Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)

Chương 1: Trùng sinh



“Thật xin lỗi, hãy quên tôi đi, A….”.  Cổ Tiểu Nguyệt đầu đầy mồ hôi tỉnh lại, trong phòng khách mẹ Cổ bị tiếng kêu thảm thiết của con gái hù dọa nhanh chóng bỏ lại miếng vải trong tay, luống cuống chạy vào.

Nhìn vẻ mặt con ngây ngốc ngồi ở đầu giường, mẹ Cổ sốt ruột nói: “Sao vậy Tiểu Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì, con khó chịu ở đâu sao, để mẹ xem nào!”

Nói xong dùng tay đưa lên trán Cổ Tiểu Nguyệt xem xét, sau khi xem tới lui mới thở phào nhẹ nhõm nói: “May quá đã hạ sốt, cám ơn trời đất, con gái tôi cuối cùng cũng không có việc gì”.

Cổ Tiểu Nguyệt vẫn không có động tĩnh, mẹ Cổ còn tưởng rằng con gái giận mình, nên nhẹ nhàng xoa mặt cô: “Tiểu Nguyệt à, mẹ biết con còn trách mẹ để con về nông thôn, thôn Miêu Thạch là nơi chị gái con phải tới sáu năm trước. Lúc chị con đi, con còn nhỏ, chị con cũng mới có 19. Vốn dĩ chị con định sẽ kết hôn cùng Xuân Sinh, nhưng là người Trung Quốc nhất định phải nghe theo tiếng gọi của Đảng, xuống nông thôn hoạt động vì tổ quốc xây dựng!”

Mẹ cổ nghỉ một chút lại nói: “Thời gian đã 6 năm, chị gái con cũng 23 tuổi rồi, cha mẹ Xuân Sinh đã muốn có cháu, bất đắc dĩ mẹ mới để con thay chị xuống nông thôn, con có thể tha thứ cho mẹ hay không, con gái!”

Sau khi Cổ Tiểu Nguyệt tự sát, tiếp tục sinh hoạt trong bóng đêm, cô cố gắng muốn truy tìm tung tích của Lý Quang Hoa. Nhưng con đường cô đuổi theo dù có chạy nhanh cỡ nào dường như cũng vĩnh viễn không đến được điểm đích. Trong lòng cô vô cùng khủng hoảng, có phải cô sẽ không còn gặp được cái người đại ngốc luôn thật lòng với mình. Cô rất hận, hận chính mình vì sao không phát hiện Lý Quang Hoa tốt sớm hơn một chút.

Ngay khi cô muốn buông tay, thì bị một lực hấp dẫn khổng lồ kéo đi. Cô chỉ kịp trông thấy một luồng ánh sáng, sau đó mất đi trực giác.

Đợi đến khi cô tỉnh táo, có lại trực giác, đã nghe thất bên tai một giọng nói quen thuộc đang không ngừng gọi chính mình.

Cổ Tiểu Nguyệt nhìn mẹ Cổ tuổi trẻ trước mặt mình trong lòng vô cùng khiếp sợ! Đây là tình huống gì, vì sao cô lại ở nhà? Không phải cô đã chết sao? Vì cái gì mẹ lại trở nên trẻ như vậy?

Nghe mẹ cổ nói ra, Cổ Tiểu Nguyệt trong lòng nghi ngờ ngày càng nhiều. Tại sao mẹ lại nói muốn cô xuống nông thôn thay chị gái, không phải đã qua 10 năm hay sao?

Cổ Tiểu Nguyệt không nghĩ ra, nhưng mà, nhìn mẹ khỏe mạnh ngồi bên cạnh mình, cô cũng không để ý nhiều nữa, nhào vào lòng bà khóc lớn!

Mẹ Cổ không ngừng vuốt lưng Cổ Tiểu Nguyệt, rồi nức nở nói: “Tiểu Nguyệt, mẹ xin lỗi con, chỉ là chị gái con không thể kéo dài được nữa, con mới 16 tuổi, còn trẻ, đến thời điểm thích hợp mẹ sẽ nghĩ cách để con quay về!”

Cổ Tiểu Nguyệt không quan tâm tới, chỉ đem nỗi ấm ức và toàn bộ sự hối hận khóc rống lên. Vốn là thân thể suy yếu, khóc một lúc lâu sau đó mệt mỏi ngủ đi. Mẹ Cổ nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tiểu Nguyệt, vô cùng đau lòng, thở dài, đắp kín mền sau đó rời khỏi phòng.

Trong giấc mơ, tất cả đều là hình ảnh cô bị người yêu vứt bỏ, bị bạn tốt phản bội, lại đầy sự áy náy đối với Lý Quang Hoa, nên giấc ngủ không yên. Không biết từ lúc nào cô tỉnh dậy từ trong mộng, nhìn ánh mặt trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, quang cảnh vô cùng yên tĩnh.

Ngồi trên giường, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn mình suy nghĩ, giống như cô trở lại mười năm trước. Vì nghiệm chứng sự phán đoán của mình, cô xuống giường đi dép sau đó đến bên cửa sổ nhỏ cạnh bàn học. Nhìn tấm lịch viết ngày 23 tháng 8 năm 1973.

Cổ Tiểu Nguyệt Run rẩy trở lại giường, cắn chặt chăn khóc. Hóa ra đây là thật, Thượng tiên nhân từ cho cô một cơ hội làm lại từ đầu. Lần này cô sẽ không gây ra những sai lầm như vậy, cô muốn sống thật tốt, so với bất luận kẻ nào cũng phải hạnh phúc hơn!

Còn nhớ vào thời điểm này ở kiếp trước, bản thân ở nhà khóc nháo, không muốn đi xuống nông thôn chịu khổ. Cảm giác mẹ thiên vị, để mình phải đi chịu khổ thay cho chị gái, sau mười năm cũng không thể tiêu tan!

Nghĩ đến chuyện này, Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy bản thân thật bất hiếu, mẹ không còn cách nào khác mới để mình xuống nông thôn thay chị. Dù sao chị cũng đã 23 tuổi, ở thời đại này đã là một cô gái lớn, Nhà họ Hà cũng đã thúc giục nhiều lần, nếu chị không trở lại, anh Xuân Sinh chắc sẽ bị ba mẹ ép cưới người khác!

Trái lại, mình mới chỉ 16 tuổi, còn có thể kéo dài vài năm, vì sao lúc trước mình lại không thể suy nghĩ vì chị gái, chỉ ích kỷ lo lắng cho mình. Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng phiền muộn vì chính mình.

Lần này, nhất định không thể làm ầm ĩ, phải thương mẹ và thương chị. Huống chi thôn Miêu Thạch còn có đứa ngốc mà mình muốn bù đắp.

Kiếp trước, ngày 27 tháng 8 năm 1973 chính là ngày cô chính thức rời khỏi nhà xuống thôn Miêu Thạch tham gia hoạt dộng, cũng chính trong thôn này cô nhận ra có một số người rất quan trọng. 

Ở đây mặc dù ở kiếp trước chính là cơn ác mộng, nhưng cũng có một nam nhân tốt dùng một đời để yêu thương mình, lần này cô sẽ không ngớ ngẩn nữa, chỉ muốn gả cho Lý Quang Hoa sau đó sống thật tốt qua ngày, Tên đàn ông cặn bã kia, cùng với cô gái tâm cơ đó cũng không cần để ý nữa. Nhưng mà, không biết rằng ở kiếp này Lý Quang Hoa có còn thích cô hay không.

Mặc dù trong lòng luôn nhắc nhở chính mình , kiếp trước anh yêu cô như vậy, yêu đến không tiếc cả sinh mạng, kiếp này chắc chắn cũng sẽ thích mình. Chỉ cần anh còn có thể tiếp nhận cô, lần này cô nhất định sẽ quý trọng thật tốt, thương yêu anh, sau đó sinh cho anh một đàn con béo mập!

Có mong đợi, cho nên Cố Tiểu Nguyệt không nhịn được mà mong cho sáng 27 nhanh đến, cô thật sự một phút cũng không chờ được, cô muốn gặp anh. Nhưng mà, thời gian cũng không theo sự mong muốn của mình mà thay đổi, Cổ Tiểu Nguyệt biết rõ mình nên nhẫn nhịn chờ đợi vài ngày nữa. Ở nhà cùng với mẹ, sau đó chuẩn bị thật tốt để gặp nhau.

Nghĩ thông suốt, Cổ Tiểu Nguyệt cũng thoải mái hơn nhiều. Nghĩ tới mình cũng không ngủ được nữa vẫn nên dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho sáng cho mẹ là tốt nhất, sau này nhất định phải hiếu thảo với mẹ!

Mở tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một chiếc áo trắng sọc đen, sau đó lựa ra một chiếc quần dài màu đen, thay đồ.

Cô gái trong gương đang trong thời kỳ trổ mã rất hoàn hảo làm Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng hài lòng. Thân thể cô luôn trong sạch! Mặc dù từng yêu tên khốn Tôn Văn Nghiễm nhưng cô hiểu rằng, một cô gái không nên làm chuyện đó trước hôn nhân.

Tôn Văn Nghiễm cũng từng vì điều này mà oán hận cô, có lần thậm chí còn muốn cưỡng bức cô, cuối cùng cũng không thể thực hiện!

Cổ Tiểu Nguyệt thấy may mắn vì trước kia mình kiên quyết, nếu không cho dù trùng sinh lại thân thể có trong sạch thì vẫn không thể thoát được bóng ma trong lòng. Bản thân cô sẽ không thể nào đối mặt với Lý Quang Hoa chân thành kia, cũng sẽ oán hận mình không thể cho Lý Quang Hoa một con người trong sạch.

Thay quần áo xong, Cổ Tiểu Nguyệt vào trong nhà tắm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trong gương, vô cùng vui vẻ. Cổ Tiểu Nguyệt biết rõ ưu thế lớn nhất của bản thân chính là khuôn mặt đẹp hại nước hại dân, không cần trang điểm, mái tóc cũng chỉ cần buộc về phía sau một chút đã vô cùng xinh đẹp.

Cũng chính vì khuôn mặt này mà kiếp trước cô chịu nhiều đau khổ đến vậy, gặp phải tên khốn Tôn Văn Nghiễm. Nhưng dù vậy cô cũng không có chán ghét dung nhan của mình, sau khi rửa mặt, Cổ Tiểu Nguyệt cẩn thận quan sát trong gương.

Khuôn mặt Cổ Tiểu Nguyệt cũng không hẳn là trái xoan hoàn toàn, lông mày lá liễu, đôi mắt to ngập nước, mỗi khi vô ý cười làm nó càng sáng lên. Phía bên dưới chinh là chiếc mũi tinh xảo, khiến cho khuôn mặt càng thêm xinh đẹp. Đôi môi đỏ mọng càng tăng thêm mỹ lệ cho khuôn mặt trắng nõn, hai má hơi phúng phính, khiến cho cô vừa có vẻ đáng yêu lại vô cùng duyên dáng.

Đối với dung mạo của bản thân Cổ Tiểu Nguyệt vẫn luôn hài lòng. Cô tiến đến phòng bếp, dự định lấy gạo nấu cháo.

Ở quê sống vài năm, mười ngón tay vốn dĩ  không dính nước mùa xuân của Cổ tiểu thư cũng học được nghề nấu nướng.

Nhìn phòng bếp vẻn vẹn chỉ có chút nguyên liệu, trong đầu Cổ Tiểu Nguyệt suy nghĩ một lát cuối cùng một thực đơn đầy đủ liền hiện ra.

Đem đậu cô ve xắt thành từng đoạn, Cổ Tiểu Nguyệt dự định làm món đậu cô ve xào. Trong góc còn dư vài củ khoai tây, Cổ Tiểu Nguyệt quyết định cắt vài trái ớt xanh sau đó thái sợi cùng với khoai tây.

Tay chân nhanh chóng xử lý thức ăn, sau đó nhóm lửa, đổ dầu, bỏ rau vào nồi, chỉ chốc lát bên trong nồi đã truyền ra hương thơm mĩ vị.

Trong phòng bếp truyền ra mùi thơm của thức ăn làm cho mẹ Cổ từ trong giấc mộng tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.