Trung Khuyển Nghịch Tập

Chương 3: Cùng nhau lớn lên (3)



Dường như tiếng chó sủa ngay sát ở bên tai, hoàn toàn không phải tiếng "gâu gâu" của con chó nhỏ, mà giống như tiếng "tru to" hơn một chút. Cả người Thời Âm như đơ ra, không nói lời nào cũng không động đậy, thậm chí còn giống như ngây ngốc không biết gì, chỉ biết theo bản năng nhắm chặt hai mắt, trong đầu toàn là hình ảnh móng vuốt sắc bén và hàm răng, còn có cả tiếng chó sủa bao trùm tất cả...

"Làm gì thế! Quay lại đây! Thả người ra!"

Đột nhiên có tiếng quát chói tai của một người đàn ông vang lên _ Thời Âm chỉ nghe thấy có tiếng con chó lớn bỗng nhiên sủa hai tiếng "gâu gâu", sau đó trên người nhẹ đi một nửa.

Cô bé hơi do dự một chút, cảm thấy hình như mình đã có thể cử động, lấy hết can đảm từ từ mở hé hai mắt _ sau đó đối mặt với một gương mặt thanh tú cùng với ánh mắt chăm chú.

Thời Âm ngơ ngác, gọi cậu theo bản năng: "Anh..."

Đẩy cô té ngã trên sân cỏ không phải con chó kia, mà là Bùi Ân.

"Em không bị sao chứ?" Cậu bé trả lời một tiếng, sau đó quan sát cô bé tỉ mỉ một lượt từ đầu đến chân, nhìn cô vẫn trắng trẻo mềm mại, không có vết thương nào, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Vừa chống xuống sân cỏ đứng dậy, vừa không quên an ủi cô: "A Huyền đừng sợ, anh đã nói sẽ bảo vệ em."

Cậu vừa nói, còn vừa nhớ lại động tác mà người lớn vẫn làm, đưa tay xoa xoa đầu cô bé, nhưng mà vừa mới đưa tay ra, bánh bao nếp đã lập tức kêu lên một tiếng, nhào tới nắm tay cậu:

"Anh, anh bị chảy máu."

Lúc con chó kia bất ngờ lao tới, không chỉ có bánh bao nếp bị dọa sợ, bản thân  Bùi Ân cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ con, vì vậy cũng bị dọa sợ. Đến khi cậu kịp phản ứng lại thì đã không thể chạy, chỉ có thể nhanh chóng quyết định, đẩy ngã cô bé, sau đó dùng thân mình bảo vệ cô _ Sân cỏ mềm mại, Thời Âm chỉ bị ngã, cái mông có hơi đau, khuỷu tay được Bùi Ân bảo vệ cẩn thận, cơ bản là không bị thương chỗ nào; bàn tay và đầu gối của Bùi Ân trong lúc chống trên đất, bị đám cỏ dại cọ xát, lập tức làm xước chảy máu một mảng.

Tình huống vừa rồi có chút quá căng thẳng, trong nhất thời Bùi Ân cũng không cảm thấy đau, bây giờ bình tĩnh lại, lại còn được Thời Âm nhắc nhở, lúc này cậu mới chính thức cảm thấy đau, nhưng mà dù sao cũng là con trai, không chịu mất thể diện trước một cô bé, nhẹ nhàng "hít" một tiếng, nhưng mà vẫn tỏ ra mạnh mẽ dỗ dành bánh bao nếp.

"Không sao. anh không đau..."

"Anh nói dối!" Cậu còn chưa nói hết, bánh bao nếp vẫn luôn nhu thuận hiểu chuyện đã vội ngắt lời, nước mắt rơi xuống lộp bộp, nấc một cái, lời nói còn có chút không liền mạch: "Lần trước, em, em vô tình va vào bàn, cũng chảy máu, rõ ràng, rõ ràng rất đau..."

Mới quen biết không tới mấy ngày đã làm cô khóc hai lần, cậu bé không khỏi có chút tay chân luống cuống, muốn dùng tay khác lau nước mắt cho bánh bao nếp, nhưng nhìn thấy trên tay mình cũng là một mảng máu đỏ thẫm, sợ lại dọa cô bé nên vội rụt tay lại, vắt hết óc cũng không biết làm sao để dỗ cô, chỉ có thể dỗ dành xuông:

"Em đừng khóc, thật sự anh không đau."

Cô bé không để ý tới cậu, vẫn cứ nắm tay, nước mắt rơi lộp bộp, dù có khuyên như thế nào cũng chỉ lắc đầu.

"A Huyền, em..." Lần này Bùi Ân vừa mới mở miệng nói ra ba chữ, tiếng chó sủa vốn đã ngừng lại đột nhiên vang lên _ Cô bé vốn còn đang khóc đột nhiên ngừng lại tiếng khóc, nhanh chóng dịch người ngăn ở trước mặt  Bùi Ân, mặt đầy khẩn trương nhìn chằm chằm người đàn ông đang dắt con chó lớn tiến về phía mình.

Rõ ràng cô vẫn còn đang rất sợ hãi, người hơi run run, gương mặt vốn trắng nõn đẹp mắt lúc nào đã lem nhem, nhưng mà vẫn vừa sụt sịt, vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn một người một chó đối diện. Nghĩ một chút lại quay đầu, sụt sịt nhìn Bùi Ân:

"Anh... Đừng sợ, A Huyền cũng có thể, có thể bảo vệ được anh."

Cô bé nói xong lại xoay người, tiếp tục vừa đề phòng vừa khẩn trương nhìn chằm chằm phía đối diện. Tim Bùi Ân có chút loạn nhịp, nhìn cô bé đang phát run ở bên cạnh, nhất thời không biết nên nói cái gì, nhưng đột nhiên cảm thấy trên tay không còn đau.

Người đàn ông kia hình như phát hiện ra sự phòng bị của cô bé, đi được vài bước thì dừng lại, suy nghĩ một lúc, quyết định xích con chó ở một bên, tự mình đi đến.

Nhìn thấy con chó vừa rồi suýt cắn mình và anh đã bị xích lại không tới đây được, cô bé lập tức tỏ ra bình tĩnh hơn, nhưng mà vẫn cố chấp chắn ở trước mặt Bùi Ân, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

"Người bạn nhỏ, thật xin lỗi, con chó kia là do chú nuôi, vừa không để ý một chút là nó đã chạy đến chỗ này." Người đàn ông kia ngồi xuống _ cùng đối mặt với hai người, thật ra giọng nói và ánh mắt đều mang vẻ áy náy và căng thẳng: "Chú đưa anh cháu đi bệnh viện kiểm tra một chút có được không?"

Thời Âm chớp chớp mắt, có chút do dự nhìn cậu một cái, hình như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó. Nghĩ một lúc liền lắc đầu: "Không được, không được tùy tiện đi với người lạ."

Khi cô nói chuyện vẫn còn nồng đậm giọng mũi sụt sịt, nghe đặc biệt yếu đuối, nhưng suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng.

Hình như người đàn ông kia không ngờ tới bé gái vừa rồi còn bị dọa cho khóc lớn sẽ lại có thể cảnh giác như vậy. Vẫn có áy náy nhưng lại thêm cảm giác thú vị, nên thẳng thắng hỏi: "Vậy cháu cảm thấy phải làm như thế nào?"

Thời Âm nghiêng đầu, vẻ mặt có chút do dự _ Dù sao tuổi của cô cũng còn rất nhỏ, có thể bình tĩnh như bây giờ đã là vô cùng gắng sức rồi, có thể còn muốn cô làm gì nữa, thật sự là làm khó người khác.

Đang lúc bánh bao nếp còn đang do dự, Bùi Ân vốn được cô bảo vệ ở sau lưng không biết từ lúc nào đã đứng lên, kéo cô bé ra phía sau mình bảo vệ. Quan sát người đàn ông kia một lượt từ trên xuống dưới. Cơ bản là thấy ông ta thành tâm xin lỗi, suy nghĩ một chút, đưa tay chỉ về dãy nhà lầu phía đối diện:

"Cháu không bị chó cắn, tay bị trầy xước. Chúng cháu sẽ không đi cùng chú, chú qua bên kia tìm nhà ba tầng số 102 gọi mẹ cháu tới, Mẹ nói làm như thế nào thì làm như thế đấy.

...

Chủ nhân của con chó kia đúng là thật tâm xin lỗi, quả nhiên đi tìm mẹ Bùi tới. Mới đầu mẹ Bùi bị dọa sợ, nhưng sau đó thấy Bùi Ân không bị cắn, chẳng qua là lòng bàn tay bị trầy xước, chảy máu, cuối cùng cũng yên tâm _ Con trai hiếu động, bị va chạm là chuyện bình thường. Chỉ cần không phải bị chó cắn, có thể bị bệnh chó dại, da bị thương nhẹ một chút cũng không phải chuyện lớn gì. Mẹ Bùi cũng không phải là người không nói lý lẽ, chủ nhân của con chó nói muốn bồi thường đã bị bà từ chối, chỉ là luôn nhấn mạnh sau này hắn nhất định phải để ý con chó của mình, không cho làm người khác bị thương nữa. Tất nhiên người đàn ông kia là liên tục nói đồng ý, chỉ còn thiếu chưa thề rằng sẽ luôn luôn trông tốt con chó. Chuyện này cũng coi như kết thúc ở đây.

Mẹ Bùi đưa hai đứa trẻ về nhà, vắt khăn lông muốn Thời Âm lau mặt, bánh bao nếp núp sau lưng Bùi Ân không chịu ra, đẩy mạnh Bùi Ân về phía trước, giọng nói còn có chút nghẹn ngào:

"Dì, anh bị chảy máu, chữa cho anh trước.... chữa cho anh trước."

"Anh không bị sao, A Huyền rửa mặt rồi dì đi xem anh có được không?" Mẹ Bùi có hơi bất ngờ, nhưng mà càng phát hiện đứa bé này hiểu chuyện, dỗ dàng càng thêm nhẹ nhàng.

Cô bé chớp chớp mắt, bỗng nhiên thò đầu ra, đưa tay cầm lấy khăn lông trong tay mẹ Bùi, tự mình lau mặt: "A Huyền tự mình lau, dì đi chữa cho anh, chữa cho anh!"

Rốt cuộc mẹ Bùi không nhịn được, xoa đầu cô bé rồi cười. Nhưng cũng vẫn nghe lời cô, đi tìm thuốc đỏ khử độc cho vết thương của con trai _ Thật ra thì bà cũng đã xem qua vết thương của Bùi Ân, chỉ là bị xước da chảy máu mà thôi, căn bản là không có gì nghiêm trọng, cho nên bà mới có thể yên tâm đi lau mặt cho cô bé trước, ai ngờ rằng cô bé này vừa thấy máu liền sợ hãi...

Vết thương của Bùi Ân không nghiêm trọng lắm, mẹ Bùi xoa thuốc đỏ cho con xong thì yên tâm tiếp tục đi làm cơm. Thời Âm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Bùi Ân, cẩn thận lén nhìn tay của cậu. Lén nhìn mấy lần rồi hình như không nhịn được, tính thử cầm tay cậu.

Bùi Ân không né tránh, cứ để cho cô cầm tay của mình mà nhìn _ Vết thương đã được bôi thuốc đỏ, không nhìn ra được bị nặng như thế nào, nhưng mà một mảnh màu đỏ kia đối với một đứa bé mà nói thì thật sự có chút dọa người. Bánh bao nếp sụt sịt mũi, nước mắt không kiềm chế được, lại lộp bộp rơi xuống lần nữa.

"Em đừng khóc mà." Bùi Ân có chút luống cuống: "Anh không đau thật mà."

Thật ra thì vẫn rất đau, nhưng mà dù sao cũng là con trai, làm sao có thể kêu đau trước mặt em gái?

Bánh bao nếp "Dạ" một tiếng, lại sụt sịt một lần nữa, mạnh mẽ ngừng chảy nước mắt, ngẩng mặt lên nhìn cậu _ Một đôi mắt to đen lúng liếng lúc này đã sớm ngập nước.

Cô nhìn một lúc, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, cúi đầu sát tay cậu, sau đó chu môi thổi khí: "Thổi một chút.... thổi một chút sẽ không đau nữa."

Bánh bao nếp thổi ra gió có chút nhỏ, Bùi Ân chỉ cảm thấy vết thương trên tay vốn còn đau rát giống như có từng trận gió lành lạnh thổi lướt qua, cảm giác đau đớn liền tức giảm bớt đi không ít _ Cậu vừa cúi đầu, đã nhìn thấy cô bé đang cầm tay mình, giống như đang làm một chuyện gì rất quan trọng vậy, lại chu môi cố gắng thổi, hai cái bím tóc có chút rối, nhưng mà vẫn như thuận rủ xuống bên tai và bả vai, lông mi dài run lên một cái.

Trắng trắng mềm mềm, còn đẹp hơn so với tất cả cô gái mà cậu từng gặp.

Cậu đang suy nghĩ, Thời Âm đã bỏ tay cậu xuống, đổi cái tay khác, tiếp tục thổi _ Lúc lâu sau, hình như cô thôi đã mệt, không nhịn được dừng lại, lấy tay xoa xoa quai hàm có chút mỏi, suy nghĩ một chút, đột nhiên lại lưỡng lự quay đầu, cầm tay cậu hôn nhẹ trên vết thương một cái, sau đó mới ngẩng đầu lên nhu thuận hỏi:

"Anh còn đau không."

Lần trước cô va vào bàn bị chảy máu, mẹ hôn một cái, hình như liền không đau nữa. Vì thế bây giờ cô hôn anh một cái, chắc là anh cũng không đau nữa?

Bánh bao nếp lúc cúi đầu hôn tay cậu không tránh chỗ bôi thuốc đỏ, trên mặt vô tình bị dính một chút, gương mặt nhỏ bé trắng mềm bây giờ bị dính mấy vệt thuốc đỏ, nhìn có chút buồn cười, nhưng mà tầm mắt của Bùi Ân toàn bộ đã rơi vào đôi môi hồng chúm chím của cô bé.

Cô vừa hôn mình một chút, đôi môi hình như còn mềm hơn so với khuôn mặt, được cô hôn một cái, giống như hoàn toàn không còn thấy đau. Vậy có phải... nếu như cắn một cái, cũng so với mặt của cô càng thơm thơm mềm mại?

Nhưng mà cậu nhất định phải nhẹ nhàng, không thể lại làm cô đau khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.