Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 7



“Nhưng mà, tham gia yến hội có yêu cầu đặc biệt gì về trang phục không?” Vui mừng qua đi, Lăng Vệ tức thì nghĩ tới vấn đề thực tế.

“Người trong quân đội tham gia đương nhiên sẽ mặc quân phục chính thức. Có điều, vật liệu may quân phục đến yến hội sẽ cao cấp hơn và được may thủ công khéo léo, em đã đặt một bộ quân phục trường quân đội Trấn Đế bằng chất vải tốt nhất, sáng mai sẽ đưa đến đây.”

Không khỏi khiến Lăng Vệ cảm động.

Chịu đựng đau đớn vì bị dược vật giày vò suốt một đêm, sáng còn tham dự hội nghị quan trọng, Lăng Hàm thế nhưng còn cẩn thận lo lắng chu toàn vấn đề này.

“Em thật sự rất vất vả rồi.”

“Không có gì.”

“Nhanh đi ngủ đi, sắc mặt em kém lắm.” Lăng Vệ nhìn sắc diện của hắn “À còn nữa, không biết…” Vội nuốt mấy chữ muốn nói vào miệng.

Lăng Hàm nhẹ nhàng bâng quơ “Anh muốn biết tình hình Lăng Khiêm đúng không?”

Lăng Vệ bỗng nhiên sinh ra cảm giác áy náy cùng lo sợ.

Không biết vì sao, lo mình sẽ làm Lăng Hàm tức giận.

“Chuyện Lăng Khiêm bên kia, em nghĩ thẩm vấn tạm thời đã xong nên em không còn khó chịu. Đúng rồi, em nghe lời anh, không dùng thuốc kích thích thần kinh nữa.” Bởi vậy buồn ngủ mới ồ ập kéo tới.

“Sao? Thẩm vấn Lăng Khiêm đã xong à? Tốt quá!” Lăng Vệ sau khi thở phào một hơi, chợt liên tưởng đến khả năng khác, vẻ mặt tươi cười dần ngưng trọng “Không phải do… ngất đi chứ?”

“Không thể đâu.” Lăng Hàm khẳng định lắc đầu.

Quân nhân vì sinh tồn mà chiến đấu, ra tiền tuyến lỡ chẳng may hy sinh tính mạng, hoặc thất thủ bị bắt, đều là những chuyện phải chuẩn bị tâm lý.

Đây là thử thách mà mỗi quân nhân phải chấp nhận.

Hơn nữa, trong các loại tra tấn, thẩm vấn được xem là phương thức nhẹ nhất, quả thực không hề đau đớn một chút nào.

Đáng giận, dựa vào cái gì mà anh giờ giờ phút phút lúc nào cũng sốt sắng cho Lăng Khiêm như vậy chứ?

“Hủy bỏ huấn luyện chiều nay.” Trong lòng tràn đầy chua xót, Lăng Hàm ra quyết định.

“Tại sao?”

“Ngày mai tham gia yến hội vương cung, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt.”

“Quần áo để mặc không phải đã sẵn sàng rồi sao? Nếu về phương diện lễ nghi thì có thể đợi anh hoàn thành huấn luyện rồi tập vẫn kịp. Anh muốn nắm vững thao tác lái chiến cơ thêm chút nữa, ngày mai tham gia yến hội ít nhất đã mất một ngày, nếu uổng phí chiều hôm nay…”

“Anh nghi ngờ khả năng kiểm soát tiến độ huấn luyện của em ư?”

“Không phải…”

“Thế thì tốt.” Lăng Hàm ôm Lăng Vệ, chẳng thèm phân trần đi thẳng vào phòng “Anh đi theo em.”

Lăng Vệ đành phải miễn cưỡng bước theo hắn, một bên hỏi “Muốn anh theo làm gì?”

“Làm gối ôm.”

Thái độ Lăng Hàm đương nhiên thập phần kiên quyết, đâm ra người ta căn bản chẳng thể phản kháng, trước khi Lăng Vệ kịp lên tiếng lần nữa, đã bị mang vào trong phòng.

Còn bị bắt cởi quân trang, thay áo ngủ sạch sẽ.

Vốn làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, thế nên khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn chưa tắt mà mặc áo ngủ vào, cứ cảm thấy nhộn nhạo không được tự nhiên.

Lăng Vệ mơ hồ có dự cảm bất an mình sẽ bị nắm đầu.

Bất quá, Lăng Hàm đã nhanh chóng điều chỉnh cửa sổ với lớp kính màu xuống tối hơn, ánh mặt trời bị hạn chế, nháy mắt cảm giác buổi tối liền xuất hiện.

“Thật mệt.” Lăng Hàm cũng thay đồ ngủ rồi lên giường, chiếm một bên.

Lăng Vệ đứng ngây ngốc, nhìn hắn lộ ra vẻ mệt nhoài cùng không hề phòng bị.

Lăng Hàm nhắm hai mắt lại, có lẽ do nghiêng mặt, hoặc cũng có thể do góc độ, chiếc mũi so với bình thường còn thẳng hơn tỏa ra vài phần khí chất nhu hòa.

“Anh, mau tới đây.” Lăng Hàm vẫn nhắm mắt, kéo chăn lên đắp nửa người, lẩm bẩm nói.

“Anh không buồn ngủ.” Lăng Vệ đứng bên giường không nhúc nhích, tầm mắt dõi theo em trai.

Ánh sáng trong phòng được điều chỉnh vừa phải, chăn đệm sạch sẽ, giường chiếu mềm mại… tất thảy đều đầy lực cám dỗ. Dù sao tối hôm qua Lăng Vệ cũng không ngủ ngon, sáng lại thực hiện huấn luyện thể năng tiêu hao khá nhiều sức lực, nhìn Lăng Hàm thoải mái chìm trong ổ chăn, ham muốn được nghỉ ngơi theo lẽ tự nhiên ùa tới.

Bất quá, vẫn cảm thấy không quen.

Rất kỳ quái.

Vẫn nghĩ Lăng Hàm sẽ chẳng thèm đoái hoài gì đến phản đối của cậu mà cưỡng chế cậu lên giường, thậm chí còn giống thường ngày, sít sao ôm chặt, làm cho cậu cả đêm khó thở, muốn xoay người cũng không được.

Đây là chuyện mà hai anh em sinh đôi thích làm, chẳng khác nào không muốn buông tha chiến lợi phẩm.

Do hôm nay mệt mỏi quá sao?

Lăng Hàm tựa hồ không có hứng ép buộc người, ngoan ngoãn thả mình vào giường ngủ.

Lăng Vệ không khỏi thầm nghĩ, nói như vậy, chờ một chút nữa là có thể từ chối ý nguyện của Lăng Hàm, mình sẽ ra khỏi phòng, đi làm những chuyện khác đúng không?

“Anh.”

“Ừm?”

“Anh lên đây.” Nhắm mắt lại không rõ ràng lắm mà đưa ra yêu cầu, nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ nhận thấy được một tia mè nheo cực kỳ mỏng manh, hệt như đứa nhỏ khi ngủ bướng bỉnh đòi mẹ ngồi bên vậy.

“Anh không lên đâu.”

“Anh?”

“Anh nghĩ, buổi chiều nên hoàn thành bài tập có vẻ tốt hơn. Với lại, người cần ngủ bù là em.” Lăng Vệ cảm giác như mình đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bởi bộ dáng Lăng Hàm giờ phút này không có bao nhiêu tính đại uy hiếp, cho nên mới lớn mật mà làm trái lời Lăng Hàm.

Phân tích sâu hơn chút nữa, có lẽ vì muốn xem lá gan của mình to cỡ nào chăng?

“Em ngủ ngon là tốt rồi, đợi đến giờ cơm tối anh sẽ gọi em dậy.” Mong thấy chút phản ứng của Lăng Hàm, cố ý nói một câu.

Tốt lắm, Lăng Hàm ngay cả mắt cũng không mở.

Đã ngủ rồi sao?

Lăng Vệ thả lỏng hơn “Vậy, anh ra ngoài đây.” Cậu toan dợm bước.

“Anh.” Lăng Hàm bỗng nhiên gọi giật lại.

“Ừ?” Lăng Vệ dừng bước.

“Gối ôm của em thì sao?” Nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, có điều buồn ngủ tựa hồ chạy biến hết rồi.

“Anh cũng đâu phải gối ôm.”

“Anh không ngủ sao?”

“Ừ, anh không buồn ngủ.”

Phía sau trầm mặc.

“Nói dối.” Ngữ điệu của Lăng Hàm, làm cho tim Lăng Vệ giật thót một cái.

Thậm chí cả người căng cứng, nghĩ đến cảnh ngay sau đó Lăng Hàm sẽ bật dậy, dùng ánh mắt vừa lạnh như băng vừa sắc bén như kiếm đâm cậu, dùng cường ngạnh không thể tưởng tượng nổi chế phục cậu.

Nhưng, phía sau truyền đến, chỉ là im như tờ, và một cái xoay người hờn trách.

Lăng Vệ nhịn không được ngoảnh lại nhìn.

Lăng Hàm mặt hướng sang phía khác, lộ ra bóng lưng đơn bạc.

Cần cổ căng thẳng, không hề là trạng thái chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Được hồi lát, hắn lại thay đổi tư thế, kéo một cái gối ôm ôm vào lòng, nhưng chẳng mấy chốc lại quăng qua một bên.

Lăng Vệ biết mình không nên ở lại đây, nhưng bộ dáng làm loạn gây sức ép này của Lăng Hàm quả thật khiến người chẳng thể yên tâm nổi, nhỡ hắn một đêm không ngủ luôn thì sao?

Không lo không được mà…

“Còn chưa ngủ sao?” Cậu đành phải mở miệng.

Lăng Hàm làm như không nghe thấy.

“Em không thoải mái à? Hay là… lại đau đầu rồi?”

Bất kể hỏi cái gì, Lăng Hàm cũng chẳng hé răng một lời.

Thật là…

Lăng Hàm thế mà cũng bắt đầu dùng phương pháp xấu xa này, cứ nghĩ chỉ có Lăng Khiêm mới vậy chứ.

Lăng Vệ quả thực loạn cả óc.

Hai đứa em này, thoạt nhìn thì khác nhau một trời một vực, kỳ thật giống nhau y như đúc, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa đều phải ưng ý bọn họ, vì đạt được mục đích mà không ngừng bày ra đủ loại thủ đoạn, hiếp bức, cưỡng ép, vũ lực, đánh bẫy… thậm chí ương ngạnh như một đứa nhỏ nữa.

“Ngày mai còn tham gia yến hội cung đình, em ngủ một giấc cho khỏe đi.” Lăng Vệ rốt cuộc vẫn chọn đi đến bên giường, thở dài một hơi “Phải lo cho sức khỏe của mình, đừng tốn thời gian đấu khí với anh nữa. Lăng Hàm, đừng học Lăng Khiêm bướng bỉnh như vậy.” Cầm lấy góc chăn, nhẹ nhàng nhấc lên.

Kéo chăn đắp ngang người, độ ấm đầu ngón tay thoắt chốc làm cho Lăng Vệ ngây người.

“Lăng Hàm?” Cậu lập tức đưa tay áp lên gáy Lăng Hàm, đo nhiệt độ của da thịt “Em sốt rồi?”

Lăng Hàm dường như không muốn cậu đụng vào mình mà hơi né một chút, ở trong chăn thay đổi tư thế, nhưng vẫn đưa lưng ra ngoài.

Lăng Vệ lo lắng vươn tay sờ lên trán hắn, sau đó chắc như đinh đóng cột mà nói “Em phải uống thuốc.”

Cậu chạy vội ra ngoài, lấy thuốc hạ sốt.

“Mau ngồi dậy uống thuốc.” Lăng Vệ ngồi ở đầu giường, đưa cho hắn một ly nước cùng một viên thuốc “Không phải nói lấy đại cục làm trọng sao? Sao em có thể để mặc thân thể mình vậy hả? Nhanh lên, đừng bày trò nữa.”

Tiếp tục trầm mặc.

“Lăng Hàm!” Nhìn bộ dáng bất động của hắn, thật muốn dốc thẳng ly nước vào họng quá đi mất.

Quả thực so với Lăng Khiêm còn tùy hứng hơn nữa!

Còn như vậy, cậu sẽ túm hắn lên, đã bệnh rồi không thể cho phép nhây nhưa thêm được.

Để Lăng Vệ sốt sắng đến độ muốn ra tay tới nơi, Lăng Hàm mới xoay người lại, mặt đối mặt với cậu “Em không uống.”

“Đừng vớ vẩn nữa.” Nhìn mặt Lăng Hàm, cảm giác đối diện với trưởng quan lại xuất hiện, Lăng Vệ bỗng ý thức được khẩu khí của mình có phần quá cứng rắn, Lăng Hàm không phải là nhân vật có thể giáo huấn được.

Nhưng mà, hắn rõ ràng sinh bệnh.

Lăng Vệ thay đổi thành giọng điệu dỗ dành ôn hòa hơn “Thế này đi, em ngoan ngoãn uống thuốc, anh sẽ ở đây với em, được không?”

“Anh cảm thấy em học Lăng Khiêm bướng bỉnh sao?” Đáy mắt Lăng Hàm dật ra một tia châm chọc “Sốt là do sau khi tiêm Flynn W311 và Card Seoul B5 thân thể không thích ứng mà thành, thuốc hạ sốt bình thường không có tác dụng.”

Lăng Vệ ngẩn người.

Cậu quả thật không ngờ đến điểm này.

“Hơn nữa, đề phòng xuất hiện di chứng không lường trước, bốn mươi tám tiếng sau khi tiêm thuốc không được phép sử dụng thêm dược vật bình thường khác. Không phải đêm qua anh đã tra về hai loại thuốc này sao?”

“Anh…”

“Phần cảnh báo phía sau anh không xem đúng không?” Lăng Hàm không ngờ lại lộ ra biểu tình đau thương như thế, khẽ cười yếu ớt “Cũng đúng, em không nên chờ mong anh sẽ quan tâm em nhiều hơn mới phải.”

Rồi giống như không muốn tiếp tục nói nữa, một lần nữa quay mặt vào trong, hoàn toàn phớt lờ Lăng Vệ.

Lăng Vệ chỉ còn cách đặt ly nước cùng thuốc lại bàn.

Trở dậy lấy thuốc vô ích, lại phát hiện chẳng thể cho Lăng Hàm uống, hình như đây là lần thứ hai phát sinh loại sự tình này.

Mình đúng là đồ ngốc… Rốt cuộc đã phạm phải gì rồi?

Kỳ thật, khi Lăng Vệ tra cứu bỏ qua cảnh cáo ở phía dưới không phải vì bất cẩn, ngược lại, do xem nội dung bên trên liền cảm thấy hoảng hốt lo lắng về tình trạng của Lăng Hàm, nên chưa xem xong đã trèo cửa sổ leo qua phòng hắn.

Có điều, biện hộ giải thích sẽ chẳng thể đá động được tới Lăng Hàm, có chăng cũng chỉ là hắn cười lạnh một cái mà thôi.

Bởi vì trong lòng Lăng Vệ, phải công nhận mình rất trọng thị em trai, cũng rất mực yêu thương và quan tâm bọn hắn là điều rất khó thực hiện.

Quan hệ giữa cậu và Lăng Hàm, phức tạp mà hỗn loạn.

Cấp bậc, đồng minh, thân tình, còn cả… cường bạo, hiếp bức kịch liệt nữa…

Lăng Vệ dùng sức lắc đầu, ánh mắt lại dừng ở bóng lưng lạnh lùng của Lăng Hàm.

Giờ nên làm gì đây?

Rời đi? Không thể được! Vậy chỉ còn nước thể thuận theo ý muốn của Lăng Hàm thôi. Chẳng qua chỉ là làm gối ôm, sớm biết thế này ngay từ lúc đầu đã chiều hắn, vì sao còn ồn ào đôi co đến mất hứng chứ?

Trái lại, Lăng Hàm nói rõ một chút cũng được mà.

Nói một câu: Anh, em bị sốt, nhưng bởi nguyên nhân y học không thể dùng thuốc được, anh làm gối ôm cho em, để em ngủ thoải mái một chút được không? Nếu vậy mình tuyệt đối sẵn lòng ở bên hắn, vì sao không thể nói một câu như thế chứ?

Ở chung với người tư tưởng phức tạp lại cao ngạo, thật sự khó khăn.

Lấy tính cách nhạy cảm như đòi mạng của Lăng Hàm mà nói, cho dù lúc này mình chịu làm gối ôm, biết đâu tại buồn giận mà cự tuyệt không biết chừng.

Lăng Vệ thở dài một hơi, trèo lên nằm ở nửa giường trống còn lại, kéo chăn đắp ngang bụng.

Hai người mỗi người một bên, nằm ngay ngắn, ở giữa trôi ra một khoảng nho nhỏ.

Vốn cùng cặp sinh đôi quấn quít một chỗ, mỗi lần ngủ đều được ôm thật chặt, khắp người quấn đầy vòi móng của bạch tuộc lớn xác, có lẽ do đã thành thói quen, nên bây giờ bảo trì khoảng cách như thế này lại trở nên quá đỗi khó nhận.

Lăng Hàm đang giận à, ngày mai lúc tham gia yến hội có thể đừng bỏ mặc anh hai như như bây giờ được không?

Đúng lúc đang ủ rũ nghĩ tới điều này, người bên cạnh bất chợt xoay người, ôm cậu vào lòng.

Lăng Hàm!

Lăng Vệ ở trong lòng kinh ngạc kêu to một tiếng, ở khoảng cách sít sao như vậy nhìn Lăng Hàm trở nên an ổn đi vào giấc ngủ.

Cánh tay cường tráng ôm trọn vai cùng lưng mình, làm cho cảm giác trong trí nhớ ùa về, tất cả gông cùm xiềng xích, tất cả vướng bận, bất tri bất giác đều buông bỏ hết.

“Lăng Hàm…”

“Đừng nói nữa, mau ngủ đi.” Thời điểm Lăng Hàm nói chuyện, môi vừa vặn tiếp xúc với vành tai.

Nhột nhạt.

Nhưng, cơn buồn ngủ cũng theo đó kéo tới.

Lăng Vệ nhắm mắt lại, bình yên chìm vào giấc mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.