Lục Lăng Hằng tắm xong đi ra, trời đã khuya lắm rồi, mai anh phải dậy sớm, chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng đồng hồ, bởi vậy nên đến khi Thẩm Bác Diễn tắm xong đi ra, Lục Lăng Hằng đã ngủ thiếp đi.
Tuy rằng bay tới đoàn phim tham ban đã rất mệt, nhưng Thẩm Bác Diễn không có chút buồn ngủ nào, hắn rón rén đi tới bên giường Lục Lăng Hằng, nhìn gương mặt anh khi ngủ.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này, trước đây lúc Lục Quân Càn né paparazzi anh cũng từng tới nhà hắn ở mấy ngày, khi đó họ còn chưa nói rõ ràng, hắn không dám làm gì cả, chỉ là đợi đến đêm hôm khuya vắng, sau đó len lén vào phòng nhìn gương mặt Lục Quân Càn khi ngủ thôi cũng đã thấy rất thỏa mãn.
Lúc ngủ chân mày Lục Quân Càn luôn nhíu lại, nhưng anh ngủ rất ngoan, buổi tối đi ngủ thế nào, sáng hôm sau tỉnh dậy thế ấy, dường như còn không trở mình. Hôm nay tuy thay đổi thân thế, nhưng thói quen này vẫn giữ nguyên. Thẩm Bác Diễn nhìn một lúc, không nhịn được mà vươn tay ra chạm vào mi tâm anh, muốn chân mày anh thôi cau lại.
Một lát sau, Thẩm Bác Diễn dè dặt ghé tới, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm nơi hắn vừa chạm vào: “Ngủ ngon.”
Tuy đã nói “ngủ ngon” rồi, nhưng Thẩm Bác Diễn còn chưa quay về giường mình ngủ. Hôm nay đúng là hắn vui đến mức không ngủ được, nếu biết có thể thuận lợi như vậy, hắn đã không chờ đợi lâu như vậy mà nói tâm ý mình ra ngay từ đầu rồi!
Hắn thị gian một lúc lâu, lại hôn lên mi tâm Lục Lăng Hằng, thấy Lục Lăng Hằng chưa tỉnh lại, hắn hôn lên mặt anh, rồi lại hôn lên đôi môi nhỏ nhắn.
Cứ làm đi làm lại tới tới lui lui như vậy, mãi sau đó Thẩm Bác Diễn mới quay về ngủ.
Sáng hôm sau chưa tới năm giờ Lục Lăng Hằng đã thức dậy, Thẩm Bác Diễn vẫn còn ngủ rất say. Anh nhẹ nhàng đi rửa mặt rồi đi ra ngoài, không đánh thức Thẩm Bác Diễn.
Lục Lăng Hằng hóa trang xong liền tới phim trường, gặp Sở Y Na ở đó. Anh vốn lo sau chuyện ngày hôm qua chạm mặt sẽ rất xấu hổ, nhưng thái độ Sở Y Na vô cùng tự nhiên, cười cười nói nói như bình thường, tựa hồ như không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, khiến Lục Lăng Hằng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Quay được hai cảnh xong, Thẩm Bác Diễn đi tới, vừa xem Lục Lăng Hằng quay phim vừa nói chuyện phiếm cùng nhân viên trong đoàn. Giờ hắn mở công ty, nhưng mới chỉ là cái vỏ ngoài trống rỗng, theo đúng hướng phát triển thì ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi nữa để chiêu binh mộ lính, cho nên lần này hắn tới Hoành Điếm tham ban, thứ nhất là đến thăm hỏi Lục Lăng Hằng, thứ hai là để hiểu rõ chuyện trong giới giải trí, thuận tiện xem xét nhân tài.
Hôm nay Lục Lăng Hằng không có nhiều cảnh, nhưng có một cảnh rất quan trọng, hơn nữa còn là cảnh hôn, bởi bộ phim này là phim tiên hiệp thiếu niên nên cảnh hôn duy nhất trong phim lại là của nhân vật phản diện.
Lúc chưa chuyển xấu Lăng Kiếm Vân vẫn là một người rất nho nhã, cho dù với hồ yêu làm việc cho mình hắn cũng vẫn luôn ôn hòa, hồ yêu yêu hắn nhưng tình cảm lại không được đáp lại, ả buồn bực không vui, trong lúc làm việc cho hắn cố ý làm không tốt, để lại tin tức cho nữ chính và nam chính, khiến họ phá hỏng một kế hoạch của Lăng Kiếm Vân. Hồ yêu làm vậy là bởi muốn Lăng Kiếm Vân thêm coi trọng ả.
Buổi tối hồ yêu lén tìm tới Lăng Kiếm Vân, ả cứ ngỡ Lăng Kiếm Vân sẽ tức giận mà nghiêm phạt ả, nhưng Lăng Kiếm Vân không làm vậy, chỉ thản nhiên đánh đàn, tựa hồ như không để ả và chuyện ả làm ở trong lòng. Hồ yêu tức giận, chủ động câu dẫn Lăng Kiếm Vân, ả hôn môi hắn, nhưng Lăng Kiếm Vân vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Hồ yêu tức giận cố ý đe dọa, nói muốn đi giết nam nữ chính, phá hỏng hoàn toàn kế hoạch lớn của Lăng Kiếm Vân (lúc này thần kiếm vẫn chưa được giải phong ấn, Lăng Kiếm Vân không cho phép Khương Diệc Long gặp bất cứ bất trắc nào), cuối cùng cũng có thể chọc giận Lăng Kiếm Vân, khiến hắn bạo phát.
Trước khi Lục Lăng Hằng quay anh nhai kẹo cao su. Đây là thói quen nghề nghiệp của anh, trước khi quay cảnh hôn, để tôn trọng bạn diễn thì chuẩn bị cho hơi thở thơm mát. Thẩm Bác Diễn ngồi bên cạnh anh, giọng chua lòm: “Biết thế anh đã mang tỏi tới.”
Lục Lăng Hằng buồn cười lườm hắn: “Đồ bệnh.”
Thẩm Bác Diễn bĩu môi.
Diễn viên diễn hồ yêu – Bạch Duyệt Kỳ chạy tới, ngượng ngùng nói: “Cho em kẹo cao su được không?”
Bạch Duyệt Kỳ là người mới, đây là lần đầu tiên cô đóng cảnh hôn, vô cùng căng thẳng.
Lục Lăng Hằng quan tâm đưa viên kẹo cho cô: “Có cần tập lời thoại trước không?”
Vại giấm trong lòng Thẩm Bác Diễn đổ lênh láng. Lục Lăng Hằng tập thoại, thật ra là giúp bạn diễn tìm trạng thái, cũng giống như lần trước làm với Dương Nghiên vậy, tâm sự với bạn diễn để lôi kéo hảo cảm, nói không chừng lại rước ong bướm tới.
Bạch Duyệt Kỳ ngạc nhiên: “Vâng ạ.”
Lục Lăng Hằng đang định đứng dậy, thấy Thẩm Bác Diễn ngồi bên cạnh tức giận, anh suy nghĩ một chút, nói với Bạch Duyệt Kỳ: “Em qua bên kia chờ anh trước, anh tới ngay.”
Cô gái nhỏ lập tức chạy đi.
“Tôi muốn giúp cô ấy tìm cảm giác một chút, để lát nữa quay dễ vào trạng thái.” Lục Lăng Hằng bình tĩnh giải thích.
Đương nhiên Thẩm Bác Diễn hiểu ý định của anh, trước đây Lục Quân Càn đều làm như vậy. Tuy thật ra trong lòng hắn rất muốn quấy phá, nhưng dù sao đây cũng là công việc của Lục Lăng Hằng, gây phiền phức cũng quá trẻ con, cho nên hắn không nói gì, chỉ là để mùi giấm ngát trời cho Lục Lăng Hằng ngửi thấy. Nhưng gì thì gì trong lòng hắn vẫn thấy rất khó chịu —— quay phim thì quay phim thôi, sao cứ phải diễn từ phim ra ngoài đời!!
“Cảnh này tôi mong có thể diễn một lần rồi qua.” Lục Lăng Hằng nói tiếp, “Hôn tới hôn lui người mình không thích tôi cũng thấy phiền. Cho nên nếu có thể tìm được trạng thái, sẽ không phải quay nhiều lần!”
Thẩm Bác Diễn ngẩn ra, nhất thời thông suốt. Đúng vậy! Mấy cảnh bình thường diễn đi diễn lại mười lần hai mươi lần thì không nói làm gì, nhưng nếu quay cảnh giường chiếu cũng hơn mười lần, không việc gì cũng thành có việc gì mất!
Thế là một giây trước mặt Thẩm Bác Diễn còn nặng nề u ám như quan tài, một giây sau đã cười tươi như hoa: “Đi đi đi đi, tìm cảm giác cho tốt vào nhé!”
Lục Lăng Hằng bật cười lắc đầu, đứng dậy đi về phía Bạch Duyệt Kỳ.
Thẩm Bác Diễn vui sướng hân hoan, đến việc người trong lòng quay cảnh hôn cùng người con gái khác cũng không hờn giận nữa. Lục Lăng Hằng chủ động giải thích với hắn, điều này nói lên cái gì? Nói lên rằng anh quan tâm đến cảm nhận của hắn chứ còn gì nữa!! Đây đúng là một bước tiến lớn mà.
Lục Lăng Hằng tâm sự cùng Bạch Duyệt Kỳ một hồi, đạo diễn gọi họ tới quay.
Xong các cảnh dẫn dắt, cảnh phim bước vào giai đoạn cao trào.
Bạch Duyệt Kỳ giữ lấy tay Lục Lăng Hằng trên dây đàn, bắp thịt trên mặt hơi rung động, trong mắt có hơi nước, cô tủi thân, không cam lòng, nhưng ánh mắt lại hèn mọn quấn quýt si mê. Cô đáng thương tới gần, hôn lên khóe môi Lục Lăng Hằng, ánh mắt Lục Lăng Hằng như tử thủy, để mặc cô hôn môi, cũng không nhúc nhích. (Tử thủy: nước đọng)
“Với ngươi mà nói, ta là cái gì?” Bạch Duyệt Kỳ run giọng hỏi.
Lục Lăng Hằng buông mi mắt, nhẹ nhàng gạt tay cô trên dây đàn ra, làm bộ tiếp tục đánh đàn, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Sao ngươi lại phản bội ta?”
“Phản bội ngươi?” Bạch Duyệt Kỳ cười nhạt, “Tới bây giờ ngươi cũng chưa từng đặt ta ở trong lòng, dựa vào đâu mà ta phải giúp ngươi?”
Bàn tay Lục Lăng Hằng đánh đàn dừng lại trong thoáng chốc, lại máy móc đánh tiếp, gương mặt vẫn không có biểu tình gì: “Nếu ngươi không muốn, vậy đi đi, sau này đừng đến tìm ta nữa.”
Đương nhiên Bạch Duyệt Kỳ sẽ không đi, cô tức đến giận run, mắt nheo lại, nở nụ cười độc ác: “Ngươi đối xử với ta như thế, sau này đừng hối hận. Bây giờ ta sẽ lập tức đi tìm Khương Diệc Long, nói rõ thân phận của ngươi cho hắn biết. Ha, huynh đệ tốt nhất của hắn, thực ra lại là tên kiếm ma sát hại cả nhà hắn, ngươi đoán xem hắn sẽ thế nào?”
Bạch Duyệt Kỳ bị ánh mắt hung ác của anh dọa cho sợ hãi, người hơi co lại, nhưng lại không cam lòng thấp kém mà trừng mắt lại: “Sao ta lại không dám? Ta không chỉ muốn nói cho hắn biết, ta còn muốn giết hắn, bẻ gãy cổ hắn, để hắn phải chết trước mặt ngươi!”
Mắt Lục Lăng Hằng lóe lên tia lạnh lẽo, đột nhiên hất cổ cầm trên bàn xuống đất, tóm lấy Bạch Duyệt Kỳ, mạnh mẽ đè cô lên bàn, giữ hai tay cô ấn lên đỉnh đầu, hung bạo hôn xuống! (Cổ cầm: đàn cổ)
Nụ hôn của anh mang theo sự xâm lược, Bạch Duyệt Kỳ sợ đến ngây người, thoạt đầu còn ú ớ giãy giụa, nhưng chốc lát sau đã mềm nhũn ra, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Thẩm Bác Diễn đứng bên ngoài mặt không đổi sắc nhìn, nhưng cái người nhỏ bé ở trong lòng thì hết khóc lóc phát điên gào thét đầy thương tâm rồi lại nhảy chồm chồm! BAO GIỜ! LỤC LĂNG HẰNG! MỚI CÓ THỂ! HÔN MÌNH! NHƯ VẬY CHỨ! AAAAAAAA!! SAO MÌNH KHÔNG PHẢI DIỄN VIÊN!!!! QUÁ THIỆT THÒI RỒIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!
Hồ yêu hung ác ban nãy, sau khi được Lục Lăng Hằng hôn hóa thành tiểu bạch thỏ, hơn mười giây sau, Lục Lăng Hăng ngẩng thân trên lên, nhưng vẫn giữ chặt tay cô trên đỉnh đầu.
“Thành thành thật thật nghe cho rõ!” Không giống với sự mãnh liệt ban nãy, đáy mắt Lục Lăng Hằng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đừng có âm mưu đen tối gì nữa!”
Ánh mắt Bạch Duyệt Kỳ mê man long lanh sóng nước, cô thở dốc không ngừng, một lúc lâu sau mới yếu ớt lên tiếng: “Vâng~~”
“Cắt!” Trương Khôn hô ngừng.
Thẩm Bác Diễn lập tức xông tới, so với diễn viên còn căng thẳng hơn: “Đạo diễn Trương, cảnh này qua chứ?”
Trương Khôn không khỏi hoảng sợ: “À.. diễn rất tốt, không ngờ diễn xuất của họ tốt như vậy..”
“Không cần quay lại chứ?” Thẩm Bác Diễn lo muốn chết.
Trương Khôn cười gượng: “Ừ, ừ, cảnh này qua..”
Lúc này Thẩm Bác Diễn mới thở phào một hơi. Nếu để hắn phải xem lại cảnh vừa rồi, hắn sẽ xông lên ném nữ diễn viên đi mà hôn thay thế. Chừng nào Lục Lăng Hằng hôn hắn như vậy, hắn có thể sưng thành ba mươi centimetre luôn ấy chứ!!!!
Lục Lăng Hằng diễn xong vội vã đỡ Bạch Duyệt Kỳ lên: “Ngại quá, không làm đau em chứ?”
“Không..” Chân Bạch Duyệt Kỳ như nhũn ra. Ban nãy cô bị Lục Lăng Hằng kéo vào cảnh, đến giờ vẫn còn chưa hoàn hồn lại.
Lục Lăng Hằng biết cảnh này quay một lần đã qua, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ban nãy khách sáo vài câu với Bạch Duyệt Kỳ cũng đã có kết quả. Anh đi tới bên người Thẩm Bác Diễn ngồi xuống, Thẩm Bác Diễn đưa cho anh một chai động năng. Lục Lăng Hằng không khát, nhưng Thẩm Bác Diễn đưa đồ uống cho anh, anh vẫn giữ ý uống một ngụm. Còn chưa kịp đóng nắp, đột nhiên Thẩm Bác Diễn cầm khăn giấy lại gần lau miệng cho anh: “Lau nước uống chảy ra.”
Lục Lăng Hằng: “………”
Thẩm Bác Diễn nghiêm mặt tỉ mỉ lau miệng giúp anh.
“Em có thiếu người phụ diễn không?” Đột nhiên Thẩm Bác Diễn hỏi.
“Sao?” Lục Lăng Hằng khẽ run lên, “Phụ diễn cái gì?”
“Luyện diễn cùng em ấy, sợ em không tìm được cảm giác, trước hôm quay thử diễn mấy lần.”
Lục Lăng Hằng: “….” Anh phát hiện độ mặt dày của Thẩm Bác Diễn đã đạt tới một cảnh giới mới!
Hôm nay Lục Lăng Hằng có ít cảnh, tiếp theo quay một cảnh phụ, sau đó chuẩn bị thay quần áo quay về khách sạn.
Lúc này vẫn còn sớm, Thẩm Bác Diễn nói: “Anh bảo khách sạn làm mấy món mang lên phòng em, ta cùng nhau ăn cơm tối nhá?”
Lục Lăng Hằng đồng ý: “Ừ.” Tối hôm qua bởi vì quá mệt nên chỉ nói chuyện qua loa rồi đi ngủ, vừa hay hôm nay có thời gian, Lục Lăng Hằng cũng muốn nghe hắn nói chi tiết hơn về chuyện di chúc và công ty mới.
Hai người quay về khách sạn, nhân viên phục vụ lục tục bưng đồ ăn lên, Thẩm Bác Diễn còn gọi hai chai rượu vang đỏ.
Lục Lăng Hằng thấy rượu, khuyên nhủ: “Chỉ có hai chúng ta, uống ít thôi, tửu lượng anh kém, uống say xong lại làm loạn.” Giờ thân phận đã bị phát hiện, anh cũng không kiêng kỵ gì nữa, so với kiếp trước còn thân hơn, cuối cùng cũng có gan oán giận Thẩm Bác Diễn uống say rồi bám lấy anh như keo con voi.
“Tửu lượng anh kém?” Thẩm Bác Diễn buồn cười.
Lục Lăng Hằng quả quyết: “Anh là người tửu lượng kém nhất mà tôi biết.”
Thẩm Bác Diễn gọi rượu cũng là cố ý, sáng mai Lục Lăng Hằng không phải diễn, anh có ý muốn chuốc say Lục Lăng Hằng, để anh nói hết suy nghĩ trong lòng ra. Lục Lăng Hằng có vẻ động tâm, nhưng lại không chịu nhả ra, Thẩm Bác Diễn bách trảo nạo tâm, rất muốn biết rốt cuộc Lục Lăng Hằng nghĩ gì về hắn, liệu anh có lo âu, kỳ vọng gì với hắn không. Đương nhiên nếu có thể cũng muốn hưởng một ít phúc lợi, ví dụ như diễn lại cảnh ngày hôm nay một lần nữa…, như vậy không thể tốt hơn!
Lục Lăng Hằng than phiền thế thôi, cũng không phản đối nhiều, vẫn để Thẩm Bác Diễn rót cho anh một chén.
Lục Lăng Hằng vươn tay nhận lấy rượu, Thẩm Bác Diễn lại không buông tay: “Sau này chỉ được uống rượu với anh thôi, người khác rủ em uống, em bảo em dị ứng với cồn! Không được phép uống!!”
Lục Lăng Hằng vô cùng kinh ngạc, nhớ tới hôm ấy say bí tỉ bị Thẩm Bác Diễn đưa về nhà, cũng đoán được vài phần: “Tửu lượng tôi kém lắm à?”
Thẩm Bác Diễn ngoài cười nhưng trong không cười: “Haha. Em uống xong gu rất đặc biệt.”
Lục Lăng Hằng: “???”
Anh sẽ vĩnh viễn không biết, cái câu “Trym cậu dài ba mươi centimetre hử?” của anh trở thành bóng ma lớn thế nào trong lòng Thẩm Bác Diễn, có một khoảng thời gian rất dài, Thẩm Bác Diễn đi đường thấy trên cột điện dán quảng cáo “Tráng dương tăng cường kích thước”, không nhịn được mà liếc mắt nhìn.
Hai người uống ít rượu, vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất ấm áp, đúng lúc này điện thoại Thẩm Bác Diễn đổ chuông, hắn lấy ra nhìn, là trợ lý của hắn nhắn tới, hỏi giờ hắn đang ở đâu.
Thẩm Bác Diễn lười trả lời, ném điện thoại sang một bên.
“Ông ấy nói trạng thái em không tốt, bảo em nên tìm cảm giác, chiều mai quay lại.” Vẻ mặt Thẩm Bác Diễn vô lại mà dán tới, “Hay là giờ anh giúp em luyện một chút nhé?”
Lục Lăng Hằng: “…. Thẩm Phô Diễn này.”
“Hử?”
“Da mặt anh đúng là tường đồng vách sắt.”
“Hê hê…”
Thẩm Bác Diễn bị đẩy ra, không phục hừ một tiếng, lại rót thêm rượu cho Lục Lăng Hằng. Điện thoại của hắn lại đổ chuông, hắn thờ ơ liếc mắt nhìn, là mẹ của hắn – Trâu Tĩnh Tĩnh gọi tới.
Chân mày Thẩm Bác Diễn lập tức cau lại. Hắn không thích nói chuyện với mẹ mình, cho dù chỉ là qua điện thoại, bởi vậy nên thấy nhức đầu vô cùng. Nhưng chuông điện thoại vang lên được một lúc, hắn đành phải bắt máy.
Lục Lăng Hằng giữ yên lặng, đợi Thẩm Bác Diễn nói chuyện điện thoại xong. Không biết đầu bên kia nói gì, nét mặt Thẩm Bác Diễn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trở nên ngưng trọng.
Một lát sau, Thẩm Bác Diễn cúp máy: “Ba anh ngã bệnh.”
“Mẹ anh không nói tỉ mỉ, nhưng hình như rất nghiêm trọng.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Thẩm Bác Diễn thở dài: “Đã đặt vé máy bay giúp anh rồi, đêm nay anh quay về.” Vốn là hắn muốn rèn sắt ngay khi còn nóng mà một phát bắt lấy Lục Lăng Hằng luôn, nhưng cha đổ bệnh, hắn không thể không quan tâm, bởi vậy nên đành phải tạm thời gác lại.
Lục Lăng Hằng hỏi: “Bao giờ anh đi?”
“Đi ngay đây.”
Lục Lăng Hằng vội vã đứng dậy, Thẩm Bác Diễn vẫn còn có vài đồ đạc ở phòng anh, anh muốn giúp thu thập đồ đạc, đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau.
“Sao vậy?” Lục Lăng Hằng nghĩ rằng Thẩm Bác Diễn đang buồn bã vì chuyện của cha, cho nên do dự không đẩy hắn ra.
Ai ngờ Thẩm Bác Diễn lại chép miệng tiếc rẻ nói: “Hôm nay không có thời gian luyện diễn với em.”
“….Cũng không cần luyện, cảm ơn.”
Thẩm Bác Diễn bĩu môi, nhanh chóng hôn lên mặt Lục Lăng Hằng một cái, sau đó mới buông anh ra đi thu thập hành lý.
Lục Lăng Hằng lại bị chiếm tiện nghi, nhưng giờ không phải lúc thích hợp để tính toán mấy chuyện này, anh không thể làm gì hơn là lườm một cái, không nói gì. Trước đây anh là một người rất giữ nguyên tắc, chính là bởi sợ một ngày nguyên tắc bị phá hủy anh sẽ đánh mất chính mình, nhưng nguyên tắc của anh đã bị Thẩm Tiểu Cẩu gặm đến thất linh bát lạc mất rồi. (Thất linh bát lạc: hiểu đơn giản là rải rác khắp nơi)
Thu dọn đồ đạc xong, Lục Lăng Hằng tiễn Thẩm Bác Diễn rời khỏi phim trường, ra ngoài bắt xe, mặc dù trong lòng Thẩm Bác Diễn không muốn, nhưng cũng không tiện nói gì, vội vã rời đi.