Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 99: Người đảm bảo



– Người đảm bảo.

“Đại võ lâm” ra mắt ngay ngày mùng một đầu năm. Ban ngày Thẩm Bác Diễn vội vàng sắp xếp công việc cuối năm, buổi tối hai người cùng nhau đi xem phim.

Nếu như là trước kia, phim điện ảnh của Lục Lăng Hằng ra mắt, nhất định Thẩm Bác Diễn sẽ hào phóng bao mấy phòng, nhưng lúc này đây họ không thể lãng phí tiền, chọn một rạp chiếu phim bình dân rồi tới xem.

“Đại võ lâm” chọn thời điểm lên sóng tốt, đây là bộ phim hoành tráng nhất thời điểm đầu năm, có rất ít đối thủ cạnh tranh, hơn nữa trước đó còn mạnh tay tuyên truyền, doanh thu phòng vé hiển nhiên rất tốt, Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng mua suất chiếu lúc mười giờ, nhưng vào rạp vẫn kín ghế ngồi.

Đã rất lâu rồi Thẩm Bác DIễn và Lục Lăng Hằng đều chưa từng tới xem phim ở một phòng chiếu đông người như vậy, bốn phía xung quanh đông đủ người ngồi khiến Lục Lăng Hằng có hơi căng thẳng, cũng may là buổi tối mùa đông, trước khi ra khỏi nhà hai người đã ngụy trang tốt, che rất kín, trong rạp chiếu phim tối om cũng không ai nhận ra họ.

Bộ phim bắt đầu từ màn ân oán tình cừu nhiều năm trước, nói rõ Ngụy Trung Hiền đã giết hại trưởng bối của nam nữ chính thế nào, sau đó loáng cái đã hơn mười năm sau.

Ngụy Trung Hiền lười biếng tựa lưng trên ghế nằm, trước mặt là một sát thủ mặc trang phục dạ hành đang quỳ, mà Lục Lăng Hằng và các sát thủ Đông Hán khác đứng xung quanh Ngụy Trung Hiền, thân là nghĩa tử được Ngụy Trung Hiền coi trọng nhất, Lục Lăng Hằng được đứng ở một vị trí khá dễ thấy.

Cảnh này lên màn ảnh, trong rạp chiếu phim xì xào tiếng bàn tán.

Có một cô gái ngồi ở hàng ghế phía trước Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn ồ một tiếng: “Đây không phải là Lục Lăng Hằng đóng Lăng Kiếm Vân trong “Khương môn phi tương” sao?! Anh ấy đóng vai thị vệ của Ngụy Trung Hiền?!”

Bạn trai cô nàng nói: “Thị vệ? Thái giám thì đúng hơn.”

“Thái giám?!” Cô gái không thể tin, “Thái giám gì mà đẹp trai dữ?!”

Bạn trai cô nàng im lặng một chút, giọng chua lòm: “Đẹp trai thì không thể đóng thái giám à? Nhìn mặt trắng toát thế kia, còn mặc y phục Đông Hán, chắc cả cái đám kia đều là thái giám.”

“Đùa à, đạo diễn nghĩ cái gì vậy!!” Cô gái cảm thán nói, “Đẹp trai như thế sao lại đi làm thái giám chứ!!”

Lục Lăng Hằng ngồi ở hàng ghế sau nghe được hết, đây là lần đầu tiên anh ra rạp trực tiếp nghe người xem bình luận, cảm giác vô cùng vi diệu.

Kẻ quỳ trên mặt đất làm không tốt lời sai bảo của Ngụy Trung Hiền, Ngụy Trung Hiền lạnh lùng nói: “Ta phái ngươi đi làm chút việc cỏn con mà ngươi cũng không làm được?”

Người kia nói: “Thuộc hạ vô năng, xin công công cho thêm một cơ hội nữa, để thuộc hạ giết hắn!”

Cáo già Ngụy Trung Hiền đảo con ngươi, uể oải nói: “Hoàng Nghệ à, ngày thường ngươi làm việc đắc lực, ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, lần này ngươi đừng làm ta phải thất vọng.”

“Công công yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ hoàn thành!” Hoàng Nghệ tưởng mình tránh được một kiếp, thở phào nhẹ nhõm vội lui ra ngoài. Ngụy Trung Hiền liếc nhìn Lục Lăng Hằng diễn Thanh Cừ, Thanh Cừ ngầm hiểu, chỉ thấy y lao xẹt ra ngoài, đâm một kiếm về phía Hoàng Nghệ.

Hoàng Nghệ nghe thấy động tĩnh phía sau, vội rút đao ra chống trả, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, Hoàng Nghệ chật vật lui về phía sau hai bước, khiếp sợ mà tức giận nhìn về phía Ngụy Trung Hiền: “Công công?”

Ngụy Trung Hiền thảnh thơi ngắm móng tay mình, căn bản không để ý tới hắn.

Thanh Cừ hoàn toàn ở thế thượng phong, qua mấy chiêu, y ra một chiêu phi thân chém, chỉ thấy Hoàng Nghệ hét thảm một tiếng, chết dưới kiếm của Thanh Cừ.

“Oa!!” Cả rạp chiếu phim ồ lên đầy kinh ngạc, thậm chí có nữ sinh còn hét chói tai: “Đẹp trai quá đẹp trai quá! Mẹ ơi đẹp trai chết mất!”

Lục Lăng Hằng xem pha cảnh hành động của mình, có chút ngượng ngùng. “Đại võ lâm” làm phim võ hiệp, nội dung phim chẳng logic chút nào, ăn nhau ở các hiệu ứng kỹ xảo và pha hành động võ thuật, thế nên chỉ cần không quay phim, Lục Lăng Hằng đều phải luyện theo động tác chỉ đạo võ thuật, các động tác có thể nói vô cùng bắt mắt. Đạo diễn cắt nối biên tập đưa cảnh này lên đầu, là để làm nổi bật thế lực hùng mạnh của nhân vật phản diện. Tuy rằng Ngụy Trung Hiền mới là BOSS cuối, nhưng ông ta chỉ là một người chuyên bày mưu tính kế, trên thực tế nhân vật phản diện võ công cao nhất là do Lục Lăng Hằng gánh, cho nên đưa trận đánh của Lục Lăng Hằng lên đầu là để khán giả nhớ kỹ anh.

“Mẹ ưi, sao Lục Lăng Hằng lại diễn nhân vật phản diện vậy trời!” Nữ sinh ngồi hàng trước phàn nàn với bạn trai, “Đẹp trai như thế sao nỡ hận?!”

“Hừ!” Giọng nam sinh chua chua, “Anh mà là Ngụy Trung Hiền anh sẽ giết anh ta luôn, ai bảo anh ta bức người như thế!”

Nữ sinh xem thường nói: “Anh đang ghen tị vì anh ấy quá đẹp trai chứ gì?!”

Nam sinh cả giận nói: “Rốt cuộc ai mới là bạn trai em?!!”

Lục Lăng Hằng ngồi ở phía sau nghe thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Đột nhiên Thẩm Bác Diễn vươn tay ra xoa xoa lưng anh. Hắn không có bất cứ ham muốn sắc dục nào. Người ngoài xem chỉ thấy các pha hành động kia rất đặc sắc, chứ không biết diễn viên đã phải nỗ lực thế nào. Thẩm Bác Diễn biết Lục Lăng Hằng quay bộ phim này bị thương không ít chỗ, vết thương trên lưng đến giờ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, bởi vậy nên khi xem những pha võ thuật kia hắn chỉ cảm thấy đau lòng.

Kết thúc cảnh đánh nhau, Ngụy Trung Hiền nói đôi câu với Thanh Cừ, nội dung liên quan tới nam chính và nữ chính, cảnh phim chuyển tới diễn viên.

Bởi trong “Đại võ lâm” có rất nhiều nhân vật tên tuổi, tuy rằng sau khi Tôn Phương chết Lục Lăng Hằng được cho thêm cảnh, nhưng anh vẫn không có quá nhiều cảnh, tuy vậy mỗi cảnh của anh đều rất đặc sắc.

Sau đó lại chuyển cảnh, Lục Lăng Hằng dẫn các sát thủ Đông Hán đi qua một con phố, dân chúng sợ hãi mà chạy tán loạn, cảnh này chỉ ngắn ngủi vào giây, nhưng cả rạp chiếu vang lên tiếng bàn tán.

“Đây là một đoàn thái giám à? Trông giống một đoàn nghị trượng binh thì hơn!”

“Có cần phải đẹp trai tới vậy không?!”

Lúc “Đại võ lâm” tuyên truyền có nói sẽ cho mọi người thưởng thức một bữa tiệc thị giác, quả thật không sai, từ trang phục cho tới cảnh quan đều rất hút mắt, chọn vai quần chúng cũng có tâm. Đoàn sát thủ Đông Hán này đạo diễn chọn toàn những thanh niên đẹp trai cao ngất, ngay cả mỗi tư thế bước đi đều được huấn luyện đặc biệt qua, quả thật rất có phong thái nghị trượng binh, tuy là nhân vật phản diện, nhưng khiến người ta không nỡ hận.

Hơn nữa nhân vật của Lục Lăng Hằng cũng có vài yếu tố gây cười. Câu cửa miệng của y là “Ngươi lặp lại lần nữa đi”, phàm là người có địa vị thấp hơn, người y chướng mắt hoặc là người ta nói gì đó không vừa tai y, y liền nói câu này khiến đối phương sợ hãi, lo lắng không biết mình có nói sai điều gì hay không, sau đó tự rút lui. Nhưng có một lần y đụng trúng một kẻ ngốc, lúc y ngạo mạn nói “Ngươi lặp lại lần nữa đi”, đối phương ngây ngô lặp lại một lần nữa, y cắn răng nghiến lợi bắt đối phương nói lại ba lần, kẻ ngốc kia đồng cảm vỗ vỗ vai y: “Thanh Cừ, sao ngươi còn trẻ mà đã nghễnh ngãng vậy?”

Cả rạp cười ồ lên.

Mặt thì đẹp trai, nhân vật phản diện mà không khiến khán giả sợ hãi mà yêu thương trìu mến, dù thủ đoạn có độc ác hơn nữa thì khán giả cũng không thấy hận, vả lại nhân vật “Đại võ lâm” vốn không hắc bạch phân minh, người xấu cũng có tình nghĩa của người xấu, thế nên đến khi Lục Lăng Hằng chết, cô gái ở hàng ghế trước thế mà lại khóc lên.

“Em lại còn khóc nữa!” Bạn trai cô gái bất đắc dĩ đưa khăn giấy sang.

“Không còn cách nào.” Cô gái sụt sịt nói, “Em không chịu được khi nhìn trai đẹp bị ngược.”

Lúc phim điện ảnh sắp hết, Lục Lăng Hằng và Thẩm Bác Diễn sợ bị phát hiện nên ra về sớm. Về đến nhà hai người lên mạng tra, ngày đầu tiên mà “Đại võ lâm” bán được hơn một trăm triệu vé, tin hot trên weibo thì có đến ba cái liên quan đến “Đại võ lâm”, có người khen cũng có người chê, ít ra với một bộ phim thương mại được xưng là bữa tiệc thị giác mà nói, thành tích như vậy đã rất hài lòng rồi. Mà weibo của Lục Lăng Hằng nhờ phim này mà tăng thêm mấy vạn fan, chỉ số hot cũng quay lại khi “Khương môn phi tương” lên sóng.

Ngày mùng hai Lục Lăng Hằng còn có công việc, cho nên hai người nghỉ ngơi sớm.

Mấy ngày sau đó, “Đại võ lâm” vẫn duy trì được độ hot, cho dù không bỏ tiền thì bộ phim cũng lọt vào top các bảng xếp hạng. Mà diễn viên được lợi nhất từ phim này, chính là Lục Lăng Hằng.

Một tác phẩm, đặc biệt là tác phẩm hội tụ nhiều diễn viên nổi bật như này, có thể khiến khán giả nhớ kỹ, chưa chắc đã là nhân vật chính, mà là nhân vật đặc sắc nhất. Lục Lăng Hằng diễn nhân vật Thanh Cừ này, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn thân thủ có thân thủ, lúc lạnh lùng thì rất lạnh lùng, lại thêm tạo hình và trang phục rất bắt mắt, độ hot mấy ngày sau đó của Lục Lăng Hằng và vai diễn thậm chí còn vượt qua cả nhân vật chính.

Các thương hiệu nghe tin lập tức hành động, nháy mắt đã có vô số quảng cáo và sự kiện tìm tới.

Ở bên này sự nghiệp của Lục Lăng Hằng lên cao, Thẩm Bác Diễn ở bên kia lại lâm vào khốn cảnh. Trước đó hắn đã lục tục xoay sở không ít tiền, nhưng bây giờ còn thiếu ba mươi triệu nhất định phải nộp vào ngày kia, nếu không nộp số tiền này thì tất cả những cố gắng trước kia đều uổng phí, chỉ sợ công ty không thể vận hành được nữa. Nhưng hắn đã nghĩ đủ mọi phương pháp có thể kiếm được tiền, ngay cả tài sản cá nhân có trong tay đều đã bán hết, những gì có thể mượn được đều đã mượn, nhưng không ai có thể làm người đảm bảo cho hắn, phía trước mặt là ngõ cụt.

Ngày mùng năm tết, Lục Lăng Hằng phải tham gia một sự kiện của một công ty bất động sản, Mã Du đi cùng với anh.

Lúc ngồi ô tô đi, thợ trang điểm giúp Lục Lăng Hằng dặm thêm lớp trang điểm, Mã Du thấy vẻ mặt Lục Lăng Hằng uể oải, tò mò hỏi: “Sao đầu năm mà nhìn chán đời vậy? Thành tích “Đại võ lâm” tốt như vậy, gần đây lại có một loạt thương hiệu tìm cậu làm người đại diện.”

Lục Lăng Hằng mệt mỏi day day huyệt thái dương. Tuy rằng Thẩm Bác Diễn không nói cho anh biết hắn gặp khó khăn gì, nhưng không cần Thẩm Bác Diễn nói, anh cũng biết tình trạng Thẩm Bác Diễn bây giờ gay go tới mức nào. Người yêu gặp chuyện như vậy, sao anh có thể ung dung bình thản được?

Mã Du lo lắng trạng thái của Lục Lăng Hằng sẽ ảnh hưởng tới công việc, nhưng lo lắng của anh chỉ là dư thừa, Lục Lăng Hằng vẫn rất chuyên nghiệp trong công việc, tận tâm tận lực tuyên truyền cho thương gia, đến khi hoạt động kết thúc, thương gia kia rất hài lòng, còn mời anh tham gia một tiệc rượu. Vốn Lục Lăng Hằng không muốn đi, nhưng Mã Du khuyên anh nên tham gia nhiều hoạt động như này hơn, mở rộng mạng lưới giao thiệp, có lẽ sẽ có cơ hội mới. Lục Lăng Hằng nhận điện thoại của Thẩm Bác Diễn nói buổi tối không về nhà, cho nên liền tham gia tiệc rượu.

Trong tiệc rượu có không ít người trong giới kinh doanh, có một nữ thương gia là fan của Lục Lăng Hằng, xem “Đại võ lâm” xong rất thích diễn xuất của anh, Lục Lăng Hằng nói chuyện cùng với cô, mới biết cô là giám đốc của một ngân hàng. Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, rượu quá ba tuần, Lục Lăng Hằng ra ban công hóng gió, người kia đã ở ngoài ban công, trong lòng Lục Lăng Hằng vẫn canh cánh chuyện của Thẩm Bác Diễn, cho nên hỏi thăm cô về chuyện vay tiền ngân hàng, muốn biết trước mắt Thẩm Bác Diễn có cách nào vay tiền từ ngân hàng hay không.

“Không có người đảm bảo thì quả thật không thể vay được nhiều tiền như vậy.” Giám đốc ngân hàng nói, “Anh ta phải có người đảm bảo có khả năng.”

Lục Lăng Hằng phiền não đá chân vào lề ban công: “Em không thể làm người đảm bảo cho anh ấy được sao? Tuy giờ em không có nhiều tiền, nhưng nhất định em sẽ kiếm được!” Anh chỉ hận lúc này mình không phải Lục Quân Càn, còn thiếu mấy năm nỗ lực, nếu như cho anh thêm hai năm nữa, cục diện này sao khó giải quyết như bây giờ?

“Em làm người đảm bảo?” Giám đốc ngân hàng không khỏi kinh ngạc, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Người kia rất quan trọng với em sao?”

Lục Lăng Hằng nghe được trong giọng nói của cô ấy có khả năng chuyển biến tốt, vội vã trịnh trọng nói: “Rất quan trọng, vô cùng quan trọng, nhất định em sẽ nghĩ cách kiếm số tiền này!”

Gíam đốc ngân hàng hỏi: “Giờ em làm đại diện bao nhiêu nhãn hàng? Thu nhập ra sao? Có bao nhiêu nhãn hàng muốn tìm em làm người đại diện? Hoạch định công việc tiếp theo của em thế nào?”

Lục Lăng Hằng vội vã trả lời từng câu hỏi một.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lục Lăng Hằng vội vã về nhà. Hiển nhiên Thẩm Bác Diễn cũng mới về nhà không được bao lâu, đang ôm Tiểu Công Cẩu ngồi ngẩn người ngoài ban công. Gần đây hắn thường như vậy, có lẽ là ban ngày bị đè nén quá nhiều, về nhà cũng không thể hiện trước mặt Lục Lăng Hằng, không có việc gì làm liền dại ra, có đôi khi cứ đứng ngây như vậy quá nửa buổi tối.

Lục Lăng Hằng đi tới, xoa xoa đầu Tiểu Công Cẩu, Tiểu Công Cẩu ngoan ngoãn chạy đi.

Lục Lăng Hằng ôm lấy Thẩm Bác Diễn từ phía sau: “Phô Diễn, có tin tốt cho anh này.”

“Tin gì?” Thẩm Bác Diễn quay đầu hôn lên gò má anh một cái.

“Hôm nay em được một người khác tư vấn, em có thể làm người đảm bảo của anh, mai chúng ta đi lo liệu thủ tục đi, anh không cần phải buồn bã như vậy.”

“Sao cơ?!” Thẩm Bác Diễn không có vẻ cao hứng gì, chỉ có khiếp sợ, “Em làm người đảm bảo cho anh?!”

“Ừ, bởi doanh thu “Đại võ lâm” rất tốt, dạo này em lại nổi, ngân hàng nói, em có thể dùng thu nhập đại diện nhãn hàng đảm bảo cho anh, chỉ cần em nhận thêm nhiều quảng cáo là được.” Thật ra nguyên câu là anh phải liều mình nhận quảng cáo mới có thể vay được số tiền này, mà hậu quả của việc liều mình nhận quảng cáo, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh với công chúng, nhưng giờ chuyện này không quan trọng.

“Em điên rồi sao?” Thẩm Bác Diễn có hơi tức giận, “Số tiền anh thiếu không nhỏ!”

“Em biết!” Lục Lăng Hằng rất bình tĩnh, công ty Thẩm Bác Diễn cần thêm mấy trăm triệu, lúc này cần ba chục triệu, nhưng chặn lỗ hổng này lại phải lo lỗ hổng khác. “Em hỏi qua rồi, bây giờ ngạch độ không quá lớn, nhưng vay ba chục triệu thì có thể, em chỉ cần nhận thêm nhiều nhãn hàng, vay một khoản nhỏ, ngạch độ sẽ tăng lên, lo số khoản tiền thiếu kia xong, công ty qua được cửa ải khó khăn nhất, sẽ thu hồi được vốn..”

“Không được!” Thẩm Bác Diễn đột ngột đứng lên, “Anh không thể cho em làm người đảm bảo! Tuyệt đối không được!”

“Sao lại không được?” Lục Lăng Hằng không tài nào hiểu nổi, “Cuối cùng cũng có thể mượn được tiền, anh lại làm sao vậy?!”

“Chẳng lẽ em còn không hiểu?!” Tâm tình Thẩm Bác Diễn vô cùng kích động, “Số tiền này chưa chắc đã giải quyết được gì! Công ty anh vẫn có thể bị phá sản! Anh sẽ biến thành một kẻ nghèo hàn nợ nần, sao em có thể làm đảm bảo được?!”

Thẩm Bác Diễn và Lục Lăng Hằng đều hiểu, công ty rất khó qua được cửa ải này. Thẩm Thanh Dư cố tình đẩy họ vào đường cùng, cho dù có đủ tiền, có lẽ Thẩm Thanh Dư vẫn còn tung ra chiêu nữa, một khi kinh doanh không được, số vốn bỏ ra sẽ như nước đổ biển. Thẩm Bác Diễn không thể bỏ công ty, bởi hắn là người chịu trách nhiệm của công ty, hắn phải gánh trên lưng tiền đồ của mấy nghìn công nhân. Hắn không thể để Lục Lăng Hằng lấy tiền đồ của mình ra để đánh cuộc! Hắn cũng không thể để Lục Lăng Hằng mạo hiểm gánh trên lưng món nợ khổng lồ! Một khi Lục Lăng Hằng làm người đảm bảo cho hắn, đồng nghĩa với việc mất đi tự do, anh không thể tiếp tục tự chọn việc mình thích, anh sẽ phải nhận rất nhiều công việc, thậm chí làm việc cần cù vài chục năm cũng không thể trả hết nợ cho hắn! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Em không được làm chuyện này!” Thẩm Bác Diễn hít sâu mấy hơi, cố nén kích động, xoay người đi vào trong phòng, “Anh đi chuẩn bị đồ ăn.”

Lục Lăng Hằng ở phía sau kéo cánh tay hắn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.