Tôn Văn Nghiễm không nghĩ đến việc Trần Tú Mai lại không biết xấu hổ, ở trước mặt mọi người thẳng thắn nói ra vấn đề này. Trong lòng Tôn Văn Nghiễm có cảm giác không ổn, cứ thế này, Cổ Tiểu Nguyệt sẽ chẳng bao giờ để ý tới hắn nữa!
Tôn Văn Nghiễm tức giận, hắn rất hận Trần Tú Mai người đàn bà không biết xấu hổ này, cho dù hắn không thể đến với Cổ Tiểu Nguyệt, cũng nhất định không thể cưới người đàn bà đê tiện này.
Một cước đá vắng Trần Tú Mai đang không ngừng nỉ non, Tôn Văn Nghiễm ác độc nói: “con đàn bà đê tiện, vì sao cô muốn vu khống cho tôi, cô muốn gả cho tôi sao? Cho dù có độc thân cả đời tôi cũng nhất định không cưới đồ đê tiện như cô“. Nói xong quay người về phòng, mạnh mẽ đóng cửa lại.
Trần Tú Mai cảm thấy không biết nên làm sao, mọi chuyện sao có thể thành ra như vậy, không phải chỉ cần cô đem mọi chuyện của cô và Tôn Văn Nghiễm nói ra cho mọi người biết thì hai người bọn họ sẽ thành hay sao? Vì sao Tôn Văn Nghiễm lại nói rằng dù có độc thân cả đời cũng quyết không lấy cô.
Mọi người thấy phản ứng bất lực của Trần Tú Mai, đều cảm thấy cô gái này tự làm tự chịu, đây chính là kết cục!
Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy Trần Tú Mai thật đáng thương, xem ra lần này mặt mũi đã bị mất hết, sau này làm sao còn có thể tiếp tục sinh sống tại thôn Miêu Thạch. Nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt suy nghĩ nhiều, Trần Tú Mai da mặt dầy, nên căn bản sống cục chẳng bị áp lực.
Trần Tú Mai một trận kinh sợ, đột nhiên chìn chằm chằm Cổ Tiểu Nguyệt mắng: “Đều do cô, con hồ ly tinh này, nếu cô không tới đây, Văn Nghiễm sao có thể đối với tôi như vậy, tôi liều mạng với cô!” Nói xong nhắm về phía Cổ Tiểu Nguyệt.
Cổ Tiểu Nguyệt không nói gì, cô nhất định là ăn no rửng mỡ mới cảm thấy Trần Tú Mai đáng thương. Cô thật không thể hiểu được suy nghĩ của cô gái này như thế nào.
Văn Mạn Lệ nhìn Cổ Tiểu Nguyệt không có ý định trốn tránh, Trần Tú Mai lại liều mạng giống như muốn xé Cổ Tiểu Nguyệt ra, Văn Mạn Lệ đẩy Cổ Tiểu Nguyệt, sau đó hét lớn: “Tiểu Nguyệt cậu bị ngốc hả, mau tránh ra“.
vừa dứt lời, Trần Tú Mai đã nhào tới, một đôi móng sắc bén sắp dừng lại ở khuôn mặt trắng nõn của Văn Mạn Lệ. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngô Huy thấy người trong lòng bị thương tổn, ôm chầm lấy Văn Mạn Lệ vào ngực, để tùy móng tay sắc bén dừng lại trên đầu mình.
Trần Tú Mai nhận ra bản thân mình đã đánh nhầm người, vốn dĩ cô muốn cào nát khuôn mặt mê hoặc chúng sinh của Cổ Tiểu Nguyệt, nhưng cuối cùng lại chộp phải đầu một người đàn ông, đây là chuyện gì xảy ra.
Trần Tú Mai định chuyển hướng qua bên Cổ Tiểu Nguyệt, Văn Mạn Lệ nhìn người đàn ông mình yêu bị cào đến chảy máu, đau lòng không chịu được.Văn Mạn Lệ hung dữ đẩy Trần Tú Mai ra, vuốt ve miệng vết thương trên đầu Ngô Huy, đau lòng nói: “anh Huy, không sao chứ? Sao anh lại ngu như vậy, em sẻ không để mụ đàn bà điên này đụng đến mình, sao anh lại muốn ngăn càn! Có đau nhiều không!”
Ngô Huy nhìn Văn Mạn Lệ đau lòng đến rơi lệ, ngây ngô cười nói: “Không sao đâu, Mạn Lệ, anh không đau, anh sẽ không để ai làm hại đến em dù chỉ một chút“.
Cổ Tiểu Nguyệt nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp gắn bò bên nhau buồn cười không thôi. trong lòng cô rất cảm động vì Văn Mạn Lệ có tình nghĩa với mình như vậy, lại nhìn về phái người đang có ý định đánh lén mình, cảm thấy không thể nói lý với người này. Cô sẽ đứng im ở chỗ này, xem Trần Tú Mai có thể làm gì cô.
Sau khi Văn Mạn Lệ an ủi Ngô Huy, chặn Trần Tú Mai cười nói: “Người đàn bà điên này, cô náo đủ chưa. Chính bản thân mình không giữ được đàn ông, bây giờ lại muốn đổ tội lên người không liên quan. Tiểu Nguyệt nhà tôi trêu chọc cô sao, hay bởi vì Tiểu Nguyệt xinh xắn, nên cô ghen ghét, thật không nghĩ còn có loại người như vậy!”
Trần Tú Mai hận đến nhức răng, bên đối phương nhiều người như vậy, cô ta biết bản thân mình không chiếm được một chút lợi thế, người trong thôn lại chỉ trở chính mình, hung dữ liếc mắt một cái mới bỏ về phòng.
Cổ Tiểu Nguyệt thật sự là dở khóc dở cười, kiếp này cô vừa trở lại, Trần Tú Mai đã hận thấu xương, trách không được kiếp trước cô ta lại muốn đưa mình vào địa ngục. Cổ Tiểu Nguyệt bội phục sự ẩn nhẫn của Trần Tú Mai kiếp trước, đến tận cuối cùng mới lộ ra bộ mặt thật. trước đó Trần Tú Mai luôn biểu hiển giống như chị em tốt với mình. Bản thân cô đã bị lừa như vậy.
Trần Tú Mai đi rồi, người trong thôn cũng mặc kệ ba người Cổ Tiểu Nguyệt, chỉ châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng chỉ troe. Không nghĩ muốn nghe và nhìn ánh mắt chê trách của mọi người nên Cổ Tiểu Nguyệt bảo Văn Mạn Lệ vào nhà.
Văn Mạn Lệ cũng mặc kệ người trong thôn chỉ trỏ như thế nào, vẫn cười như cũ kéo Ngô Huy và Cổ Tiểu Nguyệt về phòng.
Văn Mạn Lệ đóng cửa lại, đai lòng nhìn vết máu trên đầu Ngô Huy, đối với Cổ Tiểu Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tiểu Nguyệt, đầu óc cậu có vấn đề rồi đúng không? Vừa nãy chút xíu nữa cô ta đã phá hủy khuôn mặt cậu, cậu cũng không biết trốn, còn làm hại anh huy chịu tội! Thật là..”
Ngô Huy cười tỏ vẻ không sao cả, Cổ Tiểu Nguyệt cười bồi tội nói: “Tớ biết sai rồi, Văn nữ hiệp, đa tạ ngài trọng nghĩa đã ra tay, cưới tiểu nữ từ trong nước lửa, hắc hắc. Nhưng mà, chỉ một lúc vừa rồi ta đã hiểu nữ hiệp đã tìm được một người đàn ông tốt! Ngô Huy anh rất tốt!”
Văn Mạn Lệ kiêu ngạo nói: “Tất nhiên, người đàn ông bản nữ hiệp đây coi trọng làm sao có thể không tốt, hắc hắc! Aiz, cậu đừng có đánh trống lảng, cậu còn chưa nói vì sao lại không tránh!”
Cổ Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Tớ việc gì phải trốn, chỉ bằng Trần Tú Mai có thể làm gì tớ được chứ?”
Văn Mạn Lệ dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Cậu còn nói, cánh tay cánh chân thì như bạch thỏ, nếu bọn tớ khoogn ngăn cản thì khuôn mặt như hoa như ngọc này bây giờ đã thất ự nở hoa rồi“.
Cổ Tiểu Nguyệt cười nói: “Được rồi đều là do tớ sai, do tớ không tốt, almf nữ hiệp phải vất vả. Như vậy di, buổi trưa hôm nay tớ bộc lộ tài năng, xem như cho cô dâu mới là cậu giảm tức giận được không!”
Văn Mạn Lệ vui vẻ trở lại, tiếp tục kiêu ngạo nói: Được được, thật là một cô gái thức thời, mau mau dọn dẹp xong, chúng ta đi lĩnh đồ dùng hàng ngày, bản nữ hiệp sẽ chờ được hưởng thụ tay nghề của cậu“.
Nhìn Văn Mạn Lệ phô trương, Cổ Tiểu Nguyệt và Ngô Huy cười ha hả, trong phòng tràn ngập tiếng nói cười, vô cùng ấm áp. Ánh mắt Ngô huy nhìn Văn Mạn Lệ dịu dàng như nước! Cổ Tiểu Nguyệt rất hâm mộ, cũng vui cho bạn tốt đã tìm được người đàn ông như vậy để gửi gắm cuộc đời.
Phía bên này phát sinh trò vui, ở nhà họ Lý lại không biết. lz nằm trên gường, trongd dầu luôn nhớ đến hình dáng Cổ Tiểu Nguyệt. Mọi người khác trong nhà họ Lý cũng đã trở về, nghe mẹ Lý kể ra mọi người đều biết tên nhóc có người trong lòng, hơn nữa cô gái này đến từ thành phố, mà quan trọng nhất là còn đặc biệt xuất sắc.
Chủ nhà Lý Lương Đống im lặng một lúc, sau đó nhíu mày nói: “Cô gái tốt như vậy, sẽ nguyện gả cho nhà nông dân như chúng ta sao? Mẹ nó à, chúng ta cũng không thể với cao quá được, tìm một cô gái nông thôn tử tế là được rồi“.
Lý Quang Minh cũng nói: “Mẹ à, các cô gái thành phố được chiều từ bé, sẽ không làm được việc nhà nông. Cô ấy nếu gả cho em trai, nhất định em ấy sẽ phải hầu hạ cả đời! Một người đàn ông đi làm về đã mệt chết đi, về nhà mong có bữa cơm nóng hổi còn chưa nói, chứ không lẽ còn phải hầu hạ thêm một lão phật gia“.