Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 101



Mua cơm xong, Tịch Lục chọn ngay một chỗ coi như là có cảm giác ngồi xuống, Chân Tần không có mua thẻ cơm, trực tiếp dùng luôn của Tịch Lục, cậu ta mua một phần mì thịt bò, lượng rất nhiều, thịt bò cũng không tính là ít, ngửi thấy cũng được.

Mã Quốc Dương và Tịch Lục giống nhau đều mua cơm, chỉ là cậu ta mua một phần cơm, chỉ lấy hai món ăn, một là khoai tây xắt sợi, một món khác chính là dưa chuột trộn.

Chân Tần nếm một miếng, rồi cảm thán nói: “Ăn rất ngon, nói thật, Tịch Lục còn của ông?”

Tịch Lục hài lòng nhìn khoai tây chiên và thịt gà quay để trong đĩa mình, thêm chút đậu hũ tê cay, gật gật đầu, nói: “Ăn rất ngon.”

Chân Tần nói: “Vốn lúc trước ở trong thời sự nhìn thấy tin tức mặt trái về căn tin đại học, không nghĩ tới thật ra cũng không tệ lắm, giá tiền tuy rằng không chênh lệch với bên ngoài nhiều lắm, nhưng là hương vị cũng không kém hơn bao nhiêu.”

Tịch Lục gật gật đầu, xem như thừa nhận.

Mã Quốc Dương nói: “Ừm, vị không tệ, chỉ là hơi đắt.”

Chân Tần dùng một loại ánh mắt hết sức đồng tình nhìn về phía Mã Quốc Dương, cầm đũa lên muốn gắp thịt bò của mình thả vào trong đĩa của Mã Quốc Dương, lại sợ làm tổn thương tới lòng tự trọng của đối phương, cậu ta nói: “A, thịt bò hơi nhiều, tôi cho cậu một ít.”

Mã Quốc Dương gật gật đầu, nói lời cảm ơn, cúi đầu yên lặng ăn cơm trong bát mình.



Buổi tối hôm đó, gần tới khoảng mười giờ, Hồ Nghị từ bên ngoài trở về, lúc đi vào, cậu ta nhìn thoáng qua trong ký túc xá một cái, sau đó không có nói thêm một câu, rửa mặt xong lên giường luôn.

Chân Tần cùng Mã Quốc Dương đã ngủ, Tịch Lục còn chưa ngủ, cậu nhìn thoáng qua Hồ Nghị, Hồ Nghị ngồi ở trên giường của mình, cầm máy tính ‘lách tách’ không biết đang gõ cái gì.

Chẳng được bao lâu, cậu cũng ngủ mất.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Tịch Lục mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại nhìn thấy Hồ Nghị đang bê máy tính, nằm ở trên giường còn đang chơi cái gì đó, cũng không biết là đêm qua hoàn toàn không ngủ chơi suốt, hay là sáng sớm hôm nay thức dậy chơi.

Tịch Lục nhìn đồng hồ, hơn mười hai giờ, Chân Tần còn nằm ở trên giường ngủ tít mít, Mã Quốc Dương đã thức dậy cầm một cuốn sách hơi cũ đọc.

Cậu híp mắt rửa mặt đánh răng xong đi ra, ngồi ở trên giường mình cũng không biết bây giờ làm gì, bụng cũng không đói, nhìn thấy Hồ Nghị phía đối diện, bèn hỏi: “Hồ Nghị, cậu đang chơi cái gì thế?”

Hồ Nghị ngước một đôi mắt hơi hẹp dài lên, từ trong màn hình chia cho Tịch Lục một tí ánh mắt, sau khi im lặng vài giây, từ trong miệng mới phun ra một câu, nói: “Võng du.”

Tịch Lục không chơi game, liền gật đầu, nói: “Được rồi.”

Hồ Nghị nhìn màn ảnh, chân mày đột nhiên nhíu lại, đột nhiên lẩm bà lẩm bẩm: “Đã chết, đã chết, đã chết, là thiếu não sao? Vì sao không đi lên hỗ trợ, đồ ngu, kỹ thuật như shit ý, sớm biết thì không nên dẫn nó, nên dẫn thằng thạo hơn nữa, thật là vướng víu…”

Một người nói lảm nhảm một mình ở đó.

Tịch Lục ngẩn người, nhìn Hồ Nghị.

Hồ Nghị tựa hồ cũng chú ý đến hành vi của mình, đang bị người quan sát, cậu ta ngậm miệng lại, sau đó lại thay vào một bộ dáng lãnh đạm.

Tịch Lục nhìn cái siêu của mình, muốn đi múc nước, bèn gọi Mã Quốc Dương một tiếng.

Mã Quốc Dương cũng xách theo siêu nước của Chân Tần, nói thuận tiện mang cho, Tịch Lục nhìn Hồ Nghị đang chơi game đến mê mẩn, phỏng chừng cậu ta sẽ không đi cùng.

Lúc hai người đang muốn đi, đột nhiên Hồ Nghị bỏ máy tính xuống, sau đó một câu không có nói, cầm siêu nước của mình, đi ở phía trước Tịch Lục và Mã Quốc Dương.

Mã Quốc Dương nhìn Hồ Nghị phía trước, ngẩn người, nói: “Cậu ấy tên là gì?”

Tịch Lục trả lời: “Hồ Nghị.”

Tịch Lục muốn gọi cậu ta lại, nhưng lại sợ cậu ta hoàn toàn không muốn đi cùng bọn họ, cậu ngẫm nghĩ một chút, vẫn là thôi.

Chỉ là còn chưa đi được mấy bước, Tịch Lục phát hiện Hồ Nghị đang đi ở phía trước đột nhiên đi về phía một bên khác, Tịch Lục bèn nói với cậu ta: “Phòng nước ở bên phải.”

Bước chân của Hồ Nghị dừng một chút, sau đó nhìn Tịch Lục một cái, nói: “Tôi biết.”

Sau đó lại một thân một mình đi ở phía trước.

Tịch Lục sờ sờ đầu có chút không hiểu người này lắm.

Đến phòng nước, sau khi Tịch Lục và Mã Quốc Dương xách nước, cậu cố ý lại liếc nhìn Hồ Nghị một cái, phát hiện cậu ta đang một mình loay hoay máy ra nước, hiển nhiên là lần đầu tiên cái gì cũng cũng không biết.

Tịch Lục nhớ lại mình lúc lần đầu tiên, cũng là cái dạng này, lúc ấy may mà bên cạnh có một đàn chị nhìn thấy cậu dường như không biết, tới đây chỉ bảo một cái, mới biết rõ nước chảy ra như thế nào.

Cậu đi tới, sau đó nói với Hồ Nghị: “Cậu đặt thẻ lên trên sau đó chờ ba giây, sẽ có nước, sau đó chờ nước đầy, lại để ba giây là có thể tắt.”

Mặt Hồ Nghị đột nhiên đỏ lên, nhìn kỹ, Hồ Nghị có một gương mặt rất đáng yêu, khác với gương mặt thiên về nữ tính hóa của Chân Tần, cậu ta nói: “Tôi biết.”

Sau đó làm theo Tịch Lục nói.

Tịch Lục nhìn cậu ta một cái, rồi đi cùng Mã Quốc Dương.

Trở lại ký túc xá, Chân Tần vẫn là ngủ như con lợn chết, thỉnh thoảng còn có thể có tiếng gáy, Tịch Lục thật là hận không thể chụp dáng ngủ của cậu ta post lên mạng, để cho những cô gái điên cuồng kêu Chân Tần là chàng đẹp trai đẹp trai như hoa nhìn một cái, đây chính là cái gọi là chàng • đẹp • trai • đẹp • trai • như • hoa!

Sau khi Hồ Nghị trở về, đầu tiên là lại lấy máy tính chơi một lúc, trong lúc đó, luôn dùng ánh mắt nhìn lén Tịch Lục, ngay từ đầu Tịch Lục đã chú ý đến, chỉ là không có nói.

Cho đến khi Tịch Lục có chút không chịu nổi, Hồ Nghị đột nhiên đứng lên, sau đó lấy ra một ít hoa quả từ trong balo mang bên mình, yên lặng đi đến bên cạnh Mã Quốc Dương, đưa cho cậu ta.

Mã Quốc Dương được cưng mà sợ nói: “Cám ơn.”

Hồ Nghị nhìn thoáng qua Chân Tần đang ngủ như chết, bèn để hoa quả ở trên bàn của Chân Tần, sau đó cậu ta quay đầu nhìn về phía Tịch Lục, cau mày, biểu tình không biết có bao nhiêu không được tự nhiên đi tới, sau đó vươn tay, đẩy hoa quả một cái, đẩy đến trước mặt Tịch Lục, nói: “Cho cậu.”

Tịch Lục ngẩn người, nhận lấy, nói: “Cám ơn.”

Hồ Nghị nhìn cậu một cái, sau đó nói: “Dù sao tôi cũng không ăn.” Rồi ngồi lên giường của mình, lại bắt đầu gõ bàn phím ‘lách cách’.

Tịch Lục nhìn đồ trong tay, sau đó yên lặng nghĩ ——

Đây sẽ không phải cái gọi là ngạo kiều[1] chứ?

[1]Ngạo kiều: là một danh từ chỉ nhân vật vì che giấu sự xấu hổ của mình mà làm ra thái độ cứng rắn, cao ngạo trong ngoài không đồng nhất.

Tịch Lục run run, thật là chưa bao giờ nghĩ tới loại thuộc tính này thật sự sẽ xuất hiện ở trong cuộc sống hiện thực, cậu thề không hề đáng yêu một tẹo nào, thật sự.

Cơ mà còn may, sau khi thông qua tiếp xúc mấy ngày, Tịch Lục phát phát hiện bạn cùng phòng của mình trừ Chân Tần ra đều không tệ, Mã Quốc Dương chính là thuộc loại hình về thật thà đàng hoàng, tình huống gia đình không tốt lắm, loại trường học học phí cao này, trong nhà bọn họ ủng hộ cậu ta đến trường, tựa hồ áp lực cho cậu ta cũng không nhỏ, về phần Hồ Nghị, Tịch Lục tổng kết, chính là một vua ngạo kiều, bình thường không thích nói chuyện lắm, nhưng là trên thực tế cũng là một người không tệ.

Chân Tần ấy à…

Tịch Lục lắc lắc đầu, cũng đã quen biết lâu như vậy rồi, biết cậu ta lười, chỉ là cậu chưa từng nghĩ tới Chân Tần sẽ lười như vậy.

Trừ có công việc cùng với hẹn hò với Trương Giai ra, phần lớn thời gian cậu ta đều là nằm ở trên giường của mình ngủ tít mít, thế thì cũng đành, còn phải phát ra tạp âm đến ô nhiễm người khác.

Tịch Lục thừa nhận, mấy ngày nay bởi vì tiếng ngáy siêu to kia của Chân Tần ầm ĩ làm cho cậu, có chút thần kinh nhạy cảm.

Chỉ có thể nhờ gọi điện thoại cho Trần Giới, để làm dịu một chút áp lực Chân Tần mang đến cho mình.

Được rồi, cậu thừa nhận, cậu chính là nhớ Trần Giới rồi.

Có điều, vẫn là tạm thời nhịn một chút, chờ huấn luyện quân sự xong lại đi tìm cô ấy đi.

Tịch Lục gật gật đầu, kiên định ý nghĩ của mình.



Trường học thanh nhàn được vài ngày, tiếp theo chính là huấn luyện quân sự thời hạn nửa tháng kia rồi.

Tịch Lục cao ráo, mặc đồ rằn ri ở trên người, vậy mà để lộ ra một tí cảm giác ‘ngầu’, cậu soi soi dáng vẻ của mình, có chút vừa lòng.

Quay đầu nhìn về phía Chân Tần, Chân Tần có chút không hài lòng kiểu dáng đồ rằn ri, cậu ta nói: “Trường học vì sao không sửa lại kiểu dáng, xấu quá.”

Tịch Lục trả lời: “Là huấn luyện quân sự, không phải là catwalk.”

Chân Tần thở dài một hơi, nói: “Vừa nghĩ đến tôi phải mặc quần áo giống các ông, đứng chung một chỗ, tôi lại cảm thấy khó chịu quá, chẳng hề có chút cá tính nào.”

Tịch Lục lặng lẽ trả lời: “Muốn có đặc sắc mà nói, ông có thể không mặc gì cả, nhất định có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi người, đến lúc đó vô luận là khoa nào, đều có thể biết được đại danh của ông, cho dù là chưa từng xem quảng cáo kia, cũng tuyệt đối biết ông trông thế nào.”

Chân Tần đi từ từ tới trước mặt Tịch Lục, mặt âm trầm, nói: “Tịch Lục, không nói móc sẽ chết?”

Tịch Lục: “… Sẽ chết.”

Chân Tần: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.