Khi Tô Mộc Lạc tỉnh lại từ giấc mơ, ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng.
Cậu nhúc nhích trong lòng Long Lăng, ngẩng đầu, phát hiện Long Lăng cũng đã thức dậy, đang yên lặng nhìn cậu.
Hai người cứ vậy nhìn nhau, mấy giây sau, Long Lăng nói: "Ta nằm mơ?"
Tô Mộc Lạc: "Hm?"
Long Lăng nói: "Mơ thấy có người nói ta giống con lươn."
Tô Mộc Lạc: "..."
Long Lăng tiếp tục nói: "Còn đòi đặt tên ta là Lươn luôn nữa, thật quá đáng."
"..." Tô Mộc Lạc bình tĩnh nhận xét, "Đấy chỉ là một giấc mơ thôi."
Long Lăng khẽ nhíu mày: "Vậy sao?"
Tô Mộc Lạc: "Ừ."
Kế đó đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra: "Dậy thôi, lát còn phải ra ngoài nữa."
Long Lăng nhìn phượng hoàng nhà hắn bằng ánh nhìn ngờ vực, dắt tay cậu, kéo cậu vào lòng.
"Đó là quá khứ của ta phải không?" Long Lăng nói, "Sao trông giống như chuyện đã xảy ra từ rất lâu về trước?"
Tô Mộc Lạc bị hắn kéo mất thăng bằng, vịn vào vai hắn: "Hỏi ta làm gì? Ta nào có biết ngươi mơ thấy cái gì."
Long Lăng nói: "Nhưng xem nét mặt của ngươi vừa rồi, lại giống như là biết."
Tô Mộc Lạc: "Đâu biết, thả ta ra."
Giọng điệu cậu vô cùng bình tĩnh, không một gợn sóng. Long Lăng nhìn chằm chằm cậu một hồi, cuối cùng vẫn thả tay.
Hắn cảm giác giấc mơ đêm qua không chỉ đơn giản là một giấc mơ, thế nhưng nếu Phượng Hoàng nói là không phải, vậy thì cứ coi như không phải đi.
Tô Mộc Lạc xuống giường, Long Lăng đi theo cậu: "Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?"
Tô Mộc Lạc không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Đến đó ngươi sẽ biết."
Hai người thay quần áo rồi đi rửa mặt, trong phòng vệ sinh, Tô Mộc Lạc lặng lẽ liếc nhìn Long Lăng bên cạnh, như có điều suy nghĩ.
Giấc mộng đêm qua, rõ ràng là hồi ức của Long Lăng và cậu.
Chẳng qua cậu không ngờ rồng nhà cậu lại mơ cùng một giấc mơ với mình---- hiển nhiên, hai người bọn họ lại khôi phục một phần ký ức.
Long Lăng thấy phượng hoàng nhà hắn liến tục liếc mắt nhìn trộm hắn, nói: "Nhìn ta làm gì." Rồi lập tức híp mắt lại: "Có phải gọi ta là lươn xong bị ta phát hiện nên chột dạ không?"
Tô Mộc Lạc: "... Ai bảo thế."
Dứt lời, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.
Chuẩn bị xong xuôi, hai người sẵn sàng lên đường. Lúc ra đến trước cửa Tô Mộc Lạc nhận được điện thoại từ Liễu Hạc, là phía Cục dị nhân hỏi thăm tình trạng của Long Lăng.
"Ngài Tô, xin hỏi tình trạng của ngài Long Lăng vẫn tốt chứ?"
Tô Mộc Lạc ngẫm nghĩ chốc lát, đáp: "Không có vấn đề gì, chỉ là tôi định đưa hắn về thăm nhà cũ một chút."
Cậu không định nói với Cục dị nhân chuyện Long Lăng mất trí nhớ, nếu rồng nhà cậu đã tự phong ấn trí nhớ của mình, thì Cục dị nhân cũng sẽ không giải quyết được.
Liễu Hạc nói: "Thì ra là vậy, hy vọng ngài Long Lăng sẽ mau chóng khỏe lên, cũng chúc hai vị thuận buồm xuôi gió."
Nàng có chút ngập ngừng, hình như vẫn muốn hỏi thêm điều gì. Tô Mộc Lạc nhận ra, mở lời: "Yên tâm, bên cô vẫn có thể liên lạc với tôi như bình thường, một khi tìm ra gã, tôi sẽ lập tức chạy tới."
Liễu Hạc nói: "Được được! Vậy thì cảm ơn ngài Tô rất nhiều!"
Tô Mộc Lạc cúp điện thoại, Long Lăng bên cạnh hỏi: "Kẻ Phượng Hoàng nói đến là ai?"
Tô Mộc Lạc bình tĩnh đáp: "Là một kẻ nợ chúng ta mấy triệu không trả."
Long Lăng: "?"
Hắn chẳng lấy gì làm tin tưởng: "Chúng ta có mấy triệu à?"
"Ngày trước có, nhưng bị gã lừa hết sạch." Tô Mộc Lạc mở mắt nói dối xong xuôi, lại bẻ chủ đề, "Ngươi có thể biến về nguyên hình, nằm trong túi áo ta không?"
Long Lăng càng thấy quái lạ: "Vì sao?"
Tô Mộc Lạc không lên tiếng.
Mà chỉ nhéo vạt áo của hắn, nhìn hắn không chớp mắt.
Long Lăng: "..."
Lại nữa!
Lại làm nũng!
Sắc mặt hắn lạnh lùng, đối mặt với Tô Mộc Lạc một cách cực kỳ lãnh đạm------
Rồi biến trở về tiểu hắc long sau đó vài giây, chui vào trong túi áo đối phương.
Tô Mộc Lạc nhoẻn miệng cười, thò tay vào túi áo, xoa xoa con rồng nhỏ: "Không được phép nhìn lén nha."
Tiểu hắc long ôm ngón tay cậu, không đáp.
Lần trước sau khi đến Tắc Uyên, Tô Mộc Lạc đã đánh dấu lại nơi này, lần này không cần linh hồn ngọc bội và Sương Lê giúp đỡ cũng có thể tự mình trở về.
Tắc Uyên vẫn là cảnh sắc vắng lặng hoang vu, Tô Mộc Lạc tới trước mặt tòa lầu, lấy tiểu hắc long vẫn một mực không ló đầu ra khỏi túi áo.
"Đến rồi."
Tiểu hắc long ngẩng đầu, nhìn tòa lầu trước mặt một hồi, sau đó biến lại thành người.
"Đây là nơi nào?"
Tô Mộc Lạc nói: "Là nhà chúng ta ngày trước."
Long Lăng "ồ" một tiếng, quan sát xung quanh: "Vì sao không có gì cả?"
"Bây giờ không có," Tô Mộc Lạc nói, "Nhưng khi đến mùa xuân, ta sẽ mang hạt giống tới, trồng hoa ở nơi này." Cậu hơi ngừng lại, quay sang Long Lăng: "Ngươi còn nói sẽ đào cho ta một cái hồ, còn cả suối nước nóng nữa."
Long Lăng nghe vậy, lập tức thơm một cái lên má Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc: "?"
"Thơm xong mới đào hồ và suối nước nóng cho ngươi." Long Lăng sung sướng nói, "Lại thơm một cái."
Khuôn mặt của phượng hoàng nhà hắn mềm mềm, hôn lên rất thích.
Muốn hôn nhiều một chút.
"..."
Tô Mộc Lạc yên lặng một hồi, cảm thấy con rồng này có mất trí nhớ cũng không bỏ được thói không đứng đắn, suốt ngày muốn chiếm tiện nghi của cậu.
Thế là quay đầu chạy mất.
Một ngày này, hai người đều sinh hoạt tại Tắc Uyên, không đi đâu thêm nữa.
Ban ngày ở đây không thấy mặt trời, ban đêm cũng tới nhanh hơn bên ngoài, màn trời nặng trĩu, không có trăng sao.
Trong phòng ngủ tầng hai tòa lầu, Tô Mộc Lạc vùi mình vào chăn nệm, tóc đen rủ lên da thịt trắng nõn, hơi díp mắt, bắt đầu buồn ngủ.
Long Lăng kéo chăn đắp cho hai người: "Ta cảm thấy nơi này rất quen thuộc."
Tô Mộc Lạc hỏi: "Vậy ngươi có nhớ được gì không?"
Long Lăng yên lặng mấy giây, lắc đầu.
Tô Mộc Lạc xoa xoa đầu hắn: "Không nhớ ra cũng không sao, chúng ta còn có thời gian."
Long Lăng gác cằm lên vai Tô Mộc Lạc, ngửi ngửi mùi hương hắn thích, không nói câu nào.
Mặc dù phượng hoàng của hắn luôn tỏ ra không ngại việc hắn mất trí nhớ, nhưng hắn luôn có cảm giác không đúng ở đâu.
Và cả việc phượng hoàng đưa hắn tới nơi này... hình như cũng có những mục đích khác.
Long Lăng không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ yên lặng nhìn Tô Mộc Lạc đầy chăm chú, cho đến khi Tô Mộc Lạc rụt mình vào trong chăn, nói một câu: "Mệt rồi, ngủ thôi."
Cậu cất điện thoại lên đầu giường, còn tắt âm báo, rồi tìm một vị trí thoải mái, vùi mặt vào lòng Long Lăng từ từ ngủ mất.
Long Lăng nhẹ nhàng vỗ lưng cho phượng hoàng của hắn: "Ngủ đi."
Hai người đều ôm những tâm tình riêng mà chìm vào giấc ngủ, chẳng rõ có phải tình cờ hay không, mà đêm nay Tô Mộc Lạc lại trở lại sống trong mơ.
Trong mơ vẫn là quá khứ rất lâu về trước, cậu đang dựa vào cửa sổ tòa lầu, tóc đen để xõa trên nền áo trắng, hơi khép mắt lại, hình như là đang nghỉ ngơi.
Lúc này có một bóng dáng nho nhỏ chạy vào, níu vạt áo cậu, mà không nói lời nào.
Đó là một cậu thiếu niên, sở hữu một cặp mắt vàng sậm, đỉnh đầu có hai chiếc sừng nhỏ, gương mặt xụ xuống, nhìn không hề vui vẻ.
Tô Mộc Lạc của mấy nghìn năm trước mở mắt, tầm mắt đặt lên người thiếu niên, xoa xoa đầu cậu bé.
"Sao thế, Sương Lê lại bắt nạt ngươi?"
"Không phải."
Thiếu niên rầu rĩ nói, ôm eo Tô Mộc Lạc, vùi mặt vào lồng ngực y.
Tô Mộc Lạc nhìn thằng nhóc vừa dính mình vừa cáu kỉnh này, cười nói: "Hay là bất cẩn tự vấp ngã?"
Thiếu niên nói: "Còn lâu ta mới ngã."
Cậu nhóc lẩm bẩm xong lại ngẩng đầu, nhìn Tô Mộc Lạc không chớp mắt.
Tô Mộc Lạc cũng nhìn thằng nhóc, hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy?"
"..." Thiếu niên yên lặng hồi lâu, bỗng níu vạt áo Tô Mộc Lạc lắc lắc, "Ta nghe bọn họ nói, ngươi và tên trưởng tộc Long tộc từng có hôn ước?"
Tô Mộc Lạc có chút ngạc nhiên: "Người nào nói?"
Thiếu niên đáp: "Không biết, dù thế nào cũng là tận tai ta nghe được."
"Vậy là ngươi nghe người ta nói bậy rồi, hoặc là không nghe hết." Tô Mộc Lạc mỉm cười, "Đúng là hai tộc Long Phượng có truyền thống hôn ước, nhưng có chấp nhận hay không, vẫn do ý mình tự quyết."
Thiếu niên nhìn y, hồi hộp hỏi: "Vậy Phượng Hoàng có bằng lòng không?"
Tô Mộc Lạc nói: "Dĩ nhiên không, ta không hề có tình cảm với hắn." Y hơi ngừng lại, thấy thiếu niên vẫn không chịu dời mắt, đành bổ sung: "Thế nên từ lúc hắn nhắc tới hôn ước với ta, ta đã từ chối rồi."
Thiếu niên "ồ" một tiếng thật dài, khuôn mặt vốn đang buồn bực lập tức trở thành vui vẻ.
"Vậy về sau Phượng Hoàng cũng không được nhận lời cầu hôn của người khác."
Tô Mộc Lạc nói: "Tại sao?"
Thiếu niêm cầm tay y, ngẩng mặt, ăn nói hùng hồn: "Tại vì sau này ta muốn kết hôn với Phượng Hoàng! Còn muốn vuốt lông Phượng Hoàng nữa!"
Tô Mộc Lạc: "..."
Thiếu niên tiếp tục oang oang: "Phượng Hoàng chỉ có thể thuộc về ta! Không ai được phép cướp đoạt!"
Tô Mộc Lạc: "..."
Một lát sau, Sương Lê đi ngang qua tòa lầu, nhìn thấy một thiếu niên bị nhốt ngoài cửa ấm ấm ức ức, lập tức xông qua, phát ra một chuỗi tiếng cười hả hê không thương tiếc.
_____
Điện thoại rung lên bên cạnh, Tô Mộc Lạc tỉnh giấc.
Trời còn chưa sáng, cậu vẫn vùi mình trong lòng Long Lăng, nhưng lúc cậu bị đánh thức Long Lăng bên cạnh còn ngủ say, hình như không bị tiếng động làm ảnh hưởng đến.
Tô Mộc Lạc với lấy điện thoại, phát hiện là Liễu Hạc gọi tới, lập tức làm phép lên người rồng nhà cậu.
Pháp thuật này có thể đưa người vào giấc ngủ sâu, thấy Long Lăng không có dấu hiệu tỉnh giấc, Tô Mộc Lạc mới nhổm dậy, nghe máy.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ngài Tô, chúng tôi đã tìm được nơi con kim long nọ ẩn mình!" Liễu Hạc bên kia mau chóng nói, "Máy đo yêu lực tra ra được một nơi có yêu khí mạnh mẽ, vượt qua cả đại yêu nghìn năm, nhất định là gã, không thể sai được!"
Tô Mộc Lạc không ngờ Cục dị nhân tìm ra sớm như vậy, yên lặng mấy giây, đoạn nói: "Hiểu rồi, gửi vị trí cho tôi, tôi sẽ tới bây giờ."
Liễu Hạc đáp: "Được, chúng tôi ở nơi này chờ ngài và ngài Long Lăng!"
Sau khi cúp máy, Tô Mộc Lạc nhìn rồng của mình còn đang say ngủ, lại rơi vào yên lặng.
Về lý thuyết, đại yêu mạnh mẽ có thể thoải mái che giấu yêu khí của mình, không cho người ngoài phát hiện, bằng thực lực của Kim Long, không thể có chuyện nó không làm được điều này.
Sở dĩ máy đo yêu lực có thể tra được nó, có lẽ là bởi nó cố tình thả ra yêu khí của mình... Nói cách khác, nó muốn dụ cậu và rồng của cậu đến cửa.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc Lạc nhẹ nhàng kéo cánh tay khoác lên hông mình của Long Lăng ra, cúi đầu, hôn hắn.
Nụ hôn này kéo dài chừng mấy giây, lặng lẽ mà lưu luyến. Sau đó Tô Mộc Lạc đứng dậy, nhìn Long Lăng một lúc thật lâu... Đoạn quay đầu, vung tay lập kết giới.
Kết giới bao phủ bốn phía tòa lầu, Tô Mộc Lạc rời đi, không quay đầu lại nhìn Long Lăng thêm nữa.
Cậu sợ rằng chỉ liếc mắt thêm một lần, cũng có thể khiến cậu đổi ý không chịu rời đi.
Tòa lầu an tĩnh lặng thinh, chỉ còn lại bóng đêm trùng trùng nặng trĩu.
...
Mấy phút sau, Long Lăng trên giường đột nhiên mở mắt.