Trung Học Mỹ Nữ

Chương 54: Xông Vào Hang Cọp



Tạ Phi Thiên ánh mắt thẳng tắp không thèm nhìn đến hai tên bảo vệ ngồi ôm bụng lăn lộn, bước chân không dừng vẫn tiến về phía trước, trong đầu trực tiếp ra lệnh khống chế toàn bộ hệ thống camera của toàn nhà, bước chân hắn đi tới đâu camera thành góc chết ngay đó.

Đồng thời, phòng chơi game bên trong hơn 300 máy bắn cá cùng máy chơi game các loại cũng bắt đầu phát sinh quỷ dị, cơ hồ cứ chơi cái gì đều trúng, hễ có đặc là trúng, toàn bộ phòng chơi game bên trong rất nhanh đầy rẫy liên tiếp những tiếng kinh hỉ rít gào: "Ta trúng rồi, ta lại trúng." "Oa, ta lời gấp mười lần rồi!" "Ngày hôm nay ta muốn nổ tung luôn rồi, ta muốn chuộc lại sổ đỏ rồi!"

Tạ Phi Thiên đi lên lầu hai, ở bên ngoài cửa phòng quản lí đứng hơn mười tên bảo vệ vệ sĩ, mỗi người nhìn chằm chằm Tạ Phi Thiên chân thấp chân cao cà nhắc đi đến.

Một tên thanh niên trên đầu chỉ còn lại nhúm tóc vàng hoe đi tới trước người Tạ Phi Thiên, nghiên đầu híp mắt nhìn Tạ Phi Thiên nói: "Đứng lại, nhóc tới làm gì?"

"Ta đến tìm Sở Vũ." Tạ Phi Thiên chỉ tay về phía phòng giám sát.

"haha, ta xem ngươi là đến tìm cái chết!" A phương lấy điếu thuốc trên miệng xuống hung hăng càng gỡ nói.

Dùng sức vung điếu thuốc trên đất hét lên. "Lên!"

"YAA.A.A.. Ồ!" Tạ Phi Thiên đột nhiên hét lên một tiếng quái dị, nhào lên đem tên gần nhất còn chưa kịp chuẩn bị còn sửng sốt, quyền trái đập thẳng vào mũi một tên, lập tức máu tươi phun ra. Tay phải xòe như đao chém vào cổ một tên bảo vệ khác, tên đó thật không cam lòng nhìn nắm đấm của mình đã đưa đến gần chóp mũi của Tạ Phi Thiên, chỉ kém một xíu nữa, là có thể đem mũi của Tạ Phi Thiên đập phun máu rồi, nhưng mà, cuộc sống mà, đâu có hai từ giá như.

"Con mẹ nó, cùng tiến lên, đập chết mẹ nó!" A phương nhìn hai tên đàn em dưới một chiêu của Tạ Phi Thiên liền ngã xuống, trong lòng thầm giật mình, chính hắn trước tiên rút ra ống thép giấu bên hông, hướng về Tạ Phi Thiên vọt tới.

Tạ Phi Thiên lui một bước, dựa vào tường, chân trái đang bị thương thương thế làm di chuyển không ổn lắm. Tạ Phi Thiên nhớ tới Lý Tiểu Long được giới thiệu tuyệt kĩ là liên hoàn cước, thốn quyền cùng tay cứng rắn.

Hiện tại chân mình đang tổn thương khiến không thể sài liên hoàn cước được, nhưng thốn quyền cương mãnh hung ác, cùng cánh tay cứng rắn đã đủ cho hắn chiến đấu.

Đi kèm từng tiếng rất hét kêu quái dị, hai tay hắn mang theo vù vù quyền phong đem từng cây từng cây ống tuýp đón đỡ.

"Cạch", Tạ Phi Thiên giơ lên cánh tay đón đỡ một cái ống tuýp, cánh tay cùng ống tuýp đụng nhau, vậy mà phát sinh âm thanh tương tự như kim loại.

Cây kia ống tuýt dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người lại bị đập cong.

Người này cánh tay là giả sao? Hay là đây là người máy thông minh? Người kia trong đầu ánh mắt trồi lên ý nghĩ như vậy."Ầm" Tạ Phi Thiên phát ra lực tay một quyền cương mãnh, giúp hắn thoát khỏi triếc học suy tư đau đầu vấn đề người máy.

Hành lang cũng không tính là quá rộng, vừa khi bắt đầu xông lên từng người rất nhanh đều dưới quyền kích của Tạ Phi Thiên mà ngã xuống lần lượt.

nhưng bởi vì nhìn thấy Tạ Phi Thiên trên người bị đập quá trời vô số tuýt sắt đập xuống, vì lẽ đó mọi người ở sau sức lực đều còn đầy đủ, cho rằng chỉ cần mình xông lên, thêm một gậy nữa, Tạ Phi Thiên đương nhiên sẽ ngã: cũng chính ý nghĩ này trong đầu của từng người từng người lóe lên, rồi vụt tắt đi hi vọng, khi bị đập lăn quay nằm xuống đất, cuộc sống mà đôi lúc ước mơ hy vọng mãi chỉ là mơ ước...

Mãi đến tận người cuối cùng mới hoảng sợ phát hiện, huynh đệ của hắn đã bị nằm lăn quay dưới đất gào thét hết rồi, mà cái tên thanh niên lựng dựa vào tường nảy tới giờ một bước cũng không di chuyển vẫn đứng vững vàng ở đấy, trong mắt để lộ ra sát ý kinh người lạnh lẽo thấu xương.

Người kia rốt cục phản ứng lại bừng tỉnh, trước mắt tên thanh niên này nhìn như lảo đà lảo đảo cực kì yếu, nhưng không thể bị gục ngã được là sát thần đấy.

"Ngươi... Ngươi đừng tới đây." Người kia hoảng sợ lùi về sau, rốt cục lùi tới trước cửa phòng quản lí, "Bành bành bành" đập cửa liên hồi.

"Vũ ca, Vũ ca..."

"Ầm ĩ cái gì vậy ba? Có người đem các ngươi thông đít à?" Sở Vũ tức giận hùng hùng hổ hổ mở cửa.

"Không... Không..." Người kia nhưng vẫn còn hoảng sợ không ngừng nhìn về phía sau.

"Chuyện này... Chuyện này..." Sở Vũ rốt cục mở cửa ra xem thấy thuộc hạ hắn nằm la liệt tứ tung có tên còn chổng mông lên trời, chấn động đến nổi không nói ra lời.

"Sở Vũ!" Tạ Phi Thiên muốn bước nhanh về phía trước tới gần Sở Vũ, nhưng mà chân hắn bị thương bất tiện, rốt cục để Sở Vũ phản ứng lại, "Ầm" một tiếng đóng cửa lại rồi.

"Tài Thúc, Tài Thúc, ngươi mau dẫn người đến phòng quản lí nhanh, xảy ra vấn đề rồi, nhanh tới cứu ta." Sở Thiên hoàn toàn đã không còn như ngày thường kiêu ngạo, dựa lưng vào cửa, cầm điện thoại gào khóc nói.

"Ầm", Tạ Phi Thiên một quyền đánh vào trên cánh cửa, cánh cửa vậy mà lung lay, khung cửa ngoài viền vách tường vậy mà rơi xuống đất bụi.

Sở Thiên đang dựa lưng vào cửa cũng chấn động bước một bước rời xa cánh cửa thân thể mới ổn định lại.

"Con mẹ nó là thằng chó nào chết tiệt nào đem búa tạ để ngoài hành lang!" Sở Vũ hướng về phía sau Ngụy Ngụy thuộc hạ duy nhất còn lại của hắn mà hỏi.

"Vũ... Vũ ca, bên ngoài không... Không có búa tạ nào cả."

"Đùng" Sở Vũ quét tay một cái tai quét qua mặt tên đàn em, đem thằng nhỏ suýt chút nữa ngã nhào xuống đất."Không có búa tạ, không có búa tạ cửa kia là lấy gì đập? Đừng nói với ta là hắn dùng tay để đập nha? Ai mà tin tưởng là đồ con bò ấy?"

"Ầm" trên cửa lại truyền tới một tiếng vang thật lớn, tiếp theo là "Răng rắc!" Một tiếng vang giòn tan, cái kia cánh cửa gỗ dày ba tấc vỡ vụng, một nắm đấm lộ ra ngoài.

Sở Vũ Kinh sợ nhìn nắm đấm kia lộ ra từ trong cửa, miệng hắn há thật to, nửa ngày cũng không thể khép lại được.

"Vũ ca, cái kia... Cái kia đúng là nắm đấm đó." tên thuộc hạ duy nhất mới bị Sở Vũ tát bưng mặt, ủy khuất nói.

"Đùng", Sở Vũ lại một cái tát quét qua."Ngươi nghĩ ta là ngu ngốc à? Nắm đấm cũng không nhận ra sao?"

"Tài Thúc, Tài Thúc, nhanh lên một chút dẫn người đến." Sở Vũ cầm điện thoại di động hét lớn.

Tên đàn em trái phải hai gò má đều có dấu tay, rất xa đứng ở một bên nhìn lấy Sở Vũ đang gào khóc kêu cứu, bộ dáng thì cứ như đang muốn nói gì đó lại thôi.

"Tiểu tử ngươi nhìn cái đéo gì vậy? Có rắm mau thả, ấp úng con mẹ ngươi sợ ta đánh ngươi à!"

"Vũ... vũ ca, ta nói ngươi cũng đừng... Cũng đừng đánh ta!" Người kia hoảng sợ nhìn Sở Vũ nói.

Sở Vũ nhìn tên thuộc hạ đang ôm mặt sợ mình đánh ấp úng nói, có chút dở khóc dở cười."Nói mau! Không nói ta liền đánh ngươi đây này!"

"um Vũ ca, điện thoại di động của ngươi... Điện thoại vẫn chưa ấn gọi được."

"Ngươi * cái * con mẹ nó, nhìn thấy sao không nói sớm, muốn cười nhạo ta, à? Đúng hay không hả, khốn nạn, biết là đang nguy cấp không hả?" Sở Vũ triệt để nổ tung, vọt tới tên thuộc hạ làm một trận liên hoàn đấm đá.

"Sở Vũ, ngươi đang làm cái đéo gì vậy, sắp ra trận cũng không cần phải lấy đàn em ra luyện tập như vậy chứ?" Tạ Phi Thiên khe cửa bị thủng thò tay vào vặn khóa mở cửa ra.

Liền thấy Sở Vũ ở sau đàn em ở trước hai người đang chạy vòng vòng quanh phòng chơi trò đuổi bắt, không khỏi sửng sốt.

"Tạ Phi Thiên?" Sở Vũ quay đầu lại, hoảng sợ nhìn Tạ Phi Vũ đang từng bước một đến gần "Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tới đây à nha? Cứu viện của chúng ta trên sắp đến rồi đấy, nếu như ngươi mà dám đụng đến ta.

Thanh Long bang sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu." Sở Vũ ngoài mạnh miệng trong lòng run bần bật gầm hét lên.

"Thật vậy sao?" Tạ Phi Thiên đem Sở Vũ dồn đến góc tường, trực tiếp một cái bạt tai liền quất tới."Đùng", Sở Vũ mặt trái lập tức trồi lên dấu năm bàn tay đỏ bừng.

"Tùng tùng tùng" hành lang đột nhiên truyền đến một trận lộn xộn tiếng bước chân, còn kèm theo rất nhiều tiếng ầm ĩ gào thét, nghe thanh âm, có ít nhất mấy trăm người đang nhào tới.

"Tạ Phi Thiên, thằng óc chó, ngươi nhất định phải chết, người của ta đến rồi haha." Sở Vũ sững sờ, rồi bừng tỉnh quơ tay múa chân chỉ vào Tạ Phi Thiên cười nhạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.