Trùng Nhiên

Chương 1: Hơn mười năm gặp lại.



- Giám đốc Trình, thật lợi hại, vậy mà cũng thành công được, nói thật tôi chỉ muốn đầu hàng.

- Thật hết hồn, tôi nghĩ đã chúng ta hết hi vọng rồi.

- Ha ha ha, Giám đốc Trình đúng là cỗ máy hủy diệt của công ty ta.

Tiếng khen ngợi không ngớt.

- Được rồi, mọi người lên đó dứt điểm đi, chớ để hỏng ở chuyện nhỏ nhặt.

Cười nói bắt tay tiễn khách rời khỏi khách sạn 5 sao, Trình Nhiên đuổi đám cấp dưới đi, khẽ thở phào một cái, rốt cuộc hạng mục y theo đuổi suốt ba tháng qua đã thành công mỹ mãn rồi.

Định đi lấy xe về công ty báo cáo, nhưng bước xuống bậc thêm thì thấy đầu óc váng vất, hơi rượu bốc lên đầu làm y đứng không vững, xua tay không cần bảo vệ đỡ, Trình Nhiên vỗ vỗ má lấy lại tỉnh táo, quyết định đi bộ một chút cho tỉnh rươu, đồng thời thư giãn gân cốt luôn, dù sao y cùng đoàn đội đấu trí đấu lực với đối phương suốt mấy ngày qua rồi.

Lúc này là giữa hè, rời khỏi khách sạn điều hòa mát rượi, không khí nóng nực ngột ngạt ập tới, hơi nóng bốc lên hầm hập làm cảnh tượng trêи đường như mờ đi.

Trình Nhiên lững thững đi trêи vỉa hè, nơi này là trung tâm thành phố, tiếng người tiếng xe huyên náo, nhưng y cảm giác tất cả truyền tới từ phương trời xa xăm, ở thành phố này, Trình Nhiên luôn cảm thấy cô độc, luôn thấy mình như khách qua đường.

Vừa mang về hợp đồng lớp trong công ty, chỉ vẻn vẹn thở phào vì vừa làm xong việc lớn thôi, Trình Nhiên chẳng mấy phấn khích vì đạt thành công, cũng chẳng hứng thú tưởng tượng xem mình thưởng bao nhiêu tiền, thăng chức ra sao, hoàn thành công việc với y gần như thành bản năng, cái khác, y có chút trơ lỳ rồi, người trong công ty gọi y là cỗ máy, vì y luôn lạnh lùng chính xác, như chẳng biết mệt mỏi.

Từ ngã rẽ có một cô gái đi tới.

Thật xinh đẹp! Chỉ thoạt nhìn có cảm giác vô cùng thời thượng, vóc dáng quyến rũ, thân trêи mặc chiếc áo sơ mi lụa mềm màu trắng sữa, đường cong ở ngực vẽ ra vô cùng sinh động, qua vòng eo gọn gàng là chiếc váy ngắn màu ghi, tôn lên khí chất của nữ nhân độ thành thục, đôi chân nhu mỹ cùng chiếc giày cao gót thủy tinh, gợi cảm mà mạnh mẽ.

Hai người đi lướt qua nhau, giống vô số người khác tình cờ gặp ở thành phố gần nghìn vạn người này.

- Trình Nhiên, có phải Trình Nhiên không?

Có người gọi tên mình, Trình Nhiên ngạc nhiên quay lại, bất ngờ hơn nữa lại là cô gái cực kỳ xinh đẹp mà y vừa mới gặp.

Khi Trình Nhiên còn đang ngây ra thì cô gái mừng rỡ đi tới trước mặt y:

- Trình Nhiên đúng là cậu rồi, không nhận ra mình nữa sao?

Nụ cười quen thuộc ấy, giọng nói ấy, gương mặt ấy tức thì khơi lên muôn vàn hồi ức đã phủ bụi cất sâu trong lòng y, linh hồn Trình Nhiên tựa hồ trôi vèo vèo về mười mấy năm trước:

- Dương Hạ, sao bạn lại ở đây?

Cô gái ấy tên Dương Hạ, thanh mai trúc mã của y, càng nữ thần trong trái tim y thủa thiếu thời, vừa rồi còn đi như cái xác không hồn, trái tim bình đạm của Trình Nhiên thoáng đập rộn ràng, ngây ra nhìn Dương Hạ.

Tốt nghiệp cao trung, Dương Hạ du học, từ đó hai người không gặp lại nhau nữa rồi, thoáng cái mười mấy năm trôi qua, khó diễn tả hết được cảm xúc của Trình Nhiên lúc này, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ tĩnh lặng khơi lên những gợn sóng.



Phản ứng của Trình Nhiên làm Dương Hạ rất hài lòng, bước tới thêm một bước nữa, sau đó nhíu mày không vui:

- Mùi rượu nặng quá, cậu uống bao nhiêu vậy?

Cô ấy vẫn thế, bao nhiêu năm không gặp vừa thấy cái đã mắng mình rồi, Trình Nhiên bật cười:

- Hôm nay tiếp khách, uống một chút, bạn xem, mình biết say rượu không đi xe nhé.

- Dù sao cũng không tốt.

Dương Hạ hết sức tự nhiên đưa tay ra vuốt cổ áo Trình Nhiên:

- Lôi thôi lếch thếch thế này, bao giờ mới có bạn gái được cơ chứ?

Lại thoáng thất thần, Trình Nhiên chưa dám tin có cuộc gặp gỡ này.

- Hì nói đi chứ ..

- Đừng có quản mình vội, bạn chưa nói đây, sao lại ở đây, trông có vẻ không giống về chơi.

Trình Nhiên nghi hoặc, cách ăn mặc của Dương Hạ là mỹ nhân công sở tiêu chuẩn, không giống đi du lịch:

- Cậu thực sự không biết gì à, mình đã về hơn một năm rồi, một công ty trong nước mời mình về làm việc, thấy đãi ngộ tốt, mình liền về.

Dương Hạ cười khẽ, đột nhiên nhớ ra cái gì, ánh mắt chợt trở nên sắc xảo:

- Cậu hỏi thế tức là chưa về nhà rồi, đã bao lâu rồi chưa về nhà hả?

Trình Nhiên hơi chột dạ, bao lâu rồi mình chưa về nhà, hai năm, ba năm? Mỗi khi Tết đến, y luôn nói câu đó "mẹ, con bận lắm, trước Tết không về được, con gửi tiền mẹ xem thiếu gì thì mua nhé, con cố gắng thu xếp về nhà vài ngày ...", thế rồi y thu xếp tới tận bây giờ chưa về nhà.

Đúng lúc này Dương Hạ có điện thoai, nghe được vài câu cô vội vàng cúp máy, lườm Trình Nhiên một cái:

- Cho mình số điện thoại đi, hôm khác tính số cậu.

Hai người trao đổi số điện thoại rồi, Dương Hạ trước khi đi còn nói một câu nửa đùa nửa thật:

- Này, nghe nói cậu cũng làm việc ở thành phố này nên mình mới nhận lời về nước làm việc đấy.

Tiếp đó Trình Nhiên thấy có hai cô gái nữa cũng mặc đồ công sở chạy tới, mỗi người một bên Dương Hạ, đưa cô xem văn kiện gì đó, hiển nhiên chức vụ cô ấy không hề thấp.

Chẳng có gì ngạc nhiên, cô ấy lúc nào cũng ưu tú như thế mà.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm Trình Nhiên đứng nguyên tại chỗ mất chừng một phút nhìn theo hướng Dương Hạ đi, vẫn có chút cảm giác vừa nằm mơ.



Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên trong cùng một cái sân, ở bên nhau mười mấy năm trời, từ mẫu giáo, tiểu học tới sơ trung, không chỉ cùng trường còn cùng cả lớp, nhưng khi lên cao trung thì ngã rẽ bắt đầu.

Dương Hạ với thành tích ưu tú, đỗ vào Nhất Trung, còn Trình Nhiên vì nhiều nguyên nhân, trôi tuột tới Tứ Trung, có thể nói chênh lệch vạn dặm.

Từ đó trở đi Trình Nhiên còn nhớ rõ, mỗi lần tình cờ bắt gặp Dương Hạ ở khu tập thể, ánh mắt của cô khiến y tự ti tới mức không dám tới gần.

Cùng từ đó y cố tình tránh mặt Dương Hạ.

Tình cảm mới manh nha của thiếu niên còn chưa kịp đâm chồi này lộc vì thế đi dần về phía tuyệt vọng.

Thế rồi, Dương Hạ có được học bổng du học, ngày cô lên máy bay, Trình Nhiên hướng về phía máy bay bay đi, đi suốt cả đêm ....

Hai người không gặp nhau từ đó.

Về sau Trình Nhiên tin về Dương Hạ qua một số lời kể của bạn bè và người xung quanh, cô dù đã đi xa, vẫn cứ là truyền kỳ.

Có một chàng trai theo đuổi Dương Hạ nên cũng ra nước ngoài du học, có vẻ sự kiên trì của chàng trai đó cuối cùng cũng được đền đáp.

Đó là chàng trai ưu tú, hai người họ gây dựng sự nhiệp không tệ ở nước ngoài.

Mấy năm trước, không nhớ chính xác là mấy năm, đó là lần gần nhất Trình Nhiên về quê ăn Tết, khi qua nhà Dương Hạ chúc Tết, nghe cha mẹ cô nói, bọn họ sắp kết hôn rồi, dự định là trong năm đó.

Trình Nhiên cũng nhận ra, mẹ Dương Hạ không hề thích con rể tương lai, không rõ lý do vì sao, nhưng Dương Hạ thực chất sống chung với người ta rồi, đó là chuyện bình thường ở nước ngoài, huống hồ xa như thế, ông bà muốn cản cũng không cản được.

Lúc đó Dương Hạ cũng hơn 30, với tiêu chuẩn trong nước, còn chưa kết hôn là quá muộn.

Chỉ là sau đó, không thấy nói gì nữa, nếu Dương Hạ kết hôn, dù ở nước ngoài thì trong nước thế nào chẳng tổ chức, mời hàng xóm láng giềng chứ, vậy Trình Nhiên không thể không biết.

Không phải cô ấy muốn định cư ở nước ngoài sao? Dù sao cũng đi mười mấy năm rồi cơ mà, thế nào lại quay về?

Trình Nhiên chợt nhớ, vừa rồi khi Dương Hạ đưa tay chỉnh lại cổ áo cho y không hề đeo nhẫn.

Chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra rồi, hơn nữa còn là chuyện không nhỏ.

Đằng xa một chiếc xe tải cỡ lớn lảo đảo đi trêи đường cứ như người say rượu, làm không ít lái xe dừng lại thò đầu ra chửi bới.

Rầm!

Chiếc xe tải đâm thẳng vào cây liễu to bằng thân người trồng bên đường, cái cây rắc một tiếng gẫy làm đôi, thế nhưng đà của nó không giảm, thậm chí còn chòm lên, hiển nhiên lái xe trong lúc hoảng loạn đạp nhầm chân ga rồi, hai người đang đánh cờ dưới gốc cây bị hất văng, một thanh nhiên đờ người vì sợ hãi không kịp né tránh.

Chiếc xe tiếp tục lao về phía Trình Nhiên đang miên man suy nghĩ chẳng hề để ý tới xung quanh ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.