Một lát sau, Hồ Yên tỉnh lại, sau đó Liễu Hạc và Hồ Hiểu cũng lần lượt tỉnh giấc.
Hồ Hiểu mơ màng mở mắt, nhìn thấy cách đó không xa Hồ Yên từ từ bò dậy, lập tức bước lại gần.
"Tiểu Yên."
Hồ Yên ngẩng đầu, ả có đôi tai và ba chiếc đuôi đỏ, trong không gian này, khuôn mặt của ả khôi phục hình dạng ban đầu, xinh đẹp mà kiều diễm.
"Chị," Nhìn thấy Hồ Hiểu, Hồ Yên cười khanh khách, "Chị ở đây sao."
Hồ Hiểu thoáng mừng rỡ, đang định nói điều gì, bỗng thấy nụ cười biến mất trên khuôn mặt Hồ Yên, thay vào đó là căm thù oán hận.
"Chị đúng là một người chị tốt," Ả thốt lên đầy lạnh lẽo, "Muốn ta bị chúng bắt đến vậy ư?"
Hồ Hiểu sửng sốt, như bị sự lạnh lẽo trong ánh mắt Hồ Yên làm cho đau đớn, vẻ mặt trước sau không thay đổi co giật: "Không phải!"
"Chị chỉ muốn nói với em, đừng tiếp tục nữa." Giọng nói của nàng xen lẫn bối rối, muốn nắm lấy tay Hồ Yên, "Đã hai trăm năm rồi, cớ sao vẫn phải cố chấp không buông----"
Hồ Yên tránh ra một bên, lạnh lùng quát: "Câm miệng!"
Ả nhìn Hồ Hiểu chăm chú, cặp tai cáo dựng thẳng, lộ vẻ dữ tợn.
"Ngươi phản bội ta! Ta tưởng rằng ngươi đáng để tin cậy, mới cho ngươi biết cách tiến vào nơi này, thế nhưng ngươi lại phản bội ta hết lần này đến lần khác!" Hồ Yên nói, "Ngươi có biết, mấy ngày nữa sẽ là giỗ hai trăm năm của Dương lang không, ta đã gom đủ chín mươi tám tấm da người, chỉ còn một tấm cuối cùng, là ta có thể hồi sinh chàng rồi!"
"Chẳng có phương pháp hồi sinh nào hết! Em bị lừa rồi!" Hồ Hiểu tiến lên một bước, nắm chặt bả vai Hồ Yên, "Rời khỏi đây với chị đi! Tiểu Yên, chị có thể bảo vệ em!"
Lời cuối cùng đè nén âm lượng xuống mức nhỏ nhất, dán sát bên tai Hồ Yên. Hồ Yên lạnh lùng nhìn đối phương, đối mặt với ánh mắt tha thiết van nài của nàng, nói:
"Ta không tin ngươi."
Ánh sáng trong mắt Hồ Hiểu tắt lịm.
Cùng lúc đó, không gian màu đỏ bắt đầu xao động, mặt đất biến thành máu me nhây nhớp, bầu trời cũng chậm chạp chảy xuống, nối cùng mặt đất thành biển máu.
Liễu Hạc nói: "Không hay rồi!"
Nàng thấy tình huống không ổn, lập tức xông tới ngăn cản, nhưng đã quá muộn----- trong nháy mắt ấy Hồ Yên đã bị biển máu nuốt trọn, hòa làm một với biển máu đỏ lòm.
Biển máu cuồn cuộn, hiện ra một khuôn mặt dữ tợn. Đồng thời, một cánh tay khổng lồ vươn ra từ biển máu, túm lấy Hồ Hiểu trong lòng bàn tay.
Tiếng cười hung ác của Hồ Yên vờn trong không gian, khuôn mặt máu nhìn chằm chằm Hồ Hiểu, nói: "Chỉ thiếu một tấm da! Chị à, cho ta da ngươi được không? Ta cũng chỉ thiếu một tấm da cuối cùng này mà thôi!"
"Ngươi điên rồi! Người chết không thể sống lại được, huống hồ đấy là chị của ngươi!" Liễu Hạc không thể tin được, "Hồ Yên! Nếu ngươi còn dám hại thêm người nào, tội của ngươi sẽ càng lớn hơn nữa, vĩnh viễn không thể tha thứ!"
"Thì làm sao! Dù gì ta cũng đã giết nhiều người đến vậy, các người cũng sẽ xử tử ta thôi." Hồ Yên cười lớn, mặt máu áp sát Hồ Hiểu, "Chị! Tới cùng em đi! Không phải chị đã nói sẽ luôn ở bên cạnh em ư? Đến đây với em đi!"
Liễu Hạc: "Đừng nghe ả nói! Hồ Hiểu! Đừng để em gái ngươi tiếp tục dính đến mạng người!"
Dường như Hồ Hiểu không nghe được lời Liễu Hạc, nàng nhìn Hồ Yên không chớp mắt, nhẹ nhàng nói, "Chị biết... chị biết... em muốn chị ở bên em phải không?"
"Đương nhiên!" Khuôn mặt Hồ Yên gần như vặn vẹo, tiếng cười cao vút chói tai, "Chết cùng em đi! Xuống địa ngục với em đi! Chị!"
Biển máu sôi trào, khuôn mặt máu bỗng nứt đôi, giương to cái miệng đỏ lòm, muốn nuốt trọn nàng vào bên trong.
Liễu Hạc cắn răng, Hồ Yên là hồ yêu ba trăm năm, đặt giữa yêu giới đã coi là mạnh mẽ, ở bên ngoài có lẽ nàng còn có thể dùng nhiều biện pháp đấu với ả một trận, nhưng vừa rồi ngay khi biển máu xuất hiện, nàng chợt cảm thấy toàn thân thoát lực---- nói cách khách, chiếc ô đỏ đã hoàn toàn hòa làm một thể cùng với Hồ Yên, hiện giờ nàng không khác nào ở trong cơ thể Hồ Yên, bị áp chế toàn bộ, không thể phát huy sức mạnh chân chính.
Mắt thấy Hồ Hiểu gặp nguy hiểm, Liễu Hạc bỗng nhớ ra Tô Mộc Lạc còn ở bên cạnh, cũng chợt nhận ra từ khi tới nơi này, Tô Mộc Lạc chưa từng nói lời nào.
"Ngài Tô, có cách nào giúp nàng không?"
Liễu Hạc tìm kiếm sự trợ giúp từ phía Tô Mộc Lạc, nhưng kỳ lạ ở chỗ Tô Mộc Lạc không hề để ý tới nàng---- cậu chỉ im lặng nhìn Hồ Hiểu, không nhúc nhích.
Cùng lúc đó, khuôn mặt máu đã chạm đến đỉnh đầu Hồ Hiểu, chỉ trong thoáng chốc sẽ nuốt chửng nàng, mà nàng lại giống như không hề hay biết, vẫn lẳng lặng nhìn Hồ Yên.
"Chị, chị -----" Hồ Yên gọi Hồ Hiểu hết tiếng này đến tiếng khác, giọng nói thủ thỉ mà tàn độc, "Đi cùng em đi, chị-----"
Phập.
Tiếng lưỡi dao sắc bén đi xuyên cơ thể, Hồ Yên lập tức khựng lại.
Hồ Hiểu ngẩng đầu, đưa tay, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Hồ Yên.
Nàng chăm chú nhìn em gái, ánh mắt rất dịu dàng.
Chỉ là, trong tay nàng còn một lưỡi dao sắc bén, cứ vậy đâm xuyên cơ thể Hồ Yên.
Bất thình lình, Hồ Yên mở bừng hai mắt như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Ả đối mặt cùng Hồ Hiểu, ánh mắt chứa đựng nỗi khiếp sợ, nỗi bàng hoàng, và cả tuyệt vọng đau lòng khó nói nên lời.
Trong tay chị ả, chính là lưỡi dao từ xương cốt của ả.
Nhiều năm trước, ả và chị gái trao đổi dao cốt cho nhau. Đây là con dao được chế tạo từ chính máu xương của hai người, cũng là vũ khí trí mạng nhất đối với hai các nàng, chỉ cần bị dao cốt đâm trúng, tu vi sẽ tan, hồn phi phách tán.
Thuở niên thiếu, các nàng giao tính mạng cho nhau, đến bây giờ, lại trở thành muốn đòi mạng đối phương.
"Không phải ngươi muốn ta đi cùng ngươi sao?" Hồ Hiểu cười nhẹ, hai hàng nước mắt chảy xuống, "Đi nào, chúng ta cùng đi thôi."
Nàng rút con dao nhuốm máu, xoay lại đâm vào chính cơ thể mình. Khoảnh khắc ấy Hồ Yên khẽ cử động, dường như muốn ngăn nàng lại---- nhưng đến cuối cùng, ả vẫn thu tay về.
Biển máu ngừng mấy giây, sau đó sôi trào kịch liệt, huyết dịch đỏ tươi thấm đẫm đất trời, nuốt chửng cặp chị em trong nháy mắt.
Trước khi bị hoàn toàn chiếm đoạt, Hồ Hiểu đưa tay ôm lấy Hồ Yên. Bóng dáng hai người dừng lại một giây trong biển máu, chớp mắt đã hóa thành hư vô.
Liễu Hạc nhìn đối phương biến mất vào biển máu, trong lúc nhất thời, cũng không biết phải có cảm nhận gì.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng đã cảm nhận được dưới chân chấn động dữ dội, phát hiện hình như biển máu cũng muốn cắn nuốt chính nàng.
Xong phim! Rời khỏi đây kiểu gì?!
Liễu Hạc biến sắc, kẻ đưa nàng tiến vào không gian này là Hồ Hiểu, hiện giờ Hồ Hiểu đã chết, chẳng lẽ nàng thật sự phải bị chôn sống tại nơi này?!
Ngay khi Liễu Hạc căng thẳng suy nghĩ kế sách, Tô Mộc Lạc vẫn luôn không nhúc nhích lại bỗng nhấc tay, giữ lấy bả vai nàng.
Một giây sau, biển máu nứt toạc, bầu trời rách thành mảng lớn, cảnh tượng trước mắt Liễu Hạc thoắt biến, một lần nữa trở về buồng tra hỏi.
Bộp!
Chiếc ô đỏ rơi xuống đất, gãy thành mấy đoạn, lần này nó không còn là vũ khí của hồ yêu gì nữa, mà hoàn toàn trở thành vật chết.
"..."
Liễu Hạc nhìn Tô Mộc Lạc, mất một lúc lâu mới chịu hoàn hồn.
Trong mấy giây ngắn ngủi vừa rồi, ngài Tô lại có thể trực tiếp phá vỡ không gian, đưa nàng rời khỏi!
Quá đỉnh!
Liễu Hạc hít một hơi khí lạnh, một lần nữa cảm thán sức mạnh và sự sâu không lường được của vị tiên sinh trước mắt.
Chỉ là lúc này, nàng cũng nảy sinh thắc mắc, đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Ngài Tô, tại sao ban nãy ngài lại không ra tay?"
Tô Mộc Lạc yên lặng chốc lát, đoạn lắc đầu nói: "Đấy là lựa chọn của họ."
Từ khi bắt đầu, cậu cũng đoán Hồ Hiểu sẽ lựa chọn kết cục này. Bởi trước khi tiến vào, cậu nghe thấy Hồ Hiểu nhẹ nhàng nói với cậu một câu----
"Xin đừng ngăn cả ta."
Trong mắt Hồ Hiểu, nàng không thể cứu được những người bị Hồ Yên giết chết, càng không thể cứu được Hồ Yên. Nàng không muốn chứng kiến em gái mình tiếp tục lún sâu, lại càng không thể nhìn em gái rời khỏi nàng... Vậy nên, nàng thỉnh cầu Tô Mộc Lạc, bất luận chuyện gì xảy ra, cũng đừng can thiệp vào lựa chọn của nàng.
Đối với nàng, chỉ có cách chết cùng em gái, tự tay kết thúc đau khổ và dằn vặt hơn trăm năm qua của em và mình, mới là kết thúc mãn nguyện nhất.
Liễu Hạc sửng sốt hồi lâu, tâm trạng khó nói, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, rằng: "Quả là, tôi vẫn không hiểu được yêu quái."
...
Hồ Hiểu và Hồ Yên bỏ mình, loạt chuyện này coi như đã có một hồi kết. Hai trăm năm quá khứ, Hồ Yên từng sát hại gần trăm người và yêu, nhưng bởi thông tin tắc nghẽn, ả còn cố tình chọn những kẻ không bạn không bè, không cha không mẹ, vậy nên vẫn luôn không bị ai phát hiện.
Mà theo số người chết tăng dần, ả cũng ngày càng sa đọa, cuối cùng không hề kiêng kỵ, ra tay ngay trong phạm vi quản thúc của Cục dị nhân, cũng rốt cuộc rơi vào kết cục ả xứng đáng phải nhận.
Tô Mộc Lạc rời khỏi Cục dị nhân, trở về căn hộ.
Trên ghế sofa, tiểu hắc long trèo lên ngón tay Tô Mộc Lạc, lăn một vòng, để lộ cái bụng nhỏ nhỏ mềm mềm của nó.
"Chíp áu."
Đừng buồn, cho ngươi sờ sờ bụng.
"Ta không có buồn," Tô Mộc Lạc xoa xoa bụng nhỏ của nó, nói, "Ta chỉ là không biết ta có làm đúng hay không." Cậu hơi ngừng lại, đoạn nói, "Nhưng mà, ít ra đây đã là kết quả Hồ Hiểu mong muốn."
Tiểu hắc long nhìn phượng hoàng nhà mình một cái, lại "áu" một tiếng, hai cái sừng nhỏ cọ cậu một hồi.
Tô Mộc Lạc cười khẽ, sờ sờ sừng nhỏ của nó, nói: "Được rồi, chuyện đã kết thúc rồi, hôm nay nghỉ giải lao, mai lại đến quán."
Tiểu hắc long tỏ vẻ đồng tình, lật một vòng trong bàn tay cậu. Sau đó bọn họ làm ổ trong nhà cả ngày, không ra ngoài thêm nữa.
Tám giờ tối, Tô Mộc Lạc tắm rửa, do cảm thấy hơi buồn ngủ, nên liền dẫn tiểu hắc long lên giường sớm.
Hôm nay buồn ngủ sớm hơn bình thường khá nhiều, Tô Mộc Lạc vùi mình trong chăn ấm nệm êm, liếc thấy tiểu hắc long nằm bên cạnh, dặn nó: "Không được giở trò lưu manh đâu đấy."
Tiểu hắc long áu một tiếng vừa ngoan vừa hiểu chuyện, còn vẫy vẫy cái đuôi.
Tô Mộc Lạc cảm giác lời nói của con rồng nhỏ này chẳng đáng tin tí nào, nhưng mà bây giờ quá buồn ngủ, không hơi sức đâu truy xét, liền vỗ vỗ đầu tiểu hắc long, nhắm mắt lại, từ từ rơi vào giấc ngủ.
Tiểu hắc long không ngủ, mà mở to cặp mắt rồng vàng sậm nhìn Tô Mộc Lạc----- chờ đến khi hơi thở đối phương trở nên đều đặn, hoàn toàn ngủ sâu, nó mới lập tức biến lớn.
Một con rồng đen nằm sấp trên giường, sung sướng dùng mình rồng cuốn lên eo Tô Mộc Lạc, ôm trọn phượng hoàng nhà mình vào lồng ngực.
Nó thích phượng hoàng buổi sáng, cũng thích phượng hoàng buổi tối, phượng hoàng lúc này chỉ muốn ngủ, sẽ mềm oặt mặc cho nó quấn.
Hơn nữa dù buổi sáng phượng hoàng phát hiện ra, cũng sẽ không thật sự giận nó.
Hắc long nghĩ vậy, vùi đầu lên hõm vai Tô Mộc Lạc, cọ một cái, ngửi ngửi mùi hương nó yêu thích.
Có điều cọ rồi lại cọ, cảm giác bất chợt biến đổi, từ bả vai người biến thành lông vũ mềm mại... Hắc long ngẩng đầu, ánh mắt tức thì thẳng tắp.
Trong ngực nó bây giờ, là một con phượng hoàng.
Không phải hình người xinh đẹp, mà là một con phượng hoàng bé nhỏ lộng lẫy, lông trắng như tuyết.
Hắc long yên lặng.
Nó hoàn toàn không biết tại sao phượng hoàng nhà mình đang ngủ thì lại biến về nguyên hình, thế nên nó nhất thời không dám động đậy---- chỉ là sau khi cứng đờ vài giây, nó vẫn không nhịn được mà chậm rãi mò đến, cụng một cái thăm dò.
Mềm mềm mại mại.
Cặp mắt hắc long phát sáng, cúi đầu nhìn bộ lông xinh đẹp của phượng hoàng, cực muốn nhào tới, vùi mình bên trong cọ loạn.
Nhưng mà bình thường phượng hoàng cưng bộ lông của mình như trứng, nếu mà nó cọ rối thì nhất định sẽ tức giận, chưa biết chừng mai này còn không cho nó ôm luôn nữa.
Nghĩ tới đây, hắc long kiềm chế sức lực, gác cằm lên lông phượng hoàng, chốc chốc lại cọ nhẹ một cái.
Thế rồi cọ rớt một cọng lông chim.
Hắc long: "..."
Hắc long bàng hoàng nhìn cọng lông chim rớt xuống, nghĩ thầm nó còn không dùng sức!
Chắc là tự rớt phải không?
Hắc long nhìn cọng lông chim một cái, nhìn phượng hoàng một cái, nhìn cọng lông chim một cái, rồi lại nhìn phượng hoàng một cái, đang định ngậm cọng lông kia lên, giấu đi, không cho phượng hoàng nhìn thấy.
Nếu để phượng hoàng thấy được, đối phương sẽ cho là nó rút lông chim, trong cơn giận dữ có khi còn thắt nơ nó chưa biết chừng.
---- Nhưng mà, đại khái là sợ đâu trúng đó, hắc long còn chưa kịp nhét lông chim xuống gối, phượng hoàng trên giường đã đột ngột mở mắt.
Đầu tiên cậu liếc nhìn hắc long biến lớn một cái, sau đó biến trở lại hình người, ngồi dậy, chợt nhìn thấy cọng lông chim hắc long đang ngậm lấy.
Tô Mộc Lạc: "..."
Tô Mộc Lạc: "Ngươi bứt lông chim của ta??!"
Hắc long: "..."
Hắc long lập tức biến trở về con rồng nho nhỏ, ngoan ngoãn nhìn cậu, áu một tiếng.
Nó không bứt, nó vô tội cực.
"Ngươi lại bứt lông chim của ta!" Nhưng mà bằng chứng rành rành trước mắt, Tô Mộc Lạc không tin lời nó nói, đoạt lại lông chim của mình, "Ta còn chưa được bóp đuôi ngươi bao giờ!"
Mặc dù cậu cũng không hiểu tại sao mình đang ngủ thì biến về nguyên hình, nhưng nhất định là tiểu hắc long thấy lông vũ cậu đẹp, liền tàn nhẫn rút ngay một cọng!
Thật là quá đáng!
Phượng hoàng sắp xù lông luôn rồi, nhìn chằm chằm tiểu hắc long mấy giây, rồi bỗng híp mắt: "Ngươi vừa biến lớn giở trò lưu manh với ta đấy hả?"
Tiểu hắc long: "..."
Xong, nếu rút lông chim còn giải thích được, thì vụ sau có nhân chứng vật chứng rõ ràng, không sao chống chế nổi.
----- Thế nên một phút sau, một con rồng nhỏ làm bộ đáng thương bị thắt nút, treo ngoài tay nắm cửa... đung đưa theo gió.
Nhìn ấm ức vô cùng.
_________
Phượng hoàng không nỡ để tiểu hắc long hóng gió quá nửa phút đâu :)) tiểu hắc long cũng sắp biến thành người rồi.