Tạ Phi Thiên sao, nha. Ạch...mà Tạ Phi Thiên là ai?"
Tạ Phi Thiên lệ đầy mặt, là do mình không đáng để Lan Hinh chú ý, hay là do nàng quá say?
Liền học sinh của mình ba năm đều không nhận ra? Nhưng mà, không nhận ra cũng tốt, khỏi cho ngày mai lại lôi mình ra xử phạt.
Tâm tình lo lắng của hắn cũng dần bình tĩnh lại, trên người Lan Hinh truyền tới mùi rượu nồng nặc không khỏi khiến Tạ Phi Thiên nhíu mày, không biết tại sao băng lãnh Lan Hinh chủ nhiệm này lại say tới cỡ này.
"Ta... Ta đi không nổi rồi, ta muốn ngươi... Cõng ta!" Lan Hinh đột nhiên dừng lại không chịu đi.
"Đi thôi, chúng ta gần tới rồi." Tạ Phi Thiên cũng phải dừng lại, khuyên nhủ.
"Không! Ta muốn ngươi cõng ta, giống như ngày xưa cơ!" Lan Hinh mắt say lờ đờ mê ly, nhất quyết không chịu đi.
Tạ Phi Thiên giờ mới biết hắn bị Lan Hinh nhận nhầm là ai đó người đó còn rất thân mật với nàng, nhưng vấn đề ta không phải người kia, lỡ may nàng tỉnh lại nhìn thấy ta không phải róc xương lột da ta sao, Không được, vẫn coi thử gọi người nhà nàng tới đón.
Tạ Phi Vũ đem Lan Hinh để xuống, muốn tìm điện thoại trong túi nàng, nhưng mới vừa buông tay, Lan Hinh "Oạch" một cái ngồi xuống đất luôn.
"Lan Hinh cô... Lan Hinh, ngươi không thể ngồi ở đây." Tạ Phi Thiên vừa định kêu cô giáo, phía trước liền có người đàn ông đi ngang, Tạ Phi Thiên nhanh chóng đổi giọng, nếu không người ta lại tưởng học sinh cô giáo đi nhậu rồi làm chuyện "ấy ớ" coi chừng bị lên tung lên mạng.
Kéo tay nàng qua vai, để nàng dựa vào mình, sau đó tìm điện thoại của nàng, nhưng lật tung túi xách, ngoại trừ chút son, phấn, khăn tay, bóp tiền thì không tìm thấy được điện thoại.
"Lan Hinh, điện thoại di động của nàng đâu?" Vì sợ người khác chú ý, Tạ Phi Thiên không thể làm gì khác hơn là gọi thẳng tên nàng như gọi người yêu.
"Vứt... Ném rồi, ta không cầm nó!" Lan Hinh quơ quơ tay nói.
Tạ Phi Thiên cười khổ lắc lắc đầu, xem ra chỉ có thể tự mình đưa nàng về. Ra trước người nàng ngồi xuống:
-"lên đây ta cõng nàng về"
"Ta rất thích ngươi cõng ta." Lan Hinh vui vẻ leo lên. Đầu tựa ở bên gáy Tạ Phi Thiên, nghịch ngợm nói.
Nếu như ngươi thích ta cõng, ta liền sẽ cõng ngươi. Tạ Phi Thiên ở trong lòng thở dài, rất rõ ràng Lan Hinh ở trong miệng "ngươi" cũng không phải là hắn.
Bên tai ấm áp từng đợt hít thở, trên lưng hai núi lớn đè ép đầy co dãn.
Cảm giác này khiến Tạ Phi Thiên tâm lại "Rầm rầm" một trận nóng người. Hít thở sâu mấy lần, Tạ Phi Thiên mới dám dùng lực hai tay ở đùi nàng xốc lên.
"Có phải anh hết yêu em rồi, anh hãy nói đi người ơi..." Lan Hinh đột nhiên nhẹ nhàng hát lên, hai tay còn hưng phấn đánh nhịp lên vai Tạ Phi Thiên.
Lan Hinh bây giờ là hát vui vẻ, nhưng ̀Tạ Phi Thiên lúc này lại là gương mặt khổ sở. Không phải hắn cõng không nổi Lan Hinh, hiện tại dị năng năng lực vẫn còn chưa hết, Lý Tiểu Long đại sư cái kia cơ bắp cường tráng cõng Lan Hinh chỉ là việc nhỏ.
Làm hắn cảm thấy "Thống khổ" chính là Lan Hinh nằm nhoài trên lưng cảm giác này, bộ ngực co dãn nữa, càng chết là hai tay đang ở bắp đùi nàng.
Lan Hinh tối nay mặc vẫn là đồng phục công sở, váy ngang gối, cũng rất hẹp, Tạ Phi Thiên không thể không đem nó kéo lên một chút, mới có thể đem nàng hai chân đưa lên tới hông, tay vuốt Lan Hinh bóng loáng vớ chân mỏng, cái kia xúc cảm với trực tiếp sờ không khác bao nhiêu.
Lại nghĩ tới phía trên hai bắp đùi săn chắc, chính là "vườn rậm" của Lan Hinh, trước kia vô số mơ ước, đoán màu này màu kia với tên béo, nay chỉ cần tay nhích lên xíu là chạm được rồi, nhớ lại Triệu Tử Tình nơi đó trơn trợt cảm giác lại hiện lên trong đầu Tạ Phi Thiên, khiến cho trong lòng hắn càng là ngứa ngáy, bàn tay trong lúc vô tình liền hướng phía trên trượt lên.
Tiểu đệ của Tạ Phi Thiên càng hăn hái ngẫn đầu, làm quần căng chật rồi, "thật đáng ghét tên này lại chào cờ lúc này mau mau xuống" Tạ Phi Thiên chưỡi thầm.
Tạ Phi Thiên, ngươi thật không biết xấu hổ, liền "đậu hũ" cô giáo đều muốn ăn. Tạ Phi Thiên ở trong lòng lại mắng mình phát nữa, tay lại hướng phía dưới trượt xuống. Nhưng làm hắn xấu hổ là, chỉ chốc lát sau, hắn phát hiện tay của mình lại chuyển lên trên. Này nhất định là tác dụng của trọng lực, không phải ta cố ý, Tạ Phi Thiên tự biện lý do, cuối cùng cũng thỏa mái nâng lên xoa xoa mông Lan Hinh.
Hướng phía trường đi về, mắt thấy cổng trường ở phía xa xa, Tạ Phi Thiên đột ngột dừng lại, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề. Mình đó giờ lén đi về đêm toàn trèo rào vào trường.
Nhưng bây giờ mang theo Lan Hinh, làm sao có thể từ cái kia tường rào đi qua? Nếu như từ cổng trường đi vào, bình thường Lan Hinh thì vào không sao nhưng giờ thì say sỉn, đã vậy còn bị học sinh cõng về, chắc đem mắt tên bảo vệ lồi ra.
Bảo đảm đến ngày mai toàn trường đều biết chuyện, chính mình tuy rằng không sao, nhưng Lan Hinh thì sao? Nàng làm sao đi đối mặt với những lời đồn kia?
Không được, bây giờ phải tìm nhà nghỉ, để nàng ngủ một đêm ( khà khà hai cô trò vô nhà nghỉ)
Tạ Phi thiên cũng không dám ở gần trường học tìm nhà nghỉ, trong trường học những cặp yêu đương kia thường đi tìm nhà nghỉ quanh trường để "ấy" lỡ bắt gặp thì không ổn.
Tạ Phi Thiên mãi mới gọi được một chiếc taxi, "bác tài cho chúng ta đến Nghi Xuân khách sạn". Vừa vào xe Lan Hinh đã nằm nhoài trong lòng Tạ Phi Thiên ngủ thiếp đi.