Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 47



Sở Y Na và Lục Quân Càn debut cùng một thời điểm, lúc đó Lục Quân Càn còn đang học ở học viện điện ảnh nhưng đã đi đóng phim, mà Sở Y Na vừa mới tốt nghiệp, hơn Lục Quân Càn ba tuổi, cho nên giờ đã ngoài ba mươi.

Thật ra những năm này, Sở Y Na không phát triển thuận lợi, Lục Quân Càn lăn lộn tới top đầu, nhưng Sở Y Na thì vẫn giãy giụa khốn khổ đóng phim truyền hình, một trong những nguyên nhân là do ngoại hình của cô. Sở Y Na vốn là một người mặt tròn, cằm hơi ngắn nhưng ăn ở đôi mắt to long lanh dễ thương, vô cùng thanh tú đáng yêu, rất hợp diễn vai em gái nhà bên. Nhưng phim điện ảnh thì yêu cầu ngoại hình và diễn xuất của diễn viên cao hơn, ngoại hình Sở Y Na không hợp với màn ảnh rộng, nhưng cô lại không cam lòng diễn nhũng vai mờ nhạt, lúc trẻ diễn em gái nhà bên, về già đóng bà cô hàng xóm, vì vậy trong đầu bắt đầu nung nấu ý định phẫu thuật thẩm mỹ.

Lục Quân Càn đã biết Sở Y Na phẫu thuật thẩm mỹ từ lâu, nghệ sĩ trong giới giải trí, dù là trai hay gái thì cũng có không ít người đi thẩm mỹ, trên cơ bản những ngôi sao đã có tác phẩm nổi danh đều thẩm mỹ từ từ từng chút một, năm nay chỉnh mắt sang năm chỉnh mũi, cứ thẩm mỹ cho đẹp lên từng chút, Sở Y Na cũng như vậy. Lục Quân Càn nhớ ban đầu Sở Y Na chỉ chỉnh mũi và cằm, nhưng phẫu thuật xong cũng không giúp con đường của cô thuận lợi hơn, trái lại còn gây nghiện, càng chỉnh càng nhiều. Hai năm qua Sở Y Na không có tác phẩm xuất sắc gì, cho nên Lục Quân Càn không chú ý tới cô, hôm nay nhìn thấy — mặt dài như cái dùi, mũi vừa cao vừa nhọn hoắt lại còn to. Lục Lăng Hằng nhìn cô một chút có thể liên tưởng tới rất nhiều người, lên mạng tùy tiện tìm một người cũng thấy giống như vậy, nhưng không cách nào liên tưởng cô với Sở Y Na trong trí nhớ của mình.

Trong “Khương môn phi tương” dùng không ít người mới và hơi hơi mới, diễn viên chính hai nam hai nữ, ngoài Sở Y Na ra thì đều là lần đầu tiên đóng chính, cho nên Sở Y Na có thể coi như là tiền bối của họ. Nhưng dù như vậy, Sở Y Na cũng không kiêu ngạo một chút nào, chủ động đi tới nắm tay Lục Lăng Hằng: “Chào Tiểu Lục, cuối cùng cũng được gặp cậu, sau này hợp tác rồi!”

Vừa nghe thấy cô ta nói vậy, Lục Lăng Hằng lập tức gạt hình ảnh cô gái trong ấn tượng của mình đi, nhận ra mình thất thố, vội vã đưa tay ra bắt: “Chào chị Y Na.”

Trương Khôn dẫn các diễn viên tới làm quen với nhau, tuổi các diễn viên cũng không chênh lệch là bao, ông để họ nói chuyện xúc tiến tình cảm, mình thì đi ra chỗ khác.

Đoàn làm phim đã khai máy được một thời gian, Cảnh Thanh và Sở Y Na đã sớm quen thuộc, Cảnh Thanh kể một câu chuyện cười, rất quan tâm mà kéo Lục Lăng Hằng vào trọng tâm câu chuyện, mấy người trẻ tuổi nháy mắt đã thân nhau.

Nghỉ ngơi một hồi, Sở Y Na có cảnh cần phải quay, cô đi rồi, Cảnh Thanh và Lục Lăng Hằng đứng một bên nhìn.

“Này!” Cảnh Thanh lấy cùi chỏ huých Lục Lăng Hằng, “Chị ấy rất tốt đúng không?”

Lục Lăng Hằng liếc mắt nhìn, nói đùa: “Cậu thích chị ấy hả?”

“Cậu nói đi đâu đấy?” Cảnh Thanh nghiêm túc nói, “Tôi có bạn gái rồi, từ thời đại học lận, quen nhau mấy năm rồi.”

Lục Lăng Hằng hơi ngạc nhiên. Trước khi tới đây anh có tìm hiểu qua một chút về những diễn viên hợp tác với mình, Cảnh Thanh theo phái thần tượng, công ty vẫn tuyên bố với bên ngoài cậu ta độc thân, sợ ảnh hưởng tới con đường thăng tiến của cậu ấy. Cậu này cũng không tim không phổi, mới quen được mấy phút đã đào cả gốc gác mình ra cho anh nhìn. Nhưng như vậy cũng có thể thấy được cậu này vô tâm thành thật, Lục Lăng Hằng rất có hảo cảm với cậu ấy.

Cảnh Thanh nói: “Hồi trước lên mạng tôi thấy nhiều người nói xấu anti chị Y Na lắm, không ngờ, chị ý tốt như vậy sao mọi người lại ghét nhỉ?”

Lục Lăng Hằng bật cười. Mấy năm này quả thật Sở Y Na cũng lận đận, phẫu thuật thẩm mỹ, đùa giỡn nhân vật đình đám, quan hệ nam nữ hỗn loạn. Trong giới giải trí Sở Y Na nổi danh cuồng yêu, cô từng thừa nhận trước giới truyền thông rằng mình sẽ không yêu một người tới chết, về cơ bản phim nào cô đóng cũng có một scandal với nam diễn viên, hơn nữa tính tình cô thẳng thắn, rất dễ đắc tội với người khác, cho nên thường bị người ta nói xấu.

“Làm diễn viên mà.” Lục Lăng Hằng nói, “Có người thích thì cũng có người ghét, chuyện khó tránh khỏi.”

“Sao nghe từng trải vậy?” Cảnh Thanh tò mò nhìn Lục Lăng Hằng, “Cậu cũng từng bị người ta bêu xấu hả?”

Lục Lăng Hằng cười cười lắc đầu. Anh bị bôi xấu? Đúng là từng bị không ít! Thật ra rất nhiều ngôi sao nổi tiếng gặp scandal đều là người trong giới tung ra, khản giả bình thường ai mà chẳng hóng xem người này có bị bao nuôi, có phải từng bí mật kết hôn ly hôn không, nếu muốn biết đến thế, vậy để lộ một chút đi! Phần lớn đều là những người hiểu rõ làm lộ tin này ra ngoài, dù sao giới giải trí cạnh tranh rất khốc liệt, anh cản con đường của người khác, sẽ có người tìm cách kéo anh xuống.

Lần anh bị bêu xấu lớn nhất là báo chí tung tin anh được người khác bao nuôi, chuyện này gây ầm ĩ lớn, mấy báo đài giải trí trong nước thì vẫn tương đối có lương tâm nghề nghiệp, không tùy tiện viết rõ ngôi sao nào bị người nào bao nuôi, hơn nữa nếu không có chứng cứ sẽ không bịa đặt, sợ dính phải kiện tụng linh tinh. Nhưng đám phóng viên bên Hồng Kông thì không có giới hạn gì, cái gì cũng dám viết lung tung, khi đó có một nhật báo rất lớn ở Hồng Kông viết tin mấy năm nay Lục Quân Càn từng được rất nhiều đại gia bao dưỡng, thời gian thế nào đều viết rõ ràng, Thẩm Bác Diễn cũng được nhét vào danh sách những đại gia từng bao nuôi anh, viết rất tỉ mỉ chi tiết, làm như có chuyện đó thật vậy. Kết quả báo chí nội địa đăng lại trên mạng, độ ảnh hưởng lan truyền không nhỏ, ảnh hưởng lớn đến thanh danh anh. Khi đó anh và Nhậm Bối Mính vừa cùng nhau quay một bộ phim điện ảnh có hai nam chính, thật ra phân cảnh không chênh lệch lắm, để tranh xem rốt cuộc ai mới là nam chính, ekip hai bên dùng không ít thủ đoạn quan hệ xã hội, đúng lúc tin này lan ra, Lục Quân Càn có thể chắc chắn là Nhậm Bối Mính tung tin, anh cũng nắm được những chứng cứ xác thực chứng minh ekip của hắn thuê người làm chuyện đó. Cuối cùng công ty dùng rất nhiều thủ đoạn mới có thể dẹp tin này xuống, thiếu chút nữa khiến cả hai cùng thua thiệt.

Sự kiện kia khiến rất nhiều người có ác cảm với Lục Quân Càn, nhưng anh cũng không đặt thù này lên đầu Nhậm Bối Mính. Dù sao cũng có rất nhiều người là thân bất do kỷ, khán giả chỉ thấy ngôi sao, nhưng ngôi sao không chỉ là một người, đứng sau họ là cả một ekip tham gia vật lộn, giống như lúc đó tranh ngôi nam chính, trên mạng cũng tuôn ra không ít tin Nhậm Bối Mính bắt nạt ức hiếp người mới, tin này do ekip của Lục Quân Càn tung ra, nhưng bản thân anh không hề biết chuyện này, đến khi đó đọc tin anh mới biết chuyện.

Cho nên mấy năm này Lục Quân Càn vẫn tự gò bó, một trong số đó là do bóng ma vụ kia để lại quá lớn, anh không muốn người khác nắm được chứng cứ gì đó rồi viết loạn, cho dù có bị người khác bôi xấu, chỉ cần anh chưa từng làm, sớm muộn gì chuyện cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng.

Sở Y Na ở bên kia đã diễn xong.

“Na Na diễn tốt lắm.” Trương Khôn cười híp mắt nói, “Nghỉ ngơi chút đi, chuẩn bị quay tiếp một cái.” (Đoạn này chơi chữ, một cái/ một lần chữ Hán là Nhất Điều)

Trong giới giải trí Sở Y Na còn có một biệt hiệu là Sở Nhất Điều, ý nói cô diễn tốt, rất nhiều cảnh chỉ một lần là quay xong, cho nên dù cô có phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi mặt hoàn toàn, lại có rất nhiều tin đồn không hay, nhưng vẫn có không ít đạo diễn tới tìm cô quay phim.

Cảnh tiếp theo Lục Lăng Hằng sẽ lên sàn, hơn nữa vừa khéo, bởi cảnh quay hôm nay ở trên đường phố cổ đại nên cảnh đầu tiên anh quay cũng là cảnh thử vai của anh —— Ác bá bên đường đùa giỡn dân nữ do hồ yêu hóa thành, anh đứng ra ngăn cản. (Hồ yêu: yêu quái hồ ly)

Cô gái diễn hồ yêu là một diễn viên mới vẫn còn đang học ở học viện điện ảnh, gương mặt có phần lẳng lơ phong tình, mặt trái xoan đầy đặn, trời sinh đuôi mắt cong lên, lúc hóa trang xong rất có cảm giác giống như hồ ly tinh.

Kịch bản và lời thoại Lục Lăng Hằng đã sớm thuộc, các diễn viên ngay ngắn vào vị trí, máy vừa khởi động, mấy diễn viên quần chúng sắm vai ác bá lập tức vây tới bên diễn viên đóng vai hồ yêu, cười đầy đen tối: “Tiểu cô nương, theo bọn ta chơi đùa một chút.”

Lục Lăng Hằng xông tới trước ống kính, nghĩa chính ngôn từ quát: “Dừng tay!” (nghĩa chính ngôn từ: lời nói hành động chính nghĩa)

Ác bá xoay người, thấy một tiểu bạch kiểm đi tới: “Tiểu tử thối từ đâu tới?” (tiểu bạch kiểm: mặt mũ non choẹt)

Lục Lăng Hằng: “…….”

Anh nhìn cô gái diễn hồ yêu, nhớ tới vẻ mặt tràn đầy khiêu khích của Thẩm Bác Diễn, nhất thời quên mất từ.

Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ đứng ngây nửa ngày, Trương Khôn kêu dừng lại: “Quay lại lần nữa!”

Lục Lăng Hằng vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, em quên mất lời thoại.”

Mọi người tỏ vẻ thông cảm, Lục Lăng Hằng là người mới vào đoàn phim, còn chưa vào trạng thái, họ có thể hiểu được.

Lần thứ hai quay, Lục Lăng Hằng không quên từ nữa, cứu cô nương hồ yêu từ trong tay ác bá ra, kéo đến phía sau mình, trừng mắt nhìn mấy tên ác bá kia: “Càn khôn lanh lảnh giữa ban ngày, các ngươi..”

Cô nương hồ yêu kia mềm yếu dựa vào lưng Lục Lăng Hằng: “Thiếu hiệp, ta sợ lắm.”

Lục Lăng Hằng bật cười một tiếng, lại phá cảnh.

Mọi người: “…….”

Cô nương hồ yêu không sao hiểu nổi. Ban nãy Lục Lăng Hằng diễn tốt vô cùng, lời thoại rất nhập tâm, biểu cảm đúng chỗ, lúc kéo cô ra phía sau che chở cô có thể cảm nhận được sự dũng mãnh của Lục Lăng Hằng, nghĩ đây là bờ vai có thể tin tưởng dựa vào. Nhưng nháy mắt anh ta phá lên cười, cô cũng hoài nghi không biết có phải mình không cẩn thận chạm vào chỗ nhột của Lục Lăng Hằng không.

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Lục Lăng Hằng lúng túng xin lỗi lần nữa. Bình thường diễn viên phá cảnh phải quay lại chắc chắn không ai thích, đây là cảnh đầu tiên của anh, lại để ấn tượng hỏng bét thế này!

Đều tại Thẩm Tiểu Cẩu cả! Lục Lăng Hằng tức giận nghĩ. Ban nãy cô gái kia chạm vào anh, làm anh lại nhớ tới bộ dạng Thẩm dân nữ cọ tới cọ lui trên người mình, quá là sát phong cảnh!!

Trương Khôn lắc đầu, không nói gì, trong lòng cũng lầm bầm. Nhà đầu tư cho diễn viên này vào đúng là không đáng tin cậy, nếu cứ thế này, nhất định sẽ kéo dài tiến độ quay của đoàn.

Cũng may mà đến lần thứ ba, cuối cùng Lục Lăng Hằng cũng đá văng được Thẩm dân nữ ra khỏi đầu. Nhưng hai lần trước anh NG khiến cô gái kia có bóng ma trong lòng, không dám chạm vào anh nữa, cho nên cũng không diễn tốt, vẫn phải quay lại hai lần nữa, cuối cùng cảnh này cũng qua.

Quay cảnh buổi chiều xong, Lục Lăng Hằng về khách sạn nghỉ ngơi. Mới tẩy trang xong, điện thoại anh đổ chuông, cầm lên nhìn, lại là Thẩm Bác Diễn gọi tới. Vừa nghĩ tới hôm nay quay phim mình bị ảnh hưởng anh liền không nhịn được giận chó đánh mèo với tên khốn này, giọng nghe điện thoại cũng không tốt: “Gọi làm gì?”

Thẩm Bác Diễn: “……..”

Hắn không hiểu gì hết trơn á, mấy tuần rồi không gặp, hắn cũng không làm gì cả, sao Lục Lăng Hằng lại có vẻ bực mình như vậy?

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Hỏi cậu một cái.” Thẩm Bác Diễn nói, “Cậu.. anh họ cậu có quan hệ thế nào với Nhậm Bối Mính?”

“Hử?” Lục Lăng Hằng mờ mịt, “Nhậm Bối Mính? Anh ta làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.