Nghe thấy âm thanh bên ngoài, Lăng Vệ đang tựa vào tường chống đỡ, miệng bị lấp kín không khỏi sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy, tay ra sức đập đập lưng người bên trên, ý muốn hắn buông mình ra.
Nhằm tránh né các thiên kim tiểu thư xuất thân quý tộc mỹ mạo như tiên, ngay khi Nữ vương bệ hạ vừa rời đi, cặp sinh đôi lập tức không chút nấn ná kéo anh trai về không gian khuất phía sau bức rèm, tiếp theo táo bạo đè Lăng Vệ ra hôn.
Không, nói chính xác phải là cưỡng hôn mới đúng!
Thật không biết kết cấu não Lăng Khiêm và Lăng Hàm khác người điểm nào, toàn làm ba chuyện khiến anh xám xanh mặt mày.
Chẳng lẽ bị mấy cô bé ban nãy kích thích? Đang dưng lại cấp bách khó dằn như vậy.
Sau nụ hôn từ tốn mà dai dẳng của Lăng Hàm, Lăng Khiêm tiếp tục thay thế vị trí hắn, nhưng nụ hôn lại mãnh liệt đến thô bạo, đầu lưỡi xộc vào sỗ sàng càn quét, đảo qua từng kẽ răng chạm vào cả má.
Đủ chưaaa??
Bây giờ đang ở giữa yến hội hoàng cung đó!!!
Hoang mang tột độ không biết rèm có đủ kín để chắn ánh mắt của mọi người không, tệ hơn nữa, nếu có người đi về phía này, thuận tay xốc màn lên có mà muối mặt luôn!!! Nghĩ tới đó, Lăng Vệ đang bị môi lưỡi em trai sục sạo càng không thể thở nổi.
“Thiếu tướng, xin hỏi ngài có biết anh trai của ngài, Thượng úy Lăng Vệ đang ở nơi nào không?” Lại thanh âm một khác lọt vào tai.
Cảm giác rất gần, có lẽ chỉ đứng ngay ngoài rèm che.
Tuy nhiên, giọng nói này là của một người đàn ông trưởng thành thuần thục , hoàn toàn khác biệt với tiếng líu lô của các thiếu nữ ban nãy.
“Có chuyện gì sao, tư quan Moka?” Lăng Hàm vừa vặn ra ngoài màn che phóng mắt canh chừng.
“Vâng, Nữ vương bệ hạ triệu kiến Thượng úy Lăng Vệ, nhưng lạ thay, tôi không tìm thấy ngài ấy.”
Nghe thấy Nữ vương bệ hạ triệu kiến, Lăng Vệ hốt hoảng đẩy Lăng Khiêm đang dính lấy mình như keo ra, vội vàng chỉnh đốn trang phục.
“Nữ vương bệ hạ triệu kiến ta sao?” Lăng Vệ từ bên trong bước ra, tận lực dùng ngữ điệu bình thường nhất hỏi.
Môi hẵng còn tê dại.
Ai~ Chết mất thôi, hai đứa này càn rỡ thành thói luôn rồi.
Dễ cả đời chẳng thể đổi được!
“Hóa ra ngài ở trong này, Thượng úy Lăng Vệ.”
“Xin thứ lỗi, làm ông phải vất vả tới tận nơi tìm kiếm. Ta chỉ muốn ngồi ở nơi kín đáo nghỉ ngơi một chút.”
Tư quan Moka kín đáo đưa mắt quan sát Lăng Vệ.
Tư quan cung đình am hiểu thế sự, lấy việc lo làm phần mình bớt bao đồng chuyện người khác làm chuẩn tắc, nên cho dù nhìn ra môi Lăng Vệ hồng hào quá mức, sắc mặt cũng không hề lộ ra một tia manh mối nào “Bệ hạ rất vui mừng khi nghe nói ngài lập công trên chiến trường cống hiến cho Liên Bang, mong muốn có thể nói chuyện riêng với ngài đôi câu và đích thân chúc mừng ngài. Xin mời đi theo tôi, Thượng úy Lăng Vệ.”
“Vâng.”
Tư quan Moka dẫn đường phía trước, Lăng Vệ nhấc chân bước theo, Lăng Khiêm và Lăng Hàm lập tức như hình với bóng theo sát bên cạnh.
Ngặt nỗi, bọn họ chỉ có thể đi cùng một đoạn ngắn.
“Hai vị, xin dừng bước tại đây.”
Hai anh em không được Nữ vương triệu kiến, chỉ có thể dừng chân bên ngoài vùng cấm.
Trong hoàng cung, quy tắc mà Vương tộc định ra vẫn luôn là tối cao, về điểm này, cặp sinh đôi cũng đành bó tay.
Bất quá, hai anh em cũng tin Vương thất không dám làm bừa với anh trai mình.
Sau chuyện phát sinh lần trước, hai người chẳng những nghiêm khắc cảnh cáo Bội Đường, mà còn đồng thời dằn mặt Hoàng thái tử, nếu Lăng Vệ gặp chuyện không may trong Vương cung, bọn họ sẽ lập tức công bố đoạn ghi âm toàn những lời lẽ thấp kém bỉ ổi của hắn ra bên ngoài.
Chưa kể, nếu thân nhân gia tộc Tướng quân vướng phải chuyện ngoài ý muốn ở hoàng cung, thực sự chẳng khác nào Vương tộc tự hiến cho Quân bộ một cái cớ quá hợp tình hợp lý để diệt trừ bọn họ.
Lăng Vệ đi sau tư quan Moka trải qua một hành lang dài, vẫn trải qua hậu thất như lần đầu từng qua.
“Nữ vương bệ hạ không ở trong thư phòng sao?” Lăng Vệ phát hiện tư quan không chỉ mình đi vào thang máy dẫn tới căn phòng xa hoa, tò mò hỏi.
“Thưa không, bệ hạ chờ ngài ở hoa viên.”
Điểm cuối cùng của hành lang là bậc cầu thang bằng đá cẩm thạch được điêu khắc tinh xảo, hai bên san sát những pho tượng muôn loài động vật của các tinh hệ với đủ hình thái khác nhau.
Đi xuống cầu thang, đập vào mắt Lăng Vệ là một bãi cỏ rộng lớn xanh mướt, không những thế trên không trung còn treo mặt trăng nhân tạo, ánh sáng dịu nhẹ rọi xuống, chiếu lên giọt nước đọng trên nhành ngọn cỏ sáng óng ánh lấp lánh.
Nữ vương bệ hạ đang đứng giữa bãi cỏ mềm.
Bà đưa ánh mắt nhu hòa chăm chú nhìn anh.
Lăng Vệ vội vàng bước nhanh về phía trước cúi chào “Bệ hạ.”
“Đã lâu không gặp, Thượng úy Lăng Vệ. Lần trước tới, ngươi mới chỉ là một quân giáo sinh chưa tốt nghiệp, vậy mà hiện giờ đã trở thành anh hùng chiến tranh của nhân dân Liên Bang.” Nữ vương mỉm cười nói “Tốc độ mọi thứ đổi thay thật khiến người ta ngỡ ngàng, phải không?”
“Người quá khen, bệ hạ. Thần chỉ là làm hết sức mình.”
“Ngươi khiêm tốn quá rồi.”
Nữ vương luôn đối đãi Lăng Vệ một cách hòa ái thân thiện, bà để anh đi ở phía bên trái mình.
Đến một một chiếc bàn làm bằng đá cầu vồng rực rỡ được trạm trổ hoa hồng ngay cạnh con suối nhỏ nước chảy róc rách, trên mặt bàn còn bày sẵn một đĩa hoa quả tươi ngon, Nữ vương hào phóng ban ơn để Lăng Vệ ngồi chung với bà.
“Thượng úy Lăng Vệ, ngươi kể ta nghe về trận chiến Leico Mick nào.” Giọng Nữ vương thanh lịch, cũng chất chứa tò mò khơi chuyện.
“Đại chiến Leico Mick ạ?”
“Đó là chiến thắng đầu tiên của ngươi trên chiến trường, đúng chứ? Thái độ của Quân bộ đối với ngươi ta đã nắm rõ. Tuy nhiên, dẫu là ai đấu đá lục đục với nhau đi nữa cũng không thể giấu nổi ánh hào quang của ngươi. Nhân dân Liên Bang bây giờ đã xem ngươi là anh hùng. Mà bản thân ta, nếu đã mời ngươi đến gặp mặt trực tiếp như thế này, đương nhiên là rất muốn tự mình tìm hiểu chuyện gì đã diễn ra.”
Được bệ hạ mà mình luôn kính ngưỡng khen ngợi, mặt Lăng Vệ thoáng đỏ lựng, lúng túng cúi đầu “Thật ra, cũng không phải xuất sắc như mọi người đồn thổi đâu ạ, quân hạm của thần cũng vì bất đắc dĩ mới nhảy vào.”
Dưới ánh mắt cổ vũ ôn nhu của Nữ vương, anh chậm rãi thuật lại quá trình đại chiến hình bình.
Anh tin rằng trong trận chiến đó, anh chỉ làm chuyện mà hạm trưởng cần phải làm, còn chủ yếu công lao thuộc về Lăng Khiêm đã lái chiến cơ mini cứu tất cả mọi người, hơn nữa, còn bày tỏ lòng cảm kích với Nữ vương “Nếu không nhờ người cứu Lăng Khiêm ra khỏi Khoa thẩm vấn, chúng thần quả thực không có khả năng thoát được lực tràng hình bình đó.”
Nữ vương mỉm cười tiếp nhận lời cám ơn của anh, ngữ điệu suy tư nói “Nói đi cũng phải nói lại. Kẻ địch Đế Quốc thực tài giỏi, lợi dụng được cả sức mạnh thuộc về không gian vũ trụ.”
“Vâng, đây là chiến lược cực kỳ cao siêu, vẫn đang khiến các tướng lĩnh nhức nhối đầu óc.”
“Có biết quan chỉ huy tác chiến của địch nhân là ai không? Hunt Feller cho ta hay, Đế Quốc có một quan chỉ huy tiền tuyến vô cùng nổi tiếng tên Simon, là kẻ đó tập kích hạm đội Leico Mick sao?”
“Như người đã biết, kỳ thật đây là lần đầu tiên thần chân chính đối mặt với kẻ thù, những ai là quan chỉ huy cấp cao của Đế Quốc, chỉ có những trưởng quan mới nắm rõ.” Trước mặt Nữ vương bệ hạ, Lăng Vệ so với bất kỳ người nào đều thật thà hơn cả “Có điều, thần nghe Chuẩn tướng Wood nói, phương thức đánh trận đó không phải là phong cách của Simon.”
“Vậy ư?”
“Vâng, hơn nữa Chuẩn tướng Wood còn bắt sống được tù binh, sau khi bị thẩm vấn, tù binh khai kẻ chỉ huy tên là Colin.”
“Thật là Colin ư?” Ánh mắt Nữ vương bệ hạ chợt hấp háy sáng rỡ như sao, song chưa đến một phần ngàn giây, ánh hào quang kia đã như vụt tan vào giữa màn đêm bao la bất tận.
“Người đã từng nghe đến cái tên này sao?” Lăng Vệ không khỏi thắc mắc.
“Mấy hôm trước Quân bộ chuyển văn kiện về đại chiến Leico Mick tới, ta đã đọc qua.” Nữ vương bệ hạ điềm tĩnh trả lời, đầu ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve tay vịn chạm trổ hình hoa hồng “Một cái tên xa lạ khiến người phải nghi hoặc, bởi nó được đặc biệt nhấn mạnh rằng có liên quan sống còn đến cuộc đại chiến, thành thử không cầm được tò mò. Ngươi có biết, tuy rằng Quân bộ mặt ngoài luôn cường điệu rằng Vương tộc vẫn tham dự vào sự vụ Quân bộ, nhưng thực tế chỉ xem người trong Vương tộc như những bù nhìn.” Nữ vương cười khổ.
Lăng Vệ cũng chỉ có thể gượng cười đáp lại.
Thân phận của anh là quân nhân đương nhiệm, hơn nữa còn là người nhà của Thượng đẳng tướng quân Lăng Thừa Vân đang đứng đầu Quân bộ.
Cho dù có bất bình vì bệ hạ cùng Vương tộc bị đối đãi không công bằng, cũng không cách nào tỏ thái độ bất mãn với Quân bộ cho được.
“Nói như vậy, đã làm ngươi khó xử rồi.”
“Không đâu, bệ hạ.”
“Ngươi, quả thực là một đứa nhỏ chu đáo.”
Nữ vương dùng “đứa nhỏ” để chỉ anh, làm lòng Lăng Vệ bất giác trở nên ấm áp khôn tả.
Anh vẫn luôn cảm thấy, trên người Nữ vương bệ hạ cao quý, tỏa ra một loại dịu dàng từ ái giống hệt mẹ Lăng.
Nữ vương trầm ngâm hỏi “Thượng úy, đối với người tên Colin này, ngươi có cái nhìn thế nào về y?”
“Một kẻ uy hiếp nghiêm trọng đến tồn vong của Liên Bang.” Lăng Vệ không chút chần chờ trả lời.
“Ồ? Vì sao?”
“Bởi chiến lược của y thực sự quá lợi hại.” Cho tới bây giờ, mỗi lần hồi tưởng lại cảnh tượng hạm đội Leico Mick khổng lồ là thế nhưng vẫn phải bất lực nhìn từng chiến thuyền lần lượt bị cuốn phăng vào thảm cục, Lăng Vệ vẫn cảm thấy khó lòng tin nổi “Bệ hạ, người này không nghi ngờ gì chắc chắn là một kiệt xuất. Căn cứ theo khẩu cung tù binh khai, hiện tại y mới chỉ là một Thiếu uý. Tưởng tượng một khi lọt vào tầm mắt hoàng đế Đế Quốc, y đảm bảo sẽ được thăng chức vùn vụt. Một lúc nào đó trở thành quan chỉ huy tối cao, Quân bộ Liên Bang sẽ phải đau đầu.”
“Thật sự xuất chúng đến mức đó ư?” Nữ vương bệ hạ như bị rung động, bắt nhẹ tay đặt lên ngực mình, hai má nhợt nhạt ánh lên tia ửng hồng.
Lăng Vệ đinh ninh bà vì lo lắng cho Liên Bang, vội vã tìm lời trấn an “Xin người chớ lo lắng, bệ hạ. Thần cùng tất cả quân nhân Liên Bang xin thề sống chết bảo vệ người. Bất kể kẻ địch có lớn mạnh như thế nào đi chăng nữa, Liên Bang sẽ không bao giờ bị đả bại. Hơn nữa, thần cam đoan với người, các vị Tướng quân Quân bộ cũng đang kiệt lực tìm kiếm biện pháp, trước khi kẻ đó kịp lớn mạnh đe dọa chúng ta, đã bị chúng ta bóp nghẹt từ trong trứng nước.”
Không rõ tại sao, lời anh xoa dịu không hề mang lại tác dụng như mong đợi.
Khuôn mặt từ ái của Nữ vương, chợt trở nên cứng ngắc.
Bà đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn trân trân Lăng Vệ, hơn nửa ngày, mới sâu kín thở dài một hơi, thấp giọng nói “Ta rất mừng vì sự quyết tâm của ngươi, Thượng úy. Ta thỉnh cầu ngươi, nếu sau này có bất cứ tin tức nào uy hiếp đến tồn vong hay ảnh hưởng đến Liên Bang, hãy mau chóng cho ta biết. Tuy rằng ta chỉ là một Nữ vương có tiếng không có miếng, nhưng ta vẫn như cũ luôn lo nghĩ cho con dân, ta bức thiết hy vọng biết tất cả các tin tức có hại tới Liên Bang. Quân bộ đã chẳng còn màng đến Hiệp định quyền lực mà chính họ ký kết với Vương tộc, gạt bỏ quyền được tham gia Quân bộ, thậm chí tước đoạt cả quyền nắm bắt tin tức của chúng ta. Nhưng ta luôn hằng mong mỏi, trong Quân bộ ít nhất có thể có một người như ngươi, luôn đem lòng đối đãi Vương tộc như bạn bè hữu nghị.”
Lăng Vệ ngập ngừng lưỡng lự.
Qua lời kể của hai đứa em, anh cũng thừa biết Quân bộ và Vương tộc, tuy bề ngoài chung sống hòa thuận, nhưng bên trong lại ngầm tranh đấu đến đầu rơi máu chảy.
Quân nhân đồng cảm với Vương tộc, một khi bị phát giác, lập tức sẽ bị Quân bộ coi là phản đồ, không chịu đủ loại hình phạt, cũng bị đày đến những chiến trường ác liệt chịu chết.
Cha ruột của anh – Vệ Đình – sở dĩ chết thảm, hơn phân nửa cũng vì liên quan đến việc đấu đá này.
Thế nhưng, Quân bộ Liên Bang quả thật rất quân phiệt, tiếng là quân đội, song trên thực tế lại áp dụng chế độ thừa kế chuyên chế độc tài.
Nếu…
Nếu Vương tộc có thể phát huy tác dụng của mình, chế ngự kìm hãm Quân bộ luôn tự tung tự tác, thì nhân dân Liên Bang trên vô số tinh cầu, có càng được hưởng thụ nhiều hơn tự do và dân chủ hơn hay không?
“Ta không hề muốn ép buộc ngươi. Nếu như quá khiên cưỡng, hãy coi như mọi sự hôm nay chưa từng phát sinh.” Quan sát phản ứng của anh, Nữ vương bệ hạ thở dài một tiếng.
“Nữ vương.” Lăng Vệ cắn chặt răng “Lúc này, thần chỉ có thể hứa với người, thần sẽ làm những chuyện mà mình cho rằng điều đó là đúng đắn.”
Bất ngờ thay, Nữ vương lại khẽ cười, trầm thanh nói “Có được câu trả lời này, với ta mà nói, thế là đủ rồi, Thượng úy Lăng Vệ. Trong Quân bộ vẫn còn tồn tại một người trẻ tuổi đấu tranh cho lẽ phải, quả là may mắn của Liên Bang.”
Bà vui mừng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười hàm súc, ra hiệu cho Lăng Vệ, ý bảo cuộc nói chuyện chấm dứt.
Lăng Vệ lập tức đứng lên cáo lui.
Tư quan Moka không biết yên lặng đứng ở góc nào bước lại đây, dẫn Lăng Vệ trở ra.
Khi trải qua hành lang dài với bức tường được họa đầy hoa hồng tinh mỹ, bỗng một giọng nói vang lên “Tư quan Moka, gượm đã.”
Tư quan Moka cùng Lăng Vệ đồng thời dừng bước, ngoảnh đầu về sau.
Hoàng thái tử bước ra từ phòng nghỉ, rất có phong thái đi tới, mỉm cười gật đầu với Lăng Vệ, sau đó hỏi tư quan Moka “Ngươi mới từ chỗ mẫu thân đến đây sao?”
Hoàng thái tử chỉ vận áo trắng lụa cổ tay viền ren, lễ phục đen đại khái đã để trong phòng nghỉ, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn ruby hoàn mỹ, trong ánh sáng ấm áp không mấy cường liệt của hành lang, màu đỏ của ruby rực lên diễm lệ.
Đây chính là ruby khai thác từ tinh cầu Keith Bronte xa xôi, vô giá và cực kỳ quý hiếm.
“Đúng vậy, điện hạ. Nữ vương bệ hạ đang nghỉ ngơi ở ghế dài ở suối trăng.”
“Ngươi chờ một chút.” Hoàng thái tử đi vào phòng nghỉ, chỉ chốc lát liền trở ra, trong tay cầm một cuộn phim trong suốt “Đây là báo cáo tài sản tháng này, ngươi hãy đưa cho mẫu thân. Những hạng mục quan trọng ta đã liệt kê ghi rõ. Có lẽ bệ hạ sẽ xem xét để chuyển đổi một số hàng hóa, ngươi nên đi chuẩn bị trước thì hơn.”
“Tuân lệnh, điện hạ.” Tư quan Moka tiếp nhận báo cáo tài sản, cung kính khom người chào Hoàng thái tử Hunt Feller, sau đó, lễ phép hướng mặt qua Lăng Vệ “Thượng úy, tôi sẽ kêu một tư quan khác dẫn ngài trở về yến tiệc.”
“Không cần phiền toái như thế, ta cũng phải trở lại yến hội rồi, không ngại cùng đường.”
Hoàng thái tử một lần nữa đi vào phòng nghỉ, một lát sau, đã thấy hắn mặc lễ phục màu đen được cắt may hoàn hảo, bên ngoài còn khoác áo ghi lê trắng đi ra.
“Đi cùng ta, Lăng Vệ, để ta dẫn đường cho ngươi, so với một tư quan chắc sẽ không kém chứ.”
Từng bị tập kích một cách đáng sợ trong vương cung, nhưng trước mặt Lăng Vệ Hoàng thái tử không hề để lộ dấu vết gì.
Lăng Khiêm và Lăng Hàm quả thực rất không thích Hoàng thái tử, hơn nữa đã ba bốn bận cảnh cáo anh không được tiếp xúc với hắn.
Nhưng theo nhận xét của Lăng Vệ, Hoàng thái tử với đôi mắt thâm thúy, con ngươi màu lam tản ra cái nhìn hòa nhã, thật sự không có vẻ gì là nham hiểm vô sỉ như hai đứa em vẫn nói.
Sánh vai cùng đi trên hành lang, Hoàng thái tử lơ đãng nhắc tới tin tức mà mình nghe được “Gần đây Quân bộ xảy ra thật nhiều việc lạ, ngươi hẳn cũng có nghe qua.”
“Việc lạ gì kia?” Lăng Vệ thoáng không tự nhiên.
Chỉ mong chuyện Hoàng thái tử đề cập không phải là chuyện anh té giữa đại hội khen ngợi.
Nhưng đó không phải là việc lạ, mà là một xì căng đan.
“Chuyện quân nhân tự sát, chẳng lẽ ngươi chưa nghe thấy gì sao?”
“Sao kia? Thần không nghe nói gì hết.”
“Chà, hớ mất rồi. Có lẽ việc này không được ghi vào cơ sở dữ liệu, ta cũng nhờ văn kiện Quân bộ gửi tới mới hay. Bọn họ không làm rùm beng sự việc, đại khái là vì không muốn gây sự chú ý, chỉ tự mình âm thầm xử lý. Vậy mà ta cứ ngỡ ngươi và hai cậu em thường xuyên trao đổi vài chuyện hay ho lắm chứ.”
“Quân nhân tự sát, sao có thể xem là chuyện hay ho được ạ. Có điều tại sao lại tự sát?”
“Không rõ lý do cụ thể, nhưng nói chung, nguyên nhân cũng vì áp lực công việc hoặc di chứng chiến tranh. Nghe nói người này sắp nghỉ hưu, tiếc thay, chỉ còn vài tháng nữa mà không cầm cự được. Ông ta là một Trung tướng, tên gọi Theis.”
Lăng Vệ bất thình lình sựng lại, sắc mặt tái mét.
“Có chuyện gì thế?”
“À, không, không có gì.” Lăng Vệ không yên lòng lắc đầu.
Theis, đây không phải là cái tên xuất hiện trong ác mộng sao?
Gã đàn ông ở trong mơ, dùng đủ mọi loại phương pháp tàn nhẫn tra tấn khiến anh sống dở chết dở, mang theo nụ cười độc địa, chầm chậm rút hình cụ dính sệt máu tươi ra khỏi người anh…
“Thần có thể mạo muội hỏi một câu không? Trung tướng Theis kia, là người thuộc bộ phận nào vậy?”
“Về điểm này, ông ta là một quan thẩm vấn khét tiếng trong ngành. Quân nhân phạm tội, thà tự sát chứ không muốn rơi vào tay ông ta.”
“Quan thẩm vấn?!” Tim Lăng Vệ co thắt dữ dội.
Ánh sáng nơi hành lang bỗng chốc trở nên tối sầm, những cánh hoa hồng trải trên cả hai mặt vách tường như nhiễm màu máu trở nên chói đỏ gay gắt, gai nhọn trên cành cây thi nhau đâm ra tua tủa đáng sợ.
Áp lực từ bốn phương tám hướng như đổ ập về đây, nặng trĩu đè anh không sao thở nổi.
Người đàn ông trong cơn ác mộng thật sự tồn tại ư? Vậy những điều mà anh mơ thấy chẳng lẽ…
“Lăng Vệ, ngươi không sao chứ?” Thấy Lăng Vệ loạng choạng chống tay vào tường, Hoàng thái tử săn sóc hỏi han.
“Thần không sao.”
Lăng Vệ hít sâu vài cái, gắng gượng đứng thẳng người, cố gắng giữ vững trấn định tiếp tục đi về phía trước.
“Điện hạ, về Trung tướng Theis này, người còn biết chuyện gì khác liên quan đến ông ta không?”
“Chuyện này không can hệ gì đến Vương tộc, ta cũng chỉ thuận mắt đọc lướt qua. Bất quá, nếu ngươi muốn tìm hiểu thêm, có một cách rất đơn giản.”
“Cách nào?”
“Em trai Lăng Khiêm của ngươi là người có mạng lưới quan hệ rất rộng. So với hỏi ta, chi bằng ngươi nhờ cậu ta giúp sẽ nhanh hơn rất nhiều.” Hoàng thái tử nhẹ nhàng bâng quơ.
Một câu ngay tức thì nhắc nhở Lăng Vệ.
“Đúng vậy, thần sao có thể không nghĩ ra.” Lăng Vệ vỗ trán cười khổ.
Lâu nay, Lăng Khiêm và Lăng Hàm luôn nhấn mạnh rằng, nguyên nhân khiến anh thường xuyên gặp ác mộng là do trải qua chiến tranh chân chính thực thụ, thế nên chỉ cần điều chỉnh tâm tưởng, để đầu óc thư thái là có thể giải tỏa.
Khổ nỗi, tình hình không hề biến chuyển khá khẩm hơn.
Gần đây, chỉ duy nhất lần ngủ quên ở văn phòng Thiếu tướng Al Lawson, là anh mới thấy an ổn yên giấc một chút.
Giờ lại lòi đâu ra một quan thẩm vấn tự sát, tên gọi hệt như kẻ anh gặp trong ác mộng.
Hết thảy là chuyện gì đang xảy ra đây?
Cảnh tượng tra tấn tàn nhẫn kia, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ… ác mộng này, còn có nguyên nhân sâu xa hơn mà anh không thể tưởng tượng?
Lăng Vệ càng đào sâu, lòng dạ càng lo lắng không yên.
Đầu óc như thể bị ai nhồi nhét cả gai lẫn đá!
Không được!
Hôm nay trở về, anh phải bảo Lăng Khiêm điều tra thân phận của người này!
Với năng lực của Lăng Khiêm, nhất định sẽ đào bới ra được rất nhiều tư liệu, cởi bỏ hết khúc mắc bí ẩn!
“Thôi xong, lễ vật hứa tặng em gái họ của Tu La ta để quên trong phòng nghỉ mất tiêu. Tiểu thư ấy mà biết ta quên mang dưa mật từ Tô Tinh mà nàng vòi bấy lâu nay đến, chắc sẽ hờn dỗi lắm đây.” Biết hai anh em song sinh nhà họ Lăng đang đợi anh trai mình ngoài vùng cấm, Hoàng thái tử thông minh mở miệng chấm dứt đồng hành với Lăng Vệ.
Hắn chỉ Lăng Vệ “Đi về phía đó, quẹo trái, đi thẳng là ngươi có thể trở lại yến hội.”
Lăng Vệ nói lời cảm ơn, nhấc chân di chuyển về phía trước.
Sau khi rẽ trái, anh rốt cuộc cũng rời khỏi hành lang tựa hồ kéo dài đến bất tận. Ánh sáng từ trần nhà cùng hai bên bỗng chốc rọi chiếu vào anh, khiến Lăng Vệ kìm lòng không đậu thở hắt ra nhẹ nhõm.
“Anh.”
“Anh.”
Hai bóng dáng khôi ngô cao lớn đứng sừng sững ở nơi vừa chia tay cách đây không bao lâu nhìn anh vẫy vẫy, người ngoài không biết, trông thấy còn tưởng bọn họ ly biệt nhau đã nhiều năm.
Lăng Khiêm, Lăng Hàm…
Lăng Vệ nhìn thấy hai người, cảm giác những phiền muộn tích tụ như đám mây đen trong đầu chợt được ánh mặt trời xua tan hơn phân nửa.
Đúng vậy!
Không phải bọn họ luôn một lòng bên cạnh giúp đỡ mình sao? Khi chuẩn bị cuộc thi, khi tác chiến với kẻ thù… thậm chí mỗi lần mồ hôi đầm đìa hoảng hốt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, vẫn thấy bọn họ luôn kề sát bên.
Dẫu người đàn ông kia có thực là quan thẩm vấn Theis trong cơn ác mộng hay không, dẫu sự thực về ác mộng kia là gì, chẳng qua chỉ là ác mộng đơn thuần, hay sau đó còn chuyện đáng sợ hơn tồn tại.
Chỉ cần có Lăng Khiêm và Lăng Hàm, ba anh em đồng tâm hiệp lực, không có gì đáng phải e ngại nữa!
Không phải sợ hãi bất cứ điều gì!
Nếu chính bản thân anh không thể nhận ra điều này, hai đứa em ưu tú xuất sắc, chắc chắn sẽ buồn lắm.
Vì bọn họ, anh phải trở nên kiên cường hơn!
Lăng Vệ âm thầm khích lệ chính mình, sau đó, mỉm cười, sải bước về phía hai người mà mình hết lòng tin tưởng, nghênh đón hạnh phúc!
——— ————
.
.
Cuối cùng cũng hoàn thêm được quyển nữa =)) Những quyển trước đi nhanh bao nhiêu thì quyển này đi chậm bấy nhiêu =))
Cám ơn tất cả mọi người đã luôn ủng hộ để mềnh có động lực tiếp tục hoàn thành >.< Mềnh biết mềnh nhây nhưa, nhưng vì mục tiêu làm tới cảnh bốn ông tướng trả giá lên chức cho Vệ cưng, tới cảnh Khiêm đập nhà Al cứu Vệ, tới cảnh Vệ một mình xông pha cứu Hàm, tới cảnh Vệ thổ lộ chân tình đòi hun Hàm, mềnh sẽ cố gắng và cố gắng =))
Tới đây là một vài lời chụy gái Lộng gửi tới chúng ta, chúc mọi người đọc vuôi và chửn bị bước qua quyển mới nào~~~
.
Các em gái à, xin lỗi các em nhiều nhiều nhiều lắm, Lộng cưng lại bạo phát số lượng từ, ạch, không đúng, là bạo phát số quyển kia T_T|||
Định là ba, sau thành bốn, giờ biến thành năm, mà không nghi ngờ gì chắc chắc sắp xuất hiện bộ thứ sáu… *ôm đầu* Mấy em cứ uýnh tui đi, chỉ cần đừng rạch mặt tui là được~~ Thực tình tui hông muốn vậy đâu, tui muốn ngoan ngoãn được người yêu người thương kìa! Oaoa~ tha tội cho Lộng vì Lộng kéo dài ra mà!
Chịu thoy, ai biểu Vệ ngốc như vậy, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, mà thiệt tình thì hai đứa em cũng chẳng để cho ẻm phát hiện đâu.
Thử đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà xem. Nếu một ngày nào đó mẹ tui nói tui không phải do mẹ sinh ra, tui chỉ là một nhân bản của một con mều con cún nào đó trên đường, thề với đời tui không điên mới lạ!
Càng đừng nói tới cái chết của Vệ Đình quá thê thảm, chưa kể còn có ba Lăng tham gia…
Bảo dài có nhiêu đó thiệt sự không đủ viết, tình tiết này, lại còn H cũng không thể thiếu này.
Tui đã từng có ý tỉnh lược cảnh diễn của Al với Bội Đường rồi, mà dân tình ứ cho, khổ thân hết sức hụ hụ~.
Nhưng bù lại tui sẽ viết thật mau, xử lý thật hoàn hảo cả chuyện xưa, để chuyện xưa có một cái kết thật viên mãn là điều kiện tiên quyết!
Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Lộng cưng!
Cảm ơn mọi người một lần lại một lần khoan dung cho việc Lộng cưng đội từ!
Cảm ơn mọi người nhiều lắm!
Lộng cưng yêu mọi người! Xin gửi mọi người nụ hôn nồng tráy, moah moah~~ Nhân dịp hoàn quyển cũ bắt đầu quyển mới, chúc mọi người hạnh phúc, sức khỏe và bình an!!!