Vừa nhấn chuông phòng hạng nhất, cửa đã lập tức mở ra.
“Đồ ăn nguội hết cả rồi!” Lăng Khiêm nhìn cậu mất hứng nhướn mày, nhưng giây tiếp theo lại trở nên cao hứng bừng bừng, rồi giống như sợ Lăng Vệ đào tẩu, túm lấy tay cậu kéo vào trong “Vì muốn báo đáp món cơm chiên của anh, hôm nay em tự mình xuống bếp nấu cơm cho anh đó nha, có súp hành tây với xương sườn nè, không được nghĩ là đơn giản, vì chỉ có nguyên liệu đơn giản mới thể hiện được tay nghề tài hoa của đầu bếp…”
“Lăng Khiêm, gượm đã, anh còn chưa thay giày.” Lăng Vệ vội ngăn Lăng Khiêm đang kể công.
Lăng Khiêm đành phải ngoảnh đầu lại, không kiên nhẫn mà đợi Lăng Vệ cẩn thận tỉ mỉ thay giày, bất quá, lại lập tức tìm được lạc thú mới, đôi mắt tinh quái nheo lại tấm tắc “Bộ dáng anh mang vớ đi lại trên sàn gợi cảm hết biết, nếu để chân trần, chắc còn đáng yêu hơn nữa.”
“Đừng có nói hươu nói vượn.” Câu này cứ như trở thành câu cửa miệng của Lăng Vệ rồi ấy.
Xem ra dép lê đều bị Lăng Khiêm ‘Muốn nhìn đôi chân khiêu gợi của anh hai’ giấu bay hết rồi, Lăng Vệ đành phải tập làm quen với cảm giác mang vớ trắng đi lại vậy.
Cậu hiểu Lăng Khiêm, cho dù mình có mua về, cũng bị Lăng Khiêm thừa dịp cậu không chú ý trộm vứt đi thôi.
Thật là một tên chẳng biết tôn trọng người khác gì cả.
“Anh đừng lề mề nữa, làm người lúc nào cũng trễ anh không thấy xấu hổ hay sao? Nhanh lên, em đói chết mất.”
“Lần sau em cứ ăn trước đi.”
“Không, cơ hội trân quý cùng anh ăn bữa tối như tình nhân thế này, sao mà có thể ăn trước phá hoại phong cảnh được?” Lăng Khiêm hợp tình hợp lý phản đối.
Bàn ăn đã bày biện bữa tối đâu ra đấy, mùi súp hành tây cùng cà rốt tỏa đầy gian bếp, màu vàng ươm của sườn nhìn có vẻ khá ngon.
Có điều đã nguội.
“Em đi hâm lại một chút.”
“Không cần đâu.”
Ngồi xuống bàn ăn, mặt đối mặt, cầm lấy dao nĩa.
Trên bàn ăn ngăn giữa hai người là một ngọn nến được cắm trên đế bằng bạc, ánh sáng lung linh lay động, chỉ có một vài giọt sáp nến nhỏ xuống, phỏng chừng Lăng Khiêm đã tính trước khi Lăng Vệ gần về mới đốt.
Chỉ là Lăng Vệ lúc này, không còn tâm tư đâu mà thưởng thức nữa.
Bởi hôm nay một cái tên lạ lẫm – Vệ Đình bỗng nhiên đột ngột xen vào cuộc sống đơn giản của cậu, khiến việc ăn món sườn nấu cực chuẩn này chẳng khác nào như đang nhai sáp.
“Em đã thay đổi vài loại hương liệu, anh thấy thế nào?”
“Ừm, ngon lắm.”
Khen cho có lệ, Lăng Khiêm thoáng cái đã nghe ra liền, bất mãn hừ một tiếng, dùng mắt xấu xa nhìn chằm chằm con mồi nhìn chằm chằm Lăng Vệ “Anh hai thân yêu ăn nhiều thêm chút đi, em đã phí mất một giờ huấn luyện thao tác chiến cơ để nấu, tí nữa phải tiến hành cường hóa huấn luyện mới được.”
Lăng Vệ hiểu được ý tứ của hắn, cả người cứng ngắc lại.
Đang lúc ngổn ngang tâm sự, tiếp nhận hàm ý tuyệt đối có tình ý của Lăng Khiêm, hơn nữa cái gọi là huấn luyện là phải sáp nhập vào thân thể mình khiến dạ dày cứ cuồn cuộn lên khó chịu vô cùng.
“Chuyện luyện tập lái chiến cơ, hôm nay có thể tạm dừng không? Bữa sau anh nhất định sẽ tận lực bù lại.” Lăng Vệ không được tự nhiên hỏi.
“Người anh không khỏe à?”
Vốn sẽ lắc đầu chối, lại ma xui quỷ khiến thế nào sau một giây do dự thì gật đầu “Có hơi hơi.”
Lăng Vệ buông mi mắt, sở dĩ nói như vậy, là vì trong thâm tâm biết Lăng Khiêm cực kỳ trân trọng thân thể của mình, hành vi đê tiện lợi dụng tình cảm của Lăng Khiêm làm cho Lăng Vệ có chút áy náy, bất quá hiện tại cũng chỉ có biện pháp này.
“Nhất định hôm nay luyện tập thể năng lại bị tên Lăng Hàm kia khi dễ rồi, đúng không?” Lăng Khiêm có điểm căm phẫn.
“Chuyện này không liên quan đến Lăng Hàm.”
Lăng Vệ càng phủ nhận, ngược lại càng làm cho Lăng Khiêm hoài nghi. Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống vươn tay ra, dán lên trán Lăng Vệ.
“May là không sốt.” Lăng Khiêm thở phào một hơi, ngưng trọng nói “Bằng không em sẽ đi tìm Lăng Hàm tính sổ cho bằng được.”
“Vậy đêm nay có thể cho anh nghỉ ngơi không?”
“Được rồi.” Lăng Khiêm hào phóng gật đầu.
Lăng Vệ thở dài nhẹ nhõm.
Ăn tối xong, cậu đứng lên thu dọn bàn ăn, bỏ hết dao nĩa chén đĩa vào bồn nước xong, lúc xoay người lại, phát hiện đường ra duy nhất đã bị Lăng Khiêm chặn.
“Sao lại chặn đường anh?”
“Anh.” Hai tay Lăng Khiêm chống lên khung cửa, khóe môi cong lên tà mị, nhưng không kém phần uy hiếp “Không huấn luyện, có nghĩa đêm nay anh rất rảnh đúng không? Đã lâu rồi em không có ôm anh.”
“Nói bậy, không phải mới cách đây mấy ngày…” Lăng Vệ đột nhiên ngậm miệng.
Thật đáng giận.
Từ khi nào thì bắt đầu như thế, cư nhiên ngay cả chính mình cũng bị lây nhiễm đến nông nỗi ba cái từ khó nghe gì cũng có thể nói?
Lăng Khiêm gian xảo đánh giá cậu, chậm rì rì đáp trả “Nhưng mà, ngày hôm qua em nhịn xuống đã là rất ngoan rồi, anh thưởng cho em xíu đi.”
“Anh… hôm nay không thoải mái.”
“Sẽ không làm cho anh mất nhiều thể lực đâu, anh chỉ cần nằm hưởng thụ là được rồi.”
Bóng ma trước mắt bao phủ lại đây, biết phản kháng chỉ làm cho tình huống càng hỏng bét, Lăng Vệ tiếp nhận nụ hôn của Lăng Khiêm. Cặp song sinh này có rất nhiều thói quen giống nhau, khi hôn môi đều thích ôm gắt gao đối phương vào lòng, giống như lo lắng Lăng Vệ bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó chạy trốn vậy.
Đầu lưỡi liếm lên khóe miệng, vừa ướt át, vừa ngứa ngáy.
Hôn xong, Lăng Vệ đưa tay nhẹ nhàng chống lên lồng ngực của em trai, không cho hắn được đằng chân lân đằng đầu “Máy tính trong phòng có thể tra tư liệu, đúng không?”
“Vâng, đương nhiên có thể. Đã sớm bảo anh không cần phải đến thư viện, quyền hạn máy tính của tụi em hơn gấp vạn lần máy tính trong thư viện, tốc độ lại nhanh, tra cái gì cũng thuận. Mà sao tự dưng anh hỏi cái này?”
“Có một chút vấn đề về chương trình học , anh muốn tra một chút.”
“Không phải anh không khỏe à?”
“Chuyện này đâu làm tiêu hao thể lực, chỉ là gõ phím một chút thôi, em đừng lo.”
Lăng Khiêm hậm hực hừ mũi một tiếng “Cái câu ‘Chuyện này không làm tiêu hao thể lực’ cứ như là nói em vậy!”
“Cũng có thể xem là một lời nhắc nhở. Hôm nay anh thật sự không khỏe, tha cho anh một tối được chứ?” Lăng Vệ lách qua Lăng Khiêm, rời khỏi cửa phòng bếp.
Lăng Khiêm âm hồn không tiêu tán mà bám sát vào phòng “Anh hôm nay kỳ lắm.”
“Em đa nghi quá rồi đó.”
“Thật mà, biểu tình cùng hành vi của anh đều rất quái lạ, giọng điệu nói chuyện với em cũng không giống bình thường.”
Dây dưa với Lăng Khiêm chắc chắn thắng không được, Lăng Vệ bảo trì trầm mặc, ngồi vào bàn máy tính, khởi động máy, sau khi màn hình sáng lên, xuất hiện giao diện đa thực thể có dấu hiệu của Liên Bang, còn có biểu tượng tự động đăng nhập cấp đồng dưới cùng góc phải, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết máy tính này quả thật có quyền hạn tra cứu vượt xa máy trong thư viện.
Nhưng Lăng Khiêm vẫn dính như keo bên cạnh, chẳng khác nào hổ rình mồi sói con, hoàn toàn không cho Lăng Vệ một chút không gian riêng tư nào.
“Tra cứu nửa tiếng thôi là được, lâu rồi em không giúp anh tắm rửa, lần trước là Lăng Hàm tắm với mát xa cho anh, hôm nay nhất định phải đến phiên em.” Lời nói chờ mong của Lăng Khiêm tràn ngập màu tình ý.
“Muốn tắm cho người khác, vậy tự mình tắm trước đi rồi nói sau.”
“Cái gì?” Lăng Khiêm không thể tin nổi mà sửng sốt.
Trái tim Lăng Vệ thình thịch đập loạn lên. Không nên nói năng thiếu suy nghĩ mà đáp ứng, dẫu cho Lăng Khiêm bình thường có đáng giận bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng làm anh cả đã được Lăng Khiêm chăm lo không ít, tuyệt không nên lợi dụng tâm tính không hề phòng bị mình của Lăng Khiêm mới phải.
Thế nhưng, màn hình ngay trước mặt đây có thể đưa ra đáp án, tựa như có người nào đó bên trong mình đưa ra quyết định.
Cậu chưa bao giờ là người nôn nóng, vậy mà hiện tại chỉ có thể dùng từ nôn nóng để hình dung tâm trạng, hệt như có một con sư tử đói ngầu không tiếc hết thảy muốn nuốt miếng thịt trước miệng.
Vệ Đình, chỉ mới thấy được tấm ảnh duy nhất còn sót lại của anh ta, đã khiến Lăng Vệ chấn động quá mạnh.
Chẳng khác nào giấc mơ đã chôn giấu rất nhiều năm nay bỗng nhiên hiện lên trước mắt, một cách bản năng, làm cho cậu ngay cả một giây cũng không muốn chờ đợi, chỉ muốn biết chân tướng thực hư thế nào.
“Anh không lừa em đó chứ? Chờ em tắm sạch sẽ xong xuôi, anh thật sự phải tự mình chủ động vào phòng tắm để em giúp anh tắm rửa mát xa nha.”
“Không có lừa em, mau đi đi.”
Không nắm chặt cơ hội, đến khi Lăng Hàm trở về lại càng khó mở hơn.
Vì để Lăng Khiêm nghe lời, Lăng Vệ nghiêng đầu, giữ chiếc cằm xinh đẹp của Lăng Khiêm, như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi hắn một cái “Cái này để cam đoan, vậy được chưa?”
Bộ dáng ngây ngốc của Lăng Khiêm, thoạt nhìn thật buồn cười.
“Ông trời của tui ơi~~~…” Cả nửa ngày, hắn mới thì lầm bầm rên rỉ một tiếng “Nếu ngày nào anh cũng kỳ quái như vậy thì quá tuyệt vời. Được rồi.” Hắn không chút khách khí ôm lấy mặt Lăng Vệ chùn chụt hôn lên môi cậu hai cái mới xoay người rời đi “Vậy em đi tắm cho thơm thật thơm rồi chờ anh vào đây. Anh phải giữ lời đó nha, bằng không em sẽ trừng phạt anh một trận ra trò.”
“Ừ.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Lăng Vệ, Lăng Khiêm mới nhanh nhẹn đi vào phòng tắm.
Lăng Vệ vừa thấy bóng dáng hắn biến mất, lập tức gõ bàn phím một cách thần tốc, tiếng đăng nhập vang lên, màn hình mau chóng biến hóa, quét nhanh văn kiện lịch sử mà quyền hạn bình thường không thể mở.
“Em tắm nhanh lắm, anh mau vào đi.” Tiếng nước phun ra từ vòi va vào bồn tắm, cùng tiếng Lăng Khiêm theo bên trong cùng nhau truyền ra.
“Anh biết rồi.”
Cẩn thận tắt tiếng của máy tính đi, hằng chi chít tài liệu được liệt kê dưới dạng bảng hiện ra trên màn hình, phạm vi tìm kiếm quá rộng, xem xét từng điều mục cũng đủ khiến hoa cả mắt.
“Tắm xong rồi có cần xức nước hoa không? Anh có thích con trai có mùi thơm không?”
“Dùng xà phòng tắm sạch, có mùi xà phòng là được rồi.” Lăng Vệ cất cao giọng, không tập trung đáp cho có lệ.
Thời gian hữu hạn, Lăng Vệ dùng tốc độ nhanh nhất nhập lệnh, sàng hết những văn kiện với quyền hạn bình thường cũng có thể đọc ra, nhưng số còn thừa lại cũng lên tới hàng ngàn.
Không thể mở xem hết được!
Tiếng nước ào ào giống như dội vào lòng cậu, thời gian lúc này được ưu tiên hàng đầu.
Trong cơn lo lắng, đầu óc Lăng Vệ đột nhiên lóe lên một tia sáng, không phải Đàm Phong đoán Vệ Đình bị Quân bộ bí mật xử quyết sao?
Cậu nhập như bay hai từ “Quân bộ” và “Bí mật xử quyết”, sau khi nhấn enter, trên màn hình cuối cùng chỉ xuất hiện duy nhất một văn kiện, là Quá trình thẩm vấn xử quyết Vệ Đình sau khi bí mật bắt giam, mặt sau còn có ký hiệu với bốn chữ đỏ như máu: Quân tổng tuyệt mật!
Lăng Vệ cả người run mạnh, hô hấp trở nên ồ ồ.
Cậu không ngừng nhìn chằm chằm vào văn kiện với tiêu đề tối mật màu đỏ chói kia, hoảng sợ kìm nén nội tâm hít sâu vài cái, sau đó bắt tay nhấp vào mở văn kiện.
Máy tính lại bắt đầu biến hóa, nhanh chóng chuyển thư mục mô phỏng thành các tập tin, mở đầu bằng một hàng tiêu đề rợn người – Quá trình thẩm vấn xử quyết Vệ Đình sau khi bí mật bắt giam. Lăng Vệ nín thở, lại phát hiện muốn hiện đầy đủ nội dung cụ thể của văn kiện không thể dùng nhận ký tự mật mã quân dụng, mà phải nhập mật mã quyền cực cao mới đọc được.
Lăng Vệ ngây ngẩn cả người, có chút ớn lạnh xương sống.
Vệ Đình rốt cuộc là ai? Vì sao văn kiện liên quan đến anh ta lại được bảo vệ nghiêm mật đến mức độ này?
Tiếng nước trong phòng tắm chợt ngưng, giống như có người khóa vòi nước lại.
Tim Lăng Vệ nhảy dựng, lập tức đóng văn kiện không thể xem này lại, để màn hình trở lại giao diện như ban đầu.
“Anh còn chưa chuẩn bị gì hết hả?” Lăng Khiêm mái tóc ẩm ướt, thò đầu ra ngoài cửa phòng tắm xem xét, ngay cả áo choàng cũng chưa mặc, chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn quanh hông.
“Xong rồi đây.” Lăng Vệ có điểm kích động đáp lại.
Đồng thời trong lúc nói chuyện, bàn tay gõ cực nhanh trên bàn phím, khởi động chức năng xóa lịch sử, xóa sạch lệnh tìm kiếm thông tin có liên quan đến Vệ Đình đi.
“Gì mà xong rồi đây? Thời gian cho anh tìm tư liệu đã hết, bây giờ là lúc để em hầu hạ anh được thoải mái, nhanh tắt máy đi, tự mình đi vào phòng tắm cởi sạch quần áo, để cho em tận tình…”
Lời nói hừng hực dục vọng của Lăng Khiêm, bị tiếng tích tích kêu réo ầm ĩ cắt ngang.
“Đáng giận! Kẻ phá hoạt không khí vào lúc này nhất định là tên Lăng Hàm chết tiệt kia chứ không ai khác!”
Lăng Khiêm thấp giọng mắng một câu, quấn khăn lông vào hông đi qua, cầm lấy máy thông tín “Alô? Quả nhiên là Lăng Hàm cậu, có chuyện gì thì nói mau, tôi còn đang tập trung tiến hành huấn luyện đặc thù cho anh hai! Cái gì?”
Không biết Lăng Hàm ở đầu bên kia nói gì, khuôn mặt không kiên nhẫn của Lăng Khiêm chợt chuyển biến một trăm tám mươi độ âm trầm hẳn xuống.
“Tôi lập tức kiểm tra!” Nói xong câu này, Lăng Khiêm tít một tiếng ngắt đứt thông tín.
Hắn đứng tại chỗ hai giây, rồi đột nhiên xoay người chạy hướng chỗ Lăng Vệ chạy tới.
Lăng Vệ còn đang chìm trong những nghi hoặc cùng khiếp sợ về Vệ Đình, nhưng Lăng Khiêm tới gần mang đến cảm giác như áp suất thấp, khiến cho cậu cảnh giác ngẩng đầu nhìn hắn đi tới.
Gương mặt tuấn mĩ, bên miệng luôn treo nụ cười tà khí gian xảo, giờ phút này ngưng trọng đáng sợ.
Không phải bị phát hiện chứ? Lòng bàn tay Lăng Vệ ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cậu đứng lên, cố gắng duy trì bình tĩnh “Là Lăng Hàm à? Có chuyện gì sao?”
Lăng Khiêm hiếm khi không quan tâm đến câu hỏi của Lăng Vệ, hắn không nói không rằng một lời đến ngồi trước máy tính, khởi động màn hình.
Lăng Vệ yên lặng đứng sau hắn, nhìn hắn thuần thục chỉ lệnh tiến hành phản lục soát. Khi Lăng Khiêm dùng hai loại mã hóa ưu việt tiến hành giao thoa phục hồi lịch sử hoạt động, dấu vết tìm tòi sàng lọc vừa rồi Lăng Vệ đã xóa, nhất thời đều hiện lên màn hình.
Màn hình chạy xèn xẹt, thẳng đến lúc khôi phục được văn kiện cuối cùng thì dừng.
Văn kiện nghiêm ngặt có đóng ấn đỏ xuất hiện trên máy tính – Quá trình thẩm vấn và xử quyết Vệ Đình sau khi bí mật bắt giam.
Da đầu Lăng Vệ run lên.
Bóng lưng Lăng Khiêm, không biết vì thất vọng hay phẫn nộ, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
Không khí ngưng kết thành băng, kẻ khác không tài nào hô hấp nổi.
“Bỗng nhiên thay đổi thái độ tốt với em, lừa em đi vào phòng tắm, là vì muốn tra cái này sao?” Một hồi lâu, Lăng Khiêm mới nhẹ giọng hỏi.
Hắn không quay đầu lại, dùng bóng lưng hướng về Lăng Vệ.
Cho dù chỉ là bóng lưng, cũng gây nên áp lực rất lớn.
Lăng Vệ cả môi cũng khô lại, gian nan gật đầu “Đúng vậy.”
“Anh có thử mở văn kiện này chưa?”
“Rồi, nhưng không xem được nội dung.” Lăng Vệ trầm mặc một chút “Phải có mật mã.”
“Nếu muốn xem văn kiện nào đó, nói thẳng với em không được sao? Có nên vụng trộm lén lút như vậy không? Anh đối với em và Lăng Hàm, ngay cả tín nhiệm tối thiểu cũng không có đúng không hả?”
Lăng Vệ khẽ cắn môi “Xin lỗi. Có điều, vô luận như thế nào, anh nhất định phải biết người tên Vệ Đình này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu em có thể xem văn kiện này, có thể cho anh xem nội dung, anh… về sau bất kể là gì đi nữa, anh sẽ tận lực phối hợp. Chỉ cần có thể cởi bỏ nghi hoặc trong lòng anh.” Con ngươi đen láy mang theo khát cầu, nhìn mải miết vào bóng dáng Lăng Khiêm.
“Không thể được!”
“Cái gì?”
“Đừng ngốc nghếch nữa, anh Lăng Vệ.” Hắn cuối cùng cũng xoay người, ngẩng đầu lên, thành thử Lăng Vệ có thể thấy rõ ràng mỉm cười nhợt nhạt trên gương mặt khiến biết bao kẻ tim đập điên cuồng “Vì anh, em có thể làm bất cứ điều gì, chịu bao nhiêu đau khổ cũng không quan trọng. Nhưng anh lại lợi dụng em, bởi em yêu anh mà anh xem em như công cụ rồi lừa gạt em, em không thể chịu đựng được.”
“Anh làm như vậy là có nguyên nhân.”
“Anh còn một cơ hội cuối cùng, bây giờ ra khỏi đây ngay lập tức.” Lăng Khiêm đứng lên, đẩy máy tính sang một bên, đối diện với Lăng Vệ, thở dài một hơi “Chuyện này, đã chạm vào giới hạn của em và Lăng Hàm. Nếu anh còn ở đây, bọn em không cam đoan sẽ đối xử với anh như thế nào đâu, hai dã thú tức giận sẽ không bàn tới lý trí nữa.”
“Sở dĩ anh mượn máy của em tìm tư liệu về Vệ Đình, là vì rất nhiều tư liệu về anh ta đều bị ai đó cố tình xóa sạch, mà ảnh chụp của anh ta và anh…”
Lăng Khiêm thô bạo cắt đứt giải thích của Lăng Vệ “Thừa dịp em còn một chút khả năng điều khiển cuối cùng anh hãy đi mau đi, bằng không chờ Lăng Hàm về sẽ không kịp!”
Không có ý định nghe Lăng Vệ giải thích dù chỉ một chữ, Lăng Khiêm quay đầu rời khỏi phòng.
Một lát, cách vách truyền đến tiếng đóng sầm cửa thật lớn.
Hắn tự nhốt mình trong phòng Lăng Hàm.
Lăng Vệ đứng ngây ngốc tại chỗ, đau đớn cau mày.
Cậu không biết mình làm sai cái gì, Thượng úy Vệ Đình và cậu tướng mạo khí chất đều quá giống nhau, anh ta lại bí mật bị bắt, hơn nữa tựa hồ còn gặp chuyện cực kỳ bất hạnh nên cậu quyết tâm phải truy ra, dẫu cho chỉ là khuôn mặt hệt như nhau, còn lại không có quan hệ gì với cậu, nhưng một quân nhân kiệt xuất như thế, không nên bị đối đãi kiểu đó.
Thế nhưng, cậu đã thương tổn Lăng Khiêm một cách tàn nhẫn.
Nghĩ đến đây, tim như thể bị cái gì bóp nghẹt khó chịu vô cùng, trước đó Lăng Khiêm còn vì cậu mà vui vẻ chuẩn bị bữa tối, chỉ vì một câu của cậu mà cao hứng đến bất ngờ.
Cậu thường nói Lăng Khiêm là tên vô lại không thèm để ý đến cảm thụ của người khác.
Nhưng hiện tại Lăng Vệ cảm thấy, cậu mới chính là tên khốn nạn thật sự