Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ đá lặng lẽ rơi vào phòng, loáng thoáng chiếu vào hai bóng dáng đang dây dưa.
Phàn Ngọc Hương bị đặt trên tường, miệng bị cắn hung hăng, đầu lưỡi thô lỗ trơn trượt mở môi của nàng, xâm nhập trong miệng nàng, nàng tức giận đến muốn đánh người, nhưng hai tay bị đặt ở trên tường, chân cũng bị khóa, thân hình cao lớn áp bách nàng, ngực kề sát ngực nàng, nàng có thể nghe được tiếng tim đập mạnh như nhau của hai người.
Hai đôi mắt ở trong u ám nhìn chằm chằm lẫn nhau, phẫn nộ thổi quét lý trí Phàn Ngọc Hương, nàng lập tức mở miệng, cắn mạnh cái lưỡi xâm nhập.
Nhậm Thương Diêu nhíu mày, vẫn không lùi bước, đầu lưỡi bị cắn nát liếm vòm miệng, mùi máu tanh nồng đậm tản ra trong miệng lưỡi hai người, mà y ngang ngược mút lưỡi của nàng, giống như muốn nuốt nàng vậy, cướp lấy hô hấp của nàng.
Phàn Ngọc Hương trợn tròn mắt, mùi máu tanh trong miệng làm cho động tác giãy dụa dừng lại, nàng biết mình cắn rất ác, chỉ kém không cắn đứt đầu lưỡi của y, nhưng mà y vẫn không rời đi, cố chấp ngậm lưỡi của nàng.
Y không đau sao...... Phàn Ngọc Hương kinh ngạc nhìn Nhậm Thương Diêu, mắt vàng từ đầu đến cuối đều khóa lấy nàng, như tuyên cáo sẽ không buông nàng, mà tiếng tim đập của y trong bóng đêm kịch liệt như vậy, giống như đang lặp lại kể ra --
Phàn Ngọc Hương, ta thích nàng.
Phàn Ngọc Hương không biết làm sao, nàng hoảng, rối loạn, sau đó ánh mắt của nàng đột nhiên dừng ở y ngực.
Cổ áo y vừa rồi lúc hai người tranh chấp, không biết bị kéo mở khi nào, bùa hộ mệnh màu đỏ rủ xuống trước ngực làm cho Phàn Ngọc Hương giật mình, đó là......
Nàng nhớ thật lâu trước kia, nàng cùng dì Ba đi chùa miếu cầu bùa bình an cho cha nuôi, khi đó nàng cũng cầu một cái.
Sẽ cầu, là vì nghe sư phụ trụ trì nói bùa hộ mệnh màu đỏ có tác dụng khóa hồn, nàng cảm thấy rất được, không chút nghĩ ngợi liền cầu một cái, quyết định cho nô của nàng mang.
Nàng đưa bùa hộ mệnh cho Nhậm Thương Diêu, mệnh lệnh y phải giữ cẩn thận, thấy y vừa sợ vừa kinh ngạc lại cảm động, nàng cười trộm trong lòng, cảm thấy nô của mình sau việc này, chắc chắn sẽ càng trung tâm với mình, chắc chắn sẽ không rời nàng, cho dù chết, hồn phách của y cũng vẫn là của nàng.
Sau đó nàng cũng rất tự nhiên quên chuyện này, cũng quên đã từng cho Nhậm Thương Diêu một cái bùa hộ mệnh không có ý tốt.
Nhưng nàng không ngờ Nhậm Thương Diêu lại thực sự luôn mang trên người, tuy rằng bùa hộ mệnh đã cũ, nhưng vẫn nhìn ra được nó được chủ nhân giữ gìn rất khá, thậm chí nàng có thể tưởng tượng Nhậm Thương Diêu quý trọng đến cỡ nào.
Nếu y biết hàm ý chân chính của bùa hộ mệnh này...... Phàn Ngọc Hương đột nhiên hoảng hốt.
Nhận thấy ánh mắt của nàng, Nhậm Thương Diêu buông môi của nàng ra, cánh môi của y vẫn dính vết máu, lúc cúi mắt xem bùa hộ mệnh trước ngực, khóe miệng khẽ nhếch, “Nàng còn nhớ rõ bùa hộ mệnh này?”
“Bùa hộ mệnh này......” Phàn Ngọc Hương cắn môi, do dự, vẫn nói ra miệng, “Không phải chỉ cầu bình an......”
“Ngươi biết? Thế sao còn mang......” Nàng không hiểu, rõ ràng y biết ý nghĩa chân chính của bùa hộ mệnh, vì sao còn mang trên người?
Nhậm Thương Diêu mỉm cười, “Bởi vì đó là nàng cầu cho ta.”
Cho dù biết ý nghĩa chân chính của bùa hộ mệnh, y vẫn luyến tiếc vứt bỏ, hơn nữa cho dù bùa hộ mệnh này có tác dụng khóa hồn, nhưng mà cũng cầu bình an không phải sao?
Lời của y nói làm nàng rung động mạnh, nhìn nụ cười trên mặt y, nàng đột nhiên cảm thấy có dòng cảm xúc không hiểu theo đáy lòng tràn ra.
Đáp án luôn luôn tiềm tàng ở trong lòng, nàng luôn luôn trốn tránh, luôn luôn không thừa nhận, lại vì sự si ngốc của y, nháy mắt hiểu được.
“Ngu ngốc.” Nàng khẽ lẩm bẩm, mắt đen xao động, khóa chặt y, trong mắt có đau lòng cùng mềm mại tràn đầy, sau đó nâng cằm lên, chủ động hôn môi y.
Nam nhân luôn luôn nói thích nàng đây, luôn canh giữ ở nàng phía sau, nàng sớm quen sự tồn tại của y, xem y sủng ái nàng là điều đương nhiên,nhưng lúc nàng xoay người lại, lần đầu tiên không thấy được bóng dáng của y, khi đó, lòng của nàng đúng là lần đầu trống rỗng.
Nhưng, nàng trốn tránh bỏ qua.
Nàng ham muốn chiếm hữu y mãnh liệt, nàng luôn luôn cho rằng đây là điều bình thường...... Nàng không khỏi nhớ tới rất nhiều năm trước, lúc y đi hoa lâu.
Khi đó, miệng nàng nói để Nhậm Thương Diêu đi, nhưng Nhậm Thương Diêu đi thật, cả người nàng lại không thoải mái, phiền lòng nôn nóng, ngay cả võ công chính mình yêu thích nhất cũng luyện không xong, nhìn thời gian càng trễ, Nhậm Thương Diêu lại còn chưa trở về, lửa giận của nàng cũng dần dần bay lên.
Đợi đến lúc Nhậm Thương Diêu trở lại, ngửi được mùi son phấn trên người y, nàng táo bạo bùng nổ, có cảm giác người của mình bị cướp đi, sau đó không chút nghĩ ngợi, liền đánh y một trận, còn chuyên chế lệnh cho y không được đi hoa lâu nữa.
Ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Diêu chính là của nàng, chỉ thuộc về nàng, mà từ đó Nhậm Thương Diêu cũng thực sự không đi hoa lâu nữa. Rõ ràng là mệnh lệnh không hợp lý, nhưng y vẫn nghe theo, y thuận theo sủng nịch làm cho nàng quen độc chiếm y.
Y như cái bóng của nàng, nàng sớm quen có cái bóng đi theo, thậm chí cho rằng đó là điều đương nhiên, cho đến khi cái bóng đó không đi theo nàng nữa, không thuận theo nữa, không sủng nàng nữa, còn để cho nữ nhân khác đụng vào y, điều này làm cho nàng phẫn nộ vừa sợ hoảng, phẫn nộ y để cho nữ nhân khác đụng vào y, kinh hoảng...... Y sẽ đem sự sủng nịch duy thuộc dành cho nàng để đi cho người khác.
Nhưng, nàng vẫn trốn tránh bỏ qua, thậm chí theo quán tính dùng phẫn nộ để ngụy trang.
Nhưng mà Nhậm Thương Diêu vẫn giữ lấy nàng, vẫn mang cái bùa hộ mệnh kia, biết rõ ý nghĩa chân chính của bùa hộ mệnh nhưng vẫn đeo......
Rốt cục Phàn Ngọc Hương hiểu được vì sao Phàn Ngọc Lâm lại nói câu kia với nàng --
Ta chưa gặp qua chủ tử nào ham muốn chiếm hữu nặng với nô của mình như vậy, muội không biết mình có vấn đề sao?
Thì ra, đại tỷ đã sớm nhìn ra, thậm chí còn muốn đánh thức nàng, nhưng nàng lại cố chấp, nhận định ham muốn chiếm hữu của mình là đương nhiên, bởi vì Nhậm Thương Diêu thuộc về nàng.
Thẳng đến giờ phút này, Phàn Ngọc Hương mới hiểu được thì ra ham muốn chiếm hữu của nàng không chỉ là ham muốn chiếm hữu đơn thuần, chỉ có yêu thích, mới có thể muốn giữ lấy, nhưng mà nàng lại trốn tránh, bừa bãi hưởng thụ Nhậm Thương Diêu sủng ái nàng.
Giờ phút này, rốt cục Phàn Ngọc Hương hiểu được mình tùy hứng lại ích kỷ đến cỡ nào, nàng quen Nhậm Thương Diêu cho, lại chưa từng nghĩ sẽ trả giá, ngược lại đương nhiên hưởng dụng đặc quyền y cho nàng.
Y sủng nàng quá mức, mà nàng lại đối xử với y như vậy.
Nhưng mà, y vẫn thích nàng.
Thật sự là......
“Ngu ngốc.” Nhìn y sững sờ, trong lòng Phàn Ngọc Hương vừa chua xót lại ngọt ngào, khéo léo mềm yếu mà đi vào trong miệng y, nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi bị nàng cắn nát.
Nhậm Thương Diêu sững sờ nhìn nàng, miệng mềm mại làm cho y kinh ngạc, y từ từ buông tay nàng ra.
Hai tay được tự do Phàn Ngọc Hương lại không đẩy y ra hoặc tát y một bạt tai, mà là đưa cánh tay ôm lấy gáy y.
Mà hai chữ “Ngu ngốc” kia, vào lỗ tai y như là thương tiếc, như là làm nũng, lại tựa như đầu hàng y.
Nháy mắt như hiểu được cái gì, con ngươi của Nhậm Thương Diêu liền tỏa sáng, trong lòng mừng như điên, y run run vươn tay ôm lấy nàng, đầu lưỡi đụng lưỡi, mà nàng không lùi lại, giống con mèo nhỏ dịu dàng liếm láp lưỡi của y.
Nhậm Thương Diêu mừng rỡ như điên, y nhiệt liệt mút cái lưỡi thơm tho, dã man đặt nàng trên tường, mà nàng mềm mại để mặc y, đầu lưỡi bị y mút, tay y cầm cánh tay nàng, nâng nàng hướng lên trên, để cho nàng song song với y.
“Ngọc Hương...... Hương nhi.” Y nhẹ nhàng hàm chứa môi của nàng, giọng nói hàm hồ mà khàn khàn, mang theo run run, lần đầu tiên vô cùng thân thiết như thế gọi ra cái tên y khát vọng đã lâu.
“Ừm......” Phàn Ngọc Hương nhẹ giọng đáp lại, trong mắt có chút xấu hổ, lại quật ngạo nhìn y, sau đó chủ động ngậm lưỡi của y.
Rốt cục có được thứ mình muốn, Nhậm Thương Diêu dường như điên cuồng, y khẩn thiết mút lấy môi mềm, đầu lưỡi dùng sức liếm cái miệng nhỏ nhắn, khéo léo hấp đầu lưỡi, nếm sự ngọt ngào thuộc về y.
Ngọc Hương, Ngọc Hương...... rốt cục y đã có được nàng!
Nhậm Thương Diêu ôm chặt thân thể mềm mại, đầu lưỡi cắn nuốt cái lưỡi thơm tho, đầu lưỡi Phàn Ngọc Hương bị hấp run lên, ngay cả cánh môi cũng hơi hơi đau, mà tay y qua lại vỗ về nàng, cách quần áo nắn đầu nhũ của nàng.
Thân thể của nàng cứng đờ, Nhậm Thương Diêu lập tức dừng động tác, đôi mắt nhìn thẳng nàng.
Cái gì y cũng chưa nói, nhưng nàng biết chỉ cần nàng nói không, y sẽ lập tức dừng lại, cho dù lúc này thứ kia dâng trào áp sát vào nàng rõ ràng như vậy.
Y như vậy làm cho tâm Phàn Ngọc Hương mềm nhũn, thân mình cũng mềm xuống, cánh tay mềm yếu ôm lấy gáy y, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua lưỡi của y. Y sủng nàng như vậy, làm cho nàng hoàn toàn triệt để đầu hàng y.
Điều này làm cho Nhậm Thương Diêu không thể đè nén dục vọng được nữa, nàng cho phép làm y đánh mất lý trí triệt để, bàn tay thô lỗ kéo mở vạt áo của nàng, da thịt tuyết trắng, cái yếm hồng đào che lấp bầu ngực xinh đẹp nhất kia.
Y rời đi môi mềm, đầu lưỡi kéo theo chỉ bạc, lưỡi ẩm nóng mút môi dưới đẫy đà, một chút đi xuống, liếm mút cẩn thận cái cằm nhỏ, cổ cao đẹp, cắn nhẹ phía dưới cổ họng gợi cảm.
“Ưm......” Phàn Ngọc Hương ngẩng đầu lên, không tự chủ được hừ ra tiếng ưm tinh tế.
Da thịt trời sinh mềm mịn dễ dàng bị lưu lại dấu vết, Nhậm Thương Diêu thương tiếc liếm cắn, nhưng đầu lưỡi vừa chạm vào da thịt mịn màng tinh tế lại không nhịn được hấp một ngụm.
Nơi bị cắn bỗng chốc lại thêm một dấu hôn nho nhỏ, ánh mắt của Nhậm Thương Diêu sâu hơn, nhận ra mình đang -- lưu lại dấu vết của y ở trên người nàng.
Y dùng răng cắn cái gáy tinh tế của nàng, cái yếm nháy mắt rời khỏi ngực, miên nhũ khéo léo no đủ rơi vào trong mắt y, đỉnh nhũ lôi hồng nhạt đáng yêu mê người như vậy.
Phàn Ngọc Hương không sao lại đỏ mặt, không phải chưa từng cởi áo tháo thắt lưng trước mặt Nhậm Thương Diêu, nhưng khi đó nàng biết Nhậm Thương Diêu tuyệt đối không dám nhìn, cũng không dám làm gì nàng, mà bây giờ...... ánh mắt y nhìn nàng tựa như muốn ăn nàng vậy.
Điều này làm cho Phàn Ngọc Hương run nhè nhẹ, không phải sợ hãi, mà là cảm giác nói không nên lời...... Nàng cảm thấy bụng dưới của mình hơi nóng lên, nơi riêng tư có cảm giác bủn rủn.
“Đừng sợ.” Nhậm Thương Diêu dỗ nàng.
Nàng mới không sợ. Nàng muốn nói như vậy, nhưng không kịp mở miệng, Nhậm Thương Diêu lại đột nhiên há miệng ngậm đầu v* khẽ run, nàng bị dọa giật mình.
“Ngươi.........Ưm......” Nàng muốn mở miệng, đầu v* lại bỗng nhiên bị người dùng sức hấp, bầu vú truyền đến cảm giác tê dại, làm cho nàng bất giác phát ra tiếng ngâm.
Nhậm Thương Diêu mút nhụy tiêm, đầu lưỡi từng chút từng chút đảo đầu nhũ, bàn tay xoa nắn ngực nàng, nhẹ nhàng sờ, bầu ngực tuyết trắng dưới ánh nhìn chăm chú của y từ từ xuất hiện dấu tay rõ ràng.
Thật xinh đẹp.
Nhậm Thương Diêu liếm vết đỏ, lại nhẹ nhàng cắn một ngụm, đầu lưỡi tinh tế lướt qua tuyết nhũ, nhẹ mút bầu ngực trắng, hận không thể một ngụm ngậm lấu bầu ngực no đủ.
Phàn Ngọc Hương mở miệng, phun ra tiếng thở dốc dồn dập, hai vú lại bị liếm cắn vo vê, dấu vết dâm mĩ không ngừng in lên, chỉ chốc lát sau, bầu ngực tuyết trắng đã bị nam nhân đùa đến đỏ hồng, đầu nhũ đỏ sẫm hơi sáng bóng ánh nước, giống như quả chín đang chờ người đến hái.
Nhậm Thương Diêu dùng ngón tay bắn nhẹ đầu v*, nhụy tiêm bị mút sưng đỏ mẫn cảm, Phàn Ngọc Hương lập tức phát ra một tiếng kêu yêu kiều, mắt đen phiếm một tầng ánh nước.
Nàng cảm thấy bầu vú vừa tê lại trướng, mà nơi riêng tư đã ướt át, thậm chí có một cảm giác đau đớn trống rỗng.
“A Diêu......” Phàn Ngọc Hương nhìn y, mắt đẹp bất giác mang theo khát vọng, hạ thân chủ động cọ lên thứ đang dâng trào nóng rực của y luôn luôn áp lấy nàng.
A Diêu, đã bao nhiêu lâu rồi y không nghe được nàng gọi y như vậy, từ khi y bắt lấy nàng, nàng liền luôn luôn gọi cả họ danh y, chứ không dùng giọng nói mềm mại gọi y là A Diêu.
Điều này làm cho Nhậm Thương Diêu thấy thật đáng tiếc, y luôn luôn cảm thấy mỗi khi nàng gọi y là A Diêu, luôn giống như đang làm nũng với y, dù là ảo tưởng, y cũng cảm thấy mỹ mãn.
Nhưng giờ phút này, hai chữ A Diêu mềm yếu kia chữ lại hơi khàn khàn, ánh mắt nhìn y điềm đạm đáng yêu lại làm cho người ta thương tiếc như vậy, làm cho dục vọng vốn trướng đau của y càng thêm phát đau.
Muốn hung hăng xuyên suốt nàng, vùi thật sâu vào thân thể mềm mại của nàng, tốt nhất có thể làm nàng khóc, làm cho nàng khóc gọi y A Diêu...... hình ảnh tưởng tượng này làm cho thân thể y sắp bùng cháy đến nơi.
Nhưng y không vội, y còn chưa liếm hết thân thể của nàng, nàng còn chưa đủ ướt át, y luyến tiếc làm nàng bị thương.
Nhậm Thương Diêu xoa bầu vú trắng mịn, miệng lưỡi một đường đi xuống.
Đai lưng của nàng bị y cởi bỏ, xiêm y rộng mở toàn bộ, lưng của nàng để lên tường, hai chân đặt trên vai y, trơ mắt nhìn y giấu mặt tiến vào giữa hai chân nàng.
Nhậm Thương Diêu dùng chóp mũi cọ nhẹ tiết khố, tiết khố đã hơi ẩm, tản ra mùi hương ngọt ngào mê người.
“Nhanh như vậy đã ẩm ướt.”
Y than thở, âm thanh ám ách xuôi tai phảng phất mang theo tiếng cười, Phàn Ngọc Hương đỏ mặt, hơn nữa tư thế như vậy rất kỳ quái.
“Đừng!” Nàng muốn đẩy ra y, Nhậm Thương Diêu lại đột nhiên liếm miệng hoa mẫn cảm cách tiết khố hơi ẩm.
“A!”
Tay nàng run rẩy nhẹ chống đẩy, mà y lại từng ngụm từng ngụm liếm láp làm tiết khố càng ẩm ướt, đầu lưỡi dùng sức, đẩy tiết khố hơi hơi lún vào miệng hoa.
Cánh hoa non nớt kia sao chịu nổi khiêu khích như vậy, Phàn Ngọc Hương ngẩng đầu lên, thân thể không tự chủ được run run, dịch trơn ướt át chậm rãi chảy ra, càng làm quần lót ẩm ướt hơn, buộc vòng quanh đóa hoa xinh đẹp.
Mật hương phát ra làm cho hô hấp của Nhậm Thương Diêu càng nặng, đầu lưỡi nếm được vị ngọt ngào vào dục vọng của y bạo phát, y thô bạo xé tiết khố, há miệng ngậm lấy cánh hoa.
Y hấp hai phiến thịt cánh hoa, đầu lưỡi quấn lấy nhụy châu giấu ở giữa cánh hoa, cắn hút, bàn tay nâng hai cánh mông dùng sức niết, sau đó ấn đầu lưỡi đâm vào hoa khâu.
Đầu lưỡi vừa đâm vào, hoa thịt lập tức co rút nhanh, mà đầu lưỡi không ngừng đâm vào hoa thịt, cánh môi cọ cánh hoa, hô hấp nóng cháy phun lên hoa thịt mẫn cảm, Phàn Ngọc Hương bị y tra tấn liên tục phát ra tiếng kêu yêu kiều.
“A...... A Diêu......” Quá nhiều khoái cảm làm cho lông mi nàng cũng dính nước ướt át, Phàn Ngọc Hương đem vùi mười ngón vào mái tóc mềm mại của Nhậm Thương Diêu, nghe tiếng nước ướt át y liếm láp, thân thể của nàng xấu hổ đến đỏ bừng, lại bản năng theo đuổi khoái cảm, không tự chủ được mà lắc lắc mông.
Huyệt hoa bị Nhậm Thương Diêu trêu đùa vừa ẩm ướt vừa sưng, giống như yêu hoa nở rộ, mà mùi hương thơm tho tỏa ra là mùi hương mê người nhất trên đời, Nhậm Thương Diêu rút đầu lưỡi ra khỏi cửa vào, ngậm hai cánh hoa sưng ướt át dùng sức hút.
“A a!” Phàn Ngọc Hương lập tức cong lưng, thân thể căng chặt, dịch trơn nháy mắt trào ra.
Nhậm Thương Diêu không kịp nuốt, hàm dưới bị ướt một mảng.
Y liếm môi, mắt vàng sớm bị tình dục nhiễm thâm, y ôm lấy Phàn Ngọc Hương, nắm da hổ bị vứt trên mặt đất, qua loa quăng da hổ lên giường đá, lại đặt Phàn Ngọc Hương lên trên da hổ.
Phàn Ngọc Hương rũ mắt, thân thể mềm mại trần trụi ở trên da hổ, hai chân của nàng khẽ nâng, vì tình triều vẫn chưa rút mà run nhè nhẹ, bộ dáng động tình quyến rũ nói không nên lời, Nhậm Thương Diêu nhìn chằm chằm nàng, phảng phất như muốn nuốt nàng vào bụng.
Y nhanh chóng cởi quần áo trên người, bàn tay vuốt cẳng chân trắng mịn của nàng, ngang ngược gấp khúc hai chân của nàng lên, làm cho đầu gối của nàng để trên bầu vú, cũng làm cho cánh hoa mở ra, dịch trơn trong suốt từ miệng hoa chậm rãi chảy tới mông.
Nhậm Thương Diêu để dục vọng bừng bừng phấn chấn phát đau nơi cánh hoa, nhẹ nhàng đâm vào, bị cánh hoa hấp lấy, y thở sâu, mắt vàng sâu thẳm nhìn nàng, “Hương nhi.”
Nghe được giọng nói khàn khàn của y, Phàn Ngọc Hương nhẹ nhàng mở mất, mà y lại thừa dịp động hông, hung hăng xuyên suốt nàng.
“A ưm......” Đau đớn làm cho Phàn Ngọc Hương mở lớn mắt, Nhậm Thương Diêu dùng sức hôn nàng, đầu lưỡi liếm nàng, đâm phá tấm màng mỏng vùi thật sâu vào trong cơ thể nàng.
Nước mắt không tự chủ được mà theo hốc mắt chảy xuống, Phàn Ngọc Hương vốn sợ đau, đau đớn làm cho toàn thân nàng căng thẳng, vách hoa chặt chẽ không ngừng co rút lại, thứ ở trong cơ thể thật lớn, nàng muốn y đi ra ngoài, hoa thịt lại vì đau đớn mà càng khóa thứ đang dâng trào kia chặt hơn.
Vừa tiến vào tiểu huyệt ướt át mềm mại, Nhậm Thương Diêu liền triệt để điên cuồng, rốt cuộc y không thể đè nén dục thú trong cơ thể nữa, hơi hơi rút khỏi, lại mãnh lực tiến vào.
“A!” Phàn Ngọc Hương kêu rên, lưỡi của nàng bị y triền mút, môi bị y cắn phát đau, huyệt hoa lần nữa bị ra vào, tơ máu hỗn hợp dịch trơn theo sắt nóng chảy ra.
Đau, rất đau, lưỡi chống đẩy đầu lưỡi của y, muốn y rời đi, nàng nâng tay đẩy ngực y, ánh mắt phiếm nước cầu xin tha thứ nhìn y.
Lại không biết nàng như vậy càng khiến cho Nhậm Thương Diêu phát thú tính, bị dục vọng rút ra khỏi hoa huy*t lại không ngừng xâm phạm, mỗi một lần tiến vào lực đạo đều mạnh đến nỗi như muốn đâm thủng nàng.
Nhậm Thương Diêu hoàn toàn không để ý nàng nức nở, thậm chí nhìn khuôn mặt nàng thút thít, dục hỏa càng cháy mạnh.
Y khát vọng thiên hạ này đã lâu, nàng kiêu ngạo lại cường đại, làm cho y chỉ có thể nhìn lên, nhưng mà giờ phút này nàng lại ở trong lòng y chảy lệ, mặc y chiếm lĩnh, mặc y xuyên suốt.
Điều này thật sâu thỏa mãn y, mà thứ đang xâm nhập huyệt hoa chặt hẹp càng phấn khởi trướng đại một vòng, cuồng dã xâm nhập kiều hoa xinh đẹp.
“Ư ô......” Phàn Ngọc Hương bất lực kêu rên, nhưng dần dần, đau đớn lại bị khoái cảm thay thế, thậm chí nàng bất giác nâng mông, tiểu huyệt giống như cái miệng nhỏ tham lam hấp nuốt y.
Ánh trăng mỏng manh dừng ở bên giường, trong phòng u ám dày đặc tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ thút thít.
Phàn Ngọc Hương nằm sấp quỳ gối trên giường, môi sưng đỏ khẽ nhếch, nước mắt không ngừng trào ra khỏi khóe mắt, mà dục vọng đỏ đậm từ phía sau xuyên suốt nàng, ngực ẩm ướt mồ hôi dán lấy lưng nàng, bàn tay vuốt ve bầu ngực no đủ của nàng.
Cánh hoa bị xâm nhập đã sớm sưng đỏ sung huyết, tinh dịch của nam nhân cùng với dịch trơn theo sắt nóng rút ra thọc vào mà chảy ra, y tiết thật nhiều lần ở trong cơ thể nàng, thậm chí bụng của nàng hơi hơi phồng lên.
Phàn Ngọc Hương thậm chí không biết mình đã lên cao trào mấy lần, cả người nàng vừa mỏi vừa tê, thân thể mềm mại nhu nhược run rẩy bị nam nhân xâm nhập lần nữa.
“Ô...... Không cần......” Nàng không chịu nổi tiến về phía trước, muốn chạy trốn, lại bị nam nhân hung hăng kéo về phía sau, rút một nửa thứ đang dâng trào lại đâm thật sâu vào.
“A!” Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống.
Nhậm Thương Diêu vươn lưỡi liếm đi nước mắt của nàng. Còn chưa đủ, y còn muốn nàng không đủ.
Nắm lấy thân thể mềm mại, nàng càng khóc, y càng muốn chà đạp nàng, hung hăng xuyên suốt nàng.
Dã thú đói khát rất nhiều năm, tại một đêm cắn nuốt con mồi không còn một mảnh.
Phàn Ngọc Hương cảm thấy mình không động được, thậm chí ngay cả mắt cũng đau đến không mở ra được, ngay cả yết hầu cũng đau nói không ra tiếng.
Cho đến kia một dòng nước suối lạnh lẽo chảy vào trong miệng nàng, nàng dường như là tham lam mở miệng, uống nước giải khát, về phần đầu lưỡi đút nàng uống nước xong lại liếm một vòng trong miệng, nàng chủ động xem nhẹ.
Chân bủn rủn bị mở ra, khăn ấm áp nhẹ nhàng chà lau dưới thân nàng.
Nhậm Thương Diêu hơi hơi đẩy ra cánh hoa sưng đỏ, bạch dịch lập tức từ miệng hoa chậm rãi chảy ra, ánh mắt y thâm thâm, đầu ngón tay dính tinh dịch, hơi đi vào miệng hoa.
“Ưm......” Phàn Ngọc Hương không nhịn được phát ra tiếng than nhẹ, lập tức mất hứng mở mắt chua xót, “Nhậm Thương Diêu, chàng đủ chưa!” [Ừm, đến đây thì đổi cách xưng hô được rồi ha ~:D]
Giọng nói khàn khàn làm cho sự phẫn nộ của nàng không có chút khí thế nào, ngược lại giống như tiểu hài tử vừa khóc thút thít xong, nhưng mà nàng cũng thật sự khóc cả tối, nghĩ đến chính mình bị Nhậm Thương Diêu làm cho vừa khóc vừa cầu xin tha thứ, nàng liền xấu hổ.
Phàn Ngọc Hương dùng sức cắn môi thiếu chút nữa phát ra tiếng rên rỉ, khóe mắt hơi hơi ửng hồng. Tên khốn này! Phàn Ngọc Hương hung hăng trừng y.
Nhậm Thương Diêu cũng chỉ chọc nàng thôi, y không cầm thú như vậy, đương nhiên, đây cũng là do tối hôm qua y đã tạm thời được thoả mãn, hơn nữa thực sự chọc tức nàng cũng không hay. Nhìn da thịt tuyết trắng loang lổ nhiều vết tím đỏ, y không thể không thừa nhận hình như mình đã quá tay, ngay cả cánh hoa đáng thương cũng hồng lại thũng.
Nhậm Thương Diêu rút ngón tay dài ra, cầm khăn lau sạch sẽ cho nàng.
Phàn Ngọc Hương hừ hừ, mặc y hầu hạ.
Lau sạch người nàng, Nhậm Thương Diêu quăng khăn vào bồn nước, trèo lên giường đá, kéo nàng vào trong lòng, làm cho nàng ghé vào ngực y, bàn tay lại vuốt da thịt trắng mịn của nàng, nhẹ nhàng xoa eo nàng.
Phàn Ngọc Hương phát ra một tiếng ngâm nhẹ thoải mái, mềm mại không xương ghé vào người y, má dán vào da thịt hơi lạnh của y, bên tai lại nghe tiếng tim đập.
“Chàng cố ý đúng không?” Phàn Ngọc Hương đột nhiên lên tiếng. Nàng không ngu ngốc, chỉ cần không táo bạo, nàng so với ai cũng càng thông minh.
Nhậm Thương Diêu nói muốn ở lại trong cốc, nàng không tin y thực sự có nhiều cảm tình với thú tộc đến thế.
Trừ chấp nhất với Phàn Ngọc Hương, kỳ thực trong khung Nhậm Thương Diêu càng vô tình hơn ai hết, dù là thú chi tử trong miệng trưởng lão thú tộc thì như thế nào? Người thú tộc không có ân tình gì với y, y cũng không phải không có chỗ để đi, chỉ có thể ở lại chỗ người thú tộc, y có Phàn Ngọc Hương, nơi Phàn Ngọc Hương ở, y có chỗ để về.
Sở dĩ nói muốn ở lại thú tộc, mục đích của Nhậm Thương Diêu rất đơn giản, vì kích thích Phàn Ngọc Hương.
Mà làm cho A Man hôn y cũng vậy, Phàn Ngọc Hương tỉnh táo lại sẽ biết, nàng cũng không tin Nhậm Thương Diêu sẽ không biết nàng nhìn lén, y dọa nàng, nói với nàng, nàng còn trốn tránh như vậy, y sẽ không luôn mãi chờ nàng.
Phàn Ngọc Hương quả thật mắc câu.
“Ừ.” Nhậm Thương Diêu thực thành thật thừa nhận.
Phàn Ngọc Hương lập tức há miệng cắn ngực y, nhưng mà y da thô thịt dày, căn bản không đau, ngược lại là Phàn Ngọc Hương đau răng.
Đáng giận!
Nàng căm giận buông miệng.
“Ta đúng là nuôi một con bạch nhãn lang.” Nàng nói thầm, nhưng mặt mày lại dịu dàng, không giống tức giận, mà như tiểu cô nương đang hờn dỗi với tình nhân.
Nhậm Thương Diêu cong môi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, giống như đang vuốt lông mèo.
Phàn Ngọc Hương hừ lạnh, kỳ thực nàng cũng không phải giận thật, nàng biết, Nhậm Thương Diêu làm như vậy đều là vì yêu nàng, trong lòng nàng nhàn nhạt ngọt ngào, chỉ là nàng đã quen dùng tức giận để che giấu sự ngượng ngùng của mình.
Nhậm Thương Diêu cũng hiểu được, y biết rõ tính nết chủ tử của y kỳ quái bao nhiêu.
Hai người lẳng lặng ôm, tim đập cùng nhịp, trong lòng đều ngọt ngào.
Phàn Ngọc Hương vươn tay nắm lấy bùa hộ mệnh trên ngực y, nhìn bùa hộ mệnh một hồi lâu, nàng đột nhiên mở miệng, “Chàng đi không được đúng không?”
Cho dù Nhậm Thương Diêu không có cảm tình gì với người thú tộc, nhưng ở đây vài ngày, nhìn người thú tộc chỉ có thể ở trong sơn cốc nho nhỏ này, trừ ra ngoài săn bắn cùng bị con người săn bắn ra, bọn họ không có phương thức sinh tồn khác.
Nhìn tộc nhân như vậy, Nhậm Thương Diêu còn đi được sao?
“Nàng ở nơi nào, ta sẽ ở nơi đó.” Nhậm Thương Diêu nhẹ giọng nói.
Tuy rằng tộc nhân làm cho y nghĩ đến y trước kia, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, rõ ràng thầm nghĩ muốn sống, nhưng con người tàn khốc lại không cho phép y làm vậy, nhìn người thú tộc chỉ có thể tránh ở trong cốc, có lẽ là máu thú tộc trong cơ thể làm cho y mềm lòng, không thể dùng thái độ bàng quan để đối đãi với tộc nhân nữa.
Y thực may mắn, gặp Phàn Ngọc Hương, nhưng những người thú tộc đó không may mắn như y, bọn họ còn phải gian nan sinh tồn.
Nhưng mà, Nhậm Thương Diêu vẫn ích kỷ, ở trong lòng y, không có bất luận kẻ nào quan trọng hơn Phàn Ngọc Hương, Phàn Ngọc Hương đi, y liền đi, y chỉ đi theo nàng.
Phàn Ngọc Hương mềm lòng. Người này nha, quả nhiên trong lòng chỉ có nàng! Nàng cong cánh môi, sau đó cũng muốn đối xử tốt với y.
Không phải chỉ có y sủng nàng, nàng cũng muốn sủng y.
“Ngu ngốc, đừng có mà nói chủ tử ta đây không đối xử tốt với chàng đó.” Phàn Ngọc Hương kiêu ngạo nhìn y.
Nhậm Thương Diêu như đoán được cái gì, nhìn bộ dáng Phàn Ngọc Hương kiêu ngạo như vậy, ngực y cuồn cuộn, dường như có thứ gì đó nháy mắt tràn đầy lòng y.
Phàn Ngọc Hương nâng cái cằm nhỏ nhắn lên, một bộ “Mau dập đầu tạ ơn nàng đi”, miệng lại nói “Chàng ở lại, ta liền ở lại.”