Hạ Trì Uyển đánh về phía người nam nhân kia, người nam nhân kia thấy một bóng đen đi qua, vội vã giang hai tay ra, vui tươi hớn hở mà nở nụ cười.
"Tiểu mỹ nhân à, đến đây, ca ca ở chỗ này bảo hộ ngươi, chớ sợ chớ sợ." Sau đó liền nuốt nước miếng.
Hạ Trì Uyển cắn răng, nàng không giết chết Hạ Phù Dung, nàng sẽ không tên là Hạ Trì Uyển!
Hạ Trì Uyển cầm trâm cài, nhắm ngay người nam nhân kia đâm tới. Trong bóng tối, chỉ nghe “tạp” và “phốc” một tiếng, người nam nhân kia lập tức cứng đờ, đứt khí.
Nhờ ánh trăng, Hạ Trì Uyển vừa nhìn, trâm cài của nàng đúng thật là đâm trúng sơn tặc. Chỉ có điều cái huyết nhân kia không biết lúc nào bò dậy, lấy thủ đoạn tàn nhẫn trực tiếp vặn gãy cổ của sơn tặc!
"Cảm tạ." Hạ Trì Uyển kinh ngạc nhìn huyết nhân, nếu huyết nhân có thân thủ tốt thế này, thế nào lại không chạy đi nhỉ?
Chẳng qua, hiện tại huyết nhân không phải là người mà Hạ Trì Uyển để ý nhất, mà là Hạ Phù Dung.
Nhìn sơn tặc đã chết kia , Hạ Trì Uyển đưa ánh mắt nhìn Hạ Phù Dung, sơn tặc ham muốn làm nhục thứ nữ tướng phủ, sau cùng đem nàng ta giết chết, không phải là nghe rất có sức thuyết phục sao?
"Muội, muội muội." Hạ Phù Dung giờ đã biết sợ, "Vừa nãy ta chỉ là muốn trốn ở sau lưng ngươi, không nghĩ tới chính là, ta xông đến quá nhanh, không cẩn thận đem ngươi đẩy ra ngoài, muội muội, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Đêm nay, Hạ Phù Dung căn bản cũng không có chợp mắt, sơn tặc vừa xuất hiện, Hạ Phù Dung liền biết.
Nghe được tiếng sơn tặc, Hạ Phù Dung không chút do dự đem Hạ Trì Uyển đẩy ra ngoài, chỉ cần Hạ Trì Uyển thỏa mãn tên sơn tặc, như vậy nàng sẽ an toàn.
Hạ Trì Uyển đối với Hạ Phù Dung cong môi cười, không có trách hay không, nàng cũng xác định muốn mạng của Hạ Phù Dung, chuyện gì cũng đều xong!
"Mau mau, ở đây." Dường như ông trời vẫn chưa muốn để cho Hạ Phù Dung dễ dàng chết như vậy, bên ngoài truyền đến thanh âm của nam nhân, cùng cây đuốc sáng.
Hạ Trì Uyển chau mày, nàng không muốn vì Hạ Phù Dung mà phải bồi thường một cái mạng, chỉ có thể lần sau lại tìm cơ hội.
"Xin hỏi ngài là thiên kim tướng phủ Hạ tiểu thư sao?" Một đầu mục bắt người đi tới trước mặt của Hạ Trì Uyển, cung kính hỏi.
"Không sai." Hạ Trì Uyển gật đầu, trong lòng vô cùng kinh ngạc, lúc này đây nhanh như vậy?
Lần trước, nàng thế nhưng bị sơn tặc giam giữ tròn một ngày một đêm, nhân mã của quan phủ mới chậm rãi mà tới, đem nàng cứu trở về.
Nghĩ tới đây, Hạ Trì Uyển ánh mắt sắc bén, bắn về phía Hạ Phù Dung.
Thì ra, từ đầu tới đuôi, đều chỉ có một mình nàng ngu ngốc.
Hạ Phù Dung đem nàng đẩy ra ngoài xe ngựa, để cho nàng làm kẻ chết thay, chính mình nhanh chạy trốn, tự bảo vệ tính mạng. Lúc nàng ta chạy thoát, thì làm sao có thể lập tức đi tìm người cứu mình đây!
Hạ Trì Uyển nắm chặt nắm tay, thì ra tại thời điểm sớm như vậy, Hạ Phù Dung đã muốn mạng của nàng!
"Quay về tướng phủ!" Hạ Trì Uyển hạ mệnh lệnh, "Còn có, đem hắn mang về, tìm một đại phu giúp hắn trị vết thương trên người."
Hạ Trì Uyển chỉ chỉ cái huyết nhân kia, lúc huyết nhân nghe xong Hạ Trì Uyển nói, nhìn Hạ Trì Uyển liếc mắt, quay đầu đi. Hạ Trì Uyển không biết là, huyết nhân kia lúc đi, còn mang theo trâm cài của nàng.
Hạ Trì Uyển vừa về tới phủ Thừa tướng, vẫn không kịp nhìn thấy Hạ Bá Nhiên liền hôn mê giống như trong quá khứ, bắt đầu sốt cao.
Ở trong mộng, ký ức đời trước vẫn quẩn quanh Hạ Trì Uyển, không chịu buông tha.
Bộ Chiêm Phong tuyệt tình, lãnh khốc và bội bạc, Hạ Phù Dung vô sỉ, tàn nhẫn lại ác độc, còn có Thu di nương dối trá, cha lạnh lùng, khiến cho tình huống trong tướng phủ thực bi thảm, như một bàn tay đen tối, chặt chẽ túm lấy trái tim Hạ Trì Uyển.