Lúc mang thai tiểu Quyển Quyển, cả người Bạch Hiểu Y đều béo thêm một
vòng lớn, cô vốn lo lắng một thân thịt béo khó giảm cân. Không ngờ tiểu
Quyển Quyển chưa được sáu tháng dáng người cô đã khôi phục không khác
trước. Hơn nữa, bởi vì ở nuôi con bằng sữa mẹ, ngực cô so với trước kia
tăng một cup, mặc y phục hơi bó, dáng người nhìn qua rất nóng bỏng. Tiểu ︾Văn︾vui ︾mừng︾nói.
Hôm nay là hôn lễ của Dương Tĩnh, Bạch Hiểu Y là khuê mật tốt, đương
nhiên phải tham gia. Cô cố ý chọn một bộ váy liền áo hơi bảo thủ một
chút, Với dáng người hiện tại, đích xác không thích hợp mặc y phục quá
mức chói mắt, hôn lễ của khuê mật, cô đương nhiên không thể tới đoạt hào quang.
Bạch Hiểu Y ở trước gương sửa sang xong liền chuẩn bị ra cửa, quay người lại liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn thẳng tắp đứng ở cửa. Đột nhiên
nhìn thấy anh, Bạch Hiểu Y sợ hết hồn, vừa vỗ ngực vừa sẵng giọng: “Sao
không gọi một tiếng? Thật là quá dọa người.”
Tần Uyên biết cô không thích màu sắc quá tối, cho nên sau khi kết hôn
trong tủ cũng treo thêm một chút y phục màu sáng. Lúc này anh mặc một bộ áo tay ngắn màu trắng, cũng mặc quần dài màu nhạt. Nếu như trên người
anh không có khí tràng cấp trên uy nghiêm, anh nhìn qua còn thật sự
giống sinh viên đại học.
Ánh mắt của anh ở trên người cô ngắm nhìn một lát, cũng không nói, trực
tiếp từ cửa đi tới ôm cô vào trong ngực. Bạch Hiểu Y hiện đã quen tính
tình anh có chút dính người, lúc này vỗ vỗ vai anh bảo: “Một mình anh có thể chiếu cố tốt tiểu Quyển Quyển sao?”
Anh gật gật đầu ở trên vai cô.
cha mẹ Tần Uyên và cha mẹ Bạch Hiểu Y kết bạn ra nước ngòa du lịch,
không có cách nào giúp cô trông trẻ. Hôn lễ của Dương Tĩnh lại không thể không tham gia. Không có biện pháp, chỉ đành để Tần Uyên nghỉ một ngày ở nhà trông con.
Kỳ thật trước khi sinh con, hai người đã tham gia huấn luyện chuẩn bị
làm cha mẹ, Tần Uyên lúc không có việc gì cũng sẽ giúp cô cho con bú
sữa, thay tã. Nghĩ tới trông con một ngày là có thể đảm nhiệm, Bạch Hiểu Y cũng không có quá lo lắng.
Bạch Hiểu Y nâng cổ tay nhìn đồng hồ tay một chút, lại nói: “Được rồi,
thời gian không còn sớm, em đi xem tiểu Quyển Quyển một chút rồi đi.”
Tần Uyên cũng không dính cô, chậm rãi buông cô ra, Bạch Hiểu Y từ trong
ngực Tần Uyên trực tiếp đi tới phòng trẻ. Giữa phòng đặt một cái giường
trẻ con, Bạch Hiểu Y cẩn thận đi tới, thấy vật nhỏ nằm ở trong giường
đang mở to mắt, vẻ mặt tò mò nhìn trần nhà. Bạch Hiểu Y thò đầu vào, ánh mắt tò mò lập tức rơi trên mặt cô, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát,
miệng nhỏ chậm rãi mở ra ha ha cười rộ lên.
Tiểu bảo bối một đầu tóc quăn, khuôn mặt đầy thịt trắng nõn nà, khảm một đôi mắt to sáng ngời đen nhánh. Lúc cười rộ lên, trong hai mắt tựa kim
cương sáng chói.
Bạch Hiểu Y nhìn bé tươi cười chỉ cảm thấy lòng sắp tan ra, vội vươn tay bế lên ôm, ôn nhu nói: “Tiểu Quyển Quyển tỉnh dậy cũng không khóc, sao
lại ngoan ngoãn thế?”
đôi tay bé ôm vai cô, cái đầu nhỏ dựa vào mặt cô, ê a nói chuyện. Bạch
Hiểu Y mặc dù không hiểu, nhưng biết tiểu tử bày tỏ với cô, lập tức hôn
lên mặt bé một cái.
Bạch Hiểu Y ôm bé đi ra, vừa lúc gặp Tần Uyên ở cửa, nhìn thấy tiểu
Quyển Quyển đã tỉnh, anh vội vàng đưa hai tay ra nói với cô: “Đưa cho
anh, em đi đi.”
Bạch Hiểu Y đưa bé ra, tiểu tử vốn đang ngây ngốc trong lòng mẹ thật
ngoan, này một lát đã bị đưa vào ngực ba ba, có lẽ cảm nhận thân thể này không mềm mại giống mẹ, bé vội vàng mở hai tay với Bạch Hiểu Y, miệng
phát ra tiếng ô ô ô, giống như lưu luyến không rời.
Tiểu bảo bối đáng yêu như thế, Bạch Hiểu Y cũng rất luyến tiếc. Nhưng
thời gian không còn sớm, cô cũng đành phải nhịn đau tạm biệt bé. Cũng
không biết có phải làm mẹ đều như vậy hay không, mỗi lần muốn ra cửa đều phải chuẩn bị tâm lý một phen, mới có thể cam lòng rời đi.
sau khi Bạch Hiểu Y rời khỏi, tiểu tử đưa tay ra cửa ô ô ô rất lâu, cũng không thấy mẹ trở về, mới xoay đầu lại, mắt to sáng rực nhìn cha, giống như là hỏi thăm.
Tần Uyên giúp bé lau sạch nước miếng trên khóe miệng, thả mềm thanh âm
dụ dỗ, “Được, hôm nay hai cha con chúng ta ở nhà, tạm thời đừng nhớ mẹ
con.”
Tiểu bảo bối mở to mắt không lên tiếng, chỉ ngây ngốc nhìn cha rất lâu,
cũng không biết là tiếp nhận sự thật mẹ đã đi, hay đột nhiên cảm thấy
món đồ chơi lớn trước mắt này cũng thật tốt. Bé đột nhiên khanh khách
cười, bàn tay nhỏ bé ôm mặt cha, há miệng ra liền cắn mặt anh một cái.
Tiểu tử mặc dù đã bắt đầu mọc răng, nhưng cắn cũng không đau, nhưng bị
bôi đầy mặt nước miếng, Tần Uyên thích sạch sẽ lập tức nhíu mày, ánh mắt trầm trầm nhìn chằm chằm bé, “An phận chút, đừng quấy rối!”
Nhưng anh cảnh cũng không có bất kỳ tác dụng nào, miệng buông ra, lại
quơ bàn tay nhỏ bé chụp thẳng lên mặt anh, vừa vỗ vừa ê a quang quác,
không biết đang nói cái gì, giống như đánh cha bé là cực kỳ khoái trá.
Tần Uyên: “...”
Tần Uyên biết tiểu tử rõ này tinh lực tràn đầy, đút sữa xong liền trực
tiếp để bé trên thảm trải sàn, cho bò qua bò lại. Anh tự cầm văn kiện
lên xem, dù sao dư quang khóe mắt vẫn thỉnh thoảng hướng đến vật nhỏ kia quét một vòng, xem bé sắp ngã thì đỡ một cái.
Lúc anh tiếp điện thoại, là công ty nước ngoài gọi tới, muốn truyền một
văn kiện quan trọng cho anh, Tần Uyên cúp điện thoại, trực tiếp ôm vật
nhỏ lên lầu, đăng nhập tài khoản, chuẩn bị nhận văn kiện.
Tiểu Quyển Quyển vừa mới chơi ở phía dưới rất tốt, đột nhiên bị ôm đi,
bé có chút không vui, rầm rì kêu nửa ngày cũng không ai để ý, bé dứt
khoát đưa bàn tay nhỏ ra vỗ vỗ, vẫn không có phản ứng, lại đem bàn tay
nhỏ hướng tới máy vi tính bên cạnh vỗ vỗ, cuối cùng cũng được cha chú ý. Bàn tay anh bắt lấy hai tay bé, thanh âm lộ ra cảnh cáo, “Đừng quấy
rối!”
Tiểu tử lại bất mãn, hừm hừ kêu không ngừng, Tần Uyên cũng không để ý,
thấy cửa sổ truyền văn kiện xuất hiện, anh lập tức tiếp nhận.
Đã truyền được một nửa, anh đột nhiên ý thức được vật nhỏ trong ngực
không đúng, đang muốn ôm bé ra, nhưng mà bé đã oa một tiếng ói ra bàn
phím, máy tính đang nhận văn kiện được một nửa, xoạt một tiếng tối om.
Nhìn màn hình đen xì, nội tâm Tần Uyên sụp đổ.
Nhưng anh còn chưa kịp tan vỡ, phải vội vàng dùng khăn nhỏ giúp bé lau
sạch sữa vừa phun ra. Tiểu tử này một chút cũng không biết mình đã làm
chuyện xấu gì, nằm ở trong ngực cha vui mừng, hai cái chân béo vù vù đá
không ngừng, đôi bàn tay nhéo nhéo mặt cha, nhéo nhéo miệng, lại bóp
mũi, càng bóp càng cao hứng, cười đến có bao nhiêu khoan khoái.
Lau sạch sẽ cho bé rồi, cả khuôn mặt Tần Uyên đều đen xì, ánh mắt lạnh
lùng nhìn chằm chằm cục thịt nhỏ trong ngực lúc này “nhìn có chút hả
hê”, giọng nói nghiêm túc lại ngưng trọng, “Con đến đến để đòi nợ cha
sao?”
Có lẽ ý thức được cha thực tức giận, tươi cười trên mặt tiểu tử cũng
chầm chậm thu vào, mắt to trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào người trước
mặt, miệng nhỏ móp méo, mang theo ủy khuất.
Nhìn bộ dáng nhỏ này, Tần Uyên có chút buồn cười, nhưng bé vừa mới làm
chuyện xấu, anh như cũ hắc trầm mặt bảo: “Như thế nào? Làm sai vẫn không thể để người khácnói? Cho rằng con khóc một cái cha đã mềm lòng, không
phạt con? Thói xấu này là học theo mẹ con à?”
con mắt Tiểu tử nháy vài cái, trong đôi mắt to lập tức nổi lên bao nhiêu nước, miệng méo càng ngày càng lợi hại, mắt thấy sắp khóc lên.
Tần Uyên vừa thấy bộ dáng này, lập tức mềm lòng, gấp rút ôm bé lên, vừa
dịu dàng vỗ lưng, vừa ôn nhu dỗ dành: “Ngoan, không mắng con, ba ba dẫn
con đi ra vườn sau chơi, chúng ta cùng đi xem bươm bướm được không?”
Cũng không biết có phải là giọng anh ôn nhu có tác dụng hay không, tiểu
tử kia rõ ràng đang muốn khóc, khuôn mặt nhỏ đã bình tĩnh lại, thân thể
nằm yên trong ngực, ê a nói một đống lời, giống như đang đáp lại.
Đi dạo trong vườn chốc lát, tiểu tử đã ngủ thiếp đi, Tần Uyên đem giường nhỏ chuyển đến thư phòng, cẩn thận để bé xuống giường. Nhìn bé ngủ say, nhất thời anh không bỏ được, ngồi xổm ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm
chằm gương mặt non nớt, mặt mày rất giống anh, nhưng khuôn mặt lại cực
kỳ giống Bạch Hiểu Y.
Đây chính đứa bé cô sinh cho anh, là đứa bé mang dòng máu của anh, là kết tinh tình yêu của họ.
Tần Uyên chỉ cảm thấy lòng mềm đến rối tinh rối mù, ngón tay nhịn không
được vuốt vuốt mặt bé, cũng không biết có phải ngón tay anh quá thô cứng hay không, tiểu tử cau mày lại. Tần Uyên thấy thế, vội vàng rụt tay về, thật sợ vết chai trên tay làm đau bé.
Cứ như vậy nhìn chốc lát anh mới đứng dậy đi đến bên bàn, tiểu gia hỏa
kia để lại cho anh một đống tan hoang như thế, chờ anh thu thập.
Anh liên tục sửa máy tính đến chiều, Tần Uyên nghe dưới lầu truyền tới
tiếng mở cửa mới phản ứng lại. Hóa ra thời gian đã qua rất lâu, anh thăm dò nhìn thoáng qua đứa bé trong giường, tiểu tử vẫn ngủ say sưa.
Đang chuẩn bị đứng dậy đi xem có phải Bạch Hiểu Y trở về hay không, cửa
thư phòng liền bị người từ bên ngoài đẩy ra, Bạch Hiểu Y đi vào, trước
nhìn em bé trên giường một cái, thấy tiểu tử vẫn ngủ, cô vội nhẹ bước
chân đi tới, ôn nhu hỏi thăm: “Ngủ lâu chưa?”
”Từ giữa trưa.”
”Vậy hôm nay ngủ rất nhiều.” Dừng một chút lại hỏi: “Có khóc hay không?”
”Không có.”
Bạch Hiểu Y gật gật đầu, nhìn người nào đó vùi đầu trước máy vi tính, cô đi nửa ngày như thế kỳ thật cũng rất nhớ hai cha con. Đứa nhỏ đang ngủ, cô liền đi đến chỗ đứa lớn, trực tiếp ngồi xuống đùi anh, đang muốn hôn một cái, người nào đó lại nhíu nhíu mày bảo: “Anh đang bận.”
“...” Nghe thế, nhiệt tình của Bạch Hiểu Y nháy mắt bị dập tắt, cô gật gật đầu, “Được được được, vậy anh cứ bận rộn đi.”
Đang muốn đứng lên khỏi lòng anh, Tần Uyên lại ấn cô không cho động đậy, Bạch Hiểu Y nhăn mày nhìn anh, thấy anh vẻ mặt đương nhiên đáp: “Nếu đã ngồi, thì ngồi thêm chốc lát đi.”
“...” Thật sự là không chịu nổi tính tình người nào đó.
tính tình Tần Uyên không tự nhiên cô cũng đã quen, một lát lại vòng hai
tay lên cổ anh, hôn một cái lên khóe miệng của anh nói: “Anh vất vả.”
bàn tay Tần Uyên vòng trên eo cô, chôn ở cổ cô hít hà rồi nói: “Không vất vả.”
“...”
Vốn là Tần Uyên đang chôn trên vai cô mè nheo, nhưng cọ cọ anh lại bắt
đầu dày đặc liên tục hôn lên cổ và cằm cô. Bạch Hiểu Y cảm giác hô hấp
của anh bắt đầu nặng, vội đẩy đẩy anh: “Đừng làm rộn, cục cưng còn ở bên cạnh!”
Tần Uyên tựa như không nghe thấy cô nói, trực tiếp kéo y phục trên vai
cô xuống, hôn lên, Bạch Hiểu Y thấy thế cũng nóng nảy, gấp rút vỗ vai
anh nói: “Anh đừng như vậy a, nếu không lúc cho cục cưng ăn em lại phải
đi rửa một lần.”
Nghe nói thế, Tần Uyên tựa như là bị chọc, ở trên người cô cắn liền mấy
cái, Bạch Hiểu Y bị đau hô ra tiếng, duỗi tay đánh anh, “Anh làm cái gì
a? Đau quá!”
Tần Uyên mới từ ngực cô ngẩng mặt lên, ánh mắt hung hăng trừng cô, bên
khóe miệng còn lưu lại chút sữa màu trắng, bộ dáng nhìn có chút tức
cười.
Tần Uyên tức giận là có nguyên nhân, đơn giản là vì tiểu tử thối kia lúc nào cũng ghét bỏ anh. Anh vừa hôn cô xong, mặc kệ Bạch Hiểu Y cho bú
thế nào bé đều không ăn, nhất định phải rửa sạch hoàn toàn mới chịu mở
miệng. Lúc này nghe cô nói như thế, Tần Uyên đương nhiên không thoải
mái. Ai làm cha bị nhi tử ghét bỏ như thế cũng sẽ không dễ chịu, ghét bỏ anh coi như xong, hết lần này tới lần khác còn không có biện pháp nào
với bé!
Bạch Hiểu Y nhìn bộ dáng anh thế kia không nhịn được cười, chọc chọc lên mặt anh, “Nhìn anh kìa thật ngốc.”
Tiếng nói vừa dứt, hài nhi trong giường đột nhiên kêu ríu rít. Bạch Hiểu Y đoán là bảo bối đã tỉnh, vội vàng kéo quần áo đứng dậy đi tới, đã
thấy tiểu bảo bối tỉnh rồi. Vốn là mặt đỏ lên chuẩn bị khóc, vừa nhìn
thấy cô tới, lập tức dừng lại, cười rộ lên, lại quơ tay chân, giống như
chào đón.
Tiểu Quyển Quyển mới vừa tỉnh lại, còn chút mê mang, lúc này nằm ở trong ngực mềm mại của mẹ, lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Tiểu Quyển Quyển thích vận động lại thích ngủ, Bạch Hiểu Y đương nhiên
rõ ràng, một lát thấy bé như muốn ngủ thiếp đi, liền ôm lên ôn nhu hát
một khúc hát ru.
Vốn dĩ Tần Uyên bởi vì nhớ tới mình bị con ghét bỏ, đang còn mất hứng,
một lát lại bị cô ném xuống đi dỗ vật nhỏ kia, Tần Uyên quả thực rất
thất lạc. Nhưng nhìn cô ôm con của bọn họ, nghe cô nhỏ giọng hát ru, tâm anh tựa như đột nhiên được chất đầy. Ngọt ngào tràn đầy trong lòng, hết thảy tâm tình căng thẳng trong nháy mắt biến mất hầu như không còn,
ngay cả hô hấp cũng vô thức chậm lại, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm vỡ
giờ phút tốt đẹp này.
Ngoài cửa sổ trời chiều mang theo ánh sáng ấm áp tan ra bao trùm hai
mẹ con. Loại ấm áp nhu hòa đó trong nháy lấp đầy thư phòng trống trải.
Tâm anh bỗng chốc như mềm mại lên lại bỗng chốc cứng rắn lên, cái gì
cũng không muốn làm, cái gì cũng không muốn lo, chỉ muốn yên tĩnh nhìn
họ như thế, hy vọng thời gian dừng lại, cho dù để anh ngồi cả đời anh
cũng nguyện ý.
Có cô, có con của bọn họ, đây chính là cuộc sống anh muốn.