Sự việc phát triển đã hoàn toàn không giống với kiếp trước. Tin rằng kiếp
này tên đàn ông cặn bã và người phụ nữ tâm cơ đó sẽ không quấy nhiễu
được mình. Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ lại cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng mà, sự việc mới phát sinh như vậy, Cổ Tiểu Nguyệt đã mừng vội. Cô thật xem
nhẹ da mặt dày của Tôn Văn Nghiễm. Thế nên sau này mới phát sinh khá
nhiều chuyện mà cô trở tay không kịp.
Mẹ lý cùng Lưu Diễm Phương
dọn dẹp bàn ăn xong, để lại Lưu Diễm phương ở phòng bếp rửa chén, bản
thần bà đi ra ngoài phòng Lý Quang Hoa. Xem con trai yêu thương đang mở
to đôi mắt nhìn chằm chằm lên nóc nhà, cả người rơi vào trạng thái buồn
rầu vô tận làm mẹ Lý thật đau lòng.
Bà bước lên phía trước, ngồi ở mép giường, kéo bàn tay Lý Quang Hoa nói: “Con trai, buổi tối con cũng
chưa ăn cơm, đến đêm nhất định sẽ đói, mẹ đi dọn cho con ăn nha!”
Lý Quang Hoa lúc này mới có phản ứng, anh nhìn chăm chú vào mẹ mình, miễn
cưỡng cười an ủi: “Mẹ, con không sao, mẹ không phải vội, con chỉ đang
suy nghĩ một số việc, không có việc gì đâu!”
Mẹ Lý hiểu rõ
cười nói: “Thôi đi, con không cần lừa mẹ. Con là con do mẹ sinh ra. Mẹ
còn không hiểu tính của con sau? Con trai, con yên tâm đi, mẹ nhất định
sẽ có cách làm cho con cưới được Cổ Tiểu Nguyệt, con lấy lại tinh tần
đi, từ ngày mai trở đi, mỗi ngày con sẽ đều nhìn thấy cô ấy, không những nhìn thấy, còn có thể nói chuyện, tiếp cúc. Tin tưởng rằng lâu dần cô
ấy nhất đính sẽ thích con. Ha ha!”
Mẹ lý cười vỗ Lý Quang Hoa một cái, sẵng giọng: “Làm sao có thể không nói chuyện? Làm sao có thể không cưới cô gái nàyđược? Cô gái này nhất đính sẽ gả vào nhà chúng ta. Con hãy chuẩn bị mà ở bên cô ấy!”
Nhìn Lý Quang Hoa cười ngốc, mẹ Lý cười nói: “Được rồi, con hãy ngủ đi, cam đoan sáng sớm ngày mai, con có thể nhận được tin tốt, Haha.” Sau đó rời khỏi phòng.
Lý Quang
Hoa tuy không biết mẹ mình có biện pháp gì, nhưng chỉ cần mỗi ngày có
thể nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt, anh có chết cũng cam lòng. Anh tin tưởng
chỉ cần anh đủ chân thành, Cổ Tiểu Nguyệt nhất định sẽ phát hiện ra điểm tốt của anh.
Gấp gáp đi đến nhà trưởng thôn. Vợ trưởng thôn thấy mẹ Lý khuya rồi còn tới, cười hề hề tiếp đón: “Chào thím, đã trễ thế
này, có việc gì mà thím phải qua đây?”
Mẹ Lý cũng cười nói: “Bác
à, em có chút việc muốn thương lượng với bác trai một chút, bác ấy có ở
đây không?” Vợ thôn trưởng lập tức nói: “Ở đây, lão già, có thím lý đến
đây này, không cần thu dọn mấy thứ bỏ đi đó nữa, mau ra đây!” Vợ thôn
trưởng vừa hướng về phía buồng kêu to, lại kéo mẹ Lý vào bàn uống trà.
Lúc thôn trưởng đi ra, trên mặt vô cùng khó chịu, nhìn vợ mình nói: “Cái gì là đồ bỏ đi, cái này đều là bảo bối, sau này chúng ta phải trông cậy
vào nó đấy!”
Vợ thôn trưởng bất đắc dĩ nói: “Được, được, được,
không phải là đồ bỏ đi, là bảo bối. Có thím Lý ở đây oogn cũng không thể yên tĩnh được một lát nữa“.
Lúc này thôn trưởng mới nhìn đến mẹ Lý phía sau vợ mình, ông cười nói: “Là thím mới đến sao? Mau ngồi xuống rồi nói!”
Mẹ Lý nghe theo ngồi xuống, có chút ngại ngùng chậm chạp khó mở lời, thôn
trưởngthấy vậy lại an ủi: “Thím nó có việc gì cứ nóira, chúng ta
cũng không phải người xa lạ, chỉcần là việc tôi giúp được, tôi nhất
định sẽ cố gắng“.
Mẹ Lý cảm động nói: “Bác nó à, việc này xuất
phát từ trong lòng em. chuyện là con trai em lúc từ trong núi về có nhìn thấy một cô gái tên Cổ Tiểu Nguyệt mới từ thành phố về đây, liếc mắt
một cái đã dính tương tư. Sau khi biết cô gái ấy là người thành phố, đứa con trai ngốc của em liền thấy không có hi vọng, nên tinh thần rất sa
sút. Em làm mẹ nhìn thấy trong lòng thật không dễ chịu“.
Thôn
trưởng nghe xong ngạc nhiên nói: “À, Tiểu Hoa thích một cô gái, đây là
chuyện tốt! Không nên để ý là người trong thành hay ở nông thôn, chỉ cần cố gắng theo đuổi là được thôi!”
Vợ thôn trưởng cũng là mẹ nên
bà hiểu được tâm sự của mẹ Lý hơn chồng. Đối với mẹ Lý an ủi: “Thím nó
à, tôi cũng là mẹ, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của thím. Cô gái trong
thànhphố sao có thể dễ dàng vừa ý với người nông thôn như chúng ta.
Nhưng mà nhìn ở góc độ khác, ngay cả Trần Tú Mai, mi mắt còn dài hơn
não, người trong thôn còn si mê từng đoàn, nhưng Quang Hoa nhà thím cũng không bị cô ta mê hoặc. Điều đó có nghĩa nó thật sáng suốt. Chiều nay
Cổ Tiểu Nguyệt có qua nhà tôi, tôi nhìn sơ, đúng là cô gái tốt nhất
trong số ít những cô gái tốt. Là người dịu dàng thiện lương, diện mạo so với Thường Nga trên trời có khi còn đẹp hơn ba phần. Quang Hoa nhà thím thích cô ấy quả là chuyện rất tốt“.
Mẹ Lý nghe vợ thôn trưởng
nóivề Cổ Tiểu Nguyệt như vậy lại càng thêm vừa lòng về cô. Chẳng
quaở trong lòng lạicàng thêm lo lắng, dù sao một cô gái tốt như vậy, thật sự có thể coi trọng người trong thôn như bọn họ sao? Con trai mình tự mình thấy trăm tốt ngàn tốt, nhưng ở trong mắt người khác cũng chỉ
là nông dân quèn mà thôi.
Mẹ Lýâm trầm đứng lên, cũng không còn tự tin như lúc trước. Bà nói với vợ thôn trưởng: “Bác à, bác nói Cổ
Tiểu Nguyệt tốt như vậy, nhất định sẽ không vừa lòng Quang Hoa nhà mình
rồi! Thằng nhóc đó nhất định sẽ rất đau lòng“.
Vợ thôn trưởng
nhìn bộ dáng thất thần của mẹ Lý, thở dài một tiếng ý bảo lão thôn
trưởng hãy nói chuyện. Nhìn thấy ý của vợ, thôn trưởng thoải mái nói:
”Thím nó à, thím nghĩ như vậy là sai rồi. Cô gái họ Cổ đó xem ra cũng
không phải là người mê quyền lực gì. Cô ấy là một cô gái tốt. Tôi đoán
rằng cô ấy sẽ không ghét bỏ gì nông dân chúng ta, chỉ cần Quang Hoa chân thành đối vớicô ấy, mọi người nhà thím cũng cam đoan sau này sẽ đối
xử tốt, không chừng cô ấy sẽ đồng ý. Quan trọng là ý của nhà thím thế
nào?”
Mẹ Lý nghe xong cảm thấy có hy vọng, bà kích động nói: “Đó là
đương nhiên, chỉ cần cô ấy đồng ý gả chon con em, về sau nhà chúng em
nhất đính sẽ coi cô ấy như Bồ Tát mà đối xử. Em tuyệt đốikhông để cô
ấychịu một chút ấm ức, không để bất cứ ai bắt nạt cô ấy“.
Thôn
trưởng nghe xong cười hề hề nói: “Được được, chỉ cần nhà thím có thái độ này, còn lo gì cô ấy không gả chứ. Lý Quang Hoa nhà thím bộ dạng khỏe
mạnh, đẹp trai, lại là ngườichung tình, ở trong thôn cũng là người tốt thứ nhất thứ hai. Nếu tôi là cô gái họ Cổ ấy, tôi nhất định sẽ gả cho
nó!”
Một câu nói đùa làm cho cả Mẹ Lý và vợ ông đều cười lên ha
hả, vợ ông giận dỗi nói: “Cái ông già chết tiệt này, cho ông gả cho nó
đó, đợi kiếp sau đầu thai thành phụ nữ rồi hãy nói, khà khà“.
Thôn trưởng bị vợ nói cũng không giận, vui tươi hớn hở cười. Mẹ Lý nhìn thấy cũng không còn lo lắng, trực tiếp mở lời: “Bác trai à, tối nay em tới
là muốn bác giúp cho Lý Quang Hoa nhà em có thể tiếp xúc được với cô gái họ Cổ ấy!”
Thôn trường vừa nghe đã hiểu được ý đồ của mẹ Lý, ông cười tủm tỉm: “Ái chà, thím nó quả nhiên gừng càng già càng cay, đúng
là biện pháp hay! Cứ để cho người trẻ tuổi thường xuyên tiếp xúc một
chút, làm sao có thể không nảy sinh cảm tình chứ? Đúng là cách hay!”
Vợ thôn trưởng nghe không hiểu hai người đang nói gì, sốt ruột nói: “Ôi
trời, lão già, các người nói gì vậy? sau này Quang Hoa làm sao có thể
ngày ngày gặp gỡ cô gái ấy, tôi không rõ!”
Thôn trưởng đảo mắt
nói: “Tôi nói bà có kiến thức ngắn, bà còn không tin“. Còn chưa nói xong đã nhận được ánh mắt hình viên đạn của vợ, ông sửa miệng nói: “Ôi, tôi
nhầm rồi, kiến thức của bà còn rộng hơn so với tôi, ha ha!”
Vợ
thôn trưởng thấy thỏa mãn, liền bảo lão thôn trưởng tiếp tục nói. Trong
lòng ông âm thầm lẩm nhẩm vài câu sau đó nói: “Cô ấy là người trong
thành chắc chắn còn chưa biết việc nhà nông, trong thôn chúng ta cử ra
một người giúp đỡ hướng dẫn bọn họ làm việc“.
Không đợi thôn
trưởng nói xong, vợ ông đã vỗ đùi nói: “A, tôi hiểu rồi, hai người muốn
cho Quang Hoa làm đại diện nó đi hướng dẫn công việc nhà nông với cô ấy, như vậy mỗi ngày có thể gặp nhau. Cứ như vậy lâu dần, lúc người trẻ
tuổi khí huyết sôi trào, không chừng sẽ nảy sinh tình cảm, khi đó mọi
chuyện sẽ thành công. Thím nó à, thím suy nghĩ biện pháp thật là hay!”
Thôn trưởng bị nghẹn, đảo đảo mắt, nhưng sợ sự uy nghiêm của vợ, nên
chỉcàu nhàu. Mẹ Lý nghe xong lời của vợ thôn trưởng, cười to nói:
”Đúng vạy, bác gái à. Em muốn bác trai giúp Quang Hoa làm đại diện, nếu
hai chúng nó mà thành, hai người chính là bà Mai. Lúc đó nhất định em sẽ để Quang Hoa đến dập đầu tạ ơn!”
Thôn trưởng nghe xong cười hề
hề lắc đầu, vợ ông thì cười nói: “Thím nó à, thím đang nói gì vậy, cái
gìmà đại ân nhân, Quang Hoa nhà thím là chúng tôi nhìn nó lớn lên, là
đứa bé tốt như vậy, lúc này chúng tôi không giúp sao xứng làm người.
Đúng không lão già!”
Thôn trưởng gật đầu cam đoan nói: “Đúng vậy, thím nó cứ yên tâm đi! Về nói cho Tiểu Hoa, để nó sáng mai tớinhà tôi một chuyến. Buổi sáng tôi sẽ sắp xếp cho nó đi hướng dẫn cô ấylàm
việc!” Mẹ Lý nghe xong cảm động không thôi.
Nghĩ đến con trai
ngày mai có thể gắp gỡ cô gái trong lòng, bàkích độngkhông thôi. Nếu sau này Cổ Tiểu Nguyệt gả đến nhà bà, cho dù thế nào bà cũng sẽ không
can thiệp. Chỉ cần hai đứa không tách riêng, cả nhà sống chung, có thể
giúp đỡ lẫn nhau. Mặc kệ có chuyện gì, chỉ cần con trai vui vẻ là tốt
rồi.
Vợ chồng thôn trưởng tiễn lý Mẫu đang kích động, thở dài
nói: “Làm mẹ thật không dễ! vì con cái thật lo nát óc. Hi vọng Quang Hoa sau khi cưới vợ, có teher hiếu thảo với mẹ nó một chút!”