Trùng Nhiên

Chương 5: Thế giới đã khác. (2)



Chẳng có tí ấn tượng nào cả ... Trình Nhiên nghĩ đi nghĩ lại rồi, tuy bao năm trôi qua như thế, bảo y nhớ được hết bạn học là không thể, nhưng không thể sào quên sạch bách như vậy, y thề, trong ký ức của y không có người này.

Nếu người ngồi đó là người xa lạ, vậy người mình quen đâu?

Tiếng chuông hết giờ đã reo, tiết tiếp theo là thể ɖu͙ƈ, mọi người lục tục ra sân trường, chạy bộ xong đại bộ phận tiết thể ɖu͙ƈ là giờ tự do.

Một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt Trình Nhiên đang ngồi dưới gốc cây thộn mặt nhìn người, giọng bình tĩnh:

- Cậu đi theo mình một chút.

Á, cô ấy là Dương Hạ!

Trình Nhiên thoáng ngây người.

Dương Hạ mặc áo thể thao liền mũ màu trắng xanh, dưới là quần thể thao thuần bông chất liều mềm, mái tóc đen buộc cao sau đầu thành cái đuôi ngựa, làn da trắng mịn, vóc dáng thon thả, bầu ngực thiếu nữ hơi hơi vun lên, hơi gầy, càng thêm thanh lệ thoát tục.

Trình Nhiên lại có chút cảm giác thời không thác loạn, thẫn thờ nhìn cô, với Dương Hạ mà nói, có lẽ chỉ từ hôm qua tới giờ chưa gặp mình thôi, với y mà nói, thì mười mấy năm rồi y mới được thấy khuôn mặt khiến trái tim y loạn nhịp thủa thiếu thời, hơn nữa trong thời gian ngắn còn gặp hai lần, một Dương Hạ lớn, một Dương Hạ bé.

Dương Hạ chẳng để ý tới Trình Nhiên, nói xong một cái là quay ngoắt người đi trước, làm đám học sinh cười trêи đau khổ người khác.

Bình thường mà nói, nếu có nữ sinh trắng trợn hẹn một nam sinh ở tiết thể ɖu͙ƈ, đặc biệt lại là nữ sinh cấp hoa khôi như Dương Hạ, e là sớm có người ồn ào, đồn thổi rùm beng rồi.

Nhưng mà với Tiểu Dương Hạ thì khác, trêи người cô xảy ra rất nhiều chuyện oanh liệt. Không lâu trước đó một người bạn của cô bị nam sinh lớp khác đùa quá trớn làm khóc, kết quả là Dương Hạ biết chuyện, đi thẳng tới lớp kia gọi nam sinh đó ra, đá cho một phát vào ống đồng. Dù nam sinh đó trong lớp cũng có tiếng ở lớp, đối diện Dương Hạ chỉ đành giơ tay nhận thua.

Ai có tin đồn dì với Dương Hạ chứ không thể là Trình Nhiên.

Vì mọi người đều biết Trình Nhiên là một thành viên trong đại quân từ thời mũi dãi thòng lòng đã thích Dương Hạ trong khu tập thể bọn họ, chả có gì đặc thù.

Cái tình cảm mà Trình Nhiên cho là thầm kín thì dù ở lớp hay ở khu tập thể, mọi người đều biết hết, đến cả người lớn khu tập thể còn biết nữa là.



Ông bác trông cửa khu tập thể thường xuyên lắc đầu nói với Trình Nhiên bộ dạng ngái ngủ :"Lại dạy muộn rồi ... Dương Hạ đã lên chuyến xe trước cháu mười phút trước."

Dương Hạ xuất hiện trước mắt khơi lên vô số hồi ức ngủ sâu của Trình Nhiên, lòng có xao động cùng nỗi buồn mang mác.

Lại gặp cô ấy rồi.

- Mày đi không nhìn đường à?

Một nhóm nam sinh cao lớn đi ngang qua, cố tình huých vai Trình Nhiên sang bên, đã thế một thằng trong đó lại còn ngang ngược nói:

Trình Nhiên không nhận ra thằng này, nhưng nhận ra ánh mắt đố kỵ căm ghét của hắn, không hiểu mình và hắn có xích mích gì, dù sao đây không phải lúc truy cứu.

Khi Trình Nhiên vừa mới tới trước mặt Dương Hạ, cô nàng mặt sương giá đã "bạo kϊƈɦ".

- Trình Nhiên, rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy? Tháng cuối cùng rồi đấy, thành tích của cậu tốt lắm sao mà đánh cược với Lý đồ tể? Cậu nghe ông ta nói gì chưa, muốn cậu kiểm điểm trước toàn trường, muốn ghi vào học bạ! Cậu có hiểu không hả, giờ không phải vấn đề mời phu huynh đâu, có mời ông ta cũng không bỏ qua. Đây là chuyện ảnh hưởng tới tương lai của cậu đấy.

- Cậu có bị ngốc không hả, chuyện ông ta bị đuổi học là bí mật, đâu phải không ai biết, thế mà chỉ có cậu là lại đi công khai ra ... Cậu đúng là ngây thơ ấu trĩ ... Ông ta muốn cho cậu biết mặt thật đấy.

Cô ấy lại mắng mình rồi!

Nghe thiếu nữ giọng trong trẻo mắng mình "ấu trĩ", Trình Nhiên cảm thấy thân thiết vô cùng, cảm giác ʍôиɠ lung như mặt đất dưới chân tan biến trước đó dần biến mất, thế giới bỗng chốc trở nên chân thật hơn nhiều. Thậm chí Trình Nhiên còn ngửi thấy mùi thơm nguyệt quế thoang thoảng từ thân thể Dương Hạ phát tán ra, bị người ta lên mặt bà cụ non mắng như súng liên thanh, y không thấy khó chịu, ngược lại còn hưởng thụ.

Dù lớn hay bé Dương Hạ cũng không thay đổi nhiều.

- Này, cậu câm rồi à?

Lúc đó Trình Nhiên nghĩ đang mơ, tất nhiên là nói cho sướиɠ mồm thì thôi, nào ngờ chuyện lại máu chó như thế chứ, giờ không phải mơ mà là thật, trấn an cô:



- Ông ấy tất nhiên là không dám mới phụ huynh, chẳng lẽ ông ấy muốn tất cả đều biết sao? Cho nên ông ấy chỉ có thể ngầm giở thủ đoạn thôi. Loại giáo viên bại hoại, suy đồi đạo đức như ông ta thì việc gì phải nể mặt.

Dương Hạ mặt đỏ tía tai chỉ Trình Nhiên:

- Giờ là lúc cậu cãi lại mình à? Không phải mẹ cậu nhờ mình theo dõi cậu để báo cho dì ấy, cậu nghĩ mình rảnh mà đi nói với cậu chuyện này chắc?

- Được, được, mình nghe bạn nói ...

Trình Nhiên thuận tay ngắt một cọng cỏ, ngậm trong miệng, chuẩn bị tiếp tục hưởng thụ Dương Hạ mắng mỏ:

Ai ngờ Dương Hạ rất nhạy cảm, hơi cau mày:

- Cái giọng qua loa cho có của cậu là thế nào vậy hả? Trình Nhiên, đây không phải là lúc cậu chống đối ông ấy ... Chúng ta là học sinh, chỉ có thể nỗ lực học tập thôi, đó mới là nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta, hơn nữa chỉ còn một tháng, sau này không gặp ông ta nữa rồi ...

Dưới ánh nắng hè rực rỡ, một thiếu niên mặt mày thanh tú miệng ngậm cọng cỏ hai tay ôm đầu dựa vào thân cậy, khóe môi hơi cong lên thành nụ cười nhìn cô gái đang mắng mỏ mình, như nghe thiên âm.

Cuộc sống như dòng lũ hối hả với bao áp lực, lo toan bộn bề cuốn phăng người ta trôi theo nó, chẳng rảnh để quay đầu nhìn lại, cuộc đời của y đã không còn chút liên quan nào tới Dương Hạ nữa, cũng đã rất lâu chưa được nghe tới cái tên thân thương này.

Trình Nhiên đi ra ngoài xã hội, tiếp xúc với rất nhiều người, cũng gặp gỡ nhiều cô gái xinh đẹp xuất sắc, còn Dương Hạ từ lâu đã biến mất khỏi cuộc đời y rồi. Nhưng thi thoảng trong giấc mơ, vẫn có cô gái gương mặt không rõ ràng, cùng trò chuyện, cùng làm bài tập, cãi nhau. Trình Nhiên luôn biết đó là ai, vì một góc sâu trong trái tim y vĩnh viễn thuộc về cô.

Chỉ là cảm thụ của Dương Hạ lại khác hẳn Trình Nhiên, cô thấy mình nãy giờ nói nước đổ đầu vịt hết rồi, rất muốn bỏ đi, để mặc y, dù sao chẳng phải là chuyện của mình.

Rốt cuộc Dương Hạ không đành lòng, từ từ bình tĩnh lại, không mắng y nữa, gương mặt lại nghiêm túc hơn:

- Trình Nhiên, cậu đừng nghĩ là mình lắm chuyện, nhưng lần này cậu được bao nhiêu điểm? 422, cho dù thể ɖu͙ƈ cậu được trọn vẹn 50 điểm thì vẫn cứ kém xa điểm chuẩn của Nhất Trung.

- Cậu không lên được cao trung của Nhất Trung, cậu cũng không có ý đó, mình biết, cho nên cậu mới bỏ mặc, dùng phương thức này khiêu chiến Lý Trảm để cho hả giận. Nhưng cậu không nhịn được một chút sao, cậu vẫn phải tới trường khác mà, lấy Nhị Trung ra mà nói, năm ngoái có 520 điểm thôi, cậu cố gắng một chút là đỗ được rồi. Không thì cùng lắm vào Tứ Trung, họ chỉ lấy 470 điểm.

- Nhưng hôm nay cậu làm ầm lên như thế, lỡ chẳng may bị ghi vào học bạ thật thì làm thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.