Trên bầu trời, một con mắt không ai nhìn thấy đang nhìn chằm chằm vào một vị trí.
Đó là một hang động, trong hang động có một con rồng, toàn thân nó bốc lên ngọn lửa đen, cặp mắt rồng đỏ thẫm màu máu.
Dưới cái nhìn bức bách của Thiên Đạo, Hắc Long có chút đau đớn, mình rồng căng thẳng, co quắp không thể kiểm soát----- thế nhưng, nó vẫn luôn quấn chặt một người trong lồng ngực, nhất quyết không buông.
Con mắt lạnh lẽo chợt mở to, như muốn tăng thêm áp bức gấp mấy lần, đè nặng lên người Hắc Long một cách bạo ngược tàn nhẫn.
Nó đang cướp đoạt cơ thể của con hắc long này.
Xưa kia, mục tiêu của nó đã từng là bạch phượng duy nhất của tộc Phượng hoàng, cũng là phượng hoàng duy nhất sở hữu sức mạnh niết bàn. Nhưng sau đó con bạch phượng này lại vì tộc nhân mà hao sạch sức mạnh niết bàn, làm nó vô cùng thất vọng.
May là nó lại phát hiện ra một đối tượng khác, nó nhận ra hắc long bên cạnh bạch phượng ẩn chứa một luồng sức mạnh cường đại vô cùng, chỉ có điều sức mạnh này đã bị phong ấn---- chỉ cần nó có thể cướp được cơ thể hắc long trước khi phong ấn bị cởi ra, để hắc long trở thành ký thể của nó, là nó có thể nuốt trọn phần sức mạnh này, đồng thời thoát khỏi sự trói buộc của quy tắc, tồn tại vĩnh viễn.
Lẽ ra mục đích này đã có thể đạt thành vào mấy nghìn năm trước, nhưng không biết tại sao, tại thời điểm ấy nó mãi không thể cướp được thân thể hắc long, dù hắc long đã rơi vào trạng thái suy kiệt, tất cả những gì nó có thể làm là khiến con hắc long này nhập ma, ngoài ra, hoàn toàn không thể tác động được gì khác.
Sau đó hắc long và bạch phượng đều biến mất, nó lục tìm suốt mấy nghìn năm đều không thấy tăm hơi, lúc ấy nó còn định để một con bạch xà có huyết mạch giao long làm ký thể cho mình, chỉ tiếc con bạch xà này là phế vật, không thể chịu nổi một phần sức mạnh của nó.
Kim long về sau cũng vậy, rõ ràng đều là Long tộc như hắc long, nhưng lại chỉ chịu được một phần sức mạnh của nó, thậm chí qua một thời gian, không cần ai khác ra tay, bản thân kim long cũng sẽ bạo thể mà chết...
Trong nháy mắt, năm nghìn năm đã trôi qua. Thiên Đạo biết mình không thể chờ đợi thêm nữa, nếu không tân thiên đạo sẽ ra đời, đến lúc đó, sức mạnh của nó sẽ yếu hơn thiên đạo mới.
Hiện giờ nó đã sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, dù tân thiên đạo đã thật sự ra đời, thì nó cũng còn thời gian, không phải tiến vào luân hồi ngay lập tức-----trước lúc đó chỉ cần biến con hắc long này thành ký thể của nó, thì nó vẫn có thể thoát khỏi trói buộc của quy tắc, giết chết tân thiên đạo.
Suy cho cùng, thiên đạo phải có ký thể mới có thể ra tay với đối phương, chỉ cần tân thiên đạo không có ký thể, mà nó lại nó, thì nó sẽ có cơ hội giải quyết thiên đạo mới.
Có điều hôm nay, rõ ràng hắc long đang ở ngay trước mắt nó, nhưng nó làm thế nào cũng không thể cướp đoạt quyền kiểm soát cơ thể của con hắc long này... hệt như mấy nghìn năm trước.
Con mắt trên bầu trời xuất hiện sắc thái nôn nóng, đây là lần đầu tiên nó có cảm xúc này. Nó cảm nhận được một sức mạnh cực kỳ đáng sợ đang ngăn cản mình xâm nhập, như bức tường sắt thép kiên cố, làm nó chỉ có thể ngửa mặt kêu trời.
Nhưng mà, nó chính là trời đây chứ còn đâu!
Sinh vật thế gian, sao có thể chống lại trời!
Thiên Đạo bùng lên sát ý, uy áp cuồn cuộn như núi ập xuống, nó không hề nương tay.
Dù sao nó cũng chỉ cần cái xác này, con rồng kia sống hay chết, không liên quan tới nó.
Thiên Đạo giận dữ nghĩ, mà trong chớp mắt khi nó cho rằng mình đã đạt được mong muốn---- một luồng sức mạnh cuồn cuộn như sóng thần, bao la ngợp trời, lại nặng nề lao vào nó.
Hai luồng năng lượng khổng lồ hủy thiên diệt địa va chạm vào nhau trong Tắc Uyên, giây phút ấy, nhân gian vẫn bình lặng như thường, như thể không hề xảy ra chuyện gì.
Con ngươi của Thiên Đạo bất ngờ co lại, nó như thuyền bè bị vùi dập trong bão táp, con mắt run rẩy kịch liệt, lăng lăng nhìn phía trước, không dám tin tưởng.
Nó biết năng lượng này, cũng chỉ có nó có thể cảm nhận được luồng năng lượng này.
Bởi vì, đây cũng giống như chính nó, là sức mạnh thuộc về thiên đạo.
Trong hang động, một bàn tay trắng ngần vuốt ve đỉnh đầu Hắc Long, ngăn cản Thiên Đạo ở bên ngoài. Hắc Long an tĩnh lại, nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Thiên Đạo nhìn chằm chằm nơi đó, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi dung nhan diễm lệ, ánh mắt lạnh lùng bước từng bước ra khỏi hang núi, bình thản đối mặt với nó.
Trong nháy mắt ấy, thậm chí Thiên Đạo còn cảm giác mình bị lừa tình, phẫn nộ nói: "Ấy vậy mà ... vậy mà ngươi lại không hề dùng hết sức mạnh niết bàn?!!!"
Phượng hoàng không có sức mạnh niết bàn, làm sao có thể chịu được sức mạnh của thiên đạo?!!
Tô Mộc Lạc nhìn con mắt trên trời, lúc này cậu có thể dễ dàng nhìn thấy nó, nhếch khóe miệng, để lộ nụ cười lạnh lẽo.
"Sức mạnh niết bàn của ta đã trở về từ lâu," cậu nói, "Ngươi tự xưng là thiên đạo cao cao tại thượng, vậy mà lại không biết chuyện này sao."
---- Khi rồng của cậu cưỡng ép nối mạng cho cậu, giúp cậu sống sót, sức mạnh niết bàn của cậu cũng đã bắt đầu khôi phục.
Thiên Đạo lấy lại tinh thần, quả thật, sau khi phát hiện ra hắc long, nó không tiếp tục để ý bạch phượng thêm nữa---- tuy nhiên bây giờ có sức mạnh niết bàn hay không không quan trọng, bởi vì nó lại nhanh chóng nhận ra, con bạch phượng này đã tự nguyện trở thành ký thể cho thiên đạo.
Tân thiên đạo, đã ra đời.
"Ngươi điên rồi." Thiên Đạo lạnh lùng nói, "Ngươi cho rằng ngươi sẽ có được sức mạnh này vĩnh viễn hay sao? Đến khi nó không cần ký sinh vào ngươi nữa, ngươi sẽ biến thành xác chết biết đi, sẽ biến thành một cái vỏ rỗng có năng lượng!"
Nó không ngờ bạch phượng lại bằng lòng trở thành ký thể cho tân thiên đạo---- tại sao có thể có người chủ động dâng ra tính mạng mình, huống hồ còn là một con phượng hoàng tuổi thọ vô hạn?!
Rốt cuộc là vì sao, chỉ vì con phượng hoàng này khao khát sức mạnh thiên đạo hay sao?!
Thiên Đạo càng nghĩ càng không hiểu, nó không tin Tô Mộc Lạc bị lừa, nhưng Tô Mộc Lạc cũng không giải thích, mà trực tiếp khai chiến.
Khi tân thiên đạo chân chính ra đời, sức mạnh của nó sẽ vượt qua cựu thiên đạo. Thế nhưng dù gì cựu thiên đạo cũng là kẻ cai quản thế gian hàng nghìn hàng vạn năm, có nhiều kinh nghiệm hơn tân thiên đạo, bởi vậy nên cuộc chiến giữa bọn họ đã được định trước sẽ là một cuộc ác chiến.
Cuộc chiến giữa hai thiên đạo không làm ảnh hưởng tới sự vật bên ngoài, thế nên dù có dữ dội hơn thế nào, kinh tâm động phách gấp bao nhiêu, thì Tắc Uyên vẫn tồn tại vững vàng, Hắc Long cũng gục đầu nhắm mắt, dường như đang lặng lẽ nghỉ ngơi.
----- Không biết đã qua bao lâu, Tô Mộc Lạc bất chợt xé toạc con mắt trên bầu trời, máu chảy thành mưa rải khắp thế gian, trong chớp mắt đất trời chấn động, sông núi run rẩy, ban ngày đen kịt như đêm, cả đất trời dường như bị đảo lộn.
Khác thường không kéo dài lâu, mà chỉ sau vài giây ngắn ngủi, cái chết của Thiên Đạo đã bị một luồng năng lượng vô hình cường đại che giấu, như chùi sạch một vết bẩn, không để lại dấu tích.
Tuy nhiên cũng chỉ trong khoảnh khắc ấy, tu sĩ và yêu quái rải rác khắp nhân gian đều tận mắt chứng kiến cơn mưa máu này, cũng nghe được một tiếng ré thảm thiết đủ để phá vỡ linh hồn, có người đã run rẩy quỳ sụp xuống, có người kinh hoảng nhìn quanh, cũng có người bần thần day day trán, cho rằng đây chỉ đơn thuần là ảo giác.
Giây phút ấy chúng sinh muôn vẻ, mà tại Tắc Uyên, Tô Mộc Lạc không để ý khác thường chốn nhân gian, chỉ vung tay, gân cốt nổi lên, bóp bóng đen đằng sau con mắt bị xé rách trong lòng bàn tay.
"Xấu xí," Trong đầu cậu, tân thiên đạo bình thản nói, "Các linh hồn thiên đạo trước đây đều có màu trắng không tỳ vết, chỉ một mình nó, mang màu sắc thế này."
"Ta chỉ là muốn sống ót!" Như nghe thấy lời tân thiên đạo, bóng đen giãy giụa cất lời, "Ta đã làm sai điều gì! Ta chỉ muốn sống sót mà thôi!!"
"Ngươi đâu phải muốn sống, ngươi là muốn làm một thiên đạo bất tử bất diệt, nắm mạng sống con người trong lòng bàn tay vĩnh viễn mà thôi." Tô Mộc Lạc lạnh nhạt nói, "Tộc nhân của ta vì ngươi mà mất mạng, Long tộc cũng bị tiêu diệt bởi vì ngươi, tay ngươi dính máu hai tộc, làm sao xứng làm thiên đạo."
"Ngươi chỉ là một sinh vật đê tiện dưới thế gian, làm sao xứng nói ta!" Bóng đen cả giận, "Ta là thiên đạo, vốn dĩ không gì không làm được, bao gồm hết thảy thế gian này, đều phải là của ta-----!!"
Lời còn chưa dứt, khí đen cuồn cuộn bên trong cơ thể nó đã ùn ùn phóng tới, tấn công về phía Tô Mộc Lạc.
"Phượng hoàng tránh ra! Đó là nguồn sinh mạng bị vấy bẩn của hai tộc long phượng!" Tân thiên đạo lập tức cảnh báo, "Đụng phải nó, cơ thể ngươi cũng sẽ bị ăn mòn, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này!"
Tô Mộc Lạc lập tức lùi về sau, nhưng cũng chính lúc này, từ trong khí đen nổi lên không biết bao nhiêu khuôn mặt, xông thẳng về phía cậu.
Khi nhìn thấy những khuôn mặt này, cả người Tô Mộc Lạc đều chết sững.
Đó là Sương Lê, là Đại trưởng lão, là Oánh Tốc, và cả những tộc nhân khác của cậu.
Khoảng cách mấy nghìn năm như bị xóa mờ trong chốc lát, cậu nhìn thấy tộc nhân của cậu mỉm cười với cậu, bước về phía cậu... cũng như chính năm xưa.
Nhưng chỉ một giây sau, những khuôn mặt quen thuộc đã bắt đầu vặn vẹo co quắp, khí đen đã tới ngay trước mắt-----
Cùng lúc đó, Hắc Long trong hang đá đột nhiên mở mắt.
---- Mà cặp con ngươi đỏ thẫm, lại tràn đầy ánh sáng vàng kim.