Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 16: Thành công



– Thành công.

Khang Gia Mẫn hỏi: “Đã đọc qua kịch bản chưa? Cậu nói cho tôi nghe một chút cảm nghĩ của cậu về Đường Đồng Trạch đi.”

Lục Lăng Hằng gật đầu. Đêm qua anh mới chỉ xem qua nội dung chính của kịch bản và nhân vật thôi đã cảm thấy tác phẩm này nhất định sẽ rất xuất sắc. Hình tượng mỗi nhân vật trong tác phẩm đều rõ ràng dứt khoát, nhân vật Đường Đồng Trạch này trong phim Đao Phong là liên trưởng liên đoàn đao phong sáu, anh ta là một người rất nghiêm khắc với bản thân, nói theo ngôn ngữ mạng bây giờ thì là một Xử Nữ bị chứng cưỡng chế, thường bị cấp dưới gọi là liên trưởng ác ma. Anh cũng là một nhân vật rất thú vị, với cấp dưới của mình thì vừa bảo vệ vừa nghiêm khắc, với trưởng quan tuy phục tùng nhưng tuyệt đối không yếu ớt. Một người thẳng thắn sắc bén như vậy lại có một người đối lập, đó chính là thủ hạ của anh, cũng chính là nhân vật chính trong phim — Tào Phong. Tào Phong là một nhân vật trái ngược hoàn toàn với Đường Đồng Trạch, cậu ta cợt nhả, không có vẻ nghiêm túc của một người lính, nhưng cậu ta rất thông minh, có thể xưng là thiên tài, tinh thông các vũ khí quân sự và binh pháp, liên tiếp lập công lao trong thực chiến. Tính cách của cậu ta dẫn đến việc cậu không hợp với trưởng quan của mình là Đường Đồng Trạch. Với Tào Phong, Đường Đồng Trạch vừa hận vừa yêu, ghét cậu không nghiêm túc nhưng lại yêu sự tài ba thông minh của cậu, hai người chà sát bén ra không ít tia lửa.

Lục Lăng Hằng nói cặn kẽ cái nhìn của mình về Đường Đồng Trạch. Thật ra trong lòng anh cũng rất thích nhân vật này, cảm thấy đây là một nhân vật rất vừa vặn. Nhân vật vừa vặn, có hai yếu tố, đầu tiên là hình tượng nhân vật này có rõ nét hay không, yếu tố này biên kịch và diễn viên cùng nhau tạo nên; thứ hai là việc nhân vật này đóng vai trò gì trong phim cũng rất quan trọng. Lúc khán giả xem phim thường có xu hướng nhập mình vào bộ phim, nếu nhân vật đó tốt, sẽ dễ dàng thu được hảo cảm của khán giả dành cho nhân vật, điển hình trong các bộ phim tình cảm, nam phụ số hai mà săn sóc ôn nhu sẽ thu được nhiều cảm tình hơn nam chính anh tuấn nhưng lạnh lùng. Đương nhiên ngoài hai yếu tố đó ra, diện mạo diễn viên cũng sẽ ảnh hưởng ít nhiều tới cảm nhận của khán giả. Trong “Đao phong”, Đường Đồng Trạch là thầy tốt bạn hiền của nam chính Tào Phong, nhìn về khía cạnh nào cũng thấy đây là một vai diễn rất vừa vặn.

Lã Thiên nói: “Kịch bản đưa cho cậu đã xem qua rồi chứ? Chuẩn bị cho tốt rồi tới diễn thử một đoạn đi.”

Cảnh thử vai là cảnh Đường Đồng Trạch giáo huấn tân binh, cho thấy mặt ác ma của vị liên trưởng này. Lã Thiên cười nói: “Cậu cứ coi chúng tôi như thủ hạ của cậu, nào tới đi.”

Coi đạo diễn và nhà sản xuất như lính quèn mà giáo huấn, với những diễn viên mới là một chuyện rất áp lực, nếu không có tố chất tâm lý tốt, sẽ không thể diễn tốt được. Nhưng với Lục Lăng Hằng mà nói, chuyện này không gây bất cứ trở ngại nào, anh đã từng khớp kịch với vô số ông to mặt lớn, hoàn toàn không biết hai chữ “luống cuống” kia viết như nào.

Nháy mắt nét mặt Lục Lăng Hằng trở nên nghiêm túc, rất có phong phạm không giận tự uy, chắp tay sau mông đi tới đi lui hai vòng, anh đang thị sát thủ hạ đang xếp thành hàng của mình.

Lục Lăng Hằng trầm trầm cất tiếng: “Từ hôm nay trở đi, các cậu chính là lính của tôi! Biết liên đội chúng ta lên là gì không?”

Anh dừng lại vài giây, lớn tiếng quát: “Nói to lên!”

Lại qua vài giây, anh cả tiếng nói: “Đúng! Là liên đoàn đao phong sáu! Các cậu chính là những lưỡi đao trong tay Đường Đồng Trạch tôi, là anh em đồng đội của tôi! Tôi muốn mài các cậu thành một lưỡi đao sắc bén, dù cho có cùn, có sứt, có mẻ thế nào đi chăng nữa, qua tay tôi đều sẽ trở thành những lưỡi đao sắc bén kiên cố nhất! Nếu tự thấy mình hèn nhát thì đi ra đây cho tôi! Qua hôm nay, các cậu không có quyền lựa chọn, không có đường lui, cũng không có bất cứ quyền lợi gì!”

Lã Thiên và Khang Gia Mẫn liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu. Lục Lăng Hằng diễn rất sâu, hoàn toàn không giống như diễn viên mới, giọng nói hùng hồn đanh thép, thể hiện cảm xúc rất đúng chỗ. Diễn xuất của anh cũng rất đáng chú ý, sự kiên nghị và quyết tâm đều được thể hiện rõ ra, thật sự giống như một lưỡi đao không thể sứt mẻ chẳng thể cong. Mà anh có thể nhập vai nhanh và tốt như vậy cũng là nhờ bị kích động. Nếu Nhạc Khải biết mình đã vô tình giúp đỡ đối thủ diễn xuất thêm hoàn mỹ, chỉ sợ hắn hận không thể đâm đầu vào đậu hũ tự tử.

Lã Thiên cất tiếng: “Không tồi, cậu thử diễn cảnh thứ hai đi.”

Cảnh thứ hai là cảnh Tào Phong bị oan ức, tuy cấp trên biết rõ chân tướng sự tình, nhưng để dàn xếp ổn thỏa, quyết định xử phạt Tào Phong. Làm một quân nhân phục tùng vô điều kiện, đó là lần đầu tiên Đường Đồng Trạch mâu thuẫn với cấp trên của mình để giúp Tào Phong.

“Tôi không đồng ý!” Lục Lăng Hằng thay đổi cảm xúc rất nhanh, trợn tròn mắt, vừa sửng sốt lại vừa phẫn nộ, “Đoàn trưởng, anh biết rõ chuyện đó không liên quan gì tới Tào Phong!”

“Vậy thì sao?” Khang Gia Mẫn phối hợp đọc lời kịch bản cùng anh, “Đồng Trạch, cậu phải vâng theo quân lệnh.”

Lục Lăng Hằng trầm mặc, cắn chặt răng, cơ mặt căng lại, cho thấy anh đang cố gắng kiềm chế.

Khang Gia Mẫn nói: “Sao cậu còn chưa về đi? Đi nhanh đi.”

Lục Lăng Hằng tiến lên, một bước cũng không nhường Khang Gia Mẫn, Khang Gia Mẫn bị nhiễm tâm tình của anh, kìm lòng không đặng ngửa người ra phía sau. Lục Lăng Hằng chống hai tay lên bàn, gằn từng chữ một: “Đoàn trưởng, anh nhớ lúc đề bạt tôi anh đã khích lệ tôi thế nào không? Anh nói với tôi, làm một quân nhân thì phải có tinh thần như vậy.”

Không đợi Khang Gia Mẫn mở miệng, anh chậm rãi nói: “Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào; khởi viết vô y, dữ tử đồng trạch.” Anh từ từ vươn thẳng sống lưng, “Ngày đầu tiên họ nhập ngũ, tôi nói với bọn họ, họ là lưỡi đao trong tay tôi, là anh em đồng đội của tôi. Nếu họ cong gãy, đều là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ mài dũa họ lại một lần nữa; nhưng nếu có người muốn bẻ gãy lưỡi đao của tôi, trừ phi lưỡi đao tôi đây bị bẻ gãy!”

“Được.” Khang Gia Mẫn kìm lòng không đặng vỗ đùi cái bốp: “Cảnh này qua!”

Lã Thiên khẽ vỗ tay Khang Gia Mẫn, Lục Lăng Hằng không nhịn được cong môi cười. Khang Gia Mẫn ngẩn ra, lúc này mới ý thức được mình bị bệnh nghề nghiệp, cứ ngỡ ban nãy đang quay phim, thấy diễn viên biểu hiện tốt liền thốt lên cảnh này được rồi. Chuyện này cũng không thể trách Khang Gia Mẫn, Lục Lăng Hằng kinh nghiệm phong phú, coi Khang Gia Mẫn như máy quay, chỗ đứng, độ lớn của góc đều phối hợp với ống kính, anh lại mặc quân trang từ trước, khiến Khang Gia Mẫn thất thần, tưởng đây là một buổi quay.

“Diễn xuất không tồi.” Lã Thiên lên tiếng hòa giải, lại lật xem lý lịch của Lục Lăng Hằng. Ông không khỏi kinh ngạc, phim trước đây Lục Lăng Hằng diễn ông từng xem qua, lúc đó có ấn tượng không tốt với diễn viên này, bởi Lục Lăng Hằng có vẻ uể oải thiếu tinh thần, người như vậy không hợp diễn một quân nhân đanh thép. Lúc Mã Du giới thiệu người này, thậm chí ông còn thấy mất hứng, vốn định cho cậu ta một cơ hội thử sức, trăm triệu lần không ngờ, Lục Lăng Hằng lại có tiến bộ lớn như vậy!

Nhớ lại biểu hiện của Nhạc Khải vừa rồi, tuy rằng diễn xuất không có chướng ngại, nhưng xét tổng thể tư chất không thể so sánh với Lục Lăng Hằng, thậm chí có thể nói là ‘tiểu vu kiến đại vu.” (người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt)

“Khụ.” Khang Gia Mẫn hắng giọng một cái, làm dịu biểu hiện thất thố vừa rồi của mình, thân thiết hỏi: “Tiểu Lục, cậu biết nói tiếng địa phương không? Biết những tiếng nào?”

Đối với diễn viên mà nói, đọc lời kịch đóng vai trò rất quan trọng, nếu tiếng phổ thông không chuẩn, sẽ gây ra rất nhiều hạn chế, nhưng cũng có một vài bộ phim đặc thù, đạo diễn yêu cầu diễn viên đọc lời kịch bằng tiếng địa phương. “Đao phong” cũng như vậy, lính trong quân đội đến từ khắp trời nam biển bắc, có một số vai diễn nói tiếng địa phương càng thể hiện được tính cách nhân vật, khiến khán giả cảm thấy thân thiết thú vị.

Lục Lăng Hằng nói: “Em biết nói tiếng Thượng Hải.” Cậu lại nghĩ một chút về cá tính nhân vật Đường Đồng Trạch này, nói, “Giọng Đông Bắc và Thành Đô em cũng biết một chút.” Anh lớn lên ở Thượng Hải, lúc lên đại học, bạn cùng phòng ký túc là người Đông Bắc, có thể nói, tiếng Đông Bắc là tiếng địa phương có sức hút nhất Trung Quốc này, học xong năm nhất, con trai trong phòng đều bị lơ lớ nhiễm một chút tiếng Đông Bắc. Còn tiếng Tứ Xuyên, trước đây đóng phim anh từng học qua tiếng địa phương nơi này.

“Không thể tốt hơn.” Khang Gia Mẫn cười nói, “Quay về đợi thông báo nhé.”

Lục Lăng Hằng nhìn phản ứng của hai người, xem ra vai này anh đã nắm chắc, anh mỉm cười đứng nghiêm chào theo nghi thức quân đội, đoạn đi ra khỏi phòng.

Nhạc Khải vẫn đang đứng bên ngoài, sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Vốn là thử vai xong hắn định đi luôn, nhưng trông thấy Lục Lăng Hằng mặc quân trang cao ngất xuất hiện, không biết tại sao lại thấy lo lắng, đi tới đi lui ngoài phòng nửa ngày, nghe trộm động tĩnh bên trong. Hắn nghe thấy Khang Gia Mẫn và Lã Thiên cao hứng khen, cảm thấy bất an vô cùng —— lúc ban nãy hắn thử vai, cả đạo diễn và chế tác đều tỏ ra rất bình thản, lúc hắn diễn xong thì chỉ giơ ngón cái khiến hắn thấy rất lo, giờ nghe Lục Lăng Hằng được họ đáp lại, hắn thật sự rất nóng ruột.

Lục Lăng Hằng thấy Nhạc Khải thì không khỏi kinh ngạc, nhưng anh nhanh chóng đoán ra được lý do, rất phong độ mà vươn tay ra đi về phía Nhạc Khải. Nhạc Khải có vẻ lúng túng, chần chừ giơ tay lên, nhưng lại không đưa ra.

Lục Lăng Hằng trực tiếp vươn tay ra bắt lấy tay hắn, vẻ mặt thản nhiên: “Anh Nhạc, nếu anh có thể nhận được vai này, tôi sẽ chân thành chúc mừng anh. Bởi tôi không ước ao thèm muốn thứ người khác có, tôi chỉ quan tâm mình có thể làm được những gì.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Biểu tình trên mặt Nhạc Khải như vừa bị ai tát một cái, hết xanh rồi lại đỏ, sững người không nói nên câu hoàn chỉnh.

Lục Lăng Hằng buông Nhạc Khải ra: “Tiền Duyệt, đi thôi!”

Tối đó trở về, Lục Lăng Hằng nhận được thông báo của Mã Du, bảo anh chuẩn bị gia nhập đoàn làm phim “Đao phong”.

.o.

Chú thích:

Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào: Đây là hai câu thơ trong bài Vô Y 1 trong Kinh Thi thời Chu. Bạn nào đọc “Đóa bạch liên ấy thật xinh đẹp” của cùng tác giả Chung Hiểu Sinh thì chắc cũng biết Cố Tu Qua phải không? Tên Cố Tu Qua cũng được lấy từ bài thơ này :”>

Hán Việt.

Khởi viết vô y ?

Dữ tử đồng bào!

Vương vu hưng sư,

Tu ngã qua mâu.

Dữ tử đồng cừu.

Dịch thơ (Bản dịch Nguyễn Văn Thọ)

Phải chăng bạn thiếu áo dùng,

Áo tôi xin sẻ san cùng với anh.

Nay vua tuyển tướng hưng binh,

Qua mâu tôi đã sắm sanh sẵn rồi.

Cùng nhau ta sẽ sánh đôi,

Cùng nhau ta sẽ ra nơi sa trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.