Hôn hôn là không thể nào, có mà thèm cho hôn.
Tô Mộc Lạc quay phắt đầu, không để ý tới Long Lăng nữa.
Long Lăng nhìn sườn má xinh đẹp của Tô Mộc Lạc, nghĩ thầm, phượng hoàng nhà hắn vừa đáng yêu vừa hay xấu hổ, không biết bao giờ mới chịu cho hắn sờ lông chim.
Tuy nhiên trước đó, hắn vẫn phải tính xem nên thành lập nhân mạch của mình ra sao cái đã... Trước khi mạng lưới quan hệ và thế lực của hắn được chính thức xây dựng, vẫn chưa nên nói cho Phượng Hoàng vội.
Vậy là có thể đem lại bất ngờ cho Phượng Hoàng rồi.
Nửa tiếng sau, Thiên Tuế và mèo mun trở lại quán cà phê, mang tin tốt về cho Tô Mộc Lạc: "Tìm thấy người rồi."
---- Bọn họ tìm thấy cậu thanh niên tại một ngõ hẻm xập xệ nằm sâu giữa lòng thành phố.
Nơi này cách nhà cậu ta cả nửa thành phố, là một khu bẩn thỉu khốn cùng. Tô Mộc Lạc và Long Lăng xuyên qua con hẻm vòng vèo nhỏ hẹp, đi tới tận cùng con hẻm, tại một xó xỉnh không người.
Cậu thanh niên rúc mình trong góc, ôm đầu run lẩy bẩy. Tô Mộc Lạc vừa mới bước lại gần đã nghe thấy cậu ta hô lên: "Đừng tới đây!"
Cậu ta giấu tay trong áo, nét mặt hoảng hốt, sau khi thấy Tô Mộc Lạc thì thoáng kinh ngạc, thốt lên: "Chủ quán? Sao cậu lại ở nơi này?!"
Tô Mộc Lạc nói: "Đến tìm cậu."
Không khí ngập tràn mùi yêu khí nhàn nhạt, tản ra từ chính người cậu thanh niên. Suy đoán của Tô Mộc Lạc đã được kiểm chứng, kẻ trước mắt đúng là một tên bán yêu, nói đúng ra là một con điểu yêu.
"Đến tìm tôi?" Cậu thanh niên lẩm bẩm, "Đến tìm tôi làm gì... Không đúng, sao cậu lại tìm được tôi?"
Cậu ta chưa dứt lời, nét mặt đã để lộ vẻ đau đớn, vội vàng giữ chặt cánh tay mình.
"Đi mau! Nếu không tôi không thể kiềm chế được nữa!!"
Tô Mộc Lạc: "..."
Tô Mộc Lạc đánh cậu ta ngất xỉu luôn.
Cậu thanh niên ngã xuống đất, mu bàn tay lộ ra ngoài, lấm tấm lông chim.
Long Lăng nói: "Phượng Hoàng muốn đưa hắn đi đâu?"
"Đưa đến Cục dị nhân trước đã," Tô Mộc Lạc nói, "Dù gì cậu ta cũng là bán yêu, còn có khả năng là người Điểu tộc muốn tìm."
Long Lăng im bặt.
Mặt viết đầy hai chữ không vui.
Tô Mộc Lạc nhìn hắn một cái, cười nói: "Hay là mang cậu ta về chỗ chúng ta?"
"Bỏ đi," Long Lăng "chậc" một tiếng, "Cục dị nhân thì Cục dị nhân vậy."
Sau đó bất đắc dĩ biến trở lại thành tiểu hắc long, chui vào túi áo Tô Mộc Lạc.
Tuy nhiên chỉ một giây sau, nó nhớ ra điều gì, ló đầu khỏi túi áo, "áu" một tiếng.
Phượng Hoàng không được chạm vào hắn!
"Được rồi được rồi, đã biết."
Tô Mộc Lạc cười rộ lên, xoa đầu nó một cái, sau đó nhắn tin cho Liễu Hạc.
Không mất bao lâu, mấy thành viên của Cục dị nhân trong khu vực phụ cận cấp tốc chạy tới, đầu tiên là cung kính gọi Tô Mộc Lạc một tiếng "Ngài Tô", sau đó vác thanh niên dưới đất lên, mang về Cục dị nhân.
Trong Cục dị nhân, hai nhân viên đang kiểm tra yêu lực cho cậu thanh niên, Liễu Hạc đứng bên cạnh nói: "Chẳng trách cách đây không lâu bên dưới báo cáo từng tra được sóng yêu lực bất thường, thì ra là một tên bán yêu thức tỉnh, lần này lại phải cảm ơn ngài Tô nữa rồi."
"Tiện tay mà thôi," Tô Mộc Lạc đáp, "Tra được thân phận cậu ta rồi chứ?"
Liễu Hạc gật đầu: "Tên trên thẻ căn cước của cậu ta là Lâm Thành Thành, không cha không mẹ, nhà cũng là đi thuê. Chủ nhà cậu ta nói, cậu ta đến Lâm thành được một năm rưỡi, bình thường chỉ làm mấy việc lặt vặt trong cửa hàng tiện lợi, ít khi qua lại với mọi người, ngoài ra tạm thời chưa có thêm tin tức gì."
Tô Mộc Lạc yên lặng, phòng cậu thanh niên thuê không lớn, nhưng khu đất và hoàn cảnh không tệ. Trước đó cậu ta đã gọi cà phê đặc biệt nhiều lần, nếu quả thật chỉ là làm chân sai vặt, thì tiền trong tay cậu ta không thể dư dả như vậy.
Nói cách khác, cậu ta có bí mật trong người.
Liễu Hạc quan sát sắc mặt Tô Mộc Lạc, hỏi: "Đây là bạn ngài à?"
"Cũng không tính là bạn," Tô Mộc Lạc đáp, "Nhưng mà, cậu ta có thể là đứa con riêng mà Điểu tộc cần tìm."
Liễu Hạc sửng sốt, lại nhìn cậu thanh niên đang hôn mê một cái, gật đầu: "Quả thật... cậu ta là một bán yêu, yêu lực chừng hai mấy năm, còn có huyết mạch Điểu tộc... Xem ra tôi cần mau chóng liên lạc với người của Điểu tộc rồi."
Nàng lập tức đi gọi điện thoại, sau đó không lâu, thanh niên trên giường mở mắt----
Rồi phát hiện cạnh mình ních đầy người.
Thanh niên nhất thời kinh hãi, suýt thì nhảy dựng khỏi giường: "Các người là ai?!"
Một giây sau cậu ta nhận ra mình cũng không nằm trong nhà, mà ở tại một địa phương hoàn toàn xa lạ, càng thêm hoảng hốt: "Tôi ở đâu vậy?!!"
"Cậu tỉnh rồi, cậu đang ở Cục dị nhân," Liễu Hạc thân thiện nói, "Biến đổi rất thành công, hiện giờ cậu đã là một bán yêu."
Thanh niên: "..."
Cậu ta ngớ hết cả người, nhìn khắp xung quanh, thấy Tô Mộc Lạc đứng cách đó không xa, rốt cuộc có thể tìm được một người quen giữa những kẻ xa lạ, mừng rỡ kêu lên: "Chủ quán! Cậu cũng ở đây!!"
Nhưng mà, cũng là bởi nhìn thấy Tô Mộc Lạc, thế nên trí nhớ trước đó của cậu ta mới lập tức ùa về, nét mặt thoắt đổi, vội vã nhìn xuống tay mình.
Lúc này yêu lực của cậu ta đã ổn định lại, mu bàn tay không xuất hiện lông vũ, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, miệng lẩm bẩm: "Quả nhiên là mơ, thôi ngủ tiếp, tỉnh dậy là ngon."
Nói đoạn kéo chăn, nằm trở lại.
Mọi người quanh giường yên lặng vài giây, Liễu Hạc thò tay đẩy cậu ta một cái.
Thanh niên thò đầu khỏi chăn, ánh mắt cực kỳ hoảng hốt.
"Đây không phải mơ, cậu tên Lâm Thành Thành, là một bán yêu. Yêu lực của cậu mới thức tỉnh, thế nên cơ thể cậu mới xuất hiện trạng thái bất thường." Liễu Hạc giải thích, "Hiện giờ cậu đang ở Cục dị nhân, một tổ chức xử lý sự việc liên quan đến yêu quái, tất cả yêu quái đến thành phố con người đều phải đến Cục dị nhân đăng ký, chắc hẳn trước kia cậu cũng từng nghe nói đến quy tắc này."
"Là sao cơ??" Lâm Thành Thành nói, "Cục dị nhân gì đó, tôi căn bản chưa bao giờ nghe nói tới!"
Vẻ ngạc nhiên trên mặt cậu ta không giống giả tạo, Liễu Hạc còn định nói thêm, bên cạnh đã truyền tới một giọng nam trầm: "Liễu tiểu thư, đến đây là được rồi."
Người này là Mộc Cát, hắn ta nhận được tin báo từ Liễu Hạc, vội dẫn theo người Điểu tộc chạy tới.
"Thiếu chủ vừa tỉnh lại, những chuyện về sau chúng tôi sẽ giải thích với cậu ấy, hiện giờ cứ để cậu ấy nghỉ ngơi cho lại sức." Mộc Cát nhìn về phía Lâm Thành Thành, "Thiếu chủ, Điểu tộc chờ ngài đã nhiều năm, mời theo chúng ta trở về."
Lâm Thành Thành vẫn còn choáng váng: "Hả? Anh nói gì vậy? Tôi là thiếu chủ nhà nào? Sau này sẽ rất giàu à?"
"Ngài Mộc xin hãy chờ chút đã." Liễu Hạc nói, "Các ngài đã chắc chắn đây là người các ngài muốn tìm rồi? Không cần xác nhận gì thêm nữa?"
Mộc Cát lắc đầu đáp: "Không cần, tôi có di vật của trưởng tộc đời trước, chỉ cần gặp người cùng huyết mạch với trưởng tộc, nó ắt sẽ phản ứng."
Hắn ta vừa nói vừa lấy ra một viên đá màu trắng nhỏ bằng con ngươi, khi di chuyển đến gần Lâm Thành Thành, viên đá quả nhiên phát sáng.
"Vậy nên, ngài chính là con trai trưởng tộc đời trước của chúng tôi." Mộc Cát cung kính nói, "Mời trở về cung chúng tôi, chuyện tiếp theo chúng tôi sẽ giải thích với ngài chi tiết."
Tô Mộc Lạc chứng kiến cảnh tượng trước mắt, ngoài mặt không phản ứng gì, nhưng trong lòng dấy lên niềm nghi hoặc.
Khi trước Phong Hiên đến tìm cậu, ông ta không nắm giữ di vật này. Mà Mộc Cát là đệ tử của Phong Hiên, thực lực chưa bằng, địa vị trong Điểu tộc hẳn không thể cao hơn Phong Hiên, ấy thế mà di vật của trưởng tộc đời trước lại nằm trong tay hắn?
Lâm Thành Thành vẫn ngơ ngơ ngác ngác, muốn nói lời từ chối, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Mộc Cát, chẳng rõ tại sao đầu óc lại trống rỗng, mọi suy nghĩ lý trí đều tan biến sạch sẽ.
"... Thế, thế cũng được," cậu ta đờ đẫn nói, "Nhưng tôi có một con mèo, tôi phải mang nó đi nữa..."
Mộc Cát nói: "Yên tâm, ngài không cần phải lo, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này thay ngài."
Đoạn hắn ta quay sang nói với Liễu Hạc: "Lần này cảm tạ Cục dị nhân, Điểu tộc sẽ ghi nhớ ân tình của bên tiểu thư, về sau nhất định mang lễ đến cảm tạ."
Liễu Hạc nói: "Thật không dám giấu giếm, thiếu chủ của các ngài không phải do Cục dị nhân, mà là do ngài Tô đây tìm thấy. Nếu muốn cảm tạ, hẳn là các ngài nên cảm tạ ngài Tô."
Mộc Cát hơi dừng, nhìn Tô Mộc Lạc, nói: "Đa tạ, tôi xin tạ lỗi vì trước kia có điều vô lễ, bây giờ xem ra, ắt hẳn ngài không phải hung thủ sát hại sư phụ của tôi."
Tô Mộc Lạc lạnh nhạt đáp: "Vậy tiếp đó các anh sẽ rời khỏi đây? Hay là ở lại, tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của sư phụ anh?"
Mộc Cát nói: "Đây là chuyện của Điểu tộc."
Hắn ta ra dấu cho hai thuộc hạ dìu Lâm Thành Thành đứng dậy, cứ thế rời đi.
Sau khi Điểu tộc rời đi, Tô Mộc Lạc cũng ra về, tiểu hắc long nằm trong lòng bàn tay cậu, ngẩng đầu: "áu?"
Phượng Hoàng không hỏi chuyện di vật ư?
"Nhìn bộ dạng Lâm Thành Thành, chỉ e bản thân cậu ta cũng không hề hay biết." Tô Mộc Lạc nói, "Hơn nữa bây giờ không phải thời cơ thích hợp... Dù sao cũng sẽ đến lúc lại gặp mặt thôi."
Cậu để ký hiệu trên người Lâm Thành Thành, một khi đối phương gặp chuyện cậu có thể cảm ứng ngay lập tức--- theo dự cảm của cậu, đoán chừng chẳng tới mấy ngày, ký hiệu kia sẽ phát huy tác dụng.
Tiểu hắc long nghiêng đầu, đặt cằm lên ngón tay Tô Mộc Lạc, biếng nhác cọ một cái.
Lúc này đường đã lên đèn, về nấu cơm cũng không kịp. Tô Mộc Lạc bóp bóp cặp sừng nhỏ trên đầu tiểu hắc long, nói: "Hay là ăn tối bên ngoài nhỉ?"
Tiểu hắc long vui vẻ "áu" một tiếng, biến thành người, ôm eo phượng hoàng nhà hắn.
Tô Mộc Lạc đập tay hắn một cái: "Không được ôm ta trên đường."
Dạo gần đây con rồng này rất thích bám cậu, may là cậu phản xạ nhanh, lần nào cũng kịp dùng thuật che mắt, nếu không người xung quanh đã giật mình đánh thót mấy cái liền.
Long Lăng cong cong khóe miệng, buông tay đang ôm cậu ra, rồi lại bọc lấy bàn tay cậu.
Hai người chậm rãi tản bộ trên đường, một lát sau, đi ngang qua vào một nhà hàng đồ cay Tứ Xuyên.
Trang trí trong quán không tồi, khách khứa cũng đông, còn thoang thoảng hương thơm mê đắm, Tô Mộc Lạc lập tức quyết định ghé vào đây.
Lúc gọi đồ ăn, Long Lăng hỏi: "Phượng Hoàng muốn uống gì không?"
Tô Mộc Lạc nhìn thực đơn một hồi, mặc dù trước đó cũng từng đến quán lẩu, nhưng nhà hàng này lại là lần đầu bước đến, nghĩ ngợi một hồi, quyết định uống gì đó mới mẻ.
Vì vậy liền nói: "Bia."
Long Lăng thoáng khựng lại, nói: "Hay là chọn nước trái cây đi?" Hắn nhớ hình như phượng hoàng nhà hắn... không biết uống rượu bia?
Tô Mộc Lạc: "Không, ta cứ muốn uống bia."
Cậu rất bướng bỉnh mà lặp lại một lần. Long Lăng bất đắc dĩ, chỉ đành gọi một lon bia cho cậu.
Một lát sau, đồ ăn được bưng lên, mùi thơm cay nồng, màu sắc đỏ tươi cuốn hút mê người. Tô Mộc Lạc xốc đũa nếm thử một miếng, ánh mắt sáng bừng: "Ngon ghê."
Nhưng mà cũng cay quá!
Long Lăng mở lon cho cậu, chất lỏng vàng óng ánh rót đầy cốc thủy tinh, Tô Mộc Lạc nôn nóng thử một hớp.
Long Lăng: "Sao rồi? Uống được chứ?"
Tô Mộc Lạc yên lặng mấy giây, lại thử một hớp.
"... Vị kỳ kỳ," cậu nói, "Nhưng có vẻ không khó uống lắm."
Sau đó đặt bia qua một bên, tiếp tục ăn canh.
Kết thúc bữa cơm, lon bia cũng chỉ vơi đi gần nửa. Rời khỏi quán ăn, Tô Mộc Lạc dụi mắt một cái: "Hình như hơi buồn ngủ ấy."
Long Lăng cười nói: "Để ta ôm Phượng Hoàng về."
Tô Mộc Lạc: "Mới không cần ngươi ôm."
Có điều chỉ vừa nói xong, cậu đã dang hai tay về phía Long Lăng.
Long Lăng: "?"
Hắn lại chưa từng nghĩ tới hành động này, nên chỉ biết nghệch ra đối mặt với phượng hoàng nhà hắn một giây, rồi ôm lấy cậu.
Tô Mộc Lạc vùi mặt lên vai hắn, nhẹ nhàng cọ một cái.
Long Lăng: "..."
Phượng Hoàng vừa nhẹ vừa mềm, ôm vào lòng chẳng tốn tẹo sức nào. Chẳng qua là nhìn con phượng hoàng ngoan ngoãn nằm trong ngực... không biết tại sao, hắn lại có chút không kịp phản ứng.
Chuyện gì ấy nhỉ?
"Sao còn chưa đi?" Tô Mộc Lạc kề cà trên bả vai Long Lăng, giọng điệu biếng nhác, như là làm nũng, "Ta muốn về ngủ."
Long Lăng: "..."
Thật là đáng yêu!
Muốn hôn một cái!
Nhưng mà không thể hôn được, bây giờ còn đang ở trên đường. Thế là Long Lăng ôm phượng hoàng nhà hắn về phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế sofa, ngồi xổm xuống quan sát cậu.
Sắc mặt và biểu cảm đều rất bình thường... Không giống khó chịu trong người?
Chẳng lẽ là... uống say?
Long Lăng nhớ tới nửa lon bia Tô Mộc Lạc còn chưa uống hết, thầm nghĩ hẳn là không phải chứ nhỉ, rõ ràng phượng hoàng nhà hắn mới nhấp được có mấy hớp, sao có thể say luôn rồi?
Long Lăng còn đang bận suy nghĩ, Tô Mộc Lạc đã bắt đầu mất hứng, nói: "Ta không muốn ở đây, ta phải về phòng."
Thế rồi lại dang tay với Long Lăng.
Rõ ràng là phòng khách chỉ cách phòng ngủ có mấy bước chân, thế nhưng cậu lại không chịu tự đi, nằng nặc đòi rồng nhà mình ôm bằng được. Long Lăng cảm thấy tim mình mềm thành bãi nước, cười khẽ, ôm lấy phượng hoàng: "Được rồi, về phòng."
Nhưng mà về phòng rồi lại phát sinh một vấn đề khác.
Mặc quần áo ngủ thế nào?
Long Lăng nhìn đồ ngủ trên giường, rồi lại nhìn phượng hoàng dính hắn không bỏ, hỏi: "Phượng Hoàng có muốn tự thay đồ ngủ không?"
Tô Mộc Lạc lười nhác vùi mình trong lòng Long Lăng, không buồn nhúc nhích: "Không thay... ta buồn ngủ."
Long Lăng "ồ" một tiếng: "Vậy Phượng Hoàng ngủ ở đây đi, ta phải ra sofa ngủ."
Tô Mộc Lạc: "?"
Cậu ngẩng phắt đầu, nhìn Long Lăng chằm chằm.
Long Lăng tỏ vẻ vô tội: "Chính Phượng Hoàng bảo mà, không cho ta nằm trong phòng ngủ, chỉ được ngủ trên ghế sofa."
Tô Mộc Lạc níu lấy vạt áo hắn: "Không cho ngươi đi."
"Không được, mấy hôm trước Phượng Hoàng còn đuổi ta ra ngoài." Long Lăng nói, "Nếu mai tỉnh dậy Phượng Hoàng phát hiện ta ở trên giường, thì lại đánh ta cho mà xem."
Tô Mộc Lạc: "Ta mới không đánh ngươi, không cho phép ngươi đi."
Long Lăng nói: "Nhưng mà Phượng Hoàng còn thắt nút ta nữa, lần trước Phượng Hoàng nói muốn thắt ta thành bánh quẩy."
Tô Mộc Lạc: "..."
Tô Mộc Lạc vùi mặt lên vai hắn, ỉu xìu nói: "Đó là lừa ngươi thôi."
Long Lăng xoa đầu cậu một cái, giọng chứa ý cười: "Nhưng mà ta bị lừa dối, còn bị hoảng hốt, Phượng Hoàng định bù đắp cho ta thế nào?"
Nói tới đây, lòng ngờ vực của hắn cũng ngày một lớn, rõ ràng phượng hoàng nhà hắn chỉ uống mấy hớp bia... Chẳng lẽ chỉ bởi vì mấy hớp bia này... mà say được luôn rồi?
Long Lăng nhìn Tô Mộc Lạc, Tô Mộc Lạc cũng nhìn lại Long Lăng, mấy giây sau, nghiêng đầu một cái.
Một con chim toàn thân trắng như tuyết, phủ một tầng ánh sáng long lanh đậu trên lòng bàn tay Long Lăng, "chíp" một tiếng, xòe hai cái cánh mềm mại về phía hắn.
Cho ngươi sờ sờ lông chim.
Long Lăng: "..."
Quả nhiên là say bia rồi!!!