Thu di nương dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Hạ Tử Hiên.
" Trước kia ngươi vẫn chê Đại tỷ ngươi ngu dốt, đã sớm đối đầu với Hạ Trì Uyển. Ngươi cho rằng việc làm trước đây của ngươi có thể giấu được Hạ Trì Uyển sao?"
Mặc dù không vui nhưng Thu di nương không thể không thừa nhận một sự thật.
Nếu bọn họ muốn mượn sức Đại tướng quân phủ, chỉ có thể dựa vào Hạ Trì Uyển.
"Ngươi làm cái gì, ngươi không nhớ nhưng Hạ Trì Uyển sao có thể quên?"
Thu di nương cũng không biết phải nói thế nào với hai đứa con của mình.
Nếu Hạ Trì Uyển là một đứa ngốc thì khi hai đứa dùng thủ đoạn như vậy, Hạ Trì Uyển tất nhiên sẽ dính bẫy.
Hết lần này tới lần khác lại không sao, lại còn biết cách báo thù!
"Di nương..."
Hạ Tử Hiên nóng nảy, ban đầu hắn muốn trước khi bản thân thể hiện tài năng với Đại tướng quân phủ thì gả Hạ Trì Uyển cho Chu Khải Lương.
Đến lúc đó, ván đã đóng thuyền, Đại tướng quân phủ sao lại không biết xấu hổ mà đón Hạ Trì Uyển từ nhà chồng trở về chứ.
Không có Hạ Trì Uyển, Đại tướng quân phủ cuối cùng cũng sẽ nhận họ làm người một nhà.
Nói thẳng ra Hạ Tử Hiên là muốn dựa vào Đại tướng quân phủ, mới sốt ruột muốn gả Hạ Trì Uyển đi.
Thái độ của Hạ Bá Nhiên rất rõ ràng, Hạ Tử Hiên hiểu rõ, Hạ Bá Nhiên không thật tâm bồi dưỡng hắn.
Nhưng mà nếu có Đại tướng quân phủ thì cho dù không có giúp đỡ của Tướng phủ thì cũng không thành vấn đề.
"Tử Hiên, là con tự chặt đứt đường lui của mình, sau này phải làm sao, con tự nghĩ đi."
Trong nụ cười của Thu di nương có chút cay đắng.
Rõ ràng trước kia Hạ Trì Uyển cùng bọn họ ngày càng thân thiết.
Sai ở chỗ hôm đó, Phù nhi không nên lôi kéo Hạ Trì Uyển đi chùa thắp hương.
Nếu không lúc này nàng đã là phu nhân Tướng phủ mà Phù nhi và Tử Hiên cũng là con vợ cả, phiền phức cũng bớt đi nhiều.
Trong Tướng phủ, có người vui kẻ buồn.
Giữa các chủ tử có sóng lớn mãnh liệt thì giữa nô tài cũng phân cao thấp.
Hạ Trì Uyển ngày càng thông minh, trong viện của Thu di nương tất nhiên không có ngày nào tốt lành, ngay cả nô tài cũng muốn tìm nơi trút giận.
Những nô tài kia tất nhiên đều trút giận lên người Thanh Hà.
Thanh Hà mỗi ngày đều khóc không ngừng, sớm biết sẽ có ngày hôm nay, trước đây nàng có chết cũng sẽ không bán đứng tiểu thư để giờ phải trải qua cuộc sống không bằng heo chó.
"Thanh Hà tỷ tỷ, tỷ sao vậy?"
Thạch Tâm và Bão Cầm mang theo đống lớn đồ, nhìn thấy Thanh Hà xinh đẹp ngày trước nay tiều tụy như một bà già thì đều rất kinh ngạc.
Nhưng mà trong lòng Thạch Tâm rất thoải mái.
Là do ngươi bán đứng Tiểu thư!
Tay trắng noãn của Thanh Hà lúc này trở nên thô ráp, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nay cũng khô héo.
Bộ quần áo kia, đừng nói là nhị đẳng nha hoàn, ngay cả tam đẳng nha hoàn cũng không mặc y phục rách nát như vậy.
"Các ngươi tới đây làm gì!"
Thanh Hà nhếch nhác lại vừa tự ti, lúc trước nàng hô tới quát lui tiểu nha hoàn, bây giờ lại phải ngước mắt nhìn.
"Tiểu thư nhớ tới phần tình cảm trước đây Thanh Hà tỷ hầu hạ Tiểu thư nên cho chúng ta mang tới Thanh Hà tỷ một chút đồ."
Thạch Tâm trước lấy ra một hũ cao thơm ngát, lấy ra một ít bôi lên tay của Thanh Hà.
Tay lúc nãy vẫn còn xù xì thô ráp, thoáng cái trắng noãn ra không ít!