Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 2



Kỷ nguyên tương lai, năm 3798.

Thùng xe đang hồi chuyển di động trên đường cao tốc dừng lại, không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, lực quán tính rất nhỏ làm cho Lăng Vệ phát hiện mục đích đã tới, mở cửa xe, bước ra khỏi thùng xe.

Vật kiến trúc to lớn trước cửa chính, ánh đèn điện tử tự động cảm ứng không tiếng động sáng lên, rọi sáng bóng dáng cao ngất đang đến gần.

Thon dài, tuyệt đẹp, giơ tay nhấc chân đều phù hợp với tiêu chuẩn cương nghị lý trí.

Đó là, tư thái quân nhân đoan chính, được thế nhân ca tụng.

Nhưng phục sức trường quân đội ngăn nắp sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ này, còn có khuôn mặt trẻ tuổi đoan chính giữa chàng trai và đàn ông, nói rõ người có phong độ quân nhân ưu tú như thế, chỉ là một giáo sinh trường quân đội vẫn đang đi học mà thôi.

"Quản gia Vệ, là cháu, Lăng Vệ." Lăng Vệ không dùng chuông cửa hay dùng, ngược lại sử dụng chuông cửa nhỏ bình thường trong vật kiến trúc mà người hầu dùng để liên lạc, "Mở cửa hộ cháu với."

Trường quân đội tuyên bố cậu được nghỉ mười ngày, Lăng Vệ liền lập tức lên đường về nhà.

Đi qua một quãng đường dài, lúc tới cửa nhà đã rất trễ, mẹ cơ thể yếu ớt hẳn là đã ngủ rồi, cậu không muốn bản thân lại đánh thức mẹ.

"A, là cậu chủ Lăng Vệ." Quản gia Vệ đáp một tiếng trong máy đối thoại.

Rất nhanh, cửa nhà của phủ tướng quân nghiêm ngặt hoa lệ, được mở ra từ bên trong.

Phòng khách xa hoa không quá phận, nhưng cũng tuyệt đối có cảm giác chấn động cùng cảm giác cao quý, dưới ánh đèn nhẹ nhàng, chậm rãi hiện ra trước mắt Lăng Vệ theo cửa phòng mở ra.

Quản gia Vệ đứng trước Lăng Vệ, quần áo chỉnh tề, " Cậu chủ Lăng Vệ, kỳ nghỉ của trường quân đội sao?"

"Dạ, mười ngày." từ chối khéo quản gia Vệ xách hành lý cho mình, Lăng Vệ tự mình bước vào cửa nhà.

Từ nhỏ đã chịu giáo dục quân sự hóa, vật phẩm tùy thân của cậu rất đơn giản. Chỉ có vài món quần áo cần giặt. Đây hết thảy, chẳng những kéo dài huyết thống của cha đẻ đã hi sinh vì nhiệm vụ trên chiến trường, còn có công lao của cha nuôi, tướng quân Lăng Thừa Vân quyền lực số một số hai trong toàn liên bang dốc lòng bồi dưỡng.

Vốn định không để cho người khác chú ý trở lại phòng của mình, lúc đi lên thang lầu, lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé yếu ớt tuyệt đối không muốn kinh động.

"Mẹ?" Lăng Vệ hơi sửng sốt, lông mày anh tuấn thu liễm một chút, "Con đánh thức người? Con xin lỗi."

"Mẹ vốn đã tỉnh. May mà như thế, nếu không ngay cả con đã về cũng không biết. Phu nhân Lăng yêu thương đi tới, đánh giá con trai nán lại trong trường quân đội đã một năm, mang theo giọng điệu trách cứ, "Lăng Vệ, con đứa bé này, luôn coi mẹ làm như người ngoài, như thế khiến cho mẹ rất không dễ chịu.

"Không phải." trên mặt Lăng Vệ pha cảm động cùng với một chút bất an, giọng nói nhự nhàng giải thích, "Mẹ, con chỉ là không muốn đánh thức người, muộn rồi. Vốn tính sáng sớm ngày mai sẽ tới nói chuyện phiếm cùng mẹ. Mẹ xem, con nhận được thông báo nghỉ mười ngày của trường quân đội, lập tức liền thu dọn đồ đạc gấp trở về mà. Đúng rồi, mẹ vì sao trễ như vậy còn chưa ngủ ?"

"Bị người đánh thức a." Thấy trên khuôn mặt càng ngày càng anh tuấn của đứa con cả được nhận nuôi, lại xuất hiện áy náy bất an giống như khi còn bé, phu nhân Lăng lập tức cười nói, "Không phải bị con, là bị Lăng Khiêm đứa bé kia đánh thức."

"Lăng Khiêm? Nó đã trở lại? Trường quân đội của nó cũng nghỉ?"

Nhắc tới đây, phu nhân Lăng không khỏi nhớ lại chuyện nhức đầu của đứa con thứ hai, khẽ thở dài, "Đứa bé này, nếu có một phần ba nghe lời hiếu thảo như anh trai con đây thì tốt rồi !"

"Làm sao vậy?"

"Bị đuổi rồi."

Lăng Vệ kinh ngạc, "Vì sao?"

Khác với Lăng Vệ, em trai Lăng Khiêm và Lăng Hàm nhỏ hơn cậu, là anh em sinh đôi kế thừa huyết mạch của tướng quân Lăng Thừa Vân, do phu nhân Lăng cũng huyết thống cao quý sinh hạ.

Tại cái thời đại quân quyền huyết thống và gia thế quyết định số phận này, Lăng Khiêm cùng Lăng Hàm dựa vào bối cảnh gia đình ưu thế của mình, mới đương nhiên tiến vào học trong trường quân đội Chinh Thế được xưng là "phủ tạo ra tướng quân".

Đó nghiễm nhiên chính là nơi tương tự như dạng học viện hoàng tộc thời đại phong kiến, tốt nghiệp từ nơi đó, có nghĩa là sau khi tốt nghiệp trực tiếp bước vào hệ thống thống trị quân quyền thượng tầng toàn bộ liên bang.

Chính là bởi vì như vậy, chỉ điều kiện học cũng vô cùng khắc nghiệt, cho dù giống như Lăng Vệ, có thân phận bên ngoài là con cả của tướng quân Lăng Thừa Vân, thế nhưng bởi vì không phải là con ruột của Lăng Thừa Vân, cũng không thể tiến vào.

Có điều, trường quân đội Trấn Đế Lăng Thừa Vân chọn cho con cả, cũng là trường học sĩ quan cao cấp số một số hai trong liên bang.

"Vì sao lại bị đuổi?"

Hỏi cái này, sắc mặt phu nhân Lăng càng thêm ảm đạm, "Đừng nhắc lại, dù sao cũng đã bị đuổi rồi. Ba con đang xử lý quân vụ trong hội quân ủy liên bang, mấy ngày chưa về nhà, có điều đã nhận được tin tức, vừa mới gọi điện thoại về mắng Lăng Khiêm một trận té tát. Lăng Vệ, con là anh, giúp mẹ khuyên nó một chút đi, đứa nhỏ thông minh như vậy, ở trong trường quân đội mỗi hạng thành tích đều rất xuất sắc, vì sao bỗng nhiên làm ra chuyện không lý trí như thế? Tuổi các con không cách biệt lắm, hẳn là dễ nói chuyện hơn.

"Vâng, thưa mẹ."

Nghe Lăng Vệ chân thành nghiêm túc trả lời, phu nhân Lăng thật sự có một chút bùi ngùi, nếu đứa con trai này cũng là chính mình thân sinh thì tốt biết mấy.

Mặc dù không có quan hệ huyết thống, trong lòng bà, lại vẫn vô cùng yêu thương Lăng Vệ. Không chỉ bởi vì cha Lăng Vệ khi đi theo chồng mình xuất chiến hi sinh, đồng thời, cũng bởi vì sau khi nhận nuôi Lăng Vệ, vợ chồng tướng quân vì vô sinh mà lo âu nhiều năm, vậy mà kinh ngạc vui mừng đan xen sinh ra con trai song sinh Lăng Khiêm và Lăng Hàm.

Đối với gia tộc tướng quân họ Lăng, đồng thời, đối với quân đội liên bang cao cấp dần dần hình thành kế thừa cha con quân quyền, vô cùng coi trọng huyết thống mà nói, đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt bằng trời.

Ở đáy lòng cảm tính của phu nhân Lăng, luôn cảm thấy nhờ nhận nuôi đứa con cả, mới cuối cùng đưa đến sự ra đời của hai thân cốt nhục của mình.

Phu nhân Lăng yêu thương vuốt ve khuôn mặt Lăng Vệ, "Trong trường quân đội nhất định rất gian khổ, mỗi lần nhìn con đều thấy con gầy đi. Trễ như thế mới về đến nhá, bụng nhất định đói rồi nhỉ. Mẹ tự mình xuống bếp chuẩn bị cho con chút đồ ăn, Lăng Vệ lâu rồi chưa ăn đồ mẹ làm, đúng không?"

"Không, tuyệt không đói." Không hi vọng mẹ trễ như thế còn muốn xuống bếp, Lăng Vệ quả quyết cự tuyệt, còn mỉm cười nói dối, "Mẹ, trong trường quân đội nghiêm cấm ăn uống buổi tối, con đã thành quen rồi. Giờ này căn bản không có khẩu vị."

"Có thật không?"

"Thật mà."

"Vậy sao."

"Mẹ đi ngủ sớm một chút đi. Ngày mai con chắc chắn sẽ ăn sạch đồ mẹ làm."

Tự mình kéo cánh tay phu nhân Lăng, sau khi đưa người nhiều năm qua cực kỳ quan tâm chăm sóc mình về phòng ngủ, nói chúc ngủ ngon, Lăng Vệ mới cẩn thận đóng cửa phòng cho bà, xách theo hành lý của mình trở về phòng.

Có thể sau khi cha mẹ đều mất, được vợ chồng tướng quân kính yêu nhận nuôi, đối với Lăng Vệ mà nói là chuyện may mắn nhất trong sinh mệnh của cậu.

Cậu không biết vì sao mình lại may mắn đến thế, trong chiến tranh với đế quốc hằng năm, quân nhân chết trận vô vàn, mà cô nhi tất cả bị đưa đi bố trí tại các tổ chức phúc lợi nhà nước.

Nhưng tướng quân Lăng thân là thống soái quân sự tối cao liên bang lại nhận nuôi cậu, dạy dỗ nuôi dưỡng cậu như là con ruột, đương nhiên, nguyên nhân là khi đó phu nhân Lăng mấy lần sinh non, không thể sinh hạ thai nhi, nhưng Lăng Vệ vẫn cảm thấy chính mình thật sự quá may mắn.

Phòng của cậu ở tầng cao nhất của phủ đệ tướng quân khổng lồ tiên tiến, không gian rộng như thế, chỉ phân chia thành ba phòng lớn, thiết bị đều cùng một hạng, không có bất cứ đối đãi kỳ thị nào, cậu, còn có hai em trai, Lăng Khiêm, Lăng Hàm, mỗi người một phòng.

Chỉ là ba anh em chiếu theo ý nguyện của Lăng Thừa Vân, sau khi tròn mười tuổi đều bị phân biệt đưa đi ký túc trường quân đội Trấn Đế và trường quân đội Chinh Thế học tập, cách một năm mới có ngày nghỉ ngắn ngủi có thể trở về.

Vì thế, ba phòng lớn thiết bị đồng bộ vô cùng tiên tiến hoàn thiện, gần như có công nghệ cao giải trí mà thiếu niên liên bang thông thường khát vọng, thường xuyên trống rỗng, thời gian được chủ nhân sử dụng vô cùng hữu hạn.

Từ chối khéo ân cần hầu hạ của quản gia Vệ, Lăng Vệ dùng thẻ mật mã chuyên dụng của mình mở cửa phòng.

Đóng cửa lại, đặt va li xách tay ở cạnh cửa, nhấc tay định cởi cà vạt được thắt ngay ngắn trên cổ xuống, Lăng Vệ bỗng nhiên nổi lên một cỗ cảnh giác.

Ánh mắt sắc bén quét hướng trên giường trong phòng.

"Quả nhiên đã trở lại nha." Thứ đội lên trong chăn giật giật, lộ ra khuôn mặt mang tuấn tú theo tính trẻ con, nhưng đã tương đối có sức hấp dẫn. Lăng Khiêm để tóc đen đến vai, nhíu mày quan sát người vừa mới vào cửa, "Anh, anh nhưng hại em chờ thật lâu." Giọng nói có chút bất mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.