Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 97: Một bàn đen đen…



– Một bàn đen đen…

Khoảng thời gian sau đó, Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn đều bận đến mức hận không thể có ba đầu sáu tay xoay sở, Thẩm Bác Diễn chạy đôn chạy đáo đi khắp nơi vay tiền, Lục Lăng Hằng thì bận bịu chạy sô, một tuần sau, cuối cùng Lục Lăng Hằng cũng kiếm đủ tiền quay phim bổ sung, Thẩm Bác Diễn lo được mấy nghìn vạn, tạm thời duy trì công ty vận hành một thời gian. Nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, công ty của hắn quy mô rất lớn, muốn vượt qua cơn khủng hoảng này, phải có hơn trăm triệu vốn lưu động.

Lục Lăng Hằng không có thời gian để chạy sô nữa —— “Đại võ lâm” sẽ ra mắt nhân dịp tết âm lịch, trước khi phim phát sóng một tháng, anh phải đi khắp nơi tuyên truyền.

Lục Lăng Hằng tham gia một hoạt động tuyên truyền xong quay về nhà, chỉ thấy phòng ngạt mùi khói, tập trung nhìn kỹ, Thẩm Bác Diễn đang ngồi giữa khói thuốc —— trước mặt hắn đặt một cái gạt tàn đầy.

Lục Lăng Hằng sặc khói mà ho khan mấy tiếng, Thẩm Bác Diễn đang ngẩn người lúc này mới ý thức được anh đã trở về, mệt mỏi lau mặt, đứng dậy ra mở cửa sổ tản khói: “Xin lỗi, em vào phòng trước đi.”

Lục Lăng Hằng không đi, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Vẫn không lo đủ tiền?”

Thẩm Bác Diễn lắc đầu, thở dài. Trước đây hắn có vài hồ bằng cẩu hữu, nhưng vào thời điểm quan trọng, số tiền khoảng vài trăm triệu, không ai dám cho hắn vay. Hắn đã mang hết những tài sản có trong tay không dùng đến đi thế chấp, Trâu Tĩnh Tĩnh cũng giúp hắn xoay sở một khoản tiền, nhưng mấy nghìn vạn chỉ đủ để công ty duy trì tới hết năm, chứ không đủ để vượt qua đợt khủng hoảng này.

Lục Lăng Hằng hỏi: “Có thể vay ngân hàng bao nhiêu?”

Thẩm Bác Diễn lắc đầu: “Khó vay lắm, anh không đủ độ tin tưởng, cần có người đảm bảo.”

“Người đảm bảo?”

“Anh không có người đảm bảo.”

Lục Lăng Hằng ngẩn người, chợt hiểu ra. Với tình cảnh Thẩm Bác Diễn hiện tại, hắn không tìm được người đảm bảo. Người đảm bảo không phải tùy tiện chọn bừa một người rồi ai cũng có thể làm, nhất định phải có năng lực chi trả, nếu như người vay nợ không trả được, người đảm bảo sẽ giúp người đó trả. Cho dù Thẩm Bác Diễn có bạn bè có tiền, nhưng những người bạn kia cũng không đồng ý làm người đảm bảo cho hắn —— Người đẩy Thẩm Bác Diễn vào cảnh sinh tử thế này chính là Thẩm Thanh Dư! Thương nhân đều là những người giỏi mưu tính, giữa Thẩm Thanh Dư tài nguyên vô hạn và Thẩm Bác Diễn rơi vào khốn cảnh, hiển nhiên mọi người sẽ chọn vế trước.

Thẩm Bác Diễn cúi đầu, vùi tay vào tóc, vô cùng chán nản.

Lục Lăng Hằng chẳng biết làm gì, chỉ có thể an ủi: “Cũng may mà phát hiện sớm, còn có thời gian nghĩ biện pháp.”

Thẩm Bác Diễn cười tự giễu: “Thời gian để giãy giụa sao…”

Theo kế hoạch của Thẩm Thanh Dư, đến khi Thẩm Bác Diễn nhận ra vấn đề thì đã không còn lối thoát, mà Thẩm Bác Diễn phát hiện âm mưu của anh trai sớm hơn, nhưng cũng chỉ có thể giãy chết mà thôi. Cái khác nhau là, một đằng là mất đi tất cả không thể vãn hồi, còn một đằng là liều mạng ngăn cơn sóng dữ nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn công ty mình đóng cửa. Vế trước là bị mất mạng trong một đao, vế sau là để người ta từ từ đâm dao vào tim mình rồi từ từ quấy đảo, mất máu mà chết.

“Đừng như vậy…” Lục Lăng Hằng thấy Thẩm Bác Diễn chán chường, vô cùng khó chịu trong lòng, “Nhất định sẽ có cách mà.”

Thẩm Bác Diễn uể oải đến không muốn nói thêm gì nữa. Hắn đã mang tất cả những thứ có thể đánh đi đánh, trong tay hắn có cổ phần tập đoàn Thẩm thị, nhưng không thể mang cổ phần ra thế chấp ngân hàng; bán cổ phần cho các cổ đông khác? Có Thẩm Thanh Dư, lúc này ai dám mua?

Thẩm Bác Diễn gần như chìm sâu vào tuyệt vọng. Làm lãnh đạo của công ty, ngoại trừ tiền tài ra, trên người hắn còn rất nhiều gánh nặng và trách nhiệm. Một khi công ty đóng cửa, hơn một nghìn nhân công biết làm thế nào đây? Đã sắp tới cuối năm, không những không phát thưởng, còn muốn tất cả về nhà nuốt không khí? Bộ phim điện ảnh hắn đầu tư biết làm thế nào đây? Công sức hơn nửa năm của mấy trăm nhân viên trong đoàn phim, không có tiền phát sóng, để nát vụn trong tay? Không trả đủ thù lao cho những diễn viên tên tuổi cũng vì họ đặt hết niềm tin lên người hắn! Còn cả Lục Lăng Hằng, nếu không bán được hai bộ phim, hơn nửa năm công tác của Lục Lăng Hằng đều uổng phí, không có tác phẩm ra mắt, với giới giải trí có mới nới cũ mà nói, sự nghiệp của anh sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Mọi người, tương lai của tất cả mọi người nằm trong tay hắn, hắn nên lo liệu thế nào đây?

Lục Lăng Hằng không biết, hôm nay trước khi về, Thẩm Bác Diễn đã đi tìm Thẩm Thanh Dư.

Hắn không đến để gây hấn đánh nhau, cũng không phải tới để lý luận, hắn nói với Thẩm Thanh Dư, chỉ cần Thẩm Thanh Dư đồng ý giúp hắn cứu công ty, hắn sẽ buông tất cả. So với tiền mà nói, trách nhiệm giáng đòn nặng nề với hắn hơn, hắn thà không có tiền, cũng không muốn nhìn mấy nghìn nhân công vì hắn mà sụp đổ. Nhưng sao Thẩm Thanh Dư không biết điều đó chứ? Anh ta quyết tâm muốn đẩy em mình vào tuyệt cảnh, thờ ơ bỏ lại một câu “Cái gì là của em thì sẽ là của em” rồi đuổi Thẩm Bác Diễn về.

Hôm nay Thẩm Bác Diễn đầy uất hận, tuyệt vọng và áp lực, hận không thể đập nát những gì trước mắt, nhưng đến khi ngẩng đầu thấy ánh mắt lo lắng của Lục Lăng Hằng, ngọn lửa nhóm nhen trong lòng hắn lại bị dập tắt. Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu Lục Lăng Hằng.

“Anh không sao.” Thẩm Bác Diễn mệt mỏi cười, “Em vất vả cả ngày rồi, mau đi tắm đi, để anh tìm xem có ai có thể giúp không.”

Những năm trước kia lúc nào hắn cũng nhàn hạ, một năm làm việc vất vả, đến cuối năm đáng lẽ ra có thể gặt hái chút thành quả, hoặc là về nhà đoàn viên cuối năm, hoặc là đi du lịch nước ngoài, vốn là Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng cũng định tết này đi ra đảo nghỉ ngơi, nhưng giờ xảy ra chuyện thế này, đừng nói là đi nghỉ, có muốn một cái tết an nhàn vô lo vô ưu cũng không được.

Thẩm Bác Diễn chắp chỗ nọ vá chỗ kia, phá bức tường đông xây tường tây, vất vả cũng qua được cửa ải cuối năm, vốn là trước cuối năm sản phẩm đang nghiên cứu có thể cho ra mắt thị trường, nhưng bởi vì tài chính gặp vấn đề, cho nên phải dời lại.

Đến trước kỳ nghỉ đông, theo thường lệ công ty tổ chức họp hằng năm. Năm ngoái tập đoàn Thẩm thị giàu có hào sảng, họp hằng năm đều tổ chức ở khách sạn năm sao, ăn uống no say, nhưng năm nay để tiết kiệm tiền, đẳng cấp kém hơn nhiều. Vốn để trấn an lòng quân, Thẩm Bác Diễn không định nói ra chuyện tài vụ công ty gặp vấn đề, nhưng đến thưởng cuối năm cũng không phát được, không thể giấu được nữa. Thế nên trong buổi họp hằng năm hắn đi lên đài diễn thuyết nửa tiếng đồng hồ, không nói tới chuyện anh em trong nhà cãi cọ, chỉ nói công ty phát triển tới này hôm nay, công sức của mọi người ông chủ đều nhìn thấy, biểu dương từng ban ngành, năm nay công ty làm nhiều chuyện, xoay vòng tài chính gặp chút vấn đề, cho nên thưởng cuối năm xin chậm trễ hai tháng, đến khi sản phẩm mới ra mắt thu hồi được vốn sẽ lập tức phát, hơn nữa còn nhiều hơn năm ngoái. Lão tổng đã tự lên tiếng, nhân viên cũng an lòng.

Đến ngày hai chín, Thẩm Bác Diễn vẫn chạy vạy khắp các ngân hàng, mãi đến khuya mới xong việc về nhà.

Trưa ngày ba mươi, Thẩm Bác Diễn tỉnh ngủ, phát hiện người bên cạnh không ở trong phòng. Hắn xoa xoa cái bụng rỗng ra khỏi phòng, định kiếm chút gì đó ăn, lúc đi tới cửa phòng bếp, thấy cảnh bên trong thì ngẩn cả người.

Lục Lăng Hằng đang đứng trước bếp, trên bàn bếp bày mấy cái bát, anh đang cầm cái bát rỗng hứng đồ trong nồi đang nấu ra.

“Em nấu cơm?” Mới đầu Thẩm Bác Diễn rất ngạc nhiên, sau đó lập tức mừng rỡ —— Hắn chưa từng ăn đồ Lục Lăng Hằng nấu.

Lục Lăng Hằng đang chăm chú múc đồ ra bát, nghe thấy tiếng Thẩm Bác Diễn không khỏi giật mình, vội vội vàng vàng muốn thu dọn đồ trên bàn, tiếc là trên bàn có rất nhiều đồ, nhất thời không thể giấu đi, không thể làm gì hơn là lúng túng ho khan một tiếng: “Khụ… Dì về nhà ăn Tết, em định nấu cháo cho anh ăn.”

Hôm nay là ba mươi, cô giúp việc về nhà đón tất niên cùng gia đình, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng cùng đón tất niên, để tiết kiệm tiền và có thêm không gian riêng tư, họ không mời ai cả, cũng không định ra ngoài ăn. Dạo này Thẩm Bác Diễn mệt cả thể xác lẫn tinh thần, còn bị cảm vì quá mệt mỏi, Lục Lăng Hằng quyết định làm một bữa cơm tình yêu cho Thẩm Tiểu Cẩu.

Thẩm Bác Diễn đi vào phòng bếp, thấy rõ đồ trên bàn, không khỏi giật mình: “Em làm tế tổ hay là muốn mời khách vậy?”

Bảy tám cái bát bên cạnh bếp đều là cháo, trên bếp còn có một cái nồi cháo đang nấu, Lục Lăng Hằng cầm bát rỗng múc từng muỗng từng muỗng cháo ra bát.

“Buổi tối có khách tới ăn cơm tất niên à?”

Lục Lăng Hằng méo miệng lắc đầu: “Có hai chúng ta thôi.”

Thẩm Bác Diễn không thể tin: “Thế em nấu nhiều như vậy làm gì?”

Lục Lăng Hằng ngại ngùng sờ sờ tóc mai: “Em chỉ định nấu một chút, bỏ nửa nồi gạo, ai mà biết được gạo nở ra thành ra như vậy.”

Thẩm Bác Diễn: “Nửa … nồi gạo?”

Lần đầu tiên đại minh tinh Lục Lăng Hằng xuống bếp, cứ nghĩ cho bao nhiêu gạo thì có thể nấu bấy nhiêu cháo, trăm triệu lần không ngờ, gạo hút nước xong nhanh chóng nở ra. Thế là anh cầm cái bát nhỏ đặt ở mép nồi, hứng cháo tràn ra vào bát, ai ngờ càng ngày tràn càng nhiều, tựa như trong nồi có một thứ kì dị rỉ cháo ra bên ngoài.

Thẩm Bác Diễn không hiểu chỉ chỉ mấy cái bát: “Thế em cầm bát làm gì? Đổ ra cái nồi khác là được.”

Lục Lăng Hằng cười khan: “Mỗi lần cầm bát hứng, em đều nghĩ đấy là cái bát cuối cùng rồi.” Nói xong còn thở dài yếu ớt, “Cháo này mãi mà không hết.”

Nói rồi anh đặt cái bát trong tay xuống, lại mở ngăn tủ ra lấy một cái bát mới tiếp tục hứng.

Thẩm Bác Diễn: “……..”

Dùng nửa nồi gạo để nấu cháo hiển nhiên cần rất nhiều nước, Lục Lăng Hằng thấy trong nồi sắp cạn nước, lại lấy một cái bát nữa, đổ một bát nước vào.

Thẩm Bác Diễn: “…..”

Thẩm Bác Diễn không thể tưởng tượng cái nồi kia nấu chín cháo bằng cách nào, sau đó hắn lại mở to mắt nhìn Lục Lăng Hằng bỏ một nắm rau vào nồi.

“Nấu cháo rau với nấm hương và thịt, rất có dinh dưỡng.” Lục Lăng Hằng nói.

Thẩm Bác Diễn ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Rửa sạch rau chưa?”

“Rửa rồi.” Lục Lăng Hằng gật đầu không ngừng, cuối cùng cũng có chút tự tin. Tuy rằng anh không có nhiều kiến thức nấu cháo, nhưng vẫn có cái làm đúng mà!

“Gạo thì sao?”

Lục Lăng Hằng sửng sốt: “Hở… gạo mà cũng phải rửa?”

Thẩm Bác Diễn: “………….”

Hắn mất hết hy vọng dời đường nhìn sang mấy cái bát khác.

“Đây là cái gì vậy? Sao trông giống shit thế?”

“Canh hoa quả… Đấy không phải là shit… là chuối tiêu…”

“Sao canh hoa quả lại có màu đen?”

“À.. bởi anh đang bị cảm, em bỏ hai túi rễ bản lam vào…”

“….”

“Đây là cái gì?”

“Canh táo đỏ ngân nhĩ.. Anh bị cảm nên dùng nhiều thức ăn lỏng..”

“Sao canh ngân nhĩ táo đỏ mà cũng đen? Rốt cuộc em cho bao nhiêu rễ bản lam vào?!”

“Cái này không cho rễ bản lam, em không tìm được đường, cho nên bẻ chút chocolate vào coi như đường..”

“…..”

Nội tâm Thẩm Bác Diễn sụp đổ hoàn toàn. Theo kịch bản thường thấy, hẳn hắn nên dịu dàng thưởng thức “mỹ vị” Lục Lăng Hằng làm ra, vô luận mùi vị thế nào cũng phải khích lệ cổ vũ anh. Nhưng hắn nhìn cả bàn ăn đen đen, thật sự không tưởng tượng nổi nếu ăn vào sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn thẳng tay tắt bếp: “Tấm lòng của em anh nhận, nhưng thôi, cứ để anh làm đi.”

Lục Lăng Hằng ngạc nhiên: “Anh biết nấu ăn à?”

Thẩm Bác Diễn cởi tạp dề trên người Lục Lăng Hằng xuống, đeo lên mình: “Hồi ở nước ngoài từng học qua. Trưa nay còn túi hoành thánh của dì làm, ta ăn tạm một chút, cơm tất niên giao cho anh đi.”

Thẩm Bác Diễn không dám thưởng thức tay nghề của Lục Lăng Hằng, Lục Lăng Hằng cũng không dám thưởng thức tay nghề của Thẩm Bác Diễn, anh không ôm nhiều hy vọng, nhưng nghĩ lại chắc Thẩm Tiểu Cẩu cũng không bết bát hơn mình được, cho nên không thể làm gì hơn là giao nhiệm vụ nấu cơm cho bệnh nhân.

Hai người ăn trưa xong, Thẩm Bác Diễn thay quần áo muốn ra ngoài: “Anh đi mua ít đồ tươi về.”

Lục Lăng Hằng vội nói: “Để em đi cùng với anh.”

Bình thường việc nhà đều giao cho giúp việc làm, hai người chưa từng đi mua thức ăn. Lục Lăng Hằng thay một bộ quần áo thoải mái, đeo khẩu trang và đội mũ, cũng may mà mùa đông rất lạnh, ra đường phải võ trang đầy đủ, cho nên trang phục của anh cũng không có vẻ giấu đầu lòi đuôi. Ngụy trang tốt xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.