Trừng Phạt Quân Phục Hệ Liệt

Quyển 7 - Chương 3



Trong lúc Lăng Vệ đi lên Ngân Hoa Hào, thì đồng thời ở khoang điều hành, Lăng Hàm đã tiếp nhận toàn bộ công tác chỉ huy của tân Lăng Vệ hạm, không ngừng cất giọng điệu trầm thấp khiến người khác vững tâm liên tục truyền mệnh lệnh.

Lăng Khiêm ở đài điều khiển bên cạnh cũng đã hoàn thành điều chỉnh sơ đồ bố trí hành động.

Hắn phụng mệnh anh trai kiêm Tổng chỉ huy, lĩnh quyền chỉ huy tạm thời tổ chiến cơ chiến đấu.

Một khi Lăng Vệ xuất hiện giữa trung tâm hàng ngũ của kẻ địch, tấn công trực diện vào hạm chỉ huy của bọn chúng, thì Lăng Khiêm nhất định phải dẫn đầu đội chiến cơ chớp nhoáng xông tới, bắn tan thuyền chiến vây xung quanh hạm mẹ phía kẻ thù, giải cứu cho quan chỉ huy anh dũng.

Hơn một ngàn cỗ chiến cơ mini đồng loạt hành động không phải là chuyện dễ dàng.

Giữa từng giây trôi qua trong chiến cơ mini, chỉ cần xuất hiện một phần ngàn chần chờ, là đã thừa sức dẫn đến kết cục chết chóc.

Chính vì thế, bắt đầu từ một khắc đảm nhận trọng trách lớn lao này, Lăng Khiêm đã vận hết khả năng, khống chế toàn diện tổ chiến cơ chiến đấu mini.

Tham số lệnh liên tuyến đã được hắn điều chỉnh đến mức chính xác gần như tuyệt đối, như thể hắn đang không tiếc tất thảy bố trí mọi thứ hoàn mỹ nhất có thể.

Anh phải để hắn thể hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân!

Tuyệt đối không được phép xảy ra bất cứ sơ sẩy nào!

“Lăng Khiêm, còn chưa thay quân phục điều khiển chiến cơ sẵn sàng đợi lệnh?” Lăng Hàm sau khi truyền một mệnh lệnh kiểm tra tín hiệu lần cuối cùng trước khi chiến đấu, quay đầu lại nói với Lăng Khiêm.

“Xong! Tôi sẽ xuất phát ngay bây giờ!” Lăng Khiêm lập tức kết thúc dòng chỉnh sửa cuối cùng trên màn hình, không hề dong dài, cất khẩu khí cương quyết trả lời.

Đại chiến sắp diễn ra, những hạt giống Lăng gia trăm năm bồi dưỡng bằng cả tâm huyết, cứ như vậy qua chiến tranh dần khôn lớn.

Tuy rằng vẫn chưa thể đánh đồng với Lăng Hàm trầm ổn cương nghị, nhưng Lăng Khiêm phần nào cũng đã tỏ rõ bản lĩnh gan góc không hề tương xứng với độ tuổi non trẻ của mình.

Chỉ duy nhất khi ở trước mặt anh trai, hắn mới biến thành đứa con nít ưa mè nheo nhõng nhẽo, không được chiều chuộng liền lăn lộn ăn vạ.

Đột nhiên, ở khu vực điều khiển bên dưới, quan thông tin Abbey giống như phát hiện được điều gì, đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, ngẩng đầu báo cáo với Lăng Hàm phía bên trên.

“Trưởng quan, xin hãy chú ý màn hình thứ hai! Có tín hiệu khả nghi!”

Ánh mắt của Lăng Hàm lập tức dời đến màn hình chỉ huy thứ hai, chưa đến một giây đã tìm được tín hiệu bất minh như lời Abbey.

Lăng Khiêm đang định đi thay quân phục, trong lúc xoay người thuận tiện đưa mắt nhìn “Cấu trúc logic này không phải kỹ thuật quân sự Liên Bang.”

“Vậy là của Đế Quốc sao?”

“Không thể, thiết lập này không mang tính uy hiếp, đối phương đang cố gắng đồng bộ vào hệ thống camera của chúng ta.” Lăng Khiêm nhếch miệng cười chỉ vào khoang thuyền hình cung ngoài cửa sổ, xa xa nơi đó là từng dãy hạm đội Đế Quốc không ngừng lóe sáng “Camera đang chụp hình bọn chúng, chẳng lẽ Đế Quốc tự đi rình mò mình ư? Xem xét tần số cùng biên độ sóng, thì không giống những tổ chức chính thống.”

Lăng Khiêm từng làm sĩ quan thông tin, ở phương diện này, Lăng Hàm tin tưởng phán đoán của hắn.

“Ý đồ dung nhập vào thiết bị Quân bộ, đây quả thực là tự tìm đường chết.”

“Ừ, tôi nghĩ đối phương cũng biết vậy, nên đã tận lực che giấu.” Lăng Khiêm xoay người một chút, nhập vào một vài chỉ lệnh kiểm tra, rất nhanh đưa ra kết luận “Tuy rằng bị chúng ta phát hiện, nhưng việc truy tung ngược lại cũng gặp cản trở. Nếu Lăng Vệ hạm không bị vây trong tình trạng báo động, thì chắc chắn bọn họ sẽ ẩn thân thành công.”

“Đám người này, không biết có âm mưu gì.”

Sau câu này, là một giây, hai giây trầm mặc.

Tiếp theo, Lăng Hàm lập tức ngẩng phắt lên, cùng lúc bắt gặp tầm mắt Lăng Khiêm.

Nháy mắt, bọn họ đều cùng nghĩ đến một khả năng!

Dám cả gan đối đầu với Quân bộ Liên Bang, ngoại trừ Vương tộc Liên Bang, thì còn có thể là ai?

Bất kể người chấp hành xâm nhập tín hiệu này cụ thể là tổ chức lớn hay nhỏ, nhưng sau lưng bọn họ, nhất định không ngoài ai khác chính là Nữ vương điện hạ âm lãnh đứng trong bóng tối.

Nữ vương không tiếc hết thảy muốn nắm bắt tình hình chiến đấu thực tế của chiến dịch tại Phòng tuyến số 1 cực chính T!

Ắt hẳn là như thế!

Tuy nhiên, người đàn bà khôn khéo của Vương tộc này, tại sao lại phải mạo hiểm đến thế để nắm được tình hình chiến đấu? Con người bà ta, không có vẻ gì giống một kẻ có hứng thú với chiến tranh quân sự.

Chiến tranh, thắng bại, Vương tộc, Quân bộ, Liên Bang, nguyện ước của dân chúng, còn cả mối quan hệ giữa anh và Nữ vương… đủ loại quan hệ phức tạp liên tục xoay vần trong đầu Lăng Hàm, viết thành một mũi phương trình, cuối cùng đưa ra đáp án.

Cả quá trình còn không đến một giây đồng hồ!

Hắn quả thực xứng danh kỳ tài trẻ tuổi hệ chỉ huy học viện quân sự được hiệu trưởng gửi gắm vô vàn kỳ vọng.

Thấy Lăng Hàm một bộ ung dung bình thản, Lăng Khiêm biết nơi này tạm thời không cần đến hắn nữa.

“Tôi đi đây, có việc thì dùng tần thông tin 796Y.”

Phất tay bảo Lăng Khiêm rời đi, ánh mắt Lăng Hàm vẫn không hề rời màn hình.

Con ngươi của hắn hơi nheo nheo lại, tựa thể con báo đốm nấp trong bụi rậm đã phát hiện được con mồi, nhưng không lập tức nhảy vồ lên giương móng vuốt xé nát đối phương, mà trước tiên đa mưu túc trí cân nhắc, có nên giữ lại nuôi thêm đôi ngày để lần tới khi đói bụng, thưởng thức sẽ càng thêm béo ngọt hay không.

Vương tộc Liên Bang, trước mắt có lẽ hẵng còn chút giá trị lợi dụng.

Hắn lạnh nhạt đưa tay, đầu ngón thuôn dài gõ nhẹ vài phím, ngay tức thì, hệ thống kiểm soát tự động tiếp nhận phương án xử lý, biến vật thể với tín hiệu khả nghi kia nổ tan tác thành bụi rồi phiêu tán vào dòng khí loạn giữa biển vũ trụ đen thăm thẳm, không còn gì phải lo lắng nữa.

Cảnh cáo bất thường xuất hiện trên màn hình thứ hai biến mất.

Hết thảy khôi phục lại trạng thái bình thường.

Sau đó, Lăng Hàm tựa như tự nhiên, phát lệnh mở một camera kiểm tra.

***

Thường Thắng Tinh, buổi hoàng hôn với ba dải nắng chiều rực rỡ đã mau chóng trôi qua.

Cảnh đêm phồn hoa đô hội lại kéo đến.

Cuộc nói chuyện bí mật của Vương tộc, vẫn còn đang tiến hành.

“Rạn nứt giữa nhân dân Liên Bang và Quân bộ, trải qua trăm năm giằng co, đã toác ra thành vết hổng lớn không thể cứu vãn. Năm đó, Quân bộ lấy lý do muốn nhân dân Liên Bang đạt được tự do chân chính, chỉ trích Vương tộc chế độ chuyên chế độc tài, cướp lấy quyền lực tối thượng. Thế nhưng…” Nữ vương cười lạnh khinh thường “Chế độ thừa kế đặc quyền Quân bộ, thẳng thừng xử lý bất cứ kẻ nào uy hiếp đến địa vị của mình, chẳng lẽ chính là dân chủ mà bọn chúng thường gọi hay sao? Cuộc chiến tại Phòng tuyến số 1 cực chính T lúc này, đẩy Quân bộ Liên Bang vào nguy cơ trước nay chưa từng có.”

Hoàng thái tử cúi đầu dịu ngoan, lắng nghe bà dạy bảo.

Đây cũng là lời mà Nữ vương – mẫu thân cơ trí của hắn sắc bén bình luận thời cuộc.

Tương lai, sau khi hắn đăng cơ, tất cả những lời nói trân quý này, đều là tài sản quý giá để hắn tích góp tư chất làm một bậc quân vương lỗi lạc.

“Quân bộ đã quyết định sai lầm một chuyện, đó chính là giao quyền chỉ huy cho Lăng Vệ. Tuy rằng đồng thời phái cả cặp sinh đôi đồng hành hòng cướp công lao sau này, nhưng chúng ta cũng có năng lực riêng của chính mình. Chúng ta phải vạch trần sự thật mà bọn chúng muốn che giấu với những người dân trước nay chúng luôn coi thường! Mỗi một người dân Liên Bang, phải biết được rằng, vị quan chỉ huy chân chính của cuộc chiến lần này chỉ có duy nhất một người, đó chính là Lăng Vệ!”

Những lời này không hề khoa trương một chút nào.

Cách đây không lâu Vương tộc đã tổ chức nghi lễ chúc phúc trước khi xuất quân ra trận, quy mô tầm cỡ và long trọng đến hoa lệ, là nghi thức đỉnh cao mà gần trăm năm nay Vương tộc mới công khai ra bên ngoài.

Nội một ngày, khắp các kênh tin tức lẫn đài báo Liên Bang đều phát sóng trực tiếp nghi thức này, tín hiệu thậm chí còn được bao phủ tới tận các tinh hệ thuộc địa xa xôi.

Có người dân Liên Bang nào là không mở ti vi, hoặc là mở màn hình máy thông tín của chính mình mà dõi theo sự kiện thế kỷ đặc sắc và phấn khởi đến vậy đây?

Và có người dân Liên Bang nào, có thể quên giây phút khi chứng kiến Nữ vương bệ hạ tôn quý và Hoàng thái tử cùng nhau chậm rãi bước lên đài cao?

Lại thêm, cái tên của người con Liên Bang tham gia chiến đấu được xướng gọi và ban phước đầu tiên, đúng là Lăng Vệ, càng kích động dòng máu nhiệt huyết trong mỗi người sôi trào.

Sắp đặt khéo léo của Nữ vương, chầm chậm đã khiến Quân bộ bị lu mờ dưới ánh hào quang khó thể nào che giấu của một đối thủ mạnh.

Hoàng thái tử nghiêm túc nghiền ngẫm, một lát sau lại cười khổ “Hóa ra năm xưa, khi Lăng Vệ còn chưa tốt nghiệp trường Trấn Đế thì bệ hạ đã nghĩ đến ngày hôm nay. Thế nên người mới không tiếc vận dụng mọi nguồn lực, xây dựng hình tượng Lăng Vệ kiệt xuất trên khắp các trang mạng, vun vén sức ảnh hưởng của cậu ta.”

Chính xác!

Quân nhân Liên Bang có đến hằng tỉ người.

Nhưng không ai được vinh danh như một thần tượng suốt cả khoảng thời gian dài, không có ai có thể lay động, khơi gợi ngọn lửa hăng say nơi vô số các thanh niên nam nữ trẻ tuổi, không có ai được cắt ảnh dán đầy tường như Lăng Vệ, đặt hình cậu ta làm ảnh đại diện, mỗi ngày đều líu ríu bàn luận mọi thứ về cậu ta, để rồi thậm chí cha mẹ, bạn bè của những người này cũng dần biết đến cái tên Lăng Vệ.

Chỉ là một quân nhân vừa tốt nghiệp với cấp bậc không cao, coi như lập được nhiều chiến công, cũng không thể nào tạo thành ảnh hưởng rộng lớn trong khoảng thời gian ngắn như thế.

Trẻ tuổi, anh tuấn.

Kiên cường, chính trực.

Quả cảm, thiện chiến…

Một vòng hào quang này lại chồng lên một vòng hào quang khác. Được chăm chút kỹ lưỡng, đôi tay cao quý mềm mại nõn nà chẳng khác nào trẻ con, từ từ đẩy Lăng Vệ đến đầu thế tục ô nhiễm.

Mà mỗi một quầng sáng, lại chính là một vòng trói, càng lúc càng siết lên cao, càng lúc càng bóp nghẹt Quân bộ.

“Trận đối đầu với Đế Quốc này, bất kể thắng thua cuối cùng là như thế nào, Quân bộ chắc chắn vẫn là kẻ phải đối mặt với báo ứng mà chính bọn chúng đã gieo xuống từ trước!”

“Nếu Liên Bang chiến thắng, rất nhanh bọn chúng sẽ xuống tay với Lăng Vệ, phỉ báng, tìm lý do đưa cậu ta ra tòa án quân sự, hãm hại bằng mọi giá. Nếu không tìm được lý do thích hợp, bọn chúng thậm chí sẽ áp dụng thủ đoạn ám sát.”

“Quân bộ làm như vậy chẳng qua cũng vì cực chẳng đã, bởi một khi Lăng Vệ đánh thắng trận này, thì công lao hiển nhiên đều nhờ cậu ta. Song Quân bộ không có khả năng trao cho Lăng Vệ quân hàm cấp cao xứng đáng với chiến công cậu ta mang lại!”

“Lũ tiểu nhân đời trước đã từng hèn hạ bỉ ổi hãm hại Vệ Đình, thì những kẻ đời sau, làm sao dám để Lăng Vệ chân chính nắm giữ binh quyền?”

“Ngặt nỗi, nếu không đề bạt Lăng Vệ lên hàm Đại tướng, thì dân chúng và binh lính Liên Bang yêu quý Lăng Vệ sẽ phản ứng ra sao? Niềm hy vọng mà bọn họ gửi gắm vào Lăng Vệ đã cao đến nông nỗi khiến bọn chúng phải sợ hãi.”

“Chính vì thế, một khi Lăng Vệ giành chiến thắng, mâu thuẫn giữa Quân bộ và cậu ta sẽ lập tức tới hồi gay cấn. Ly rượu ngon nghênh đón Lăng Vệ chiến thắng trở về, sẽ có biết bao kẻ muốn hạ độc vào đó.”

Suốt quá trình Nữ vương tiết lộ quan điểm, Hoàng thái tử vẫn luôn duy trì thái độ lắng nghe cung kính.

Chỉ khi Nữ vương tạm dừng, thì hắn mới thấp giọng hỏi “Đây có thể là một cuộc chiến kéo dài. Mặc dù chúng ta biết được Lăng Vệ có năng lực đặc biệt, nhưng vũ trụ bao la rộng lớn, biết đâu lại luôn có những biến hóa khôn tưởng. Nếu, Lăng Vệ thua, còn Đế Quốc chiến thắng thì sao?”

“Đế Quốc thắng, đó là chuyện tốt.” Nữ vương mỉm cười.

Trải qua bao nhiêu phong sương bão táp, lòng dạ đã sớm nguội lạnh chai lì, nhưng ở một vài khoảnh khắc, có lẽ vẫn bất tri bất giác trở nên mềm mại.

Tận sâu trong đôi lục mâu thăm thẳm, toát lên dù chỉ là một chút rất nhỏ ấm áp, thậm chí có thể nói là thương yêu nuông chiều.

Nếu đứa bé ấy, lợi hại đến cả hậu duệ của Linh tộc cũng có thể đánh bại…

“Dường như người không mấy quan tâm đến việc Đế Quốc sẽ đánh bại Liên Bang. Chẳng qua, dù gì đi nữa chúng ta cũng là con dân Liên Bang, thậm chí là Hoàng thất Liên Bang.” Hoàng thái tử chú ý tới mỉm cười từ thật tâm đáy lòng của mẫu thân.

Nữ vương nhanh chóng ý thức được sơ sẩy của mình.

Nét yêu chiều trong con ngươi màu xanh biếc nháy mắt tiêu thất, khôi phục lại sự lạnh lùng băng giá thường ngày.

“Diện tích lãnh thổ Liên Bang mênh mông rộng lớn với hằng hà sa số các hành tinh, chẳng khác nào một con quái vật khổng lồ. Dẫu Đế Quốc có đánh thắng một trận, cũng không có năng lực thâu tóm cả Liên Bang, chẳng qua là chiếm được những tinh vực dân cư hẻo lánh, khiến biên giới song phương thay đổi đôi chút mà thôi. Đối với Vương tộc, chuyện này có thể chấp nhận.” Ngữ khí Nữ vương cất cao “Nhưng đối với Quân bộ mà nói, thua một trận quan trọng như thế này, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín và danh dự của bọn chúng!”

Gần đây, Quân bộ liên tục bị Đế Quốc gây áp lực.

Những tinh cầu phòng thủ quan trọng không ngừng bị tập kích, trong đó ít nhất hai hạm đội đã bị tiêu diệt toàn quân.

Nếu không nhờ Lăng Vệ thi triển tài năng, phỏng chừng ngay cả hạm đội Lecco Mick của Chuẩn tướng Wood cũng nằm trong vận mệnh toàn quân tuyệt diệt.

Căn cứ Tucson cũng bị tấn công đến tơi bời khói lửa, thê thảm vô cùng, thậm chí quan chỉ huy của căn cứ còn lừng lẫy hy sinh.

Chưa kể trước lúc đại chiến nổ ra, các đại đội đi tới tiền tuyến chi viện, đều thi nhau trúng phải mai phục của Đế Quốc.

Tất cả những tin tức này đều ảnh hưởng to lớn đến sĩ khí chiến đấu, dù rằng Quân bộ đã cật lực bưng bít, nhưng không cách nào có thể giấu giếm mãi được, đặc biệt là Vương tộc, và cả những tướng sĩ lẫn quân nhân xuất thân bình dân – những người đã thực sự đổ máu chảy mồ hôi vì lãnh thổ Liên Bang.

Một cơn gió thổi qua, những lời đồn đãi cứ theo đó phiêu tán khắp phương trời.

Mỗi ngõ đường góc phố, thanh âm xì xào bàn tán lẫn tiếng nén uất giận cứ thế vang lên.

Kẻ thù đã cưỡi lên cổ bọn họ!

Nhóm quan lớn Quân bộ thì vẫn mải lo tranh đấu, cướp đoạt quyền lực về cho mình. Các tướng lĩnh chỉ huy tại các cơ sở, mắt thấy quân địch áp sát, không cấp bách điều động binh lực đi tiếp viện, mà ngược lại chẳng khác nào những con khỉ nơm nớp lo sợ người khác sẽ giành mất trái cây của mình, khua khoắng kêu gào, còn trơ tráo đến mức đua nhau vơ vét binh lực về phòng thủ cho tinh cầu của bản thân, ích kỷ bảo vệ lợi ích nhỏ nhoi của riêng mình.

Những năm qua, chế độ thừa kế độc tài và đặc quyền chuyên chế, đã ép các quân nhân bình dân dẫu có lập công thế nào cũng chỉ được hưởng đãi ngộ nhỏ bé đến không đáng kể, càng tiến một bước thúc đẩy cảm giác bất bình dâng cao.

Nỗi căm phẫn nhen nhóm nơi hạ tầng này, Quân bộ đương nhiên đã sớm phát hiện.

Cũng chính vì nguyên nhân đó, chiến dịch sắp tới Quân bộ càng không được phép thất bại.

Để đánh thắng trận này, ổn định cục diện, bọn chúng thậm chí bằng lòng mạo hiểm để bản phục chế của Vệ Đình là Lăng Vệ chỉ huy chiến dịch.

Chiến thắng, cho dù là quả độc, cũng nhất định phải hái xuống cho bằng được!

Một khi thất bại, Quân bộ chắc chắn sẽ bị binh lính lẫn nhân dân Liên Bang chỉ trích, cơn phẫn nộ dẫu có không đủ mạnh để lật đổ chế độ, thì cục diện cũng không thể khống chế chặt chẽ như trước được nữa.

“Binh lính cùng nhân dân đều không hề tin tưởng Quân bộ, Vương tộc tất nhiên phải thấy vui vì điều này.”

Cái nhìn sắc bén của Nữ vương, khiến Hoàng thái tử tâm phục khẩu phục.

“Vậy thì, người còn phiền não điều gì nữa?” Hoàng thái tử hỏi “Theo như người phỏng đoán, Quân bộ chẳng mấy chốc sẽ vướng phải phiền phức không hề nhỏ.”

“Những lời ta nói, đều cần một điều kiện tiên quyết, con trai ạ.” Nữ vương giống như đã nói quá nhiều, giữa hàng lông mày hiện lên chút mệt mỏi “Điều kiện tiên quyết chính là, tình hình chiến đấu thực sự nơi tiền tuyến không bị Quân bộ che đậy. Dân chúng phải biết được chân tướng sự việc, mới có thể làm nên phản ứng chúng ta mong muốn.”

Đây là yêu cầu khá khó khăn.

Tất cả nguồn lực nơi tiền tuyến, đều nằm trong tay Quân bộ.

Tại Phòng tuyến số 1 cực chính T xa xôi, chuyện gì đang phát sinh, chỉ có những người trong quân đội mới biết. Dưới sự khống chế bành trướng, sau khi chiến dịch kết thúc, vận chút quyền lực nhằm bẻ cong sự thật là điều rất đơn giản.

Nếu thắng lợi, Quân bộ có lẽ sẽ không gạt bỏ công lao của Lăng Vệ, nhưng việc vạch ra một vài sai lầm nho nhỏ, từ đó chuyển công trạng tới những kẻ mang dòng máu Tướng quân, là không hề khó.

Nếu thất bại, Quân bộ sẽ dùng trăm phương ngàn kế lấp liếm đi nỗi ê chề của mình. Biên giới thay đổi, mất đi một vài tinh cầu thưa dân, những điều trên đều có thể viện cớ ký kết giao hảo với Đế Quốc mà thành, vì mục đích chung là hướng tới hòa bình.

Nói tóm lại, chỉ cần không xuất hiện trước mặt mọi người, thì trắng có thể biến thành đen, đen cũng có thể dễ dàng biến thành trắng.

Cho dù có phong phanh đồn đãi gì đi chăng nữa, thì sức ảnh hưởng cũng chẳng đáng là bao.

Nói đến đây, Hoàng thái tử đã hoàn toàn minh bạch, vì cớ gì mà bệ hạ đến cơm tối cũng chẳng buồn ăn. Sau nhiều lần kết nối thất bại, người vẫn không hề từ bỏ ý định, lệnh cho tư quan Moka liên tục thử lại, xâm nhập vào hệ thống camera của tân Lăng Vệ hạm cho kỳ được.

Chỉ có như thế, mới ghi lại được thực cùng của trận chiến này là như thế nào!

Mới có thể bắt lấy cơ hội ngàn năm có một, đẩy mẫu thuẫn giữa quần chúng với Quân bộ lên mức không thể kiểm soát!

Khoảng cách từ Phòng tuyến số 1 cực chính T đến Thường Thắng Tinh xa xôi cách trở, mỗi một điểm tín hiệu truyền về, chẳng những phải đi qua hàng chục ngàn trạm trung chuyển thông tin vũ trụ, mà còn phải tránh thoát khỏi lưới chặn tín hiệu mà Quân bộ thiết lập giữa không gian.

Nữ vương bệ hạ tuy rằng nhìn như nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon giữa văn phòng thưởng thức trà, nhưng Hoàng thái tử tường tỏ, mỗi một giây đang trôi qua này đều tiêu phí thật lớn tiền tài và sức lực, càng đừng bàn đến những mối quan hệ mà Vương tộc phải vận từng lợi thế một để đạt được.

E rằng ngay cả Quân bộ cũng không thể ngờ, Vương tộc vì ghi hình cuộc chiến, mà sẵn lòng trả giá đại giới lớn đến thế.

Đáng tiếc, tới tận bây giờ, tư quan Moka đã vận toàn quyền của Vương tộc, sử dụng tất thảy mọi thủ pháp, vẫn như cũ không thể thuận lợi lấy được quyền đồng bộ tín hiệu với Lăng Vệ hạm.

Hệ thống phòng hộ của siêu hạm Hắc Thứ đẳng cấp hàng đầu Liên Bang, quả nhiên không thể xem thường.

Điều này cũng thể hiện thực lực của đám Quân bộ rõ ràng không phải thùng rỗng kêu to.

Trong lòng Hoàng thái tử, bội phục cảm thán một tiếng.

“Bệ hạ!”

Đúng lúc này, thanh âm mừng rỡ của tư quan Moka bất thình lình truyền vào tai.

“Camera đối ngoại của tân Lăng Vệ hạm có đường dẫn thứ ba, đã bị chúng ta xâm nhập được!”

Nữ vương buông tách trà tinh xảo trong tay.

Bởi kích động mà vội vàng đặt xuống, chén sứ tiếp xúc với mặt bàn trà phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Hình ảnh đâu?”

“Hình ảnh đang được truyền về, bởi khoảng cách khá xa, hình ảnh sẽ chậm hơn so với tình hình thực tế tại hiện trường ba mươi lăm phút ạ.”

Nữ vương đứng lên, cánh tay phất cao về phía bên phải, chiếc nhẫn đeo nơi ngón tay lập tức tiếp hành mệnh lệnh.

Vách tường phía trước văn phòng được trang trí hoa mân côi cầu kỳ nhạt dần, biến thành một màn hình ba chiều tràn ngập hơi thở hiện đại.

Hoàng thái tử cũng ngồi bật dậy khỏi ghế sa lon, đứng phía sau Nữ vương, nhìn chằm chằm về phía màn hình.

Hình ảnh rốt cục cũng truyền tới.

Trong bóng đêm đen kịt trên màn ảnh, dần dần hiện lên những điểm sáng, rồi rất nhanh, những đốm lấm chấm xuất hiện càng lúc càng nhiều, di động trên màn hình.

“Phóng to một chút.”

“Vâng, bệ hạ.”

Sau khi điều chỉnh hình ảnh, cả Nữ vương và Hoàng thái tử đều trở nên trầm mặc.

Việc hít thở bỗng thật khó khăn.

Những điểm sáng dày chi chít này, đại biểu cho quân đội của Đế Quốc.

Chẳng khác nào bầy châu chấu bay rợp trời, náo động cả một vùng.

Bốn ngàn quân hạm lẫn thuyền chiến, trên giấy đây chỉ là một con số đơn giản. Chỉ khi tận mắt chứng kiến, mới có thể cảm nhận hết được sự áp lực lẫn nỗi lo sợ choáng ngợp về sự hủy diệt một khi cỗ máy chiến tranh khởi động.

Nghĩ đến cảnh tưởng chỉ giây phút nữa thôi, quân đoàn của Đế Quốc và quân hạm Liên Bang sẽ chính thức giao đấu, hằng vạn nòng pháo ion, pháo lưu quang, pháo lase đồng loạt phóng ra sống mái, Hoàng thái tử không khỏi rợn người.

“Đây là camera đối ngoại của Lăng Vệ hạm, hình ảnh hiển thị là quân đoàn Đế Quốc.” Mặc dù biết Nữ vương nhất định thấy được, nhưng tư quan Moka tận trung với cương vị công tác vẫn nghiêm túc giải thích một phen.

“Bọn họ đang chuẩn bị tấn công sao?” Hoàng thái tử hỏi.

Tư quan Moka nhìn thoáng qua màn hình, áy náy trả lời “Xin thứ lỗi, thưa điện hạ. Thần không học tập về chiến tranh tiền tuyến, không có kinh nghiệm về điều này, không dám bình luận tùy tiện. Tiếc thay, giáo sư Ford hiểu biết dày dặn về lĩnh vực này đã đi công tác, bằng không ngài ấy nhất định sẽ đưa ra một đáp án thỏa đáng cho ngài. Tuy nhiên, nếu ngài hỏi về cái nhìn của cá nhân thần, thì thần cảm nhận, quân đoàn của Đế Quốc đang bố trí hình trận trước khi chính thức giao chiến.”

Hoàng thái tử lặng thinh.

Ánh mắt kính cẩn của tư quan Moka chuyển hướng về phía bóng lưng Nữ vương, khom mình lễ độ “Người còn có phân phó khác ư, thưa bệ hạ?”

“Phải, tư quan Moka, ta còn có phân phó khác.” Nữ vương tựa một đóa sen nở rộ, mĩ miều mà hiên ngang bất khuất vươn thẳng người.

Bà ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú thật sâu vào màn hình.

Trên màn ảnh, quân đoàn Đế Quốc vượt qua khoảng cách vũ trụ xa xôi, viễn chinh tới biên cảnh Liên Bang, hào quang kiêu ngạo không ngừng nhấp nháy.

Một chiến hạm được vây quanh giữa vòng bảo vệ nghiêm ngặt, oai phong lẫm liệt, đó chính là hạm chỉ huy của Đế Quốc sao?

Đứa bé kia, đang ở nơi ấy dẫn dắt đội quân của mình ư?

Thông qua màn hình ở nơi này, liệu có thể nhìn được bóng dáng cao ngất mà kiên cường như cha của con không?

Từng cơn khát vọng cứ dâng lên trong lòng Nữ vương, nháy mắt lại bị lý trì ghìm nén lại.

Hy vọng đứa nhỏ ấy đã nghe được đôi lời đồn đãi, cảm nhận được lời khuyên bảo chân thành của bà gửi tới, không tự mình xông pha lên chiến trường chỉ huy.

Bà không muốn nhìn thấy con trai mình bị Lăng Vệ đánh bại.

Lăng Vệ là hậu duệ của Linh tộc, thông tin tình báo này đã được bà dùng cách thức bí mật truyền đến phạm vi Đế Quốc. Lấy kiểm soát nghiêm ngặt của Vương tộc Đế Quốc mà nói, nhưng tin tức đề cập đến quân tình như thế này không thể không truy xét.

Đứa nhỏ kia thông minh như thế, nhất định sẽ điều tra những chiến tích thần kỳ mà năm xưa Vệ Đình từng giành được khi đối kháng với Đế Quốc.

Dẫu không tin truyền thuyết về Linh tộc, thì vẫn sẽ cảnh giác phần nào, tuyệt không khinh thường Lăng Vệ.

Con trai của ta, hãy cẩn thận!

Cùng chạm mặt với hậu duệ của Linh tộc tại chiến trường, nhất định phải cực kỳ cẩn thận!

Nữ vương cúi đầu, hai mắt khép hờ, lặng lẽ thầm đọc kinh chúc phúc bí truyền của Vương tộc, một lát sau, chậm rãi mở mắt, giọng điệu điềm đạm mà ẩn chứa ý nghĩa sâu xa vang lên, từng chữ rõ ràng nhấn mạnh mệnh lệnh của mình “Đồng bộ tần số của đường truyền dân dụng vào tần số của đường dẫn thứ ba, báo với người của chúng ta lập tức phát trực tiếp, bất luận phải trả giá bao nhiêu đi chăng nữa, ta muốn mỗi một người dân Liên Bang đều biết được rõ ràng nơi tiền tuyến đang phát sinh chuyện gì.”

“Tuân lệnh, thưa bệ hạ!”

Tư quan Moka giống như chiến sĩ tiếp nhận truyền lệnh cực kỳ quan trọng, mau chóng trở lại bàn điều khiển, động tác dứt khoát cấp tốc.

Mười ngón tay bởi kích động mà hơi run run.

Đời này kiếp này, hắn tuyệt đối không bao giờ quên giờ phút này!

Đây, nhất định sẽ là thời khắc thay đổi vĩnh viễn lịch sử Liên Bang!

Tự tiện công bố tình hình chiến đấu nơi tiền tuyến, Vương tộc chẳng khác nào đã giáng một bạt tai vào mặt Quân bộ trước mắt mọi người!

Kể từ ngày hôm nay, cục diện cân bằng bên trong Liên Bang sẽ không còn tiếp diễn nữa.

Vì đây là lời tuyên chiến của Nữ vương bệ hạ!

Sau gần trăm năm bị đàn áp và giám sát đầy nhẫn nhục, Vương tộc rốt cuộc cũng ngẩng cao bộ mặt ngạo nghễ đáng có, chính thức tuyên chiến với Quân bộ Liên Bang!

Mấy phút đồng hồ sau, lực lượng ngầm của Vương tộc bắt đầu lũ lượt trồi lên mặt nước.

Thường Thắng Tinh, Thường Diệu Tinh, Thường Phong Tinh, Thường Hồng Tinh…

Khu thuộc địa Duệ Tân, khu thuộc địa Duệ Vũ, khu thuộc địa Hà Phi, khu thuộc địa Long Sơn…

Quân khu Rye, quân khu Fink, quân khu Wells…

Từ trung tâm Liên Bang đến khắp các tinh cầu giáp ranh, từ màn hình quảng cáo trên các khu thương mại giữa các ngã tư lớn, trong các khu dân cư, khu buôn bán, quầy bar quán rượu, đến các màn hình ti vi trong từng ngôi nhà của mỗi một công dân Liên Bang.

Vô vàn người kinh ngạc phát hiện, tiết mục truyền hình mà bọn họ đang dõi theo, bỗng nhiên bị một màn hình kỳ lạ chiếm cứ.

Năm đài truyền hình lớn của Liên Bang chiếm tổng số năm mươi phần trăm lượng độc giả, có ít nhất ba nhà đài không màng đến khiếu nại sau này, đột ngột cắt đứt chuyên mục đang phát sóng không một lý do, thẳng thừng chèn phát sóng tin tức này lên mọi kênh truyền hình.

Tôn Lâm làm lái xe vừa mới ăn cơm chiều xong ra ngoài giải sầu. Ngồi xuống quán rượu mới mở gần nhà, ánh mắt dõi về phía màn hình ti vi “RT Hằng Tinh dị biến khiến…” Màn hình chợt lóe.

Chương trình tọa đàm nghiên cứu về Hằng Tinh bất thình lình biến mất.

Thay vào đó là một mảnh không gian vũ trụ đầy rẫy quân hạm xa lạ xuất hiện.

Một giọng nói với giọng điệu trào dâng xúc động nhanh chóng tường thuật “Thưa tất cả mọi người, điều mọi người đang nhìn thấy, chính là hình ảnh vừa được đồng bộ thị tần. Theo nguồn tin nội bộ cho hay, tín hiệu này được phát từ Phòng tuyến số 1 cực chính T, nơi sắp sửa diễn ra cuộc chiến giữa đại quân Liên Bang và quân đoàn Đế Quốc – kẻ dám ngang nhiên xâm lấn lãnh thổ Liên Bang…”

Dì Lạc là nội trợ gia đình, một bên đang cùng con gái tính toán phí sinh hoạt tháng này, một bên xem ti vi “Quả mật có thể dùng để chế biến thức ăn, thay thế nước đường, thậm chí ngọt hơn cả…” Màn hình lóe lên.

Quả mật lẫn đầu bếp chợt không thấy đâu nữa.

Hình ảnh hiển thị, lại là một vùng tinh không rộng lớn, cùng vô số quân hạm kỳ lạ.

Giọng nữ thuyết minh tràn ngập cảm xúc, rõ ràng dẫn dắt “Hỡi nhân dân Liên Bang, xin hãy nhìn xem, chiến tranh ở cách chúng ta không hề xa xôi. Những gì các bạn đang nhìn thấy tại Phòng tuyến số 1 cực chính T, chính là những quân nhân anh dũng của Liên Bang không chút ngại ngần đánh đổi tính mạng chiến đấu vì Tổ quốc! Chiến tranh! Đây chính là thứ đã cướp đoạt đi biết bao sinh mệnh vô tội, khiến nhiều gia đình Liên Bang vốn đang hạnh phúc phải chìm trong tang thương đau đớn! Chúng ta hãy cầu nguyện, hãy khấn ước rằng vị quan chỉ huy của Liên Bang – Chuẩn tướng Lăng Vệ mà chúng ta đã gửi gắm kỳ vọng, có thể dựa vào dũng khí và nghị lực can trường của bản thân, đánh đuổi và trục xuất sạch sẽ lũ xâm lược ra khỏi cửa nhà chúng ta! Chúng ta chỉ mong ước giản đơn rằng, gia đình của chúng ta được an viên, đất nước của chúng ta được yên bình!”

“Căn cứ theo suy đoán của các chuyên gia, nội dung tiếp theo sẽ chứa đựng những hình ảnh bạo lực đẫm máu, xin hãy cân nhắc và giám sát trẻ em cũng như trẻ vị thành niên.”

Bên trong trường quân đội Trấn Đế, các quân giáo sinh vừa dùng xong cơm chiều, đang định rời nhà ăn, không khỏi kinh ngạc trừng mắt nhìn chằm chặp vào màn hình lớn. Hình ảnh trên đó, cùng lời giới thiệu truyền vào tai, kích thích mãnh liệt đến từng trái tim trẻ tuổi!

“Bè lũ ngang ngược xâm phạm Liên Bang của chúng ta, tất sẽ lọt vào kết cục thảm bại! Bởi tất cả chúng ta đều biết, vị Tổng chỉ huy của chiến dịch lần này, chính là người mà một năm trước đã tốt nghiệp trường quân đội Trấn Đế với thành tích xuất sắc vượt trội, xứng danh làm một thế hệ quân nhân kiệt xuất mới! Người đó chính là Lăng Vệ! Chúng ta hãy dõi theo và xem cậu ấy sẽ làm thế nào để đánh chiến dịch ngoạn mục này! Đây là chiến dịch lớn nhất giữa Liên Bang và Đế Quốc trăm năm qua! Hiện tại chiến dịch đang được đồng bộ tần số nhìn và phát sóng trực tiếp, nếu không muốn bỏ lỡ bất cứ một giây nào, xin đừng rời màn hình và tiếp tục theo dõi!”

Ba đài truyền hình lớn kết hợp cùng phát sóng trực tiếp, khiến mọi người há hốc miệng kinh ngạc.

Rất nhanh, những đài truyền hình khác mừng rỡ phát hiện, bọn họ cũng có thể đồng bộ với tần số quý báu này mà không hề gặp bất kỳ cản trở can thiệp nào.

Người làm báo luôn gan dạ đến táo bạo, huống hồ lại gặp một trận đại chiến thế kỷ họa hoằn lắm mới được chứng kiến này.

Tuy hẵng còn một vài đài truyền hình nhỏ e sợ sau này sẽ bị Quân bộ trả thù, nhưng phần lớn vẫn mang tâm lý Quân bộ sẽ không thể nào xử lý tất cả các nhà đài, tranh thủ thời cơ sát nhập phe cánh phát sóng trực tiếp đông đảo.

Càng lúc càng nhiều kênh, cùng xuất hiện hình ảnh một mảnh vũ trụ xa xôi, không một ánh sao đầy áp lực.

Liên Bang bàng hoàng!

Quân bộ Liên Bang không bao giờ công bố hình ảnh diễn biến chiến tranh với dân chúng.

Đây là lần đầu tiên, thông qua ti vi là phương tiện truyền thông phổ biến nhất truyền đạt tới quần chúng, những hình ảnh chân thật nhất về trận đại chiến sắp sửa nổ ra!

Mọi người đều tường tỏ, hằng năm Liên Bang và Đế Quốc vẫn chìm trong triền miên giao chiến, nhưng không hề biết số lượng tàu chiến của kẻ địch lại khiến da đầu người khác run lên đến thế.

Bọn họ cũng minh bạch rằng Đế Quốc xuất hạm đội tấn công Liên Bang, nhưng chỉ đến khi nhìn lên màn hình ti vi, bọn họ rốt cục mới hiểu hết được tình thế nguy nan, mới sâu sắc cảm nhận được cần phải đá văng hết địch nhân ra khỏi lãnh thổ của chính mình!

Đế Quốc là lũ hung hăng khát máu, là những kẻ cuồng tín vô nhân đạo, nếu để bọn chúng tiến quân thần tốc, bọn chúng sẽ giết sạch toàn bộ người dân Liên Bang!

Trong nhà ăn trường quân đội càng lúc càng đông nghẹt học viên, ai nấy nghe được tin tức đều đổ như điên tới những địa phương có màn hình lớn, chỉ những ai chậm chân không chen được mới lầm bầm vừa rủa vừa mở màn hình máy thông tín.

Một trận chiến quan trọng và kích động nhân tâm đến thế, không ai muốn chỉ quan sát qua màn hình máy thông tín bé xíu.

Khách ngồi kín trong quán rượu đã uống cạn ly, lại quên kêu người rót đầy.

Ở ngã tư đường người người dừng bước, ngước đầu nhìn lên màn hình ngoại cỡ trên bức tường tòa nhà lớn, chẳng còn nhớ đến đau mỏi là gì.

Nỗi sợ hãi run rẩy cả trái tim, mồ hôi lạnh toát ra đẫm cả trán.

Phòng tuyến số 1 cực chính T!

Quan chỉ huy Lăng Vệ!

Trận chiến thế kỷ giữa Liên Bang và Đế Quốc, có lẽ sẽ nổ ra ngay giây tiếp theo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.