Vào buổi tụ họp bạn bè, anh công thành danh toại, dẫn theo bạn gái xinh đẹp tới.
Cô ta nói: “Nếu như ban đầu cô không buông tay thì có lẽ bây giờ vị trí phu nhân Tập đoàn Phó thị đã là của cô rồi.”
Anh ngồi ở phía đối diện, ôm lấy cô bạn gái, sắc mặt lãnh đạm: “Đều đã là quá khứ cả rồi.”
Tôi vẫn luôn mong chờ một cuộc trùng phùng đẹp đẽ. Thế nhưng đã quá muộn rồi...
Dưới ánh nhìn của anh, tôi âm thầm che giấu vết sẹo trên cổ tay, miễn cưỡng cười cười: “Đúng vậy, hai chúng ta… từ lâu đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.”
Bình luận truyện