Huấn luyện quân sự nửa tháng nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn lắm, sự thay đổi của mỗi người lại rất lớn, nói thí dụ như Chân Tần vốn là tiểu thịt tươi[1] cũng thay đổi thành bao than đen, cho dù là hàng ngày bôi lên mặt tầng tầng kem chống nắng nam sĩ vẫn là không cách nào ngăn cản sự gặm nhấm của tia tử ngoại, lại nói thí dụ như Lưu Du Sâm, người cao một mét chín bên cạnh Tịch Lục kia, lúc cười răng và mặt quả thực chính là đối lập sắc nét…
[1]Tiểu thịt tươi: chỉ phái nam anh tuấn, trẻ trung, ngây thơ, độ tuổi từ 12-30.
Chân Tần ai oán nhìn Tịch Lục, nói: “Dựa vào cái gì ông chẳng bôi cái gì, ở lớp học vẫn là trắng nhất, còn trắng hơn cả nữ sinh.”
Tịch Lục nhìn Chân Tần một cái, thiếu đòn trả lời: “Có một từ gọi là thiên sinh lệ chất, biết không?”
Chân Tần liền giương nanh múa vuốt muốn nhào tới, Tịch Lục lắc một cái, né qua rất tự nhiên.
Da Tịch Lục thuộc về loại trời sinh phơi nắng không đen kia, mỗi lần sau khi phơi nắng, trên mặt sẽ chỉ rất đỏ, đau rát, sau đó ngủ một giấc, là không sao rồi, qua vài ngày sau, làn da trên mặt bắt đầu hơi khô, rồi chầm chậm tự lột da, đợi đến lúc kết thúc, mặt chỉ là hơi đen một chút.
Không có khác nhau bao nhiêu so với lúc vừa tới, thấy vậy Chân Tần đứng ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.
Về phần trong đám nữ sinh, trắng nhất đương nhiên phải thuộc về Kris rồi, có lẽ bởi vì nguyên nhân Kris là con lai, làn da vốn đã trắng hơn người bình thường, qua nửa tháng, thoạt nhìn chỉ là không khác màu da người bình thường mấy, đứng ở trong đám nữ sinh, vẫn là trắng trẻo nổi bật.
Huấn luyện quân sự vừa kết thúc, Tịch Lục đã khẩn cấp gọi điện thoại cho Trần Giới, dựa theo ước hẹn cuối tuần cùng đi leo núi, chỉ là rất không may chính là, đứng ở bên cạnh, Chân Tần thính tai, vậy mà nghe thấy được, ầm ĩ đòi mang theo cậu ta.
Trương Giai vừa lúc cũng ở đại học X, cậu ta vừa lúc có thể cùng đi hẹn hò với Trương Giai.
Chẳng qua lại không muốn bởi vì Chân Tần mà sửa thời gian gặp mặt, Tịch Lục cắn cắn đáp ứng, cuối cùng quy ước ba điều với Chân Tần nói: “Nhất định không được tới quấy rầy tôi và Trần Giới.”
Chân Tần vội vàng đáp ứng.
Tịch Lục gật gật đầu, tuy rằng không quá tin tưởng Chân Tần, nhưng vẫn là tạm thời nhịn một chút đi.
…
“Tôi biết rồi, không sao, càng nhiều người càng càng tốt.” Trần Giới nhận điện thoại, nghe thấy tiếng Tịch Lục, cô trả lời.
Từ Phương còn có bạn cùng phòng Phương Quỳnh đang ngồi đối diện ăn cơm, nhìn thấy Trần Giới cúp điện thoại, Phương Quỳnh lập tức mở to hai mắt, tò mò nói: “Trần Giới, hẹn cùng đi leo núi với bạn trai à.”
Từ Phương ở bên cạnh len lén cười lên, cũng không nói toạc ra.
Trần Giới nhìn Phương Quỳnh một cái nói: “Chỉ là bạn, lúc trước đã hẹn sẵn rồi.”
Phương Quỳnh thở dài một hơi, có một loại cảm giác vất vả lắm mới chộp được tin dưa lê hay ho lại phát hiện đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi, cô nói: “Trần Giới, cậu xinh đẹp như vậy, vậy mà không có bạn trai, thật là kỳ quái, đám nam sinh trong khoa nhìn thấy cậu đều không chớp mắt, đám đi lên tiếp cận cũng đều bị cậu từ chối, thật hoài nghi cậu là không có hứng thú với đàn ông ý chứ?”
Từ Phương cười nói: “Trần Giới không phải không có hứng thú với đàn ông, chỉ là tôi cảm thấy trong lòng cậu ấy có người đó.”
Trần Giới giương mắt lên nhìn Từ Phương một chút, Từ Phương vội vàng dời tầm mắt đi.
Nếu sau này Trần Giới và Tịch Lục thành đôi, Tịch Lục nhất định phải chiêu đãi mình, mình tuyệt đối là không thể bỏ qua công lao.
“Cho nên nói, người đó rốt cuộc là ai? Là người thường xuyên gọi điện thoại tới đây sao? Hay là Giang Ninh cùng khóa với chúng ta vậy?” Phương Quỳnh chống cằm, tò mò hỏi.
“Từ Phương chỉ là thuận miệng nói.” Trần Giới khẽ nói.
“Đừng như vậy mà, tôi mới không tin đâu, có phải Giang Ninh hay không, cậu ấy không phải hay đến tìm cậu sao? Hơn nữa tôi cảm thấy cậu ấy nhất định là thích Trần Giới cậu.” Tiếng của Phương Quỳnh hơi lớn, trên bàn xung quanh đã có người xoay đầu lại nhìn về phía bên này.
Trần Giới nhíu nhíu mày, mở miệng đang muốn nói gì, lại bị một nữ sinh bàn bên đột nhiên cắt ngang nói: “Đầu năm nay thật là loại người gì cũng có mà, hơi đối tốt với cô ta một chút, lại không biết xấu hổ cảm thấy đối phương có ý với mình, các cô nói loại người này có đáng cười hay không?”
Mấy nữ sinh ngồi cùng bàn với cô ả, vội vàng phụ họa nói: “Đúng đó, trong đại học thật là loại người gì cũng có.”
“Ừa, loại nữ nhân này thật là đáng sợ.”
Từ Phương quay đầu, nhìn về phía bàn kia, nói thật, các cô nói lời này, người bình thường cũng sẽ suy nghĩ nhiều đi.
Trần Giới cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Phương Quỳnh ngượng ngùng nhìn Trần Giới, trợn trừng mắt quay đầu nhìn về phía người một bàn kia.
Nếu cô không có nhận lầm mà nói, những nữ sinh kia là của khoa y, nữ sinh mở miệng đầu tiên, Phương Quỳnh nhớ rõ hồi huấn luyện quân sự rất chơi trội, lúc nghỉ ngơi, huấn luyện viên bảo bọn họ biểu diễn tiết mục, không có người đi ra, nữ sinh kia xung phong nhận việc đi ra luôn, hát một bài.
Hát coi như là không tệ, đám nam sinh có mấy người lại bắt đầu kêu to ca hoa của cô ả.
Hình như tên là, Điền Ca.
Không có bao nhiêu quan hệ, cũng không biết vì sao cô ả đột nhiên mở miệng nói những lời này.
“Thật là, có bệnh à.” Phương Quỳnh ăn đồ ăn trong bát, tức giận bất bình nói: “Nói đến, vừa rồi Giang Ninh nói muốn cùng ăn cơm với Trần Giới cậu, cậu hành động cùng chúng tôi như vậy không thành vấn đề chứ?”
Trần Giới gật gật đầu, nói: “Tôi không có đáp ứng cậu ta.”
Từ Phương nói: “Đúng vậy, vì sao Trần Giới nhất định phải đáp ứng Giang Ninh chứ.”
Phương Quỳnh nói: “Giang Ninh rất lợi hại mà, cậu không biết cậu ấy rất nổi tiếng ở thành phố X, bố cậu ấy là trùm bất động sản, thay lời khác mà nói chính là phú nhị đại (thế hệ giàu có thứ hai), nhưng là cậu xem thành tích học tập của cậu ấy rất giỏi, hơn nữa luyện piano, thi đấu ở nước ngoài từng được giải nhất, trên cơ bản có thể nói là toàn năng.”
“Nói thật, người như vậy thật có thể nói là hoàn mỹ rồi nhỉ?”
Từ Phương ở bên cạnh nghe, tuy rằng cô thừa nhận Giang Ninh quả thật rất lợi hại, nhưng là cô vẫn muốn giữ vững trận doanh, cho nên cô quyết định bảo trì trầm mặc.
“Đang nói tới tôi sao?” Tiếng của Giang Ninh đột nhiên truyền đến từ bên cạnh, hắn bưng khay, đang đứng bên cạnh một đám người.
“Ai dô, Giang Ninh, nhìn thấy nữ sinh là đi qua luôn à.”
“Không phát hiện bên trong có Trần Giới sao? Giang Ninh người ta là vì Trần Giới mới qua.”
“Á à à, tôi đã nói rồi, ha ha ha, Giang Ninh, chúng tôi đi trước đây.”
Một đám nam sinh ở bên cạnh trêu chọc nói.
Giang Ninh nhìn cậu ta, sau đó nói: “Đừng nói lung tung, các cậu đi trước, lát tôi qua.”
Sau đó hắn ngồi xuống đối diện Trần Giới một cách rất tự nhiên, giương môi lên, mặt mày mang theo ý cười như tắm gió xuân, nói: “Vừa rồi các cậu đang nói tới tôi sao?”
“A…” Phương Quỳnh có chút không biết làm sao, sau đó gật gật đầu, đỏ mặt nói: “Tôi đúng là đang khen cậu với Trần Giới, chính là cảm thấy Giang Ninh cậu vô cùng lợi hại.”
Giang Ninh híp mắt, nhìn Trần Giới phía đôi diện, cười lên, nói: “Như vậy à, tôi còn tưởng rằng là Trần Giới đang nói tới tôi đấy.”
Một câu nói tin tức bao hàm bên trong làm cho người ta không tự chủ được muốn suy nghĩ nhiều.
“Trần Giới, cuối tuần cậu có rảnh không? Chỗ tôi có hai vé xem phim, muốn cùng đi không?” Giang Ninh luôn biết mình muốn cái gì, cho nên hắn vĩnh viễn đều sẽ trực tiếp cho thấy thái độ của mình.
“Cậu đến chậm rồi Giang Ninh, Trần Giới đã hẹn cùng đi lên núi với những người khác rồi.” Phương Quỳnh nói.
Giang Ninh ngẩn người, nói: “Như vậy à?”
Trần Giới gật gật đầu, xem như thừa nhận.
Giang Ninh nhìn tấm vé trên tay, nói: “Thật ra không xem phim cũng được, leo núi cũng không tồi, có thể rèn luyện cơ thể, hơn nữa không khí cũng tốt.”
Trần Giới đứng dậy, cô đã ăn xong cơm, nói: “Tôi đi trước, tạm biệt.”
Từ Phương theo ở phía sau, nhìn Giang Ninh một cái có chút hả hê.
Nghĩ thầm, Trần Giới không phải là cậu dễ dàng có thể công chiếm như vậy, bằng không Tịch Lục đã sớm thành công rồi, còn cần phần diễn của cậu.
Cho dù cậu thoạt nhìn rất hoàn mỹ, chỉ cần Trần Giới không thích, vậy còn không phải là bó tay.
Điền Ca đột nhiên đứng lên, đỏ mặt, nói với Giang Ninh: “Cái đó, Giang Ninh, vé xem phim của cậu nếu như không có người mà nói… tôi có thể…”
Giang Ninh cúi đầu, đứng lên, sau đó tấm vé trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh rất tự nhiên, sau đó quay đầu cười hỏi: “Có chuyện gì không?”
Lời đã đến khóe miệng của Điền Ca lập tức lại nuốt trở vào.
Phương Quỳnh ngây ngốc nhìn bóng lưng Giang Ninh, còn có tiếng tố khổ của Điền Ca ở bên cạnh, lúc này cô mới cảm thấy Giang Ninh này, có lẽ không chỉ là ôn hòa như bề ngoài biểu hiện.
Tác giả có lời muốn nói: Tu La tràng có hay không, sắp rồi, có hay không! Toàn văn hẳn là trong vòng 150 chương =-= tôi sẽ kết thúc thật tốt, tin tưởng tôi!