Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 30: Di sản



– Di sản.

Cha mẹ Lục Quân Càn ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ, anh vẫn luôn sống cùng mẹ, cha anh là Lục Quân đã lập gia đình khác, sau này mẹ anh qua đời, bởi vì tình cảm cha con hai người không sâu đậm cho nên tới giờ vẫn không liên hệ. Ngay cả trong lễ truy điệu của anh, tuy rằng mấy người họ hàng bên đằng nội có tới, nhưng bản thân cha anh thì không.

Cho nên lúc này nhận được điện thoại của Lục Quân, anh dường như không thể tin vào tai mình: “À… Chồng của cô?”

“Lăng Hằng à, dạo này bận bịu gì vậy?” Lục Quân thân thiết hỏi.

Lục Lăng Hằng rất mất tự nhiên. Cha anh đi từ khi anh còn nhỏ, ngay cả hồi anh còn là Lục Quân Càn cũng không thấy Lục Quân thân thiết như vậy: “Cháu đóng phim.”

“Ồ, giỏi giỏi, có tiền đồ giống Quân Càn nhà chú vậy.” Lục Quân hỏi, “Đóng phim có vất vả không? Nhớ chú ý thân thể nghỉ ngơi cho tốt.”

Cảm giác mất tự nhiên của Lục Lăng Hằng càng bộc phát mãnh liệt. Em họ thân với cha mình như vậy sao? Giọng điệu hỏi han ân cần như vậy, đến con trai là anh đây còn chưa được nghe qua bao giờ. Nhưng nếu đúng là thân thiết, từ lúc anh sống lại đến giờ lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên Lục Quân gọi tới, đoạn mở đầu còn rất lạ. Anh không thể làm gì hơn là kiên trì đáp: “Cháu biết rồi. Chú tìm cháu có việc gì ạ?”

“À, có việc muốn hỏi cháu một chút, cháu là ngôi sao, giao thiệp rộng, có biết luật sư nào tốt không?”

“Luật sư?” Lục Lăng Hằng không sao giải thích nổi, “Chú muốn kiện ai lên tòa sao?”

“À, là chuyện của Quân Càn. Trước đây sự nghiệp Quân Càn lớn như vậy, cũng tích góp được không ít tiền. Không ngờ sau khi nó qua đời, nhiều người lòng dạ hiểm độc muốn nhăm nhe nuốt trọn tài sản của nó. Chú giận, nên muốn mời luật sư để đòi lại công đạo!”

Lục Lăng Hằng giật mình, khẽ nhíu mày lại. Sau khi anh sống lại, cũng không mấy để tâm tới di sản của mình ở kiếp trước, chỉ được nghe Mã Du nói đại khái qua. Khỏi phải nói, anh tích góp được rất nhiều tiền, đến chính anh cũng không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu, vốn lưu động bên ngoài có hơn một nghìn vạn, hơn nữa còn có các hạng mục đầu tư và bất động sản của anh, các di vật, nếu tính tổng lại nhất định là một con số rất khổng lồ. Anh không hỏi han chuyện di sản mình, thứ nhất thân phận anh hiện giờ chỉ là một người bà con xa, thứ hai là bởi anh cũng không quan tâm tới tiền. Anh lăn lộn tới địa vị siêu sao nổi tiếng, cơ bản công việc của anh cũng giống như một cái máy in tiền, nhận làm đại diện quay một quảng cáo đã có hơn nghìn vạn, nếu không tiếp tục công tác nữa, quay một quảng cáo là có thể về nhà ăn nằm cả đời không phải lo nghĩ. Mà anh vẫn tiếp tục cần cù làm việc, đồng thời cố gắng làm công thương nghiệp và đầu tư, cũng không phải vì tiền mà vì tài nguyên. Có hậu thuẫn kinh tế lớn mạnh, anh mới có quyền phát biểu, mới có thể làm được nhiều thứ mình muốn làm, diễn nhiều vai mình muốn diễn, không lo bị người khác chế trụ, có thể theo đuổi lý tưởng của mình. Tiền có thể kiếm lại được, thậm chí giờ anh giở chút thủ đoạn lấy được mấy triệu vốn lưu động từ kiếp trước cũng không phải việc khó khăn gì. Nhưng dựa vào thân phận Lục Lăng Hằng bây giờ, anh không thể lấy lại được tài nguyên kiếp trước hay mạng lưới giao thiệp và địa vị mình tích lũy, như vậy cũng không giúp ích được gì cho con đường phát triển của anh sau này, không đáng mạo hiểm để rồi bị người khác phát hiện, có khi còn để lại một vết nhơ trên con đường phát triển của mình.

Lục Lăng Hằng hỏi: “Sao vậy? Có người muốn cướp di sản của anh họ sao?”

“Đúng thế!” Lục Quân tức giận nói, “Có rất nhiều người muốn cướp tiền của nó!”

Lục Lăng Hằng biết sau khi anh qua đời có nhiều người thân tranh giành di sản của mình, nhưng anh không có vợ con, có lẽ cha sẽ là người thừa kế hợp pháp, chuyện cụ thể thế nào anh không quá quan tâm, bởi vì anh cũng không có nhiều người thân, cho ai bao nhiêu tiền đều không quan trọng, huống hồ sẽ có người của pháp luật xử lý giải quyết việc này. Nhưng số di sản thực của anh còn chưa được xử lý xong, thậm chí còn rất nhiều khoản thanh toán chưa hoàn hết, bởi vì nguồn cấu thành tài sản của anh rất phức tạp, trong giới giải trí có rất nhiều ghi chép không minh bạch, có đoàn làm phim nợ cát-xê diễn viên một hai năm cũng không thanh toán thậm chí là quỵt nợ, cũng có ekip nuốt trọn tiền nghệ sĩ vất vả khổ cực kiếm được, còn có rất nhiều hạng mục đầu tư khác của anh. Giờ người không còn, có rất nhiều ghi chép không chính xác khó đòi nợ, bị người ta nuốt hết cũng không kì lạ.

Anh dịu giọng hỏi: “Chú tính kiện ai lên tòa vậy? Cháu không có bạn bè làm luật sư, nhưng cháu có thể giúp hỏi một chút, có lẽ có người bạn của cháu quen.”

“Quỹ quân tử.”

Lục Lăng Hằng sửng sốt.

Lúc còn sống Lục Lăng Hằng từng làm từ thiện rất nhiều lần, thứ nhất là để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, thứ hai là để tô đẹp thêm hình ảnh của mình, đây là một công đôi lợi, nhưng bởi vì làm từ thiện nhỏ lẻ tầm ảnh hưởng có hạn, năm ngoái có một tổ chức từ thiện tới tìm anh, hy vọng có thể dùng danh nghĩa của anh để lập một quỹ từ thiện, thứ nhất là để mượn tầm ảnh hưởng của anh để tổ chức từ thiện có thể mở rộng, thứ hai là tăng thêm điểm cộng của anh với công chúng, đồng thời cũng có thể thu hút các doanh nghiệp có mưu cầu danh lợi tới cùng nhau làm. Lục Quân Càn tìm hiểu tư chất và năng lực của tổ chức kia xong, đồng ý nhận kế hoạch này, mà kế hoạch này có tên là “Kế hoạch quỹ từ thiện quân tử”, chuyên giúp đỡ các trẻ em nghèo vùng núi, Lục Quân Càn là người đại diện của quỹ, đồng thời nhận nhiệm vụ đại sứ hình ảnh.

Lục Lăng Hằng đi đi lại lại trong phòng, hỏi: “Chú có mâu thuẫn gì với quỹ từ thiện kia sao?”

Nguồn :

Lục Quân giận dữ nói: “Bọn khốn kia muốn ngầm chiếm đoạt tài sản của Quân Càn.”

Đáp án này càng khiến Lục Lăng Hằng giật mình. Quỹ quân tử thành lập chưa được bao lâu, đến nay cũng mới hơn một năm, lúc quỹ mới thành lập anh chịu trách nhiệm làm đại diện, lấy danh nghĩa của mình quyên góp hai chục triệu cho quỹ từ thiện, lúc đó giới truyền thông viết rất nhiều bài ca tụng anh. Có không ít nghệ sĩ làm từ thiện, nhưng rất ít người tự bỏ tiền túi của mình ra làm, rất nhiều ngôi sao cảm giác mình góp sức ảnh hưởng của mình để giúp mọi người đã là tận tâm tận lòng rồi, thậm chí còn có người lấy danh nghĩa làm từ thiện mà âm thầm kiếm lời. Dưới hoàn cảnh như vậy, sự hào phóng của Lục Quân Càn giúp anh thu về không ít tiếng thơm, thậm chí có không ít đơn vị tổ chức đang muốn hợp tác cùng anh, muốn anh có thể làm đại sứ quốc tế.

Lục Lăng Hằng hỏi: “Theo cháu biết, anh Quân Càn cũng là một trong những người sáng lập quỹ, sao có thể ngầm chiếm tài sản được? Có phải đã có hiểu lầm gì không?”

“Không có hiểu lầm đâu. . . cái quỹ từ thiện này không có gì tốt đẹp cả, bọn nó cầm hai chục triệu của Quân Càn không chịu nhổ ra.”

Hai chục triệu! Lục Lăng Hằng còn tưởng có mâu thuẫn tranh chấp gì khác, nghe được mấy chữ này, anh có thể chắc chắn đây là hai chục triệu anh quyên góp cho tổ chức: “Chú nói là hai chục triệu anh ấy quyên góp phải không? Cái này không phải chiếm đoạt tài sản đâu, anh ấy tự nguyện mà.”

“Ây dà, cháu không biết rồi!” Lục Quân nói, “Anh họ cháu bị cái đám người xấu kia lừa, sau này nó phát hiện cái đám kia là lừa đảo, cũng đã hối hận. Cho nên nó không ký tên vào văn kiện, muốn đòi chỗ tiền kia lại! Giờ nói đã mất rồi, chú không thể để đám lừa đảo kia thực hiện được hành vi xấu xa này!”

Văn kiện? Ký tên? Lục Lăng Hằng rất đỗi mờ mịt! Bởi quyên góp một khoản tiền lớn như vậy nên thủ tục rất phiền toái phức tạp, có vô số văn kiện cần ký tên đóng dấu, cũng có rất nhiều thủ tục pháp luật. Các thủ tục kia anh đều giao cho luật sư làm, tiền đã sớm đưa cho quỹ, nhưng bên kia quỹ vẫn có rất nhiều văn kiện cần anh ký tên. Anh nhớ lúc trước anh quay phim, luật sư có gọi cho anh nói còn một văn kiện nữa cần anh ký nốt, lúc đó anh đang ở bên ngoài, công tác quay phim ở đoàn vô cùng bận rộn, không có thời gian đi nên anh đã nói chờ mình quay về rồi ký tên sau, dù sao mọi người cũng không có tranh chấp gì, nên những thủ tục này không cần vội. Lẽ nào văn kiện Lục Quân nói là cái này?

Lục Lăng Hằng đổi tay cầm điện thoại: “. . . Chú à, có phải chú bị người khác khiêu khích gây chia rẽ không, quỹ từ thiện kia không lừa gạt gì, kế hoạch từ thiện cũng đã được chính phủ chứng thực, theo cháu biết, anh họ không bị ai lừa cả. . .”

“Đứa ngốc này! Chính miệng anh cháu nói với chú, nó không muốn quyên góp số tiền này, thủ tục cũng chưa xong xuôi, chú muốn đòi số tiền kia lại! Nếu không anh cháu không nhắm mắt yên nghỉ được!”

“Chính, miệng?” Lục Lăng Hằng hít thở không thông, giống như vừa bị một chậu nước lạnh băng từ trên cao hất xuống, bàn tay nắm chặt điện thoại. Anh gằn từng chữ một, “Chú nói là, chính miệng anh ấy nói?”

“Đúng vậy, trước đó không lâu nó gọi điện cho chú, sớm biết thế này chú đã ghi âm lại rồi! Chú là bố của nó, giờ mẹ nó mất, nó chỉ còn mỗi chú để dựa vào, chú phải làm ra ngô ra khoai chuyện này. Nếu người cháu quen có biết ai, vậy giúp chú tìm một luật sư tốt, chú biết bây giờ cháu rất nổi, mọi người đều biết cháu là em họ Quân Càn, chú nghĩ cháu có thể giúp chú nói ra ngoài, đem chuyện này ra ánh sáng trước giới truyền thông, vạch trần tội ác đáng sợ kia của quỹ từ thiện, để Quân Càn an lòng yên nghỉ.”

Lục Lăng Hằng nghe thấy tiếng răng rắc, tựa như tiếng đốt ngón tay anh vì siết chặt mà vang lên. Giọng anh trở nên lạnh lùng: “Lễ tang của Lục Quân Càn, sao chú không tới?”

“Chú?” Hiển nhiên Lục Quân không ngờ Lục Lăng Hằng đột nhiên hỏi chuyện này, ấp a ấp úng nói, “Lúc đó chú có một số việc, không thể tới được.”

“Vậy sao?” Giọng Lục Lăng Hằng lạnh lẽo không mang theo bất cứ cảm tình gì, “Tiền đã quyên góp lấy lại cũng không hay. Lục Quân Càn để lại không ít di sản, hà tất vì hai chục triệu mà làm thế này?”

“Thằng nhóc này, sao lại nói thế!” Lục Quân nói, “Cháu nói nghe như chú làm thế này là vì tiền vậy, chú làm là để đòi công đạo cho con trai chú! Hai chục triệu, đây cũng không phải con số nhỏ!”

Lục Lăng Hằng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Xin lỗi, việc này cháu không giúp chú được.”

Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây: “Cháu suy nghĩ kỹ một chút xem, khi nào rảnh thì ra ăn cơm cùng chú đi, giờ cháu không biết cái đám người kia ghê tởm thế nào đâu, một khi cháu hiểu rõ tình hình thực tế rồi, nhất định sẽ giúp chú.”

Lục Lăng Hằng đang muốn từ chối, lại nghe thấy Lục Quân nói tiếp: “Phải rồi, giờ cháu đang ở đâu nhỉ? Chú nghe nói hình như cháu ở nhà của Quân Càn? Chú biết mấy ngôi sao nhỏ mới bắt đầu quay phim các cháu rất vất vả, cháu không kiếm được bao tiền, cho nên Quân Càn cho cháu mượn nhà của mình. Chú biết cháu cũng không dễ dàng gì, cháu cứ tiếp tục ở đi không phải lo lắng, hôm nào chú tới tìm cháu gặp một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.