Trùng Sinh 1973 (Sống Lại Năm 1973)

Chương 4: Cứu Cổ Tiểu Mạn (hạ)



Cảnh náo động trước kia là do sự kiện cố ý giết người dẫn tới.

Nghe nói hung thủ là một người liều mạng, vừa mới trốn ra từ trong nhà giam. Vì trả thù vợ cũ, nên khổ sở đi tìm tung tích.

Cuối cùng, qua nhiều lần tìm kiếm, hắn biết rõ mười giờ sáng nay cô ta sẽ đến bến xe lửa.

Đúng vậy, Cổ Tiểu Nguyệt sinh ra tại thành phố, là một thành phố nhỏ phía nam, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt.

Phong tục tập quán so với thôn Miêu Thạch hoàn toàn khác nhau. Lúc trước cô không thích xuống nông thôn, lại thêm việc không thích ứng được với phong tục ở đó, nên cuộc sống trôi qua không vui vẻ gì.

“Cạch” vỗ đầu một cái, Cổ Tiểu Nguyệt biết mình nghĩ hơi xa, mặc dù khi đó không để ý, nhưng vẫn tìm một tờ báo xem xét. Còn nhớ hung thủ có một đặc điểm nhận dạng rất rõ ràng đó là -  chỉ có một cánh tay.

Nghe nói trước thời điệm gây án một thời gian, trong quá trình chạy trốn nên lỡ việc chữa trị, cuối cùng phải cắt bỏ tay. Không dễ gì mới nhớ được đặc điểm này, Cổ Tiểu Nguyệt cho mình một lời động viên: “Cổ Tiểu Nguyệt mày có thể làm, hạnh phúc trọn vẹn của chị gái phụ thuộc vào mày!”

Tìm được một tiệm tạp hóa ven đường có thể gọi điện thoại, Cổ Tiểu Nguyệt nói với ông chủ: “Ông chủ, tôi có thể dùng điện thoại một chút không!” chủ cửa hàng thấy cô bé xinh đẹp như vậy đến gọi điện, bèn cười nói: “Cô bé gọi đi, một xu một phút”.

Nhìn ông chủ bận đi qua bên cạnh sắp hàng, Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng gọi tới một số điện thoại. Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia máy truyền đến một âm thanh trầm thấp. Cổ Tiểu Nguyệt nói: “Xin chào, ngài khỏe, tôi có tin quan trọng muốn báo. Mười giờ sáng hôn nay, có người sẽ đến nhà ga hành hung, hung phạm là một người đàn ông trung niên chỉ có tay trái, không cao lắm, tìm giết một người là vợ cũ của ông ta”.

Đối phương nghe xong vội la lên: “Cô là ai, vì sao lại biết tin tức này?” Cổ Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói: “Không cần biết tôi là ai, tôi không muốn chuốc phiền toái vào người. Tin tôi báo cho ngài vô cùng chính xác, hy vọng các ngài có thể bắt lấy hung phạm sớm một chút, đỡ nguy hiểm tới nhiều người!” Nói xong không để ý đến tiếng hét của đối phương, nhanh chóng cúp điện thoại.

Sau khi gọi xong, Cổ Tiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô tin rằng mặc dù tin tình báo là thật hay giả thì vì sự an toàn của người dân, bọn họ nhất định sẽ tiến hành kiểm tra!

Nhưng mà, vì đảm bảo sự an toàn cho chị gái, cô muốn đi tới nhà ga quan sát, nếu như bên trong có cảnh sát, mình có thể yên tâm về nhà!

Nhìn chiếc đồng hồ mà Cha  đã mua cho cô ở trên tay, bây giờ mới chỉ 8 giờ. Còn sớm, ở đây các nhà ga cũng gần, từ từ đi tới là được.

Vừa đi, vừa nhìn đám người xung quanh, Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác mình chính là con cưng của thần, nếu không tại sao lại có cơ hội sống lại để thay đổi vận mệnh chứ!

Mang trong lòng sự biết ơn, Cổ Tiểu Nguyệt quyết định cả đời này trong lòng cô phải thiện niệm, sống tốt. Có thể thay đổi vận mệnh hay không thì để coi lần này có giúp được chị gái thoát khỏi vận rủi không!

Quả thật kiếp trước, chị gái nhiều năm cũng không thể sinh con, hôn nhân duy trì được mười năm là bởi vì Xuân Sinh thật lòng thật dạ yêu chị. Nếu không phải Xuân Sinh kiên trì, mẹ Hà đã sớm bắt chị ly hôn, chứ làm sao đợi đến mười năm sau.

Ở trên đời, người này có thể thật lòng thích người khác, đó là chuyện không dễ. Cho nên, cô cũng không có ý định ngăn chị gái gả vào nhà họ Hà, mà nếu muốn ngăn chắc cũng chẳng được.

Dù sao chị cũng yêu Xuân Sinh sâu đậm, huống chi cũng chẳng có lý do thích hợp để bảo bọn họ tách ra. Không thể nói rằng bản thân mình trùng sinh, biết rằng sau này hai người không hạnh phúc!

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên theo lẽ tự nhiên. Mặc dù mẹ của Xuân Sinh khó ở chung, nhưng mà dù sao người ta cũng chỉ có một đứa con trai, muốn ôm cháu nội cũng đâu có gì sai chứ.

Chỉ cần Cổ Tiểu Mạn có thể tránh được kiếp nạn này, tất cả mọi việc đều có thể giải quyết. Nhớ tới kiếp trước, chị gái gả tới nhà họ thật lâu không có con, kết quả đi bệnh viện khám mới biết, lúc trước vô tình bị va chạm đến tử cung khiến chị mất đi khả năng sinh đẻ.

Sau khi biết rõ bệnh tình, chị mới nhớ đến sự việc phát sinh tại trạm xe, khi đó bị đụng vào bụng. Trong phút chốc cảm thấy sự đau đớn kịch liệt.

Đúng lúc hai ngày sau lại là kỳ sinh lý, cô cho là đau bụng kinh nên cũng chẳng nghĩ nhiều. Chỉ có điều vài ngày sau liên tục xuất huyết, cô còn thấy kỳ lạ vì sao lần này lại bị tương đối nhiều.

Nhớ lúc chị biết rõ nguyên nhân, hậu quả đã đau khổ đến muốn chết, lòng Cổ Tiểu Nguyệt đau như cắt. Ngầm mong rằng cảnh sát sẽ cố gắng, có thể sớm bắt được hung phạm quy án một chút.

Không ý thức, lúc Cổ Tiểu Nguyệt tới nhà ga nhìn đồng hồ đã là 9 rưỡi. Lúc này người ở nhà ga rất nhiều, phần lớn đều chờ chuyến tàu mười giờ.

Cổ Tiểu Nguyệt lơ đãng nhìn bốn phía xem có nhân vật khả nghi nào không, kết quả là bởi quá nhiều người, nên không thể thấy được người đó. Sốt ruột trong lòng, nhiều người như vậy không biết cảnh sát có thể tìm được hay không!

Đúng là không ổn, Cổ Tiểu Nguyệt quyết sẽ không để bại lộ việc bản thân trùng sinh, nhưng nhất định phải đưa Cổ Tiểu Mạn về nhà. Chỉ cần động tác của mình nhanh, chắc chắn lần này Cổ Tiểu Mạn sẽ không gặp phải chuyện như trước.

Có chủ ý, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cũng không để xuống được, liên tục tra hỏi những người xung quanh xem có thấy người đàn ông đó hay không!

Mà Cổ Tiểu Nguyệt cũng không có để ý đến việc, bên trong nhà ga đã sắp xếp nhiều cảnh sát giả dạng thường dân. Bọn họ đang phân chia lực lượng quan sát, nếu gặp phần tử khả nghi thà bắt sai cũng không buông tha.

Bên trong nhà ga tiếng radio vang lên, một giọng nữ phát thanh tàu đã đến trạm, mọi người chuẩn bị xuống, làm Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng vội vàng.

Đột nhiên cách đó không xa truyền tới: “Tất cả mọi người tránh ra, chú ý hung phạm, chúng tôi là cảnh sát”. Cổ Tiểu Nguyệt nhìn về phía giọng nói, phát hiện năm sáu người thanh niên khỏe mạnh đang bao vây một người trung niên cụt một tay, trên tay người đó cầm dao, vẻ mặt điên cuồng.

Được rồi, cám ơn trời đất, cám ơn cảnh sát nhân dân bọn họ đã kịp thời tới bắt hung phạm. Cho dù trên tay ông ta cầm dao nhưng vì nhân dân cũng không sợ hãi!

Cổ Tiểu Nguyệt nhìn họ chiến đấu từng phút không rời, trong một lúc cảnh sát và nhân dân phối hợp ăn ý vô cùng, không mất bất kỳ tổn thương nào đã bắt được. Để lại một người ở lại giải thích cho mọi người, còn năm người khác dẫn hung phạm đang không ngừng dãy dụa lên xe đi.

Tảng đá lớn trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng rơi xuống, chị gái cô rút cục cũng không cần chịu khổ nữa. Vận mệnh của chính mình, về sau có thể nắm trong tay mình!

Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ tới việc sống trong một quốc gia như thế này thật tốt, có cảnh sát bảo vệ an toàn cho người dân như vậy.

Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng đi về, mọi chuyện đã được giải quyết, nếu như để Cổ Tiểu Mạn phát hiện cô xuất hiện ở nhà ga thì sẽ không tiện cho việc giải thích.

Quay đầu nhìn lại xe lửa, sau đó xoay người, nhanh chóng về nhà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.